Isekai Tensei Soudouki
Takami Ryousen (高見梁川) Ririnra (りりんら)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2 (Đã hoàn thành)

Chương 4: Căn bệnh của công chúa, phần 6-7

0 Bình luận - Độ dài: 3,580 từ - Cập nhật:

Phần 6

Baldr cuối cùng cũng thoát khỏi cung điện.

Bạn bè của cậu đã tụ họp tại thương hội Savaran.

Xét về sự thuận tiện, dinh thự của Silk hẳn sẽ tốt hơn, nhưng khó tránh khỏi sự phản đối, không ai lại muốn đưa một người vừa nhiễm bệnh vào nhà của hầu tước Randolph, một trong mười đại quý tộc.

“Gufuh… ufufufufufu…”

“Nghe phát khiếp. Ngừng cười kiểu đó được không?”

“Xin lỗi… thật sự xin lỗi… nyufuh.”

“... Lần sau mà còn dám trưng ra cái bộ mặt bẩn thỉu đó… tôi sẽ xé chúng ra.”

“Xé… cái gì cơ!?”

Bản năng mách bảo một sự nguy hiểm đang đến gần, Selina lập tức che lấy bộ ngực đầy đặn đang bị Seyruun dán mắt nhìn.

Việc Selina vặn vẹo cơ thể trong hứng khởi và nở nụ cười rạng rỡ như thế này vốn là điều tự nhiên.

Chừng hai tuần trước, cô đã được người đàn ông mà mình thầm thương suốt bao năm ôm chặt trong vòng tay, còn bị cướp đi đôi môi. Ngoài lời tỏ tình, có thể gọi hành động ấy là gì khác chứ?

Và rồi người đàn ông ấy lại nói với cô “Em có chuyện quan trọng muốn nói.”

Nếu Selina không vui đến vậy thì mới là chuyện lạ.

Seyruun cũng chẳng hề cau có, dù miệng vẫn lẩm bẩm phàn nàn.

Cô đang nóng lòng chờ đợi ngày nụ hôn hẹn ước của riêng mình. Trong mắt cô, từng khoảnh khắc chờ đợi đều dài đằng đẵng như vĩnh cửu.

Cả hai thiếu nữ, mỗi người một ảo tưởng, đang phô bày sự ngốc nghếch riêng của mình. Silk chỉ lặng lẽ dõi theo họ bằng ánh mắt lạnh lùng.

Đúng là một phần phản ứng ấy đến từ sự thật rằng chỉ riêng cô là chưa có bất cứ tiến triển nào với Baldr. Nhưng trên hết, đó còn là sự chán ngán.

Bởi nhìn một cách tỉnh táo, làm sao có thể mong đợi một diễn biến tình cảm như họ tưởng tượng, khi chính Baldr cũng đã gọi thêm nhiều người khác đến đây?

Dù vậy, không có nghĩa là Silk chẳng nghĩ ngợi gì về hai cô gái đã sớm biến thành những kẻ mù quáng vì tình.

(Dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn!)

Nếu Baldr có mặt ở đây và chứng kiến cảnh này, rất có thể cậu sẽ quay đầu bỏ chạy hết tốc lực, mặc kệ ánh mắt người đời.

“Một Seyruun mù quáng vì tình… cũng có nét thú vị riêng đấy chứ!”

“Cậu đúng là chẳng bao giờ thay đổi cả.”

Teresa chỉ trung thành với khát vọng của mình, bất chấp mọi trở ngại. Brooks thì nhìn cô với ánh mắt gần như kính trọng.

Chính lúc hỗn loạn ấy, Baldr xuất hiện. Dù đã tự nhủ sẽ không chạy trốn, trong khoảnh khắc, cậu lại bị thôi thúc quay gót và biến mất ngay lập tức.

“…Khởi hành đến… Vương quốc Sanjuan?”

“Ừm… đó là ý chỉ từ quốc vương. Em không có quyền từ chối.”

Thực ra, đây là bước đi xuất phát từ lòng nhân hậu của nhà vua.

Vốn dĩ, Baldr lẽ ra phải bị giam trong hoàng cung để bảo toàn bí mật mà cậu đang nắm giữ.

