Vol 2 (Đã hoàn thành)
Chương 4: Căn bệnh của công chúa, phần 3
0 Bình luận - Độ dài: 1,340 từ - Cập nhật:
Trong khi Rachel đang hồi phục một cách thuận lợi và chẳng còn bao lâu nữa sẽ có thể gặp lại cha mẹ, các triệu chứng dịch tả bỗng xuất hiện ở Baldr.
Dù hiểu rõ các triệu chứng qua kiến thức của mình, nhưng cơn đau dữ dội và cơn tiêu chảy không cho cơ hội chống cự ấy không phải là điều mà ngay cả cơ thể được rèn luyện kỹ lưỡng như Baldr cũng có thể chịu đựng được.
Vì phương pháp điều trị đã được truyền dạy cho các thầy thuốc, ba bệnh nhân, bao gồm cả Baldr, đều được cung cấp dung dịch bù nước đường uống và thực hiện các bước giống như với Rachel để ngăn ngừa mất nước. Nhưng thật không may, tình trạng của Baldr nghiêm trọng hơn tất cả những người khác.
Một ngày sau khi Baldr lâm bệnh, căn bệnh bắt đầu gây ra những rối loạn trong ý thức của cậu, khiến cậu lơ lửng giữa vực thẳm của sự sống và cái chết.
Phần lớn vi khuẩn dịch tả thường bị phá hủy bởi axit dạ dày, trong khi số còn sót lại sinh sôi nhanh chóng ở ruột non. Tuy nhiên, đôi khi các triệu chứng có thể trở nên nghiêm trọng hơn hẳn, đặc biệt nếu bệnh nhân ít tiết axit dạ dày.
Trong những trường hợp nghiêm trọng như vậy, bệnh nhân không chỉ đau bụng và tiêu chảy, mà cơ thể còn co giật và ý thức bị rối loạn. Hầu hết các trường hợp này đều do vi khuẩn dịch tả sinh sôi với tốc độ bất thường.
Vấn đề là tỷ lệ tử vong ở những bệnh nhân nặng như vậy cực kỳ cao so với những người có tình trạng không nghiêm trọng.
(Cơ thể mình nặng quá……)
Đối với Baldr, cậu cảm giác như cơ thể mình không còn thuộc về mình nữa.
Một mệt mỏi nặng nề như thể trọng lực đã tăng gấp đôi bao trùm toàn thân. Cổ họng đau đớn vì khát nước, nhưng cậu không thể thốt ra một lời nào.
(Có lẽ chuyện này không ổn thật…)
Ý thức của cậu đã nhiều lần biến mất kể từ đêm qua, nên cậu hiểu rằng các triệu chứng của mình thật sự nghiêm trọng.
Ngay cả ý chí của cậu cũng đang chạm đáy. Cậu không thể dùng ma thuật để cường hóa cơ thể mình.
Sự thật rằng mạng sống của cậu có thể kết thúc trong chưa đầy mười ba năm, khi cậu thậm chí không thể cử động một ngón tay, như dự đoán, ngay cả với Baldr, cũng là điều khó chấp nhận.
Dẫu vậy, bây giờ khi cậu đang trong trạng thái chẳng thể làm gì, ý chí tuyệt đối không chấp nhận cái chết của cậu đang tan biến dần theo thời gian.
(Không ổn, có lẽ chuyện này nghiêm trọng thật…)
Con người sẽ không thể cứu được nếu đánh mất ý chí.
Nói cách khác, miễn là còn ý chí, con người là sinh vật không dễ dàng gục ngã.
Ngay cả khi dạ dày bị xẻ toạc và ruột bị ép ra ngoài bởi áp lực trong bụng, con người vẫn khó mà chết nếu họ không chấp nhận cái chết của mình.
Ngược lại, một người mất đi ý chí sống sẽ dễ dàng lìa đời như ngọn nến tắt, dù chỉ nằm yên trên tấm chiếu.
Những cánh tay vô hình kéo Baldr xuống một thế giới ngầm tối tăm, như muốn hút cạn sinh lực, sức chịu đựng và ý chí sống mà cậu cần, cậu cảm thấy như đang rơi mãi mãi trong trạng thái không trọng lượng. Baldr đành chấp nhận số phận, cho rằng giờ khắc của mình đã đến.
Ý chí chống cự đã hoàn toàn biến mất khỏi cậu.
Ngay khi cậu chuẩn bị buông mình theo dòng rơi vô tận này, khoảnh khắc mọi căng thẳng rời khỏi cơ thể cậu.
