Phần 1
Đó là một thanh kiếm gỗ rất dày.
Nó được đẽo sao cho giống hình dáng của thanh kiếm nhất có thể, nhưng nó vẫn quá dày, đến mức kể cả một người đàn ông trưởng thành cầm nó lên, ngón tay cái và ngón đeo nhẫn của anh ta cũng không thể chạm vào nhau. Đứa trẻ đã liên tục vung thanh kiếm đó trong suốt cả giờ đồng hồ.
Cậu đã thấm mệt từ lâu. Ngay lúc này, cậu chỉ có thể tiếp tục giữ lấy thanh kiếm nhờ vào sức mạnh của các ngón tay của cậu.
Cậu dồn hết sức lực cuối cùng của mình và vung thanh kiếm xuống một cách mạnh mẽ, sau đó cậu khuỵu xuống và ngả lưng ra.
Cuối cùng thì cậu cũng đã hoàn thành bài luyện tập hằng ngày của mình, hai nghìn lần vung kiếm.
“C-con sẽ chết mất.”
Đó là những lời nói phát ra từ miệng cậu. Bản thân cậu cũng chẳng biết cậu đã nói như thế bao nhiêu lần rồi. Cậu vừa nhìn lên trời mà vừa thở hồng hộc.
Cậu nghĩ tới hoàn cảnh của mình. Khắp cả lục địa này, chỉ có gia tộc Cornelius mới bắt một đứa trẻ mười một tuổi vung kiếm tới mức kiệt sức đến mức không cử động nổi.
Cậu có biết đến những đứa trẻ quý tộc khác, chúng được giới thiệu cho cậu thông qua các mối quan hệ của cha cậu. Lúc này đây, khá chắc chúng đang được dạy dỗ bởi gia sư riêng, và cho dù có là luyện tập thì chúng cùng lắm cũng chỉ là mấy trò chơi nhẹ nhàng thôi.
“Ta thấy rồi, con thật sự sắp chết. Cuộc đời con thật ngắn ngủi, ôi con trai của ta… nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt ở thế giới bên kia nhé.”
“Đó không phải là điều mà một người mẹ nên nói! Chết tiệt!”
Một ngọn giáo cắm thẳng xuống đất với tốc độ không khác gì một mũi tên. Đứa trẻ tên Baldr ấy xoay người né đi trong đường tơ kẽ tóc.
Một tiếng động lớn vang lên. Khu vực mà cậu vừa ngả lưng bị xé toạc bởi một mũi giáo.
Nhìn thấy điều vừa xảy ra, bản năng sinh tồn của cậu bắt cậu phải bật dậy.
Đòn tấn công vừa rồi chắc chắn sẽ để lại một vết thương chí mạng cho cậu nếu cậu không né kịp lúc. Baldr nghiến răng, sau đó hét lên với giọng điệu tức giận khi cậu cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo sau lưng mình.
“Mẹ định giết con à?”
“Sao thế, con vẫn di chuyển được mà. Lười biếng là không tốt đâu, kể cả khi con vẫn còn là trẻ con.”
“Con mà không né thì con sẽ chết thật đấy.”
Người mẹ, Maggot, nhoen miệng cười, hoàn toàn không để ý đến cơn tức giận của con trai mình. Cô ấy vuốt mái tóc màu bạc tựa như vầng trăng đặc trưng của mình và cười một cách hồn nhiên.
Bề ngoài đó là một nụ cười đáng sợ, nhưng ẩn trong đó lại có một sự yêu thương dạt dào dành cho Baldr, dù rằng chỉ có chồng của cô ấy, Ignis, người đã quá hiểu rõ cô ấy mới có thể nhìn ra được điều đó.
Tất nhiên, đối với Baldr, nụ cười đó lại là điềm báo cho những bài luyện tập kinh khủng hơn dành cho cậu.
“Nào! Sao thế? Ta sẽ không nương tay đâu, tốt nhất là nhanh chân thủ thế đi.”
“C-con sẽ chết mất! Lần này là thật đấy!”
Bài tập vung kiếm đã hoàn toàn bòn rút hết thể lực của cậu. Trong khi đó, Maggot đã thay thế ngọn giáo của mình bằng thanh kiếm gỗ và bắt đầu lao về phía cậu.
Thanh kiếm gỗ đó cùng loại với cái mà Baldr đang sử dụng. Một thứ vũ khí man rợ mà nếu không sử dụng cẩn thận, nó thật sự có thể lấy mạng người.