Dĩ nhiên, nếu điều đó xảy ra, Maggot chắc chắn nổi giận sẽ biến cung điện thành đống tro tàn. Nhưng sự thật không thay đổi, Baldr vẫn là một quả bom nguy hiểm đối với cả vương quốc.

Để đảm bảo an toàn cho cậu trong tương lai, Baldr phải chứng minh bản thân xứng đáng với sự tin tưởng mà đức vua đã dành, bằng một thành tựu hiển hiện trước mắt.

“Thế còn học viện thì sao…?”

Teresa lên tiếng hỏi.

“Quên chuyện làm kị sĩ đi, tớ vừa được ban cho một chức vụ trong triều… Tạm thời, chuyện này sẽ được tính là vắng mặt có lý do. Dù vậy, tớ cũng không chắc mình còn có thể tốt nghiệp nổi hay không…”

“Cậunghĩ ta có thể im lặng bỏ qua một chuyện thú vị thế này sao? Nhất định tớ sẽ theo cùng đến vương quốc Sanjuan!”

“Tuyệt vời! Cho tớ đi nữa!”

Brooks chen ngang đầy khí thế.

Với cả hai người họ, học viện vốn chẳng phải điều quan trọng cho cuộc đời.

Teresa luôn đặt sự hứng thú lên hàng đầu, còn Brooks chỉ cần một môi trường rèn luyện để mạnh mẽ hơn và một nơi để phô bày sức mạnh của mình.

Cả hai đều tin chắc rằng rắc rối và phiêu lưu sẽ bám lấy Baldr ở bất cứ nơi đâu cậu đặt chân đến.

Họ không biết ở Vương quốc Sanjuan sẽ chờ đợi loại rắc rối gì, nhưng chuyện tách khỏi Baldr thì hoàn toàn không nằm trong lựa chọn.

“Tớ không chắc hai người có được chấp thuận hay không, nhưng hai người đi cùng thì sẽ là một sự giúp đỡ lớn. Dù sao, sẽ gò bó lắm nếu thuộc hạ của tớ toàn là kị sĩ chính quy.”

Nếu chỉ xét về sức mạnh cá nhân, Teresa lẫn Brooks đều chẳng thua kém bất kỳ kị sĩ bình thường nào.

Dù lối cư xử và lời ăn tiếng nói của họ quả thật có vấn đề nghiêm trọng, nhưng với vai trò hộ vệ bên cạnh Baldr, họ vẫn sẽ cực kỳ hữu dụng.

Đôi khi, ngay cả Baldr cũng gần như quên mất rằng mình vẫn chỉ là một đứa trẻ, chưa tròn mười bốn tuổi. Nhưng đúng như dự đoán, việc phải đối mặt với người lớn khiến cậu không ít lần mệt mỏi.

“Tớ cũng muốn đi… nhưng còn phải xem cha quyết định thế nào.”

Silk, vốn là tiểu thư duy nhất của gia tộc Randolph, hoàn toàn không có tư cách để dễ dàng rời khỏi đất nước.

Huống chi tình hình ở Công quốc Trystovy đang bất ổn, chuyện cô được phép xuất ngoại gần như là điều không tưởng, ít nhất đó là điều Baldr nghĩ, nhưng cậu kìm lại, không nói ra.

Cậu biết mình nên tránh làm Silk thêm bất an bằng những lời vụng về ấy.

Bản thân việc vắng mặt tạm thời cũng là vấn đề, nhưng viện trưởng học viện lại là Ramillies. Người đó chắc chắn sẽ chỉ cười lớn và phẩy tay cho qua, coi như chẳng có gì đáng bận tâm.

“Cậu nghĩ sẽ ở lại Vương quốc Sanjuan bao lâu?”

“Ít nhất là một tháng, nếu kéo dài, có thể hơn ba tháng.”

Cậu cần khoảng thời gian đó để công cuộc lắp dặt máy bơm tay tiến triển phần nào, và để người dân nơi ấy có thể tiếp nhận phát minh mới.

