Vol 1 (Đã hoàn thành)
Chương 3: Một hành trình mới, phần 9
0 Bình luận - Độ dài: 2,309 từ - Cập nhật:
Ngay lúc này, ở phía bên kia biên giới quốc gia thuộc lãnh thổ nhà Cornelius.
Lãnh thổ nhà Selvi, nơi hứng chịu nhiều tổn thất nhất trong cuộc xâm lược Mauricia trong quá khứ, một bầu không khí u ám vẫn bao trùm khắp nơi mặc dù đã mười năm trôi qua.
Tình trạng thiếu nhân lực làm việc trong nông nghiệp và công nghiệp, cùng với việc mở rộng quân đội khiến số lượng người lao động càng giảm thêm, đã đặt gánh nặng khủng khiếp lên vai người dân. Hoàn cảnh của họ thê thảm đến mức ngay cả lữ khách cũng có thể nhận ra chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua.
Và chỉ vài ngày trước, một nhóm thương nhân đã tới lâu đài trung tâm của lãnh thổ nhà Selvi.
Họ đã dừng chân ở lãnh thổ nhà Cornelius để giao thương, nhân cơ hội đó, Ignis cũng đã nhờ họ gửi vài thứ cho hầu tước Selvi.
"Bá tước nói rằng ngài ấy trao trả lại cho ngài thi hài của những anh hùng vô danh."
Ignis đã xử lí những thi thể của nhóm hiệp sĩ để chúng không bị phân hủy và gửi trả về quê hương của họ.
Việc như thế không phải là hiếm thấy trong chiến trường.
Sau mỗi trận chiến, việc luôn được ưu tiên hàng đầu là xác nhận tình trạng sống chết của binh sĩ. Đôi khi cả hai phía đều sẽ tham gia vào việc này.
Ignis làm theo những gì mà anh đã được trải nghiệm trên chiến trường và nghĩ rằng trao trả lại thi hài là việc nên làm.
Nhưng Dorun lại tỏ ra thái độ cực kì tức giận khiến cho nhóm thương nhân vô cùng đau đầu.
"Sao cái tên đó lại dám gừi xác của mấy tên ất ơ nào đó tới nhà của bọn ta. Đây là một sự sỉ nhục vô cùng to lớn. Tên nông dân đó đã hoàn toàn quên hết tất cả lễ tiết mà hắn được học rồi."
Chẳng có một lời cảm ơn, Dorun bỗng nổi trận lôi đình. Nhóm thương nhân chưa từng gặp trường hợp này bao giờ nên chỉ có thể rối rít cúi đầu mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng màng đến việc cảm ơn, Dorun chửi ầm lên một cách không thương tiếc. Nhóm thương nhân chỉ có thể bất lực cúi đầu xin tha mạng mà chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Và có vẻ như Dorun còn có ý định xử trảm nhóm thương nhân, những người chỉ đơn giản là được giao việc vận chuyển số thi thể này nữa, họ hớt hải chạy khỏi dinh thự nhà hầu tước Selvi trong hoảng loạn.
Họ chỉ hoàng hồn trở lại khi đã trở về quán trọ trong thị trấn trung tâm, nhóm thương nhân chỉ có thể đổ hết lỗi lên đầu Ignis vì đã kéo bọn họ vào những chuyện nguy hiểm như thế này.
Kể cả thế, phẩm chất nghề nghiệp không cho phép họ bỏ dở công việc mà họ đã được trả tiền, nên nhóm thương nhân phải tìm cách khác để hoàn thành nó.
Họ mang những thi thể mà Dorun từ chối tiếp nhận đến một nghĩa trang dành cho những người đã chết mà không còn thân thích trong địa phận lãnh thổ gia tộc Selvi và tổ chức một đám tang đơn giản ở đó.
Nhóm thương nhân chỉ làm tổi thiểu những gì mà họ được yêu cầu, nhưng so với những xác chết nằm la liệt bên lề đường mà không có ai xử lí, có một mục sư để siêu độ đã là may mắn lớn rồi.
Dorun nghe thuộc hạ báo cáo về những gì đã diễn ra từ đầu cho đến cuối. Ông ta thở dài một hơi, không khó để nhận ra sự cơn thịnh nộ và lòng căm thù sôi trào như dung nham của ông ta, Dorun đã không kiềm nén được cảm xúc của mình.
Kể từ khi liên lạc giữa Dorun và Torus bị ngắt, ông ta đã hiểu được rằng khả năng mà nhóm Torus còn sống là không tồn tại.
Nhưng dù thế, khi mọi thứ đã rõ ràng trước mặt ông, Dorun vẫn không thể che giấu nỗi cú sốc đó.
Đâu đó trong thâm tâm của Dorun vẫn không tin được rằng một người mạnh như Torus lại có thể thất bại.