Baldr rất muốn khóc. Tuy nhiên, để sống sót, cậu phải tiếp tục chịu đựng những đòn tấn công như vũ bão và gần như không thể đoán trước từ mẹ mình.
Với tình trạng hiện giờ cậu, cả việc điều khiển thanh kiếm gỗ cũng vô cùng khó khăn.
Cậu không thể giữ thanh kiếm một cách chắc chắn. Nếu không tập trung, thanh kiếm sẽ tuột khỏi tay cậu ngay lập tức. Nếu điều đó xảy ra, đòn tấn công từ Maggot sẽ giáng xuống cơ thể của cậu.
Dù chỉ là luyện tập, những cú vung kiếm đó vẫn vô cùng khủng khiếp. Không ít lần Baldr đã trải nghiệm cảm giác bị đánh tơi tả tới mức gãy cả xương.
Nghĩ lại thì, việc cậu vẫn còn sống tới giờ thật sự là một điều bí ẩn.
Cậu cố tình sử dụng thanh kiếm gỗ dày này để tập làm quen với trọng lượng và lực va chạm của kiếm thật. Nhưng để chịu đựng được sức nặng đó, cậu buộc phải thả lỏng cơ thể hết mức đúng vào khoảnh khắc kiếm của mẹ cậu va vào kiếm của cậu.
Bởi vì việc cầm chặt thanh kiếm suốt buổi luyện tập là điều không thể, dù đúng là cậu vẫn còn thừa một chút sức lực.
Nếu cậu định cậy sức với Maggot, kiếm của cậu sẽ bị đánh bay đi ngay lập tức. Hiểu được điều đó, nên Baldr cũng không muốn lãng phí sức lực của mình không cần thiết mà chỉ cố gắng đỡ đòn tấn công của Maggot với một lượng sức mạnh phù hợp.
Nếu Baldr mắc bất kỳ sai lầm nào, một đòn tấn công hoàn toàn không khoan nhượng sẽ giáng vào người cậu.
“Đúng rồi đấy. Lấy ngón tay út của con làm trụ đi, sau đó truyền hết sức nắm của con thành sức mạnh để chặn đòn tấn công của mẹ nào.”
“Làm sao mà mẹ có thể thuyết phục được con nếu nhìn mẹ sướng ra mặt như thế chứ.”
“Fuhaha! Thôi nào, đừng nói như thế chứ, đây chỉ là cử chỉ thân mật mà cha mẹ dành cho con cái thôi.”
“Ở đâu mà việc đánh con trai của mình đến sống dở chết dở lại là cử chỉ thân mật chứ”
Một khoảnh khắc lơ là cũng có thể mất mạng, một thể loại huấn luyện điên rồ, cảm tưởng như thần chết lúc nào cũng kề bên như thế này cũng chỉ là một khung cảnh quen thuộc vào sáng sớm ở gia tộc Cornelius.
Chì khi các ngón tay cậu hoàn toàn không thể cầm nổi thanh kiếm do sức cùng lực kiệt, buổi huấn luyện mới kết thúc.
Và hôm nay cũng vậy, buổi tập đã kết thúc và bằng cánh nào đó, cậu vẫn sống sót. Baldr nhìn lên bầu trời buổi sáng mà lòng nặng trĩu.
“Nước cậu đây, cậu chủ.”
“Cảm ơn nhiều, chị Sey.”
Một cô hầu gái xinh đẹp với mái tóc màu nâu tựa như đang phản chiếu ánh bình minh đưa cho cậu một ly nước chanh. Không màn đến thể diện, cậu uống hết cả ly nước trong một hơi.
Vị chua từ ly nước chanh mát lạnh từ từ thấm dần vào cơ thể rã rời của cậu.
“Puhaa!”
Baldr thở dài một hơi cứ như một ông già. Cậu cảm thấy hơi xấu hổ khi làm vậy và đưa ly nước lại cho cô hầu gái, Seyruun, người cũng là bạn từ thời thơ ấu của cậu và lớn hơn cậu hai tuổi.
Seyruun cười khúc khích và cầm lấy ly nước. Cô ấy nhìn Baldr với ánh mắt như một người chị đang quan sát cậu em trai dễ thương và hiếu động của mình.
“Cậu chủ có muốn thêm một ly nữa không?”
“Có, nhờ chị ạ.”
Maggot nheo mắt lại, nhìn về phía cặp trai gái đáng trò chuyện một cách thân mật, đối với người không hiểu được cách Maggot bày tỏ tình cảm, cách cô ấy nheo mắt thật sự rất đáng sợ.