Dù vậy, mục tiêu chính vẫn là khiến Vương quốc Sanjuan chắc chắn phải mang ơn Mauricia, nên họ sẽ chẳng có thời gian nào để ăn chơi nhàn nhã.

“Tất nhiên là cậu chủ cũng sẽ đưa chị đi cùng chứ?”

Seyruun xen ngang trong hoảng hốt, khi câu chuyện bắt đầu đi theo hướng bất an.

Cô không thể chấp nhận việc Baldr lại một lần nữa đi đến một nơi nguy hiểm, trong khi mình bị bỏ lại phía sau, nhất là khi cậu vừa mới trở về.

Cảm giác như vừa ở trên thiên đường của Seyruun bỗng chốc tan biến không còn dấu vết.

Ngực cô quặn đau, như thể bị xé toạc ra, trước viễn cảnh phải chia xa Baldr.

Nỗi đau ấy một phần xuất phát từ khát khao của phụ nữ, mong được người mình yêu đáp lại. Nhưng đối với Seyruun, việc không thể ở bên cạnh Baldr còn đau đớn hơn cả việc không được yêu thương.

Phục vụ cho Baldr chính là lý do tồn tại quan trọng nhất trong cuộc đời cô.

“Ừ-ừ! Thật ra, chị cũng có việc ở Vương quốc Sanjuan…”

“Xin hãy từ bỏ đi. Ngài nghĩ hiện giờ ngài có dư dả thời gian để rời khỏi thủ đô sao?”

“Uguu…”

Âm mưu nhỏ của Selina chìm nghỉm trước lời nói lạnh lùng của Rorona.

Nhưng vốn dĩ, chuyện Baldr mang theo Seyruun và Selina trong một sứ mệnh ngoại giao ở đất nước xa lạ, nơi cậu không có đồng minh nào, đã là điều không tưởng. Cậu còn phải gánh vác danh dự của cả vương quốc Mauricia.

Trong ngoại giao, chuyện kẻ thù hôm qua trở thành bạn hôm nay vốn xảy ra như cơm bữa. Không ai dám chắc khi nào Vương quốc Sanjuan sẽ quay lưng, trở thành kẻ thù của Mauricia.

Nhất là lúc này, khi từng phe phái trong Công quốc Trystovy đều có khả năng đang ngấm ngầm hành động phía sau lưng.

“Xin lỗi, nhưng lần này em không thể mang hai người theo. Em chỉ có thể đưa theo những ai đã thề trung thành với vương quốc, và cũng có thể tự bảo vệ chính mình.”

“Không thể nào–!?”

Một lời từ chối nghiêm khắc, không cho phép thương lượng, khiến Seyruun bật khóc, giọng lạc đi trong đau buồn.

Chỉ cần tưởng tượng cảnh phải một mình ngày ngày lo lắng cho sự an nguy của Baldr, thân thể cô đã tê dại trong tuyệt vọng.

(Một khi nói ra… sẽ chẳng thể rút lại được nữa… mình có nên nói không? Hay im lặng?)

Baldr hiếm khi do dự đến thế. Nhưng khi tự lắng nghe trái tim, cậu hiểu rằng kéo dài thêm chỉ mang đến bất hạnh cho tất cả.

Baldr hít một hơi thật sâu, dồn sức nơi bụng, và dõng dạc thốt lên.

“Em muốn hai người trở thành nơi để em trở về. Bởi đến lúc thích hợp, em sẽ cưới cả hai người làm vợ.”

Một sự im lặng nặng nề phủ xuống sau lời tuyên bố ấy.

Tĩnh lặng đến mức Baldr bắt đầu nghi ngờ chính mình, phải chăng bấy lâu nay cậu đã quá tự tin thái quá?

Chẳng lẽ Seyruun và Selina thật sự… chưa bao giờ nhìn cậu như một người đàn ông? Nếu đúng là vậy thì…

“Thật sao?”

“Em nghiêm túc chứ?”

Hai người cuối cùng cũng thốt ra chỉ từng ấy lời, giọng khản đặc.