(Rốt cuộc đối thủ của ngươi là ai? Ai đã đánh bại ngươi vậy? Torus?)
Dựa theo báo cáo, vết thương chí mạng của Torus là một nhát chiếm duy nhất vào cổ họng của anh ta.
Kể cả khi tìm kiếm trong lãnh thổ gia tộc Selvi, Dorun cũng không nghĩ rằng mình có thể tìm ra một người có thể giết Torus với một thanh kiếm mà không phải là giáo.
Nếu ở phía bên kia có một người như thế ngoại trừ Ignis và Maggot, đó sẽ là một mối đe dọa lớn cho họ.
Cho tới bây giờ, một kiếm sĩ không ai biết, sự phát triển thần tốc của lãnh thổ nhà Cornelius, tất cả vẫn được bao phủ bởi một màn sương. Điều đó làm cho Dorun cảm thấy khó thở vô cùng.
Khi nghĩ về những gì mà Torus phải trải qua, Dorun cũng không muốn phải chỉ trích sự thất bại của anh ta nữa.
Không, dù có muốn thì Dorun cũng không thể làm được.
Ông ta đã làm giả một báo cáo, nói rằng nhóm của Torus đã rơi xuống sông Midas khi đang huấn luyện chiến thuật. Nước sông chảy xiết cộng với lưu lượng nước tăng cao đã khiến họ không thể bơi vào bờ và chết chìm.
Do đó, vì lợi ích của gia tộc, Dorun không thể tham dự hay làm bất cứ điều gi liên quan đến việc chôn cất cấp dưới của mình, những người đã bỏ mạng ở nơi đất khách quê người trong khi thực hiện nhiệm vụ.
Thậm chí nhìn mặt họ lần cuối trước khi được chôn cất cũng là một điều xa xỉ.
“Cái tên đó thật sự…! Thằng khốn đạo đức giả chỉ biết đánh nhau đó!”
Ignis chỉ đơn giản làm theo những gì vốn đã là truyền thống trên chiến trường, việc gửi trả những thi thể đó hoàn toàn không mang bất kì âm mưu nào.
Anh ta còn chẳng quan tâm đến những rắc rối chính trị mà hành động của anh ta có thể gây ra.
Nếu nhà Selvi tiếp nhận số thi thể đó, việc đó đồng nghĩa với việc thừa nhận rằng bọn họ đã vi phạm hòa ước đã được kí kết từ trước bằng cách gửi lực lượng quân sự tấn công lãnh thổ gia tộc Cornelius.
Vì lí do đó, bằng mọi giá Dorun cũng không thể nhận lại thi thể của nhóm Torus, dù là hiện tại hay trong tương lai.
Không chỉ mất đi những cấp dưới đáng tin cậy, Dorun còn phải đứng nhìn bọn họ được chôn cất như thể là người dưng nước lã, dù rằng tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong tầm mắt của ông.
Sự sỉ nhục này đã vượt quá mọi giới hạn, không một từ ngữ nào có thể diễn tả nó cả.
Và khi mà Dorun chỉ có thể nghiến răng đứng nhìn mọi chuyện, Ignis lại tin rằng những gì mình làm là một hành động đúng đắn cho đối phương mà chẳng hiểu cái gì cả. Nó làm cho Dorun cảm thấy buồn nôn.
Một người vừa mất đi người đồng đội, gia đình, hay người yêu trong nhưng tình huống ngặt nghèo như chiến tranh thế này vẫn dành sự tôn trọng và cảm thông cho đối thủ của mình, một phẩm chất chỉ có tồn tại ở một bật anh hùng.
Dù muốn hay không, Dorun cũng phải thừa nhận rằng Ignis vẫn là một người sỡ hữu những phất chất anh hùng hiếm có.
Nhưng trong thời bình, những thứ như thể lại gây không ít rắc rối.
Ít nhất Dorun tin rằng nếu đổi lại là những quý tộc khác, họ chắc chắn sẽ ủ mưu nào đó để có thể giành lấy lợi ích cho gia tộc của mình.
Thực tế thì hành động đầy tính ngây thơ và thành thật của Ignis cũng mang lại ảnh hưởng không nhỏ cho gia tộc Selvi.
“Bọn chúng đang làm gì vậy?”
Dorun hỏi cấp dưới của mình.
“Đúng như dự đoán, đối phương đang nghi ngờ chúng ta. Dạo gần đây nghĩa trang đó bị theo dõi rất gắt gao.”
“Quả nhiên là vậy…”
Phe phái ủng hộ việc tiếp tục cuộc chiến không phải là số đông trong nội bộ Vương quốc Haurelia.
Dù gia đình hoàng gia vẫn ủng hộ việc xâm lược trong tương lai, không ít quý tộc vẫn muốn rút khỏi cuộc chiến này vì lợi ích mà cuộc chiến mang lại không bù nổi thiệt hại của nó.