Nhưng tốt nhất là không nên nói như thế trước mặt cô ấy. Im lặng là vàng.
(Vui thật đấy. Mình chưa bao giờ nghĩ rằng ngoài mấy việc liên quan đến chiến sự, lại có thứ làm mình vui như thế.)
Đứa con trai yêu dấu của cô đang trưởng thành ngay trước mắt cô, và sự trưởng thành đó được chính tay cô nắn nót theo hướng mà cô muốn. Cô không nghĩ rằng điều đó lại mang đến nhiều niềm vui đến thế.
Maggot quan sát hai đứa trẻ và nhớ lại những thăng trầm mà cô đã trải qua, từ cô còn là một lính đánh thuê lưu lạc khắp các chiến trường cho đến khi trở thành phu nhân Bá tước.
Phần 2
Ở phía đông của Vương quốc Mauricia, chạy dọc theo biên giới tiếp giáp với lãnh thổ Vương quốc Haurelia, có một khu rừng rộng lớn. Toàn bộ khu vực đó đều thuộc sở hữu của gia tộc bá tước Cornelius.
Khu vực này chỉ có một phần nhỏ là đất canh tác, nhưng bù lại nơi này lại được thiên nhiên ban tặng một cánh rừng trù phú và cơ số mỏ khoáng sản. Nguồn nước ở đây cũng vô cùng dồi dào.
Dù vậy, do nằm ở sát biên giới, vị thế địa chính trị của khu vực này buộc nhà bá tước phải dành hầu hết ngân sách của lãnh thổ cho mảng quân sự. Kết quả là lãnh thổ này trở nên nghèo nàn và tài chính cũng không dư dả mấy.
Người đứng đầu gia tộc Cornelius hiện tại là Ignis, ba mươi lăm tuổi và anh ta đang trong đỉnh cao của đời mình.
Khi còn trẻ, Ignis nổi tiếng là một tay sát gái chính hiệu nhờ vào vẻ ngoài hấp dẫn của mình. Kể cả ở kinh đô, danh tiếng về anh ta cũng được nhiều người biết đến. Tuy nhiên, anh đã gặp gỡ định mệnh của đời mình vào năm hai mươi ba tuổi.
Người đó chính là Maggot, một lính đánh thuê kì cựu.
Lúc đó, mối quan hệ giữa Vương quốc Haurelia với Vương quốc Mauricia rất tệ. Chiến sự khốc liệt nổ ra ở biên giới hai nước và Maggot được thuê để tham chiến cùng với quân đội của lãnh thổ Cornelius.
Mái tóc bạc bồng bềnh, đôi mắt ánh màu tím của loài hoa violet, thương thuật đỉnh cao cộng với ma thuật cường hóa cơ thể phi thường của cô, không khó để cô trở nên nổi bật lên, giống như một đóa hoa đang nở rộ rực rỡ giữa chiến trường ác liệt.
Trong cuộc chiến đó, nhờ vào sự giúp đỡ của Maggot, Ignis đã thành công trong việc đánh bại quân đội của Hầu tước Selvi, được coi là lực lượng nòng cốt của quân đội Haurelia thời bấy giờ, cũng như là tiêu diệt tay chỉ huy kì cựu của đối phương.
Ngân Quang Maggot.
Chỉ cần nghe thấy cái tên đấy thôi, quân đội của Vương quốc Haurelia sẽ run bần bật lên trong sợ hãi tột cùng như thể rằng ác quỷ đang đứng trước mặt họ vậy.
Lẽ dĩ nhiên, người phụ nữ đó sẽ lại rời đi, tìm kiếm một chiến trường mới khi cuộc chiến này kết thúc. Khi biết đến việc Maggot sẽ rời đi, Phía Haurelia đã cực kỳ vui mừng. Có những người nhân cơ hội này, bày tỏ ý định muốn mời cô gia nhập vào lực lượng của họ. Thậm chí Vương quốc Haurelia cũng muốn giữ cô lại trong quân đội của họ, nhưng hành động của Ignis vượt ra khỏi tất cả dự tính của mọi người.
“Xin hãy cưới anh.”
Maggot còn tưởng rằng Ignis không được bình thường khi nghe anh ta nói vậy.
Dĩ nhiên cô rất tự tin vào nhan sắc của mình, không ít lần một tay quý tộc thối nát nào đó đã yêu cầu cô làm bạn tình thay vì chiến đấu cho chúng.
Không cần đoán cũng biết, tất cả nhưng tên quý tộc dám buông lời như thế trước mặt cô hoặc là đã mất mạng, hoặc là đã nói lời từ biệt với của quý yêu dấu của chúng.