Dù đã quen biết nhau nhiều năm, Baldr chưa từng một lần bộc lộ cử chỉ nào mang ý nghĩa lãng mạn đối với họ.

Chỉ duy nhất một lần, khi bốc đồng hôn Selina ngay trước lúc rời đi.

Tất nhiên, tuổi tác và địa vị của Baldr vẫn là rào cản lớn đối với cả hai cô gái.

“Khi Selina cầu xin em đừng đi, lồng ngực em nhói đau. Thực ra, em đã muốn nghe theo lời chị ấy. Khi chị Sey đến chăm sóc em, dù lúc ấy còn bất tỉnh, em vẫn thấy lòng mình bình yên vô cùng. Chỉ cần nghĩ đến việc hai người không còn ở bên, hay bị một gã khác cướp mất trong khi em vẫn còn sống… máu trong người em lại sôi lên. Những lời này có thể nghe thật khó tin vì em vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng… em muốn được sống cùng hai người từ nay về sau.”

Nếu có ai hỏi rằng cậu có cảm thấy ham muốn thể xác không, câu trả lời thành thật sẽ là không.

Dù Baldr đã gần chạm ngưỡng dậy thì, nhưng cậu vẫn chưa ở độ tuổi khao khát phụ nữ đến mức ấy.

Thế nhưng, mỗi khi họ ở cạnh bên, cậu lại thấy tim mình đập nhanh và một niềm hạnh phúc dịu dàng dâng tràn.

Khi nghĩ đến khả năng sẽ mất đi họ, khi cậu quyết tâm tiến vào cung điện để chữa trị cho Rachel, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đã ập đến trong lòng Baldr.

Hồi tưởng lại, cậu cũng từng mang cảm giác tương tự khi bị kẻ thù hùng mạnh từ nước láng giềng tập kích hồi còn ở lãnh địa Cornelius.

Sự tồn tại của hai người đối với Baldr là không thể thay thế. Họ xứng đáng để cậu đem cả mạng sống mình đặt cược.

Selina và Seyruun cuối cùng cũng hiểu rằng ước vọng thầm kín bấy lâu của họ đã hóa thành sự thật, chứ không chỉ là giấc mơ.

Trong giây phút ấy, cả hai cùng ôm chầm lấy Baldr, trái tim tràn ngập tình cảm không thể kìm nén.

“Baldr!”

“Cậu chủ!”

Dù mới chỉ vài ngày kể từ khi đôi bên bắt đầu ý thức rõ ràng về tình cảm của mình, cả hai đã sớm có quyết tâm sẽ đi cùng cậu suốt đời.

Rốt cuộc, tận sâu trong tim, họ vẫn luôn lo sợ rằng khoảnh khắc này có lẽ sẽ chẳng bao giờ đến. Thế nhưng, bất chấp nỗi sợ ấy, họ đã chờ đợi nó từ rất lâu rồi.

“Tớ mừng cho hai người.”

Silk ngạc nhiên trước sự bình thản bất ngờ trong lòng mình.

Đúng là cô có chút chua xót, như thể bị bỏ lại phía sau bởi chính những người bạn thân nhất. Nhưng niềm hạnh phúc khi chứng kiến mối tình đầu của Seyruun và Selina đơm hoa lại lớn hơn cả.

Có lẽ, đúng như cô đã nghĩ, tình cảm mà mình dành cho Baldr cũng không vượt quá mức tình bạn.

Khoảnh khắc Baldr cầu hôn hai người kia, đầu óc Silk trống rỗng, chẳng nghĩ được gì. Nhưng giờ khi đã bình tâm, cô dễ dàng chấp nhận rằng, ngoài Seyruun và Selina ra, thật sự chẳng có ai có thể đứng bên cạnh Baldr.

Dẫu vậy, chỉ cần tưởng tượng cảnh Baldr cầu hôn không phải hai người ấy mà là một kẻ xa lạ, một cảm giác đen tối lập tức dâng lên, xoắn xuýt trong bụng cô, tìm kiếm một lối thoát.

Rốt cuộc, cô mong chờ điều gì sẽ xảy ra giữa mình và Baldr…?

Silk vốn chẳng hề bất mãn khi được đứng bên cạnh cậu.

