Buổi sáng ngày hôm sau, Baldr xỏ tay vào tay áo đồng phục của học viên kị sĩ hoàng gia, một bộ đồ với đen là màu chủ đạo.
Nói cho đúng hơn thì kể từ lúc cậu mở mắt, Seyruun đã chuẩn bị hết cho cậu, từ việc chải tóc cho đến mặc áo cho cậu.
Dù kể từ hôm này, cả hai đã không còn ở chung với nhau. Baldr thoáng nghĩ trong đầu rằng liệu điều này có nên không, nhưng có vẻ Seyruun không có ý định nhường việc này lại cho bất kỳ ai.
Kị sĩ cũng được tính là một cấp bậc quý tộc, dù chỉ là thuộc tầng lớp thấp, nên dù trong có vẻ đơn giản, một vài bộ phận trên đồng phục của học viên cũng được thiết kế giống với trang phục lễ nghi của quý tộc.
Mặt khác, Seyruun cũng mặc một chiếc váy tạp dề có thiết kế khác với cái ở dinh thự nhà Cornelius. Nó có rất nhiều diềm xếp nếp. Vẻ ngoài đáng yêu đó cũng rất mới mẻ đối với Baldr.
Seyruun chỉnh lại cổ áo cho Baldr và nhìn vào khuôn mặt của cậu, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ trước vẻ ngoài điển trai của cậu chủ mình.
“Cậu chủ trông được phết đấy.”
“Cảm ơn chị Sey”
Với Baldr đây cũng là lần đầu tiên mà cậu trải nghiệm cảm giác phải xa nhà trong thời gian dài.
Bởi vì ở nhà cậu không có nhiều mục tiêu để so sánh trong khi mẹ cậu thì lại quá mạnh, Baldr không rõ lắm liệu cậu mạnh tới mức nào. Sâu trong thâm tâm cậu cũng muốn thử sức mình ở học viện này, cậu cảm thấy phấn khích như một đứa trẻ vậy.
“Vậy em đi đây, chị Sey.”
“Chị cũng phải tới chào những người khác ở nơi làm việc nữa.”
Cả hai bắt đầu tách ra và hòa nhập vào môi trường mới với hi vọng vào tương lai tươi sáng.
Lớp học của học viện kị sĩ hoàng gia hôm nay lại ồn ào một cách lạ thường vì một lý do.
Một học viên mới sẽ tham gia lớp từ hôm nay.
Không biết tin đồn đó xuất phát từ đâu, nhưng tin đồn đó cũng nói rằng học viên mới chỉ mới mười hai tuổi rưỡi.
Ai cũng biết rằng độ tuổi để nhập học ở đây là mười bốn tuổi, thông thường nếu một đứa trẻ vẫn chưa đủ mười bốn tuổi vào tháng tư thì phải chờ tới năm sau.
Tất nhiên vẫn có vài trường hợp ngoại lệ, trong năm học này có khoảng mười học viên nhập học mà vẫn chưa đủ mười bốn tuổi, nhưng bọn họ chỉ thiếu khoảng vài tháng trước khi đủ tuổi quy định.
Trường hợp một học viên nhập học dù mới chỉ mười hai tuổi rưỡi đã tạo nên một kỷ lục mới trong lịch sử học viện, cách xa kỷ lục trước một khoảng không nhỏ.
“Cậu nghĩ sao, Silk?”
Một chàng trai trẻ hỏi người bạn ngồi kế bên mình, tên cậu ta là Brooks Irvine.
Cậu là một võ sư tài năng, trong nhóm học viên năm nhất cậu cũng xếp chí ít ở hạng hai về mảng sức mạnh chiến đấu, nhưng nói về mấy môn lý thuyết thì lại ở chiều hướng khác. Vì lý do đó, dưới tư cách là một kị sĩ cấp cao phải chi huy nhiều kị sĩ cấp thấp hay binh lính thông thường, đánh giá về cậu khá là tệ.
Ngoài chuyện đó ra, cậu cũng thường hay bất tuân lệnh với giảng viên hay đàn anh khi gặp việc cậu không đồng tình, một đứa trẻ đầy rắc rối có tiếng ở học viện.
“Tôi không quan tâm.”