Một cảm giác mềm mại giải phóng cậu khỏi trọng lực, và cậu cảm nhận cơ thể mình đang được nâng lên.
Đó là một hơi ấm thân thuộc… như một chiếc nôi nâng đỡ cậu lên tận trần nhà, che chở cho bản thân cậu.
Baldr nhận ra trong hơi ấm ấy, có một mùi hương ngọt ngào dễ chịu, đánh thức khứu giác của cậu. Đó là một mùi hương mà cậu quen thuộc hơn bất cứ thứ gì khác.
(Mùi hương này… chị Sey chăng?)
Cô gái như người chị của cậu. Cô luôn ở bên cậu từ khi còn nhỏ, luôn hiện diện mỗi khi cậu muốn bỏ cuộc.
Ngay khoảnh khắc nhận ra mùi cơ thể quen thuộc ấy, Baldr đã lấy lại ý thức và ý chí vốn đang tan biến thành hư vô.
Ở xa kia là Seyruun và Selina, những người đang nôn nóng chờ cậu trở về.
Cậu không thể nào cho phép bản thân bị một căn bệnh như thế này đánh bại mà không phản kháng.
Cùng lúc đó, Baldr không khỏi cảm nhận một mối nguy hiểm từ trong ý thức của mình, nó đã dần sáng tỏ.
Điều đó nghĩa là, để cậu có thể cảm nhận mùi hương của Seyruun như thế này, chẳng phải có nghĩa là cô ấy đang ở gần cậu ngay lúc này sao?
Ý thức của Baldr dần tỉnh lại cùng với cảm giác đau lan từ sau gáy xuống khắp cơ thể.
“Đã tỉnh rồi sao? Cậu chủ!"
Baldr mở mắt. Khuôn mặt quen thuộc nhưng tuyệt đẹp của Seyruun, đôi mắt ướt lệ, hiện ra đầy trước tầm nhìn của cậu.
“Chị…Sey…”
Cậu muốn hét to lên, nhưng môi chỉ phát ra một âm thanh khàn khàn.
(Tại sao chị Sey lại ở một nơi như thế này!? Đáng lí ra chỉ có thầy thuốc mới được phép tiếp cận thôi mà!)
“Mở miệng ra và uống đi. Cậu chủ từ lúc nào tới giờ không chịu uống nước vì luôn nôn ra ngay lập tức!”
Có vẻ cậu đã ở trong tình trạng rất nguy hiểm khi bất tỉnh.
Cậu cũng đã một lần buông xuôi trước cái chết trong giấc mơ đó, nên Baldr bỏ qua việc chất vấn cô và ngoan ngoãn uống dung dịch bù nước đường.
Vị ngọt lan từ đầu lưỡi xuống cổ họng, cậu cảm nhận rõ ràng cơ thể được làm ẩm từ bên trong.
“Uu… uu… cậu chủ Baldr… hic”
Seyruun dường như kiệt sức khi nhìn Baldr nuốt từng ngụm nước. Cô ngồi xuống và bắt đầu nức nở.
Khi nhìn kỹ hơn, cô trông như đã khóc đến cạn nước mắt, xung quanh mắt sưng húp. Mái tóc rối bù, làn da trắng mất đi vẻ bóng bẩy. Có lẽ cô chẳng được ngủ chút nào.
Chắc hẳn cô đã khóc suốt thời gian Baldr bất tỉnh.
Baldr nhớ lại hơi ấm từ Seyruun mà cậu cảm nhận được ngay khi từ bỏ sự sống trong giấc mơ. Cậu không khỏi biết ơn tấm lòng tận tụy của cô, nhờ đó mà cậu được cứu sống.
“Cảm… ơn… chị… Sey…”
Cậu muốn ôm cô. Muốn ôm chặt cơ thể nhỏ bé đang run rẩy của chị Sey, vuốt ve mái tóc cô và an ủi “Đừng khóc”.
Baldr bực bội với cơ thể kiệt sức không thể làm gì của mình, cậu chỉ vừa đủ sức cúi đầu.
Seyruun lắc đầu trước khi ôm chặt lấy cổ Baldr và lại khóc nức nở.
Có một mùi hương ngọt ngào tự như nơi đầy nắng từ mái tóc nâu vàng của Seyruun, mái tóc đã mất đi vẻ óng ả vì mệt mỏi. Đó là mùi hương đặc trưng của cô.
Baldr dồn toàn bộ sức lực và cuối cùng cũng ôm lấy đầu Seyruun. Một cảm xúc khác hẳn với những gì cậu từng cảm nhận trước đây tràn ngập trong ngực cậu.


0 Bình luận