Phần 5
“Lần này cậu chủ lại làm gì vậy?”
“Em đang tìm cách để giảm bớt khối lượng công việc cho chị Sey.”
Baldr vừa nói vừa thoăn thoắt hoàn thiện một đồ trông như chiếc chuông treo bằng đồng. Cậu đã nhờ thợ chế tác các sản phẩm mạ vàng, Gothe, làm món này.
Thủ đô trên mặt nước, Cameron là một vùng mà chỉ cần đào xuống vài mét, nước sẽ trào lên. Người dân thường lấy nước hoàn toàn bằng sức người.
Đối với phụ nữ và trẻ em, việc kéo những xô nước nặng từ giếng lên là công việc vô cùng vất vả.
Vì Seyruun đang làm việc tại học viện kị sĩ, cô bị bắt đầu công việc múc nước từ giếng từ sáng sớm. Đây là công việc mà ở Cornelius cô chưa bao giờ phải đảm nhận. Baldr chỉ nhận ra điều này vài ngày trước, thật sự là cậu đã sơ suất không để ý đến điều đó.
Teresa, như thường lệ đang quấy rối tình dục Seyruun, nhận thấy lòng bàn tay cô đỏ ửng lên vì phồng rộp.
Đôi bàn tay trắng ngần, thanh mảnh của cô khi còn ở Cornelius đã hoàn toàn biến dạng do phải lao động chân tay vất vả và làm việc ở nơi mà cô chưa từng quen.
“Xin đừng để ý đến chuyện này… sau cùng đây cũng là công việc của chị mà.”
Ở dinh thự Cornelius, công việc này thường do người hầu nam hoặc những hầu gái khác đảm nhận.
Công việc kiểu này không được giao cho cô vì Seyruun là hầu gái riêng của Baldr, nhưng ở đây cô chấp nhận một cách tự nhiên vì nó nằm trong phạm vi trách nhiệm của một hầu gái thông thường.
Nhưng Baldr có thể chấp nhận được việc này hay không lại là chuyện hoàn toàn khác.
“Đừng coi thường kiến thức hiện đại.”
Baldr, hay nói đúng hơn là Masaharu, chuẩn bị chiếc máy bơm tay, một thứ đôi khi xuất hiện trong các ngôi làng ở Nhật Bản, ngay cả trong thời hiện đại.
Cấu trúc của nó không hề phức tạp.
Chiếc máy bơm này vận hành dựa trên nguyên lý bơm nước nhờ áp suất không khí. Khi di chuyển tay cầm lên xuống, bên trong máy sẽ tạo ra một vùng chân không và nước sẽ tràn lên để lấp đầy khoảng trống đó.
Với cơ chế này, Seyruun chỉ cần nhấn lên nhấn xuống tay cầm, không còn phải vất vả kéo những xô nước nặng bằng dây rơm nữa.
Hơn nữa, Baldr cũng không quên chuẩn bị một chiếc xe rùa để vận chuyển nước trên mặt đất.
Xe rùa vẫn được sử dụng trong xây dựng ở Nhật Bản hiện đại, lịch sử của công cụ này, vốn còn được gọi là neko tại Nhật, thực ra khá ngắn. Nó được cải tiến thành hình dáng hiện tại và sản xuất hàng loạt từ thời hiện đại.
Thực tế rằng nó vẫn được đánh giá cao ngay cả trong thời mà công nghệ đã rất phát triển chứng tỏ công cụ này tiện lợi đến mức nào và cực kỳ phù hợp để chuyên chở những vật nặng.
Phần 6
“Đây là ma thuật sao…?”
William thì thầm, tròn mắt kinh ngạc khi nhìn nước phun ra mạnh mẽ từ vòi.
Nước là thứ không thể thiếu trong đời sống con người, nhưng lại tương đối nặng, và việc vận chuyển nó được xem là công việc nặng nhọc nhất đối với các người hầu bậc thấp. William cũng biết có những người hầu phải mất cả buổi sáng chỉ để kéo nước, cuối cùng kiệt sức hoàn toàn.
Dẫu vậy, Vương quốc Mauricia vẫn còn may mắn khi mỗi gia đình đều có giếng riêng. Trong một đất nước có nguồn nước khan hiếm, nhiều làng chỉ có một giếng duy nhất, và việc vận chuyển nước luôn là một vấn đề không nhỏ.
“Đây chỉ là cơ chế hoạt động của nó thôi, ai cũng có thể sử dụng được.”
“…Ta đoán là ngươi sẽ nói vậy mà.”
(Baldr thực sự có hiểu được cốt lõi của vấn đề không?)
Ngay cả William, vẫn chỉ là một thiếu niên trẻ, cũng nhận ra khả năng thay đổi thế giới từ phát minh này.
Trước đây, cách duy nhất để vận chuyển một lượng lớn nước là dựa vào nhân lực đông đảo. Nhưng chiếc bơm và xe rùa sẽ giải phóng rất nhiều người khỏi công việc lao động nặng nhọc này, tạo cho họ khoảng thời gian và sức lực để làm những công việc khác.
Nói cách khác, nó sẽ tăng số lượng lao động và thời gian mà họ có thể cống hiến. Với thủ đô hoàng gia Cameron, nơi nhu cầu sản xuất đang mở rộng, việc tăng cường lực lượng lao động chắc chắn sẽ đem lại kết quả to lớn.
Tất nhiên, không khó để tưởng tượng người dân sẽ vui nừng như thế nào khi họ được giải thoát khỏi công việc lao động nặng nhọc này.