Người vừa mới trả lời với khuôn mặt vô cảm là Silk Randolph. Cô ấy xuất thân từ một gia đình đại quý tộc sở hữu tư cách thừa kế ngai vàng. Việc một người có bối cảnh như thế nhập học ở đây rất không phù hợp với lẽ thường tình.
Lí do cô gái này nhập học vào học viện kị sĩ hoàng gia Mauricia cũng khá là phức tạp.
Quê hương của mẹ Silk là Công quốc Trystovy, nằm ở phía Tây Nam Vương quốc Mauricia.
Hiện nay, đất nước đó đang bị chia rẽ bởi cuộc nội chiến đã kéo dài trong hàng thập kỷ. Trong quá khứ, Công quốc Trystovy đã có một khoảng thời gian phát triển vàng son, được biết đến như là một quốc gia có nền thương mại lớn ở lục địa.
Cuộc nội chiến nổ ra khi một đại công tước nổi dậy với âm mưu lật đổ gia đình hoàng gia và chiếm lấy đất nước. Các quốc gia lân cận đứng trước tình hình đó cũng e ngại nhúng tay vào.
Silk xuất thân từ dòng dõi hoàng tộc bị lật đổ đó, nói cho chính xác, Vương quốc Mauricia coi Silk như là một con bài tẩy chính trị.
Kể cả thế, những gì mà Silk muốn là hòa bình và sự thống nhất ở quê hương của mẹ mình. Cô muốn nhập học ở học viện kị sĩ hoàng gia để trau dồi bản thân.
Điều quan trọng nhất ở đây là Silk muốn biết bản thân cần điều gì để giúp đỡ mong muốn của cô. Còn về học viên mới như thế nào, cô không quan tâm.
Silk cực kì xinh đẹp với ngũ quan cân đối, nên việc cô có thể trở thành một con cờ trong một cuộc hôn nhân chính trị hay không vẫn còn bỏ ngỏ. Vì lẽ đó, mục tiêu duy nhất của cô ngay lúc này là trở nên mạnh hơn càng sớm càng tốt, việc tương tác với các bạn cùng lớp theo cô là không cần thiết.
(Thật là phí cái vẻ đẹp đó.)
Brooks không khỏi mong muốn một học sinh chuyển trường nào đó sẽ đến để xé toạc lớp mặt nạ của cô gái này.
Dù bị đối xử lạnh nhạt như thế, Brooks vẫn mong muốn Silk, người duy nhất điêu luyện hơn cậu trong mảng cường hóa cơ thể, có thể cư xử như một cô gái bình thường.
“Tớ nghĩ là cậu học sinh mới này chắc chắn không bình thường đâu…”
Vừa mới nói xong, cánh của lớp học mở ra và người giảng viên có thân hình to lớn bước vào với sải chân dài.
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía cậu học sinh đi theo sau.
Một chàng trai với một khuôn mặt đáng yêu và vẻ ngoài còn thanh tú hơn cả mọi người nghĩ. Nếu cho cậu ta mặc đồ của nữ, khá chắc chẳng có ai nghĩ rằng cậu ta là nam.
Mái tóc bạc hiếm thấy trong lãnh thổ Vương quốc Mauricia cùng với đôi mắt ánh màu xanh nước biển để lại ấn tượng sâu sắc cho người đối diện
“Có vẻ như mấy đứa đều nghe hết rồi, nhưng cũng phải làm thôi… đây là Baldr Corneliu, cậu ta sẽ nhập học với chúng ta kể từ hôm nay.”
“Mình tên là Baldr Cornelius, rất vui được làm quen với mọi người.”
Baldr cúi chào, một vài người thở dài đầy thất vọng.
Baldr có một cơ thể khá nhỏ bé, kể cả khi có người nói cậu ta chỉ mới có mười tuổi, bọn họ cũng không nghi ngờ gì. Nhìn bề ngoài Baldr trông không giống với một người vừa phá kỷ lục học viên trẻ tuổi nhất nhập học.
Tất nhiên mọi người đều biết rằng học viện kị sĩ hoàng gia không phải là một nơi ai muốn vào là vào, nhưng khi nhìn thấy Baldr, thật khó để mọi người không nghĩ rằng cậu vào được học viện nhờ vào quan hệ bên ngoài.