Nhưng có nằm mơ cô cũng không nghĩ rằng sẽ có một quý tộc lại cầu hôn cô một cách trơ trẽn như vậy. Lời cầu hôn này hoàn toàn nằm ngoài mọi dự đoán của cô, cho dù Maggot vốn đã là một người không bình thường.
Vương quốc Mauricia là một quốc gia tôn trọng các quyền lợi của thường dân, kể cả thế, giữa quý tộc và thường dân vẫn có một bức tường bất khả xâm phạm.
Còn chưa kể đến sự nghiệp lính đánh thuê với đôi tay dính đầy máu của cô. Kể cả trong những giấc mơ điên rồ nhất, cô cũng không tài nào ngờ được sẽ có một ngày, một quý tộc ngu ngốc nào đó cầm lấy tay cô và hỏi cưới cô.
Nhưng có một sự thật không thể chối cãi, Ignis thật sự đã sa vào lưới tình với Maggot.
Tình yêu của anh ta nở rộ ngay từ những giây phút đầu tiên anh chứng kiến hình bóng của Maggot lao nhanh trên chiến trường ác liệt đó.
Thêm nữa, vào thời điểm đó, lãnh thổ Cornelius cũng cần giữ Maggot lại một khoảng thời gian, nhân cơ hội đó, Ignis nhanh chân chớp lấy thời cơ để cầu hôn cô. Đó chính là toàn bộ câu chuyện.
Đương nhiên quyết định này cũng vấp phải rất nhiều lời chỉ trích từ các cấp dưới cũng như họ hàng của Ignis. Không chỉ thế, điều đó cũng khiến cho danh vọng của gia tộc Cornelius tụt dốc không phanh. Dòng máu quý tộc cao quý lại bị lẫn với dòng máu của một lính đánh thuê chả rõ xuất thân từ đâu. Nếu tình hình tiếp tục như thế, việc gia tộc Cornelius rớt xuống thứ hạng thấp trong giới thượng lưu của Vương quốc Mauricia là chuyện không thể tránh khỏi.
Bỏ ngoài tai tất cả những lời đàm tiếu, Ignis vẫn kiên định với ý định cưới Maggot làm vợ. Hành động đó thật sự đã làm trái tim của Maggot rung động một chút. Tuy vậy, cô vẫn không có ý định an phận trở thành phu nhân bá tước.
Thế là cô đã đưa ra một lời đề nghị với Ignis.
Sau này chúng được gọi là Cuộc đi săn của cặp đôi Cornelius.
Đúng vậy, đó chính là một cuộc thi săn, và người nào săn được ít con mồi hơn sẽ phải đáp ứng mọi yêu cầu của người thắng.
Không có gì ngạc nhiên, sức mạnh vô lý của Maggot hoàn toàn áp đảo Ignis, nhưng bản thân anh ta cũng là một chiến lược gia tài ba, kể cả trong kị sĩ đoàn cũng không có ai có thể làm đối thủ của Ignis.
Cuộc đi săn diễn ra vô cùng căng thẳng, cả hai người họ gần như đã quét sạch toàn bộ động vật sống trong khu rừng, nhưng một bất ngờ đã xảy ra ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi mặt trời lặn.
Maggot đã bắn hụt tên, điều mà trước đây chưa bao giờ xảy ra.
Trước thời điểm đó, số lượng chiến lợi phẩm của cả hai đều như nhau. Việc giành lấy ưu thế về số lượng khi mà thời gian của cuộc thi không còn lại bao nhiêu chắc chắn là một lợi thế cực lớn.
Biết được việc đó, Ignis liền hăng hái giương cung lên và bắn, nhưng mũi tên của anh cũng chỉ sượt qua con mồi và rơi xuống đất.
Cả hai lại bắn tên thêm một lần nữa, nhưng kỳ lạ thay, mũi tên của cả hai đều bay chệch hướng.
Việc này là hoàn toàn không thể xảy ra, nhất là khi cả hai đều cực kỳ tự tin về tài năng quân sự của mình.
Maggot và Ignis đều tin rằng đấy chính là điềm báo từ thần linh, việc con mồi mà họ nhắm vào từ nãy đến giờ là một cặp hươu càng củng cố cho suy nghĩ này.
Các vị thần cũng nói rằng họ nên kết hôn, và họ tin vào điều đó.
Khi đã đưa ra quyết định, đám cưới của họ liền diễn ra ngay lập tức, đúng với bản chất quân phiệt của họ.