William, người đã được giáo dục như một thành viên hoàng tộc, hiểu rõ điều đó như lòng bàn tay. Đây không phải chuyện mà cậu có thể làm ngơ.
“Chế tạo công cụ này có khó không?”
“Cấu tạo của nó vốn dĩ đơn giản… thần nghĩ có thể bắt tay sản xuất hàng loạt ngay lập tức.”
Baldr dĩ nhiên hiểu rõ William đang nghĩ gì.
Chẳng qua cho đến giờ cậu vẫn bỏ qua ý tưởng này vì cho rằng nó không đem lại nhiều lợi nhuận. Nhưng bất cứ ai đứng trên góc nhìn rộng hơn về mặt chính trị lẫn kinh tế đều sẽ khát khao những thứ như thế này.
Trong thế giới này không hề tồn tại khái niệm bằng sáng chế, nhưng nếu có thể thu phí sử dụng như bằng sáng chế, thì hẳn những công cụ này sẽ trở thành sản phẩm mang tầm chiến lược quốc gia.
Quả thực, nếu là vị vua khôn ngoan như Welkin, chắc chắn ông ta sẽ nắm lấy điều này làm con bài thương lượng trước khi thông tin bị rò rỉ ra ngoài.
Nói cách khác, Baldr đang khéo léo lợi dụng William, người mang thân phận hoàng tộc, để bán một món ân tình cho họ.
Dĩ nhiên, lý do lớn nhất của cậu vẫn chỉ là để giảm bớt gánh nặng cho Seyruun.
“Ta sẽ bàn chuyện này với cha. Trong lúc đó, ngươi hãy chế tạo càng nhiều càng tốt.”
Hiện tại, thế cân bằng quyền lực giữa hoàng thất và giới quý tộc trong Vương quốc Mauricia vô cùng mong manh.
Sau chiến tranh, những gia tộc mới nổi, các dòng dõi quý tộc cũ, và cả các quý tộc vùng biên cương đang ngày một lớn mạnh, tất cả lại thêm tầng lớp quý tộc làm kinh tế, mọi thế lực đều xung đột quyền lợi với nhau. Hoàng gia buộc phải đóng vai trò là chiếc cân điều hòa.
Welkin không ngu dại gì mà dồn tất cả quý tộc vào thế đối địch. Làm vậy chẳng khác nào tự rước lấy hỗn loạn, để đất nước đi vào vết xe đổ của Công quốc Trystovy đã diệt vong.
Cốt lõi của chính trị là khéo léo khơi dậy mâu thuẫn giữa các quý tộc, khiến họ mâu thuẫn lẫn nhau, nhưng tuyệt đối không bao giờ để lưỡi gươm của họ hướng về phía hoàng gia.
Hơn thế, việc nắm trong tay lòng dân sẽ càng củng cố thế lực của hoàng gia.
Mà chiếc bơm nước kia, chính là công cụ có thể trở thành bàn đạp cho điều đó.
Baldr không giấu nổi vẻ ngạc nhiên khi William có thể suy luận chính xác đến mức ấy. Trong mắt cậu, William vốn chỉ là một hoàng tử quậy phá, tự phụ về sức mạnh bản thân, nhưng rõ ràng khả năng chính trị của vị hoàng tử này cũng không thể coi thường.
“Thần không phải là người làm ra thứ này, thần sẽ phải hỏi lại thợ chế tạo.”
Baldr chỉ nắm giữ kiến thức, chứ không có kỹ năng thực hành. Toàn bộ quá trình thực hiện chiếc bơm đều do Gothe phụ trách, trong khi Selina thì lo việc chuẩn bị nguyên liệu và phân phối sản phẩm.
Gần đây, xưởng sản xuất đã được chuyển đến xưởng của thương hội Dowding. Thế nhưng, đối với Savaran vốn hoạt động độc lập, thì sự tồn tại của xưởng Gothe tại Cornelius vẫn là điều không thể thay thế.
Ngay cả Baldr, cũng không dám tùy tiện hứa hẹn bất cứ điều gì mà chưa hỏi ý kiến của hai người ấy trước.
“Người mà đển cà ngươi cũng phải nể nang sao. Ta mong ngươi cũng sẽ giới thiệu ta gặp họ một lần.”
William vốn biết rõ mối quan hệ giữa Baldr và thương hội Savaran.
Liệu Selina chỉ là một con rối, hay cô thật sự là một người phụ nữ giỏi đến mức có thể nắm được cả dây cương của Baldr? William cho rằng đó là một câu hỏi quan trọng cần phải tìm ra đáp án.
“Điện hạ, có lẽ không đến lượt thần nói điều này, nhưng… có lẽ người nên nhắm tới chức tể tướng thay vì là kị sĩ thì hơn?”
“Hừm, ngươi là kẻ duy nhất ta không muốn nhận lời khuyên về điều đó.”
Cả hai, dù tuổi còn trẻ, lại đồng thời sở hữu cả trí lẫn dũng. Họ mỉm cười chua chát với nhau, rồi cùng Silk và Brooks rời bước đến thương hội Savaran.
“Aa! Cậu chủ! Xin đừng bỏ lại chị!"
“Nào nào, nhanh lên kéo nước thôi! Em chẳng ngại mang bao nhiêu nước đi nữa nếu đó là vì làn da mịn màng của chị!”
Teresa ôm chặt Seyruun từ phía sau khi cô cố bám lấy Baldr, trên môi hiện một nụ cười dữ tợn.
Cảm giác như thể cô ta đang báo hiệu rằng tuyệt đối sẽ không để con mồi tuột khỏi tay mình…


0 Bình luận