“Oi, oi, cậu ta thật sự sẽ học cùng chúng ta với cái thân hình mảnh mai như thế à?”
Không có ý xúc phạm, nhưng Brooks thật sự lo lắng cho Baldr.
Có những người nhập học chỉ vì danh tiếng và bỏ học chỉ sau ba ngày vì họ không chịu nổi cường độ học tập ở đây.
Thời nào cũng thế, chốn quân đội luôn là nơi có khối lượng huấn luyện khắc nghiệt nhất.
Lời nói của Brooks hoàn toàn thật lòng, không hề có ý xúc phạm nào, nên Baldr cũng không có cảm giác ghét bỏ gì cậu ta cả.
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm.”
Baldr nhẹ nhàng gật đầu về phía Brooks và trả lời.
“Học viên Baldr, dù là cậu nhập học vào giữa năm học, nhưng cũng đừng vì thế mà nghĩ rằng cậu sẽ được đối xử đặc biệt. Suy cho cùng thì trên chiến trường cậu cũng đâu thể chọn đối thủ của mình được.”
“Em hiểu ạ.”
“Được rồi, từ giờ cậu ta sẽ là chiến hữu của mọi người, nhớ đối đãi với cậu ta cho tốt.”
Giảng viên Lombard, một cựu kị sĩ hoàng gia từng phục vụ trên chiến trường, không quên gửi lại một ánh nhìn sắc bén và ra lệnh cho mọi người.
“Rõ!”
Cả lớp đồng thanh trả lời.
Một kị sĩ không được phép bỏ rơi đồng đội của mình, tất cả vì một người, một người vì tất cả. Bỏ rơi đồng đội được coi là nỗi nhục lớn nhất bên trong kị sĩ đoàn.
Điều đó đã được khắc ghi trong đầu của mỗi học viên.
“...Nói là thế, cũng đâu thể tin tưởng giao phó mạng sống của mình cho một người mà bản thân mình không biết năng lực người đó ra sao. Thế nên, hôm nay chúng ta sẽ có một buổi huấn luyện thực chiến,”
Lombard nhếch mép cười.
Hiệu trưởng thế nào, giảng viên thế đó, nói như thế cũng không sai.
Lombard cũng muốn tự mình thử xem Baldr có thể ghê gớm tới mức nào, dù sao cậu ta cũng là con trai của Ngân Quang Maggot.
Cả lớp cùng ra tiến tới thao trường năm ở phía đông, ở đó có một đấu trường được trang bị đầy đủ vũ khí và trang thiết bị phục vụ cho việc luyện tập.
Đúng như mong đợi từ một học viện hoàng gia, trang thiết bị ở đây rất là đầy đủ. Ánh mắt của Baldr lướt qua lướt lại ngọn giáo tuyệt đẹp được thiết kế để phục vụ cho việc huấn luyện, một thứ khó mà tìm thấy được ở lãnh thổ gia tộc Cornelius.
“Học viên Baldr, cậu dùng cường hóa cơ thể được không?”
Lombard đứng phía sau cậu và hỏi.
“Dạ được ạ.”
“Tốt.”
Kể cả trong học viện kị sĩ, người có thể sử dụng thuần thục cường hóa cơ thể trước khi nhập học cũng thuộc dạng hiếm.
Sử dụng cường hóa cơ thể sai cách có thể dẫn tới hậu quả không thể xóa bỏ được, nên cần phải có sự giám sát từ người có kinh nghiệm.
Baldr là người thừa kế của nhà Cornelius, ngoài ra cha mẹ cậu còn là anh hùng từ cuộc chiến trước, nên có vẻ không cần phải lo lắng về vấn đề đó.
Nếu Baldr mà biết được ý nghĩ trong đầu Lombart, cậu chắc chắn sẽ khóc lóc phản đối.
“Làm gì có ai giám sát chứ, tình thế bắt buộc phải làm như thế thôi, không làm là chết đấy!”
Sự thật thì, Maggot bắt Baldr sử dụng cường hóa cơ thể lần đầu tiên thông qua thực chiến. Nói cho dễ hiểu, Maggot dần Baldr tả tơi đến mức cho đến khi cậu làm được thay vì nói bằng miệng.