Tất cả những họ hàng thân thích dám lên tiếng phản đối hôn sự này đều bị hai người đe dọa.
Họ cũng đã mời, hay nói chính xác hơn là bắt cóc một tổng giám mục từ thủ đô để tổ chức một lễ cưới vô cùng hoành tráng.
Do các mối quan hệ của Maggot khi còn làm lính đánh thuê, đến cả đức vua cũng xuất hiện ở lễ cưới. Với sự xuất hiện của người đứng đầu vương quốc, mọi phản đối nhắm vào hôn sự của hai người hoàn toàn vô tác dụng.
Và như thế, Maggot chính thức trở thành vợ của bá tước Cornelius và con trai của họ ra đời một năm sau đó.
Một đứa trẻ điển trai trông không khác gì Ignis (chính là đứa trẻ vừa bị Maggot hành bán sống bán chết vừa nãy) và trong tương lai chắc chắn không ít thiếu nữ sẽ bị chinh phục bởi cậu, đứa trẻ đó tên là Baldr.
Phần 3
Có lý do để Baldr phải trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt như vậy dù chỉ mới mười một tuổi, và nó không liên quan đến việc Maggot là cựu lính đánh thuê.
Thông thường, việc để một đứa trẻ ở độ tuổi mà thậm chí suy nghĩ vẫn còn chưa hoàn toàn chính chắn tham gia vào thể loại huấn luyện như này là rất khó.
Làm sao mà một đứa trẻ có thể hứng thú tới một thứ gì đó mà chúng không hiểu. Đa số sẽ không học được điều gì từ nó khi mà chúng còn chả hiểu ý nghĩa của bài luyện tập.
Mặc dù đúng là trên lý thuyết, huấn luyện từ nhỏ sẽ có hiệu quả lớn khi khả năng tiếp thu của trẻ con rất tốt, thực tế thì chúng khó mà thành công vì lý do đã kể ở trên.
Nhưng đó không phải là vấn đề đối với Baldr.
Cần phải biết rằng, kiến thức của cậu còn vượt xa cả người trưởng thành ở một vài khía cạnh.
Câu chuyện tưởng chừng như chỉ tồn tại trong cổ tích này bắt đầu từ sáu năm trước ở gia tộc Cornelius.
Baldr có một quá trình trưởng thành tốt hơn hẳn so với những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng cậu lại gặp khó khăn trong việc học nói.
Vì vậy, đôi khi cậu thường ngẩn người ra như thể đang nhớ lại một thứ gì đó và nói những lời khó hiểu.
Trong hầu hết trường hợp, nó cũng không phải là vấn đề gì lớn. Nhưng những hành vi quái gở đó trở nên càng rõ ràng hơn khi cậu bị ốm hoặc gặp phải một cú sốc lớn.
Và vào mùa xuân năm cậu năm tuổi, Baldr bị nhiệm trùng nặng từ vết thường mà cậu có khi đang đi dạo.
Căn bệnh hành hạ Baldr khiến cho cậu bị sốt rất cao và rơi vào trạng thái bất tỉnh. Khi cậu đang trong cơn mê, cậu mơ thấy một giấc mơ. Một giấc mơ vô cùng, vô cùng dài, cảm tưởng như giấc mơ đó dài bằng cả một đời người.
Baldr đã phải đối diện với cửa tử suốt hai tháng liền. Khi cậu tỉnh lại, câu đâu tiên phát ra từ miệng cậu lại là:
“Chết tiệt”
Những từ ngữ đó hoàn toàn không tồn tại trong từ điển của bất kì ngôn ngữ nào ở lục địa Aurelia (Vương quốc Mauricia là một phần của lục địa này) mà Maggot lẫn nhưng người khác biết. Đó là những từ ngữ thuộc về tiếng Nhật, thứ mà đáng lẽ ra không thể tồn tại ở thế giới này. Oka Masaharu, đó là tên của Baldr ở kiếp trước.
Cậu là một học sinh ở một cơ sở giáo dục mà người ta gọi là trường phổ trung học thông, và vào một ngày nọ, cuộc đời của cậu đã chấm dứt.
Từ những mảnh kí ức cuối cùng, cậu đang đi trên đường đến đỉa điểm thi cho kì thi vào một một cơ sở giáo dục cấp cao hơn, gọi là đại học.
Có thể cậu bị người nào đó đâm, cũng có thể cậu chết vì đau tim, hoặc cũng có thể cậu bị xe tông, dù Maggot cũng không hiểu xe là cái gì, nhưng có một điều chắc chắn là cậu đã chết trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng đó cũng không phải là vấn đề đáng lo duy nhất. Ngoài Mahasaru ra, còn có một linh hồn khác đang trú ngụ bên trong cơ thể cậu.
Do Baldr bị mất ý thức, kí ức từ ba người này bị trộn lẫn vào nhau trong não cậu. Việc Baldr thức dậy mà vẫn giữ được sự tỉnh táo dù khối lượng kiến thức khổng lồ đó đang tạo ra gánh nặng lớn cho não của cậu có thể coi là một phép màu. Đó là những gì mà vị bác sĩ khám cho cậu đã nói.
Baldr vẫn xoay sở giữ đc kí ức của mình do cậu là một đứa trẻ với cái tôi thấp.
Biết được việc đó, Maggot đã nghĩ ra một cách giúp cho con trai mình, cô sẽ huấn luyện Baldr cả về mặt thể chất lẫn tinh thần.
Nhân cách tên Baldr đã bị đứt đoạn. Để có thể hàn gắn chúng lại thành một, Maggot cho rằng cách tốt nhất để làm được điều đó là để Baldr nếm trải những cung bậc cảm xúc mà đời người trải qua như: đau đớn, tuyệt vọng, kiệt sức,… Những thứ đó sẽ giúp kích thích bản năng sống của cậu trỗi dậy mãnh liệt.
Nhưng những bài huấn luyện địa ngục này cũng mang lại kết quả không ngờ tới.
Nhờ vào những kí ức của nhân cách thức tỉnh cuối cùng ấy, những kí ức thuộc về một người lính đến từ thế giới khác.
Chứng kiến kĩ năng của con trai mình ngày ngày hoàn thiện với một tốc độ chóng mặt làm cho con tim của Maggot như muốn nhảy ra ngoài.
Nếu con trai của cô ấy tiếp tục giữ đà phát triển như thế, cô tin rằng việc Baldr trở thành chiến binh mạnh nhất vương quốc hoàn toàn có thể xảy ra.
(Từ lúc Baldr lớn lên thì không thấy ông ta xuất hiện nữa, ông ta có tính cách thật sự rất thú vị, Oka Sanai Sadatoshi đúng không nhỉ?)
Kí ức từ người chiến binh chết già ở tuổi bảy mươi ảnh hưởng rất lớn tài năng võ thuật của Baldr. Có vẻ người chiến binh lão làng này sỡ hữu kiến thức võ thuật từ một đất nước không tồn tại ma thuật. Những động tác của chúng cực kỳ thích hợp cho thực chiến.
Có vẻ như ông ta chết vì già yếu. Ông là người lớn tuổi và cũng là người ít xuất hiện nhất trong cả ba nhân cách.
Nhưng Maggot lại không biết đến việc Sanai có một đam mê, mãnh liệt đến mức có thể gọi nó là bản năng của ông, thứ mà ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc đởi của Baldr.
Ben cạnh đó, Masaharu mắc một chứng bệnh gọi là chuunibyou. Một chứng bệnh mà bất kì người đàn ông nào cũng ít nhất trải qua nó một lần trong đời, nhưng trường hợp của Masaharu có vẻ khá nặng.
“Nếu được chuyển sinh, đống kiến thức của mình sẽ giúp cho mình phất lên như diều gặp gió.”
Khắp cả Nhật Bản, một học sinh trung học phổ thông lại đi đọc tất tần tật mọi thứ từ Wikipedia đến bách khoa toàn thư vì cái lý do ngớ ngẩn đó khá chắc chỉ có mình Masaharu.
Cũng chả phải cậu ta có gì bất mãn với cuộc sống của mình đến mức phải tìm cách trốn tránh khỏi thực tại.
Điểm số của cậu ta luôn được duy trì ở mức trên trung bình, thể lực cũng không tệ đến mức không chơi được môn thể thao nào, thậm chí cậu đủ khả năng để có một vị trí thi đấu chính trong câu lạc bộ bóng rổ.
Nếu nói cậu ta không có một cuộc sống học đường trọn vẹn cũng không đúng.
Nhưng nếu có một cơ hội cho cậu ta chuyển sinh sang thế giới khác, hay thức tỉnh một sức mạnh siêu nhiên nào đó, cậu không thể ngăn cản bản thân mình nghĩ về những ảo tưởng đó.
“Mayonnaise là nhất nhưng… giá như mình có thể mang theo cái máy tính của mình.”
Có rất nhiều tài liệu được trữ ở một tệp tin bí mật trong máy tính của Masaharu.