Trong số đó, người có tiếng nói nhất chính là anh họ của đức vua hiện tại, công tước Jean Montfort.
Jean là một lãnh chúa cực kì tài năng, ông ta đã tự mình phát triển lãnh thổ của bản thân bằng sự nhạy bén trong kinh doanh của mình. Tất nhiên chiến tranh sẽ biến những gì mà ông ta đạt được thành tro bụi, một cơn ác mộng thật sự với Jean.
Những quý tộc dưới trướng ông ta cũng được hưởng lợi từ những thành công về mặt kinh tế mà Jean tạo ra. Họ gây dựng nên một phe phái, tích cực hoạt động trong việc nối lại tình hữu nghị hai quốc gia.
Gần đây Jean luôn tự hỏi tại sao Ngân Quang Maggot cứ lượn lờ ở khu vực biên giới của hai nước nên đã gửi không ít người đến lãnh thổ gia tộc Selvi để điều tra.
Thi thể nhóm Torus xuất hiện ở lãnh thổ gia tộc Selvi ở thời điểm không thể nào tệ hơn, khi mà người của Jean đang lục tung mọi thứ lên để điều tra.
Nếu mọi chuyện bị bại lộ, gia tộc Selvi sẽ bị xử lí một cách không khoan nhượng.
Ngay bây giờ họ không thể lỗ mãng thực hiện bất cứ hành động gì nhắm đến gia tộc Cornelius.
Đó cũng là lí do mà Dorun lạnh lùng từ chối tiếp nhận thi thể nhóm Torus, và điều làm ông tức điên lên ở đây chính là việc Ignis hoàn toàn không có tính xa tới mức đó.
Người đàn ông đó cũng chỉ đơn giản là bày tỏ sự tôn trọng đến sự hi sinh của Torus. Anh hoàn toàn không nghĩ đến cảm giác của Dorun khi gửi số thi thể đó đến cho ông ta.
Nhưng nhìn vào kết quả này.
Nhà Selvi đã bị dồn vào chân tường, trong khi bản thân Ignis chắc chắn đang đắm chìm trong sự nhẹ nhõm và tự mãn lúc này.
Cứ như thể họ đang bị coi thường, xem như một thứ gì đó kinh tởm ấy. Dorun lắc đầu trong cơn thịnh nộ.
Bọn họ không sai. Không có điều gì họ làm là sai cả.
Vì gia tộc, vì quốc gia, vì gia đình, dùng mưu kế để tiêu diệt đối phương là điều cần thiết. Những kẻ yếu đuối sẽ phải rơi vào cái bẫy được đặt ra.
Đó chính là hiện thực tàn khốc trong xã hội quý tộc và xung đột giữa các quốc gia.
(Đó chính là lí do mà ta căm thù ngươi, Ignis Cornelius, một kẻ chỉ biết tin vào những lí tưởng ngây thơ!)
(Dù thời gian có trôi qua bao lâu, kể cả khi ta phải bò dưới đất như sâu mọt, phải uống bùn để sinh tồn, sống trong nhục nhã, ta cũng phải kéo người xuống địa ngục.)
(Ta không cho phép một thằng khốn như ngươi, một kẻ lúc nào cũng hành động như một thánh nhân trong cái thế giới méo mó này, được chết một cách tử tế.)
Với những suy nghĩ đó trong cơn thịnh nộ, cả Dorun và Andrei tạm thời buông bỏ những âm mưu nhắm vào gia tộc Cornelius.
Gián điệp do Jean phái tới cũng không thu thập thông tin gì quá quan trọng và báo lại về lãnh chúa của họ như thế này.
“Mặc dù gia tộc Selvi có ý định muốn tham chiến, nhưng ít nhất trong gian ngắn sắp tới, không có dấu hiệu cho thấy bọn họ sẽ làm điều đó. Có vẻ như Ngân Quang Maggot cũng chỉ đi tuần nhằm tiêu diệt nhóm cướp nhắm vào lãnh thổ gia tộc Cornelius do sự phát triển bùng nổ của họ dạo gần đây. Một phần trong số chúng được chôn ở nghĩa trang dành cho những người không còn thân thích. Tại thời điểm này, chúng tôi không tìm thấy bất kì bằng chứng nào cho thấy có mối liên hệ nào giữa chúng và gia tộc Selvi.”
Kể cả khi là một quý tộc lớn ở vương quốc, gia tộc Selvi cũng không thể thay đổi chính sách của cả một quốc gia.
Một sự thay đổi mang tính quyết định giữa hai quốc gia sẽ là cần thiết để khơi mào chiến tranh một lần nữa.
Dorun chọn cách im lặng cho đến khi cơ hội đó đến.
Tuy nhiên, ông ta không có ý định chờ đợi một cách vô ích.
Suy cho cùng, nếu cần thay đổi, thì tất cả những gì ông ta cần làm là tạo ra nó.


0 Bình luận