“Thế thì đỡ tốn thời gian rồi, ta sẽ làm đối thủ của cậu luôn.”
“...Thật vinh hạnh.”
Đúng như dự đoán, có vẻ người này thích huấn luyện theo kiểu Spartan, giống như người mẹ yêu quý của cậu vậy.
Cậu còn chả nghĩ chuyện như thế này sẽ xảy ra, chiến đấu với giảng viên ngay ngày đầu tiên cậu nhập học, Baldr chỉ có thể thở dài.
Rõ ràng rằng nếu màn thể hiện của cậu quá tệ, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ khá là khó khăn.
Vì lí do nào đó mà các học viên khác cũng dồn rất nhiều sự chú ý vào cậu, lại còn nhìn cậu với ánh mắt đồng cảm nữa.
Có vẻ như người giảng viên trước mặt cậu cũng không vừa.
Baldr không sai.
Lombard Wesley, ba mươi bốn tuổi, từng sống sót qua Chiến tranh Antrim. Anh ta từng phục vụ trong một trung đội trưởng trong một thời gian dài, dù không có gì quá nổi bật, anh ta là một thành viên trong Viêm Hỏa kị sĩ đoàn.
Thật không may, do chấn thương trong quá trình huấn luyện cách đây sáu năm, Lombart buộc phải nghỉ hưu và được mời làm giảng viên cho học viện
Một cựu binh chiến tranh, thực lực của anh ta chắc chắn phải nằm trong top năm ở học viện, đó là điều không cần phải nghi ngờ.
Và cũng vì lý do đó.
Lombard có thể cảm nhận được một luồng khí thế mãnh liệt của một chiến binh ẩn sau bên trong Baldr.
Nếu có ai nghe được điều đó, chắc chắn sẽ không kiềm được mà bật cười thành tiếng, một đứa trẻ với vẻ ngoài không khác gì một bé gái như thế thì làm sao lại có khí thế của một chiến binh cơ chứ.
Những học viên khác cũng đang thương hại cho Baldr.
Nhưng bản thân Baldr, một cậu bé nhìn thì có vẻ yếu đuối, lại tỏ ra rất thư thả, hoàn toàn không nhìn ra được bất kỳ sự sợ hãi nào từ ánh mắt của cậu.
Kể cả khi phải đối đầu với một giảng viên ngay ngày đầu nhập học, cậu ta cũng chỉ bình tĩnh đón nhận nó. Sự bình tĩnh đó đã khác với lẽ thường ngay từ đầu rồi.
(Chuyện này…có vẻ thú vị đây.)
Lâu lắm rồi Lombard mới cảm thấy cả cơ thể mình ngập tràn chiến khí như thế, anh ta nhếch môi nở một nụ cười.
Kể từ khi nghỉ hưu, anh ta đã không tận hưởng được cảm giác đó rồi.
“Không cần kiềm chế lại đâu, đánh hết sức đi, học viên Baldr.”
Lombard có hình thể vạm vỡ, cao khoảng một trăm tám mươi centimet, nặng hơn chín mươi kí.
Cả hai đều dùng tay không để có thể xác định chính xác khả năng cường hóa cơ thể của Baldr.
(Ít nhất cũng phải cho cậu ta dùng vũ khí chứ.)
Mọi người xung quanh đều có cùng ý nghĩa như thế, nhưng không ai cất lời.
“Em tới đây.”
Trái với suy nghĩ của mọi người, Baldr lại lao thẳng về phía Lombard, có vẻ như cậu ta chấp nhận lời đề nghị đánh hết sức của Lombard và toàn lực dùng cường hóa cơ thể ngay từ đầu.
Tốc độ của cậu ngay từ những bước đầu tiên khiến cho khán giả xung quanh, thậm chí cả Silk, người vốn dĩ không quan tâm đến những chuyện như thế này, phải thay đổi sắc mặt.
(Ồ, bén hơn mình tưởng…)
Quả không hổ danh là cựu binh, Lombard nhận ra Baldr không chỉ đơn giản là nhanh.
Nếu một người không thể điều khiển được cường hóa cơ thể, khi ở tốc độ nhanh như thế thì suy nghĩ của người đó cũng không bắt kịp được cơ thể khiến cho hành động tiếp theo bị chậm đi. Có người còn không kiểm soát được mà lao thẳng vào người đối thủ luôn.