Chúng chủ yếu là dữ liệu về các thành tựu khoa học, y học, ẩm thực có thể dễ dàng tái tạo lại được mà không cần điều kiện đặc biệt gì.
Nhưng Mahasaru cũng hiểu được rằng rồi sẽ có một ngày, cậu phải nói lời tạm biệt với tuổi thanh xuân đầy những ảo tưởng bổng bột và vô dụng ấy.
Kì thi đại học càng đến gần thì lựa chọn cho tương lai của cậu càng ít. Và khi cậu bắt đầu bước vào đời, chờ đợi trước mắt cậu là một cuộc chiến cực kỳ khốc liệt.
“Nếu như” không phải là câu nói có thể tồn tại ở đây.
Sự thật thì Masaharu cũng hiểu thế giới ngoài kia khắc nghiệt và xám xịt như thế nào.
Đó là lý do vì sao cậu luôn muốn chìm đắm mình trong nhưng giấc mộng đẹp ấy, dù chỉ là một chút.
Tai thú là chân lí, thêm tí “cheat” vào càng tốt. Và sau đó, nếu có thể tham gia vào một cuộc phiêu lưu gay cấn, chiến đấu bên cạnh những người đồng đội mà cậu có thể nương tựa, cậu không tha thiết thêm điều gì nữa.
“Tai mèo, tai chó, cả hai đều là chân lí.”
Những chú chó luôn có một sức hút khó tả và sự cam quý từ lòng trung thành của chúng với chủ nhân. Mèo thì lại sỡ hữu vẻ thanh lịch mà không động vật nào có được và sự mập mờ khiến chúng trông như một cô nàng tsundere xinh đẹp.
Masaharu vừa đi vừa nhắm mắt nghĩ về chúng dù cậu nhận thức được rằng suy nghĩ đó đội trụy và đầy tính chuunibyou như thế nào.
Cậu có thể nghe được sự náo nhiệt tràn ngập khắp các con ngõ.
Tiếng bước chân vội vã của những người làm công ăn lương, âm thanh từ đèn tín hiệu, và tiếng động cơ gầm rú từ xe hơi, Masaharu bỏ mặc sự xô bồ của thực tại và hòa mình vào những ảo tưởng về tai thú của cậu. Đúng vào lúc đó...
“Pew”, giống như một chiếc tivi bị tắt nút nguồn, ý thức của cậu cứ thế chìm vào trong bống tối mãi mãi.
Phần 4
Những cánh hoa anh đào bay rợp trời như thể đang trình diễn một điệu múa trước mắt của người chiến binh già đang nằm trên giường bệnh.
Ánh mắt của ông ta chuyển từ những cây anh đào được trồng bên dưới tòa tháp thuộc lâu đài Inawashiro về phía Tây, nơi có hồ Inawashiro, một hồ nước có kích thước ấn tượng kể cả là trong phạm vi Nhật Bản.
Khu vực này chính là trung tâm quyền lực của triều đại Sendo, tọa lạc ở Aizu và nằm dưới sự cai trị của tộc Gamou. Quyền hành ở nơi này được giao vào tay của một lão tướng từ thời chiến quốc.
Tên của người đó là Oka Sanai Sadatoshi.
Một tướng quân kì cựu coi chiến trường là mái nhà thứ hai của mình cho tới khi ông ấy đã hơn bảy mươi tuổi.
Sanai dành gần như toàn bộ cuộc đời của ông cho chiến trường. Ông đã nghĩ rằng chiến dịch tấn công vào thành Osaka là chiến dịch lớn cuối cùng của ông, và ông đã quyết tâm sẽ hi sinh ở đấy.
Nhưng đời không như mơ, mâu thuẫn nội bộ không ngừng tiếp diễn và khiến cho tộc Gamou, gia tộc ông đang phụng sự, được giao cho nhiệm vụ bảo vệ Edo. Và thế là vị tướng quân kì cựu ấy mất đi cơ hội để hi sinh như một sumurai thực thụ mãi mãi.
Động lực giúp ông tiếp tục sống và chiến đấu cho tới ngày hôm nay đã bị tước bỏ, ông chỉ có thể phó mặc cho số phận và ngậm ngùi lui về nghỉ hưu.
Cánh tay rắn chắc của ông, vốn dĩ có thể nâng một thanh giáo dễ dàng tựa như đang nâng một sợi lông vũ khi xưa nay cũng đã gầy gò đi theo thời gian. Vô vàn câu chuyện về chiến tích huy hoàng của vị tướng quân lẫy lừng ấy rồi cũng sẽ trôi vào di vãng.
Trong một thế giới không có chiến tranh, sự tồn tại của Sanai đã không còn cần thiết.
Cảm nhận được cái chết đang đến gần, Sanai đã phân chia hết của cải của mình cho các cấp dưới và họ hàng thân thích.
Nổi tiếng là một kẻ keo kiệt, số lượng tài sản của ông ước tính vượt qua con số ba mươi nghìn ryo, một con số khổng lồ ngang bằng với ngân sách của một tỉnh nhỏ trong một năm, nhưng khi cảm thấy rằng thời khắc cuối cùng của mình sắp đến, ông không ngần ngại mà trao chúng đi.
Những người biết Sanai keo kiệt đến mức nào hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình trước hành động vô cùng rộng rãi của ông.
(Mình tiết kiệm của cải để dùng khi có chiến tranh, luôn luôn thủ sẵn tiền bạc đẻ có thể dùng trong trường hợp có chiến sự là trách nhiệm của một chiến binh, nhưng kể từ bây giờ, chiến tranh đã không còn nữa.)
Khi ông nhắm mắt xuôi tay, một khung cảnh mà ông luôn nhớ mãi hiện ra trong tâm trí ông.
Trong khi cuộc chiến định mệnh ở Sekigahara đang diễn ra, một cuộc chiến tranh giành quyền cai trị Oushuu cũng đã nổ ra ở ở một ngôi làng nhỏ nằm ở Tohoku.
Fukujima, nơi được cai trị bởi Kagekatsu, hậu duệ của Chiến Thần Uesugi Kenshin, bị tập kích bởi Độc Nhãn Long Date Masamune. Trận chiến này được thế nhân gọi là Trận chiến Matsukawa.
Quân đội của Uesugi, một lực lượng bị áp đảo về mặt quân số, cùng một số lượng lớn ronin được thuê để tham chiến đã dũng cảm đối mặt với quân đội của Date.
Trong số các kị binh đang vung cao ngọn giáo của mình và liên tục đẩy lùi quân đội của Uesugi, có thể thấy được hình bóng Sana thời trai trẻ tham gia vào trận chiến ác liệt đó.
“Oho, vậy ra cũng có một đối thủ xứng tầm với ta ở đây.”
Một chiến binh cưỡi trên lưng một con chiến mã. Một đôi mắt tin tường có thể nhìn ra được đây là một con chiến mã thuộc loại tốt, và người chiến binh, tay cầm thương, cưỡi con chiến mã ấy đang ở trước mặt ông.
Người chiến binh này lại mặc một bộ giáp đơn giản, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của con ngựa chiến ấy. Sanai tin rằng mình đã tìm được con mồi phù hợp tạo nên chiến tích cho riêng mình.
Người ta nói rằng người và ngựa là một thể, đối với một kị binh thì thì ngựa còn có giá trị vượt xa cả một bộ áo giáp. Khi lâm trận, có thể xem ngựa là nửa kỉa của một người chiến binh, không gì có thể thay thế được.
Một chiến binh cưỡi trên một con chiến mã tốt như thế này, không có gì phải nghi ngờ nữa, hắn ta chắc chắn chính là một tướng lĩnh có tiếng.
“UOOOOOOOOOOOOHH!”
Sanai rống lên một tiếng và húc ngựa xông lên.
Đó là một kí ức đau đớn mà Sanai không thể nào quên được trong suốt phần đời còn lại.
Chủ nhân của con ngựa chiến đấy không ai khác chính là Masamune. Mãi về sau Sanai mới biết đến chuyện đó và ông chỉ có thể nghiến răng trong phẫn nộ.
Nếu biết trước thì sẽ tuyệt đối sẽ không có chuyện ông ta để cho tên ấy chạy thoát.
“Masamune-dono, chuẩn bị đi.”
Đúng vậy, lần này ông ta sẽ không để hắn xổng mất nữa, Kể cả có trả giá bằng mạng của mình, đầu của Masamune nhất định phải…
“Lãnh chúa, ngài cảm thấy thế nào? Lãnh chúa?”
Khi người hầu của Sanai đem thuốc tới cho lãnh chúa của mình, nhân chứng sống của Thời đại Chiến quốc, Oka Sanai đã trút lấy hơi thở cuối cùng với một nụ cười mãn nguyện trên môi.
Cho tới khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, người chiến binh già cống hiến gần như cả cuộc đời cùa mình cho chiến tranh ấy vẫn có thể tiếp tục nhìn thấy bản thân mình tiếp tục lăn lộn trên chiến trường.


0 Bình luận