Nếu một ngày nào đó có người cầu hôn cô, cô chỉ mong đó sẽ là một người đàn ông can đảm, mạnh mẽ như cậu.

Thế nhưng, Baldr lại là con trai duy nhất của gia tộc Cornelius, còn cô lại là tiểu thư duy nhất của gia tộc Randolph.

Trong một số trường hợp, vẫn có thể giải quyết bằng cách sinh ra hai đứa trẻ và để mỗi đứa kế thừa một gia tộc. Nhưng gia tộc Randolph quá lớn, không thể áp dụng cách ấy.

Hơn nữa, Silk còn mang trên vai sứ mệnh phải cứu lấy Trystovy một ngày nào đó. Đó là nguyện vọng tha thiết nhất đời cô, một nguyện vọng mà cho dù có hi sinh cả đời cũng chưa chắc thành hiện thực.

Cô không thể nào kéo Baldr, người sẽ trở thành lãnh chúa của Cornelius, vào giấc mơ quá sức tham vọng này được.

(Quả nhiên… có lẽ mình hơi ghen tị…)

Silk cười gượng, nhìn hai cô gái đang dụi má vào ngực Baldr như trẻ con (mà xét theo tuổi tác, Seyruun quả thực vẫn là một đứa trẻ).

Có lẽ, một tương lai khác đã chờ đợi cô, nếu như cô được sinh ra bên cạnh Baldr chỉ với thân phận một cô gái thành phố bình thường, thay vì là tiểu thư của gia tộc Randolph.

“Ooo! Đúng rồi! Tớ vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt vời!”

Teresa bất chợt vỗ tay, cất tiếng reo đầy phấn khích.

Nãy giờ còn lườm nguýt Seyruun và Selina với ánh mắt nóng ruột, vậy mà giờ cô lại nở nụ cười gian xảo đầy thích thú.

“Nếu tớ cưới Baldr, thì Seyruun và Selina cũng được gói kèm theo luôn! Thế nào hả Baldr? Cậu sẽ cưới tớ chứ?”

“KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG!!!”

Tiếng hét của ba cô gái hòa vào nhau, đồng loạt dội về phía Teresa, kẻ vẫn kiên định theo đuổi ham muốn của mình, bất chấp tất cả.

Quả thực sẽ chỉ là ác mộng nếu nhân vật yuri phiền phức này xen vào, phá hỏng sự tiến triển lãng mạn mà họ mong chờ bấy lâu.

“Vì sao chứ? Tớ nghĩ mình có thể trở thành một người vợ tốt đấy nhé? Hơn nữa, cậucòn có thể dựng nên một hậu cung theo ý muốn nữa kia mà.”

“Đừng đem gia đình tớ ra làm mớ hỗn loạn chỉ để thỏa mãn dục vọng của cậu.”

Má Teresa phồng lên, ánh mắt hờn dỗi khi phản ứng của mọi người khác xa kỳ vọng.

Rõ ràng, cả Baldr, Seyruun lẫn Selina đều không hề có ý định chấp nhận yêu cầu vô lý ấy.

Mà nói đúng hơn, Seyruun và Selina còn đang run rẩy vì lo sợ cho sự trong trắng của mình. Hai người vốn đã nhiều lần khốn khổ trước những trò quấy rối trắng trợn từ Teresa, nên phản ứng ấy hoàn toàn dễ hiểu.

Chính vì thế, không một ai ở đó nhận ra sự phản đối dữ dội của Silk trước lời cầu hôn của Teresa cũng mãnh liệt chẳng kém.

Phần 7

“Baldr ngất xỉu ư? Rồi sao nữa? Nó có an toàn không!?”

Maggot, khi nhận được tin khẩn từ thủ đô qua sứ giả, lập tức rơi vào cơn lo lắng cực độ.

Việc Baldr bị triệu vào cung điện để chữa trị cho một căn bệnh truyền nhiễm vốn đã là chuyện không thể tha thứ, vậy mà giờ cậu lại còn bị lây nhiễm và phải giằng co nơi lằn ranhsinh tử.