Nhưng trong trường hợp của Baldr, dù lao tới với một tốc độ đáng kinh ngạc, cậu ta vẫn giữ đủ khoảng trống để có thể chuyển hướng bất cứ lúc nào.
Chính sự linh hoạt đó đã làm cho Lombard ngạc nhiên.
Vì đó chính là bằng chứng cho thấy Baldr đã có thể sử dụng cường hóa cơ thể ở mức độ cực kì cao.
Trong số những học viên cùng lớp, chỉ có Silk và Brooks có chung ý nghĩ đó với Lombard.
Đôi mắt vàng kim của Silk mở to ra và nhìn chằm chằm vào Baldr.
Trong năm nhất, cô là người thuần thục cường hóa cơ thể nhất, nhưng cô vẫn không nghĩ rằng mình có thể bắt chước được những gì mà Baldr làm.
(...Cậu ta, là ai thế?)
Silk vốn dĩ không có thời gian rảnh để giao du với bạn bè. Điều đầu tiên cô phải làm là đạt được sức mạnh bằng bất cứ giá nào nếu cô muốn thực hiện ước muốn lớn nhất của mình, Silk đã sống với lý tưởng như thế, nhưng vì lý do nào đó, cô không thể không quan tâm đến Baldr.
Baldr cố tình không dùng bất kì hư chiêu và dùng lòng bàn tay đánh về phía trước, một đòn tấn công trực diện rất dễ đoán.
Nhưng sức mạnh lẫn tốc độ của đòn tấn công đó lại không thể coi thường.
Ý định ban đầu của Lombard là hất tay của Baldr ra, nhưng sau đó lại quyết định là sẽ cường hóa thế thủ của mình để đỡ đòn tấn công đó.
(Gì thế này, mạnh khủng khiếp, với cái cơ thể đó ư?)
Cảm giác tê tái từ cánh tay trái chặn đòn đánh của Baldr khiến cho Lombard tưởng như rằng anh bị tấn công bằng vũ khí vậy.
Dù vậy, Lombard vẫn kịp thời chặn được đòn tấn công đó và dùng tay phải để phản đòn bằng một cú đấm.
Ngay khoảnh khắc đó, hành động tiếp theo của Baldr làm cho Lombard cực kì bất ngờ.
“Hử?”
Khi anh ta kịp nhận ra, cơ thể to lớn của Lombard đã bị hất bay lên không trung. Baldr đã né được cú đấm đó trong gang tấc, đó là những gì Lombard nhớ. Nhưng anh ta vẫn không hiểu tại sao mình lại bay lên không trung như thế.
Lombard không hiểu rằng mình đã bị vật.
(Bộ kĩ thuật vật không phổ biến ở đất nước này à?)
Đó là những gì mà Baldr nghĩ trong đầu khi nhìn thấy Lombard bị vật mà không có bất kỳ sự chống cự nào.
Trong kí ức tiền kiếp của Baldr, Oka Masaharu, judo rất phổ biến ở thời hiện đại, các môn võ chú trọng vào sự mềm dẻo lại không tồn tại ở các nước phương Tây.
Có vẻ như khác biệt trong phong cách chiến đấu và hình thể là nguyên nhân chính dẫn đến việc đó.
Kỹ thuật vật lộn, môn võ thuật được phân loại là jujitsu cổ được phát triển với mục đích giữ chặt đối thủ vào thời Chiến Quốc để lấy mạng họ.
Nói một cách đơn giản, để chiến thắng đối thủ và lấy thủ cấp của họ trong một trận chiến tay đôi, người ta chỉ cần vật đối thủ xuống đất.
Đó là trong thời đại mà hai phe đều được trang bị áo giáp và vũ khí nóng vẫn còn rất ít, tác dụng của việc vật đối thủ xuống lớn hơn những gì người trong thời hiện đại nghĩ.
Chính vì vậy mà nó không phải là một môn võ thuật thiên về tấn công như karate, mà là jujitsu, một môn võ có lịch sử lâu đời có thể bắt nguồn từ thời Chiến Quốc.
*Rầm*
Thân thể to lớn của Lombard va xuống đất vùng với một va đập lớn vang lên.
Nhờ cường hóa cơ thể nên tổn thương từ cú vật đó cũng không đáng kể, nhưng cú va chạm khiến anh phải nín thở và không khỏi cảm thấy tê người trong giây lát.
(Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?)
Khi Lombard cố gắng đứng dậy theo phản xạ trong khi vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, Baldr đã đặt tay phải lên cổ của anh.
“Trận đấu đã kết thúc!”
Một giọng nói cực lớn vang lên khiến cho mọi người phải bịt tai lại.
Không biết từ lúc nào, hiệu trưởng Ramillies xuất hiện ở đấu trường và tuyên bố kết thúc trận đấu.
“Cậu thắng rồi, vừa rồi là kĩ thuật gì thế?”
Lombard xấu hổ gãi đầu, nhưng không có một bất kỳ sự thù ghét nào từ anh ta. Có vẻ như kĩ thuật vật vừa rồi thật sự làm cho Lombard được mở mang tầm mắt.
Thật ra đòn tấn công từ lòng bàn tay trái của Badlr chỉ là mồi nhử.
Trọng tâm cơ thể của anh ta bị nghiêng về một phía ngay thời điểm va chạm, Baldr đã không bỏ lỡ cơ hội mà sử dụng cánh tay vừa thực hiện đòn tấn công kéo tay trái của Lombard, đồng thời dùng tay trái của mình nhấc chân Lombard lên.
Có thể nói những gì mà anh ta trải nghiệm qua là tự làm tự chịu, nếu Lombard không dùng cường hóa cơ thể để đỡ mà né thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
“Ừm…dùng sức mạnh của đối thủ để chống lại đối thủ à?”
Vì tác dụng của cường hóa cơ thể quá lớn, ý nghĩ này chưa bao giờ được cân nhắc đến cho đến khi Baldr thực hiện nó.
Ở lục địa Aurelia không có chuyện mềm mỏng và công bằng sẽ tiến xa.
Lombard chấp nhận rằng mình đã thua cuộc.
“Một kỹ thuật cực kỳ hữu ích khi phải đối đầu với những đối thủ có thể sử dụng cường hóa cơ thể tốt hơn, học viện Baldr, nếu có thời gian xin cậu hãy dạy cho tôi.”
“Nếu ngài không có vấn đề gi khi phải học hỏi từ học viên như em.”
Sau khi cả hai cúi chào nhau, khán giả xung quanh, sau một khoảng thời gian im lặng, đã reo hò lên.
“Tuyệt thật! Sao cậu ta làm được vậy?”
“Có phải là ma thuật không?”
“Khó tin thật! Cứ như thể giảng viên tự bay lên ấy.”
Trong số các học viên, Brooks đang cố gắng kìm nén ham muốn tiến lên chiến ngay lập tức vì kỹ thuật mà Baldr vừa thể hiện.
(Ngầu ghê! Kỹ thuật vừa rồi thật ghê gớm.)
Trên thực tế, Brooks gần đây đang lo lắng về việc phát triển kỹ năng ma pháp của mình khi nói đến những thứ như cường hóa cơ thể.
Cho tới bây giờ, cậu có thể bù đắp bằng võ thuật và kinh nghiệm của mình, nhưng cậu cảm thấy cực kỳ lo lắng trong tương lai khi những gì mà cậu ta có không thể bù đắp được yếu điểm của mình.
Kỹ thuật mà Baldr vừa thực hiện đã cho cậu ta một hi vọng rằng ngay cả khi gặp bất lợi về mặt phép thuật, cậu ta vẫn có thể dùng võ thuật để vượt qua nó.
(Ngay cả mình cũng làm được! Nếu điều này không khiến ngọn lửa bên trong mình bùng cháy, thật không đáng mặt đàn ông!)
“Vậy giờ, học viên Baldr.”
“Vâng, ngài hiệu trưởng.”
Ramillies nở một nụ cười rạng rỡ và Baldr cảm thấy có điều gì đó không lành sắp xảy ra.
Ở quê nhà của cậu cũng có một tên cuồng chiến cũng hay cười như thế.
“Tới lượt của ta.”
“Biết ngay mà! Chết tiệt!”


0 Bình luận