(Chính vì thế mình mới phản đối việc Baldr đến thủ đô…!)

“May mắn thay, ngài Baldr đã hồi phục, nhờ sự tận tụy chăm sóc của tiểu thư Seyruun, người chẳng hề để tâm đến an nguy bản thân. Với thành tựu lần này, bệ hạ Welkin đã quyết định ban cho cậu ấy tước vị nam tước Severn.”

“Seyruun! Con đã làm rất tốt! Quyết định giữ con ở bên cạnh Baldr quả nhiên không hề sai!”

Maggot mỉm cười rạng rỡ, niềm kiêu hãnh dâng tràn khi chứng kiến sự tận tụy của cô hầu gái mà bà đã ưu ái, nuôi dưỡng từ thuở bé.

“Baldr có ổn không? Ta chỉ mong thằng bé không để lại di chứng gì từ căn bệnh đó. Không được, ta phải tự mình đến đó xem tình hình mới yên tâm…”

Maggot trông như thể sẽ lập tức thu xếp hành lý để lên đường ngay. Người đưa tin vội vàng đáp, giọng đầy do dự.

“Chuyện đó… đã có quyết định rồi. Ngài Baldr sẽ được cử sang Vương quốc Sanjuan với tư cách sứ thần.”

Sắc mặt Maggot bỗng hóa cứng đờ, lạnh lẽo như chiếc mặt nạ Noh. Ignis, đứng gần bên, vội vòng tay ôm lấy vợ từ phía sau.

Hơn ai hết, ông hiểu rõ dấu hiệu này nguy hiểm đến mức nào.

“Bệ hạ đang muốn tuyên chiến với ta sao?”

“T-thần thề hoàn toàn không phải vậy! Trái lại, điện hạ vô cùng coi trọng ngài Baldr. Lần bổ nhiệm này… cũng là một phép thử, để xem cậu ấy có xứng đáng trở thành chồng của công chúa Rachel hay không…”

“…Aaa?”

Lẽ ra, với người ngoài, chuyện này phải được xem như một vinh dự. Nhưng trong mắt Maggot lúc này, tất cả chỉ như thể con trai của cô đang bị ném thẳng xuống vực sâu thăm thẳm.

Huống chi, cô tuyệt nhiên không có ý định đem đứa con trai quý giá của mình trao cho một tiểu thư Rachel nào đó mà cô còn chưa từng gặp mặt.

“Khoan! Khoan đã! Điện hạ cũng chỉ mang thiện ý thôi! Xin em vì nể mặt anh mà bỏ qua lần này!... Mấy người kia còn đứng đó làm gì!? Mau lui ra, nhanh!”

Sứ giả chẳng hiểu vì sao Maggot lại nổi giận đến thế, nhưng bản năng mách bảo ông rằng mạng sống mình đang bị đe dọa.

Không chần chừ thêm một nhịp, ông lao đi như tia chớp.

Trong đại sảnh trống trải, Maggot quay sang Ignis, đôi môi kéo lên một nụ cười rợn người.

“Vậy nghĩa là, anh đồng ý gánh trọn cơn thịnh nộ vô phương hướng này của em phải không?”

Ignis định đáp “Đương nhiên”, nhưng kinh nghiệm nhiều năm rống lên một hồi chuông inh ỏi trong đầu anh, nó nói cho anh biết đây là một death flag.

“…Xin lỗi, nhưng anh có thể đem Zirco và Mistol theo được chứ?”

Hai người lính đánh thuê đã được đưa vào theo lệnh của Ignis. Khi họ chạm mắt với Maggot đang trong cơn thịnh nộ, họ hiểu ngay mình đang đứng giữa một nơi vô cùng hiểm nguy.

“Xin lỗi các ngươi vì lời yêu cầu này, nhưng chúng ta sẽ đứng đây chiến đến người cuối cùng. Không cho phép rút lui.”

“…Cậu chủ… quay lại mau đi, đem cả tôi theo vớiiii!”

Màn sương nước mắt làm mờ tầm nhìn của Zirco.

Trận chiến vô vọng của họ… sắp bắt đầu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận