Vol 1 (Đã hoàn thành)
Chương 1: Gian lận trong nội vụ, phần 3
0 Bình luận - Độ dài: 5,955 từ - Cập nhật:
Sáng hôm sau buổi ra mắt, Baldr, người bị lôi đi huấn luyện cùng mẹ như thường lệ, bất ngờ khi thấy Teresa cũng mặc trang phục luyện tập, đứng cạnh mình với tinh thần đầy hăng hái.
Ngoài ra, còn có sự xuất hiện của tướng quân Ramillies. Dù chỉ khoác trên mình một chiếc áo xanh cùng đôi bao tay giáp, ông vẫn tỏa ra một khí thế áp đảo cùng sự uy nghiêm tuyệt đối của một chiến binh.
Khuôn mặt của Maggot vô cùng rạng rỡ như thể vừa thành công với một trò đùa tinh quái nào đó. Điều đó khiến Baldr chỉ muốn khóc ngấc lên. Cậu thở dài, vai rũ xuống và lẩm bẩm.
“Sao ngài tướng quân cũng có mặt ở đây?”
(Ông ta trông có vẻ hừng hực khí thế quá mức thì phải… Bộ ổng đang chuẩn bị giết ai đó?)
"À, tướng quân Ramillies từng là cấp trên của ta trong quá khứ ấy. Sao, không thấy vui à? Được luyện tập cùng một vị danh tướng từ thủ đô đấy. Ta nghĩ con cũng biết rồi, nhưng nếu trận đấu của con quá thảm hại… thì từ ngày mai, việc huấn luyện sẽ trở nên khắc nghiệt hơn một chút. đã hiểu chứ?"
“Con sẽ cố gắng hết sức, thưa mẹ!”
(Yep, vốn dĩ đã chẳng khác gì địa ngục rồi, giờ mà còn nâng độ khó lên nữa thì mình chết chắc, mình chỉ có thể xoay sở đủ sống qua ngày với cường độ hiện tại thôi mà, mình có thật sự là người thừa kế của một nhà quý tộc không?)
”Đánh với tớ trước, Bald!”
Teresa bước vào sân tập với ánh mắt chứa đầy sự quyết tâm.
Bộ đồ luyện tập màu đen với đường may tinh tế rất phù hợp với mái tóc đỏ rực của Teresa.
Giá như tính cách của cô ấy dịu dàng hơn thì chắc hẳn Teresa sẽ là một mĩ nữ với hằng hà sa số người theo đuổi, vậy mà... Baldr không thể không cảm thấy tiếc nuối khi người bạn thuở nhỏ của mình lại như thế này.
“Teresa, có chắc là kiếm gỗ ổn với cậu không?”
“Giáo viên của tớ nói rằng tớ hợp với kiếm hơn so với thương.”
“Hừm, vậy thì tớ cũng dùng kiếm luôn.”
“Muu, lúc nào cũng kiêu ngạo như thế nhỉ, Baldr?”
Không thể phủ nhận rằng thương đã trở thành vũ khí chính được sử dụng nhiều trên chiến trường, nhưng hiếm khi có quý tộc nào lại trực tiếp có mặt tại tiền tuyến. Thay vào đó, kiếm được xem như thứ vũ khí phù hợp hơn với quý tộc.
Đương nhiên, Baldr không chỉ được luyện tập với thương, kiếm cũng là một phần trong việc huấn luyện của cậu.
Teresa trông có vẻ không vui vì dường như Baldr đang nương tay với cô, nhưng cô không phàn nàn gì thêm.
“Cả hai sẵn sàng chưa, rồi, bắt đầu!”
Teresa lao vào tấn công ngay khoảnh khắc Maggot vừa dứt lời, vì cô tin rằng chiến thắng sẽ thuộc về kẻ ra tay trước.
Cô di chuyển bằng cách trượt lên phía trước, nhưng vận tốc của cú lao tới vẫn rất đáng nể. Sau đó, cô vung kiếm chém xuống, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể vào nhát chém, nhằm bù đắp cho bất lợi về mặt thể chất. Việc thầy hướng dẫn khen ngợi tài năng kiếm thuật của Teresa rõ ràng không phải chỉ là lời tâng bốc suông.
…Nhưng nó quá dễ đoán.
Khi đối đầu với một đối thủ mạnh hơn, cần phải khiến đối phương bất ngờ hoặc ít nhất là tung ra một chuỗi đòn liên hoàn nhằm làm mất thăng bằng của đối phương.
Nếu một chiến binh tấn công mà không có bất kỳ chiêu trò nào, họ phải ý thức được rằng chỉ cần đòn tấn công của họ bị né, trận đấu coi như chấm dứt. Vì vậy, họ phải dốc toàn bộ sức lực vào đòn tấn công ấy.
Một đòn tấn công trực diện như trong luyện tập chỉ có tác dụng khi đối đầu với một đối thủ ngang sức hoặc yếu hơn.
Suy cho cùng thì Baldr, người đã sống sót qua khóa huấn luyện địa ngục của Maggot, lại còn sở hữu ký ức của lão tướng Sanai, hoàn toàn có thể hóa giải đòn tấn công này mà không gặp bất kỳ khó khăn nào.
Baldr nghiêng nhẹ phần thân trên, né đi nhát chém của Teresa. Sau đó cậu lấy chân trái làm trục và xoay người, cùng lúc đó cậu tung một đòn đánh vào mạn sườn của Teresa.
“Guh!”
Mặc dù cậu đã kìm lực, nhưng một cú đánh từ thanh kiếm gỗ vẫn gây ra cơn đau dữ dội, đến mức khó mà thở nổi.
Tuy nhiên, Teresa vẫn tỉnh táo giữ khoảng cách với cậu mà không hề tỏ ra kinh ngạc chút nào.
“Đừng có nương tay chứ!”
“...Xin lỗi”
Dù trúng một đòn như thế có thể để lại vết bầm, nhưng thay vì quằn quại vì đau đớn, Teresa lại nhận ra rằng Baldr đã nương tay và nổi trận lôi đình.
Đồng thời, cô cũng thừa nhận rằng cô sẽ không thể chạm vào được Baldr nếu cứ tiếp tục dùng những đòn tấn công thông thường như thế.
Ngay cả một nhát chém mà cô cho là hoàn mĩ cũng không có tác dụng. Teresa không kiêu ngạo đến mức cho rằng mình ngang sức với Baldr.
Cô chấp nhận sự thật phũ phàng đó, nhưng dù vậy, cô vẫn muốn vượt qua Baldr.
Vậy thì, làm sao cô có thể thu hẹp khoảng cách sức mạnh giữa hai người?
Vứt bỏ việc phòng thủ, vứt bỏ luôn cả những đòn tấn công liên hoàn, đừng nghĩ về việc giữ sức, cũng đừng nghĩ về hậu quả, chỉ cần tấn công một lần, một đòn với tất cả sức mạnh dồn vào.
Teresa cúi người về phía trước, chậm rãi dồn sức bằng cách đẩy toàn bộ trọng lượng vào mũi kiếm. Sau đó, như một mũi tên bay khỏi dây cung đã kéo căng đến cực hạn, cô lao thẳng về phía Baldr.
(Quá nhanh!)
Baldr mở to mắt đầy kinh ngạc trước cú đâm nhanh như chớp ấy. Không phải vì cậu đã đánh giá thấp Teresa, mà bởi đòn tấn công này khiến cô như trở thành một con người hoàn toàn khác so với trước đó.
Đây là thành tựu được tạo nên bởi tài năng mà Teresa.
Nhưng so ra nó vẫn kém hơn so với những đòn tấn công của Maggot, thứ được so sánh với lưỡi hái của tử thần.
Vì vậy, không đời nào Baldr lại trơ mắt nhìn đòn tấn công ấy đánh trúng mình.
Teresa tin chắc vào chiến thắng đã trong tầm tay, dù Baldr có phản ứng để né tránh ngay lúc này thì cũng đã quá muộn. Nhưng ngay khoảnh khắc đôi môi cô nhếch lên thành nụ cười, trời đất bỗng đảo lộn, và cô nhìn thấy mặt đất ở phía trên mình.
“Cái gì?”
Khi lấy lại ý thức, Teresa nhìn thấy bóng lưng của Baldr.
Đúng vào khoảnh khắc va chạm, Baldr nắm lấy mũi kiếm gỗ của Teresa và tận dụng chính quán tính lao tới của cô để quăng cô ra phía sau mình.
“Gahah!”
Teresa, với toàn bộ sức mạnh đã dồn hết vào đòn tấn công vừa rồi, không thể làm gì để giảm bớt lực va chạm khi lưng cô đập mạnh xuống đất.
Phổi cô bị nén chặt, và lượng khí còn sót lại bị ép ra ngoài bằng đường cổ họng.
Ngay cả khi cố gắng đứng dậy, tất cả những gì cô có thể làm chỉ là siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình.
“Trận đấu đã kết thúc.”
Maggot giơ tay ra hiệu cho chấm dứt trận đấu.
Baldr khẽ cười gượng nhìn Teresa đang bặm môi đầy tức tối, đồng thời đưa tay đỡ cô đứng dậy.
Dù trong lòng không vui, Teresa vẫn không phát tiết ra ngoài và cảm ơn Baldr bằng một cách đầy chuẩn mực.
“Lần sau tớ sẽ thắng.”
“Không, cậu đã trở nên mạnh hơn, tớ hơi giật mình đấy.”
Không thể phủ nhận rằng kiếm thuật của cô vô cùng sắc bén và khiến cho Baldr bị ấn tượng mạnh. Có thể thấy cô đã gặp được một người giáo viên xuất sắc.
Rõ ràng rằng một tiểu thư quý tộc như Teresa, người luôn được cha mẹ cưng chiều, không thể có những cuộc huấn luyện vào sinh ra tử như Baldr được. Nhưng dù thế sức chiến đấu của cô đã là quá xuất sắc.
“Thật xấc xược.”
Teresa bĩu môi rồi quay mặt sang chỗ khác.
Không khó để nhìn thấy, Baldr đã nương tay với cô. Nhưng nếu là trước đây, cô thậm chí còn chẳng nhận ra điều đó. Giờ đây, cô đã đạt đến trình độ có thể nhìn thấu được sự chênh lệch giữa hai người.
Tuy nhiên, Teresa không muốn thừa nhận, bởi cô, người được biết về tâm lí bất ổn của Bladr khi còn nhỏ, luôn xem bản thân mình như một người chị của cậu.
“Như thế nào?”
”Thật lòng mà nói, dù tận mắt chứng kiến nhưng ta vẫn không thể tin vào mắt mình nổi.”
Maggot và Ramillies nắm bắt được sự chênh lệch giữa hai người rõ ràng hơn cả Teresa.
Trong trận đấu vừa rồi, Teresa đã sử dụng ma thuật để tăng cường thể chất. Ở chiều hướng ngược lại, Baldr lại áp đảo cô hoàn toàn chỉ bằng sức mạnh thuần túy của bản thân.
Ramillies không chắc liệu ông có thể tìm được ai trong đoàn kị sĩ có thể làm được điều như thế hay không. Điều đó cho thấy được sự sắc bén đến đáng kinh ngạc trong từng chuyển động của Baldr.
“Gufufu…”
Một tiếng cười như bị kìm nén khẽ thoát ra từ cổ họng của Ramillies.
(Thú vị đây, may mắn làm sao khi được tận mất chứng kiến một thiên tài như thế.)
Trong cơ thể già cỗi của Ramillies, máu ông bắt đầu sôi sục như thuở xưa.
“Rồi, vì ta không thành thạo trong việc dùng thương như Maggot, nên chúng ta sẽ giải quyết bằng kiếm nhé. Đồng ý không, Baldr?”
“Xin hãy nương tay với cháu.”
Một sự vui vẻ thoáng qua trên khuôn mặt của Maggot, nhưng đôi mắt của cô thì không như vậy. Sau khi xác nhận điều đó, Baldr siết chặt thanh kiếm, cảm nhận được mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
(Trời ạ, ông lão này không đùa được đâu.)
Chỉ bằng việc nhìn Ramillies chĩa kiếm về phía mình, Baldr đã có cảm giác như có một luồng kiếm khí sắc bén đâm thẳng vào da thịt cậu.
Dù đã bước sang tuổi sáu mươi, nhưng những khối cơ bắp được rèn luyện như thép của Ramillies dường như không hề suy giảm chút nào.
Dù có phần thấp bé, nhưng từng thớ thịt trên cơ thể ông đều đã được tôi luyện đến mức hoàn hảo. Cộng thêm bản năng chiến trường được hun đúc qua vô số kinh nghiệm chiến trận, tất cả những điều đó đã giúp Ramillies duy trì vị thế của một chiến binh hàng đầu.
Cả hai giơ kiếm lên trước mặt, mũi kiếm của họ nhắm thẳng vào đôi mắt đối phương.
Bằng cách đó, họ khiến đối phương khó xác định được khoảng cách tấn công của thanh kiếm bằng mắt thường.
Đây là điều cơ bản của kiếm thuật khi chiến đấu.
“Fuh!”
Không hề có bất kỳ dấu hiệu nào từ vai hay khuỷu tay, thanh kiếm của Ramillies, từ ánh mắt của Baldr chỉ như một chấm nhỏ, bỗng đột ngột phóng to. Ngay khoảnh khắc cậu nhận ra điều đó, lưỡi kiếm của ông đã áp sát ngay trước mặt cậu.
Baldr nghiêng đầu né đòn đâm đó như thế đấy là bản năng của cậu.
(Hô, vậy cậu ta cũng né được nó mà không dùng phép thuật luôn.)
Ramillies không khỏi ấn tượng.
Dù là kiếm hay thương, trong một trận đấu tay đôi, có vô số kỹ thuật để khiến đối thủ không thể nắm bắt được khoảng cách giữa hai bên. Điều này không chỉ dựa vào kỹ năng thuần túy, mà còn bao gồm cả việc đọc suy nghĩ của đối phương. Và để làm được điều đó, kinh nghiệm chính là yếu tố then chốt.
Về bản chất, bản năng không phải là suy nghĩ. Nó là phản xạ được khắc sâu vào tiềm thức, rút ra từ kinh nghiệm của một người.
Chứng kiến Baldr có thể làm được điều đó ở độ tuổi này, ngoài ngạc nhiên, Ramillie còn cảm thấy đồng cảm với cậu nhiều hơn.
(Dù là với con trai của mình thì Ngân Quang cũng không nương tay nhỉ, còn nhỏ thế này mà…)
Đối với một cậu bé mới mười một tuổi như Baldr mà đã được trui luyện để có nhiều kinh nghiệm đấu tay đôi đến vậy, điều đó dường như quá mức cực đoan, ngay cả dưới góc nhìn của một chiến binh lão luyện như Ramillies.
Nhưng không cần phải nói cũng biết rằng trên thực tế, ảnh hưởng của Sanai đóng vai trò rất lớn trong điều đó.
“Hô hô…đã như thế thì có thể cho phép ta nghiêm túc được không?”
“Làm ơn tha cho cháu, giờ đâu phải là lúc để đùa.”
“Đừng lo, kể cả khi ta đánh thật thì cũng không phải là chuyện lớn gì đâu.”
Ramillies vừa nói vừa tấn công Baldr.
Đó là một chuyển động nhanh đến khó tin, hoàn toàn không phù hợp với thân hình vạm vỡ mà đáng lí ra phải chậm chạp của ông.
Ông tấn công hoàn toàn không nhân nhương tấn công Baldr từ trên xuống, dưới lên, trái, phải, với tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp.
Baldr, dù bị áp đảo về sức mạnh thể chất, vẫn kịp thời xoay sở né tránh hoặc đỡ từng đòn tấn công. Cậu bảo vệ cơ thể mình một cách hoàn hảo, không để bất kỳ đòn nào chạm trúng.
Sau đó, Baldr áp sát vào tầm gần trước ngực Ramillies, nhưng ngay cả khi ấy, tốc độ tấn công của ông vẫn không hề chững lại. Với thân hình thấp bé của mình, cự ly gần nhu thế này không phải là vấn đề với ông.
(Khỉ thật! Mình sơ suất quá!)
Với sự chênh lệch về thể hình, Baldr nghĩ rằng áp sát là cơ hội duy nhất để cậu giành chiến thắng. Nhưng ngoài dự đoán của cậu, Ramillies hoàn toàn không hề ngại trước điều đó.
Cậu cho rằng dù không thể dễ dàng đánh bại Ramillies, ít nhất cậu cũng có thể làm chậm nhịp tấn công của ông.
Đến thời điểm này, những pha né tránh của Baldr hầu như hoàn toàn dựa vào bản năng. Nếu phải mất thời gian suy nghĩ trước mỗi đòn tấn công, cậu chắc chắn sẽ không kịp phản ứng.
Và rồi, cậu dồn toàn bộ sự tập trung vào việc tìm ra một kế hoạch để xoay chuyển tình thế bất lợi này.
(Tướng quân không sử dụng ma thuật để cường hóa cơ thể. Nhiều khả năng ngay cả khi mình dùng ma thuật, ông ấy vẫn sẽ không kích hoạt nó. Nhưng nếu tình thế trở nên nguy hiểm cho ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ không ngần ngại sử dụng. Nếu điều đó xảy ra, với sự chênh lệch khủng khiếp về thể chất và ma lực giữa hai người, mình sẽ hoàn toàn thất bại.)
Nói cách khác, cậu phải hạ gục Ramillies chỉ bằng một đòn duy nhất, khi ông ấy vẫn còn chưa hoàn toàn đề phòng.
Ngoài cách đó ra, cậu không còn con đường nào khác để thoát khỏi khóa huấn luyện địa ngục của Maggot.
“Tuyệt thật…Baldr đã trở nên mạnh như thế rồi sao.”
Baldr tiếp tục chịu đựng những nhát chém đó, thứ có thể hất văng cậu chỉ với một lần va chạm duy nhất. Cậu rõ ràng đang đứng trên một đẳng cấp hoàn toàn khác so với Teresa.
Dù muốn hay không, cô vẫn buộc phải thừa nhận sự thật đó.
“Thằng nhóc của ta dù sao cũng đã khổ luyện trong một thời gian rất dài… Xin lỗi khi phải nói điều này với nhóc, Teresa, nhưng ta sẽ không còn mặt mũi nào nếu nhóc có thể bắt kịp Baldr một cách dễ dàng như vậy."
Maggot không phủ nhận tài năng của Teresa, nhưng sự huấn luyện của cô không dễ đến mức có thể bị vượt qua chỉ vì Teresa gặp được một người giáo viên có chút năng lực.
Vì Baldr là người được huấn luyện, cậu mới có thể chịu đựng được khóa huấn luyện ấy. Nhưng thông thường, chín trên mười người, kể cả là người trưởng thành nếu phải trải qua quá trình khổ luyện khắc nghiệt như vậy, hoặc thân thể, hoặc tinh thần của họ sẽ gục ngã trước tiên.
Khoan bàn đến việc một người mẹ có nên ép con trai mình trải qua khóa huấn luyện khắc nghiệt như vậy hay không, dù Maggot có chút áy náy với Teresa, người từ nhỏ đã coi Baldr là đối thủ, cô cũng không hề có ý định để Teresa bắt kịp cậu, dù là trong tương lai.
Tuy nhiên, Teresa lại nở một nụ cười đầy thách thức.
“Không, nếu cậu ấy mạnh đến mức này, chiến thắng sẽ càng đáng giá hơn.”
Teresa biết một sự thật về Baldr mà có lẽ không ai ngoài những người trong gia tộc Cornelius hay biết.
Dù Baldr khi còn rất nhỏ đã sở hữu sức mạnh phi thường, cậu vẫn là một cậu bé nhút nhát, luôn sợ hãi khi phải giao tiếp với người khác.
Giờ thì cậu không còn như vậy nữa, nhưng khi tính cách vẫn còn không ổn định, cậu hay bị những ký ức từ tiền kiếp chi phối làm cậu sợ hãi chính thế giới này.
Cảm xúc mà Teresa, người vốn yêu thích người cùng giới, dành cho Baldr khi đó có lẽ là một khao khát muốn bảo vệ cậu. Nhưng vào thời điểm này, đó là một sự thật mà không ai nhận ra, kể cả chính bản thân Teresa.
“Chậc!”
Thanh kiếm gỗ bắt đầu để lại những vết trầy xước đỏ trên da Baldr.
Màn trao đổi chiêu thức không cho phép dù chỉ một khoảnh khắc sơ hở này đang bào mòn thể lực của Baldr nhanh hơn cậu tưởng.
Baldr, người vẫn muốn tiếp tục quan sát nhịp chiến đấu của Ramillies thêm một chút nữa, không thể giấu nổi sự lo lắng.
(Geez…ông ta thậm chí còn không cho mình thời gian để đợi cơ hội phản công.)
Càng tiếp tục như thế này thì chỉ càng bất lợi cho cậu.
Quyết tâm đã định, Baldr bắt đầu vận chuyển ma lực khắp cơ thể.
Cường hóa cơ thể, một loại ma thuật mạnh mẽ với tính ứng dụng cao, được xem như là nền tảng của mọi chiến binh.
Sức mạnh của Maggot nằm ở việc sử dụng phép cường hóa cơ thể để tối ưu hóa tốc độ, điều này đã mang lại cho cô biệt danh Ngân Quang.
“Hừm, triển khai ma thuật rất tốt, để xem cậu thừa hưởng được bao nhiêu từ Ngân Quang nào?”
Ramillies không hề lơ là, nhưng ông vẫn chưa xem Baldr như một đối thủ thật sự.
Kỹ năng võ thuật của Baldr, dù mới chỉ mười một tuổi, đã đủ khiến máu của Ramillies sôi sục, điều này thật đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, nó vẫn chưa đủ để khiến Ramillies phải sử dụng cường hóa cơ thể.
Nhưng nếu tốc độ của Baldr có thể đạt đến mức độ của Maggot, thì ngay cả Ramillies cũng sẽ cảm thấy khó lòng tiếp tục nếu không sử dụng cường hóa cơ thể.
Nếu bị ép phải sử dụng cường hóa cơ thể, dù kết quả sau cùng có như thế nào Ramillies vẫn sẽ coi đó là chiến thắng của Baldr.
(Giờ thì, con trai của ta, định dùng trò gì để giẫy đây.)
Maggot quan sát hai người họ với sự tập trung tối đa.
Baldr là đứa con mà Maggot tự hào, nhưng không thể coi cậu đơn thuần là người kế thừa của cô.
Baldr cũng đã kế thừa từ Sanai cả kỹ thuật sử dụng giáo và kiếm từ thời Chiến Quốc cùng với jujitsu, một môn võ chiến đấu tay không. Cách sử dụng pháp thuật của cậu cũng hoàn toàn khác so với những con người ở thế giới này.
Gọi là phong cách chiến đấu của riêng Baldr cũng đúng.
Maggot quan sát với vẻ thích thú ngập tràn trên khuôn mặt. Đôi mắt cô nheo lại khi nhìn thấy khuôn mặt Baldr trở nên đầy nam tính. Cậu sắp giương nanh vuốt của mình, dù mồ hôi đang đổ như thác.
“SERYAAAAAA”
Baldr rống lên.
Cậu hét lên như thể muốn nói rằng mình sẽ tấn công ngay lúc này, nhưng đó đơn giản chỉ là một phương pháp hữu ích để không để bản thân bị áp đảo bởi đối thủ trong một trận đấu sinh tử.
Sanai cực kì hiểu rõ tác dụng của việc đó.
Ngay cả Ramillies cũng bị làm cho ngạc nhiên và cảm thấy bất an trước tinh thần chiến đấu dữ dội của Baldr, vang vọng từ tận linh hồn cậu.
Đó chắc chắn là tiếng hét của một người đã nhẵn mặt với chiến trường.
Chẳng quan trọng họ sẽ sống hay chết, chỉ còn sót lại suy nghĩ về việc tàn sát kẻ thù, chỉ có một chiến binh với quyết tâm như vậy mới có thể tạo ra tiếng gầm này, tiếng gầm khiến cho đối phương bị áp đảo, một chiến binh đã biến mình thành cái xác biết đi chỉ để tiếp tục chiến đấu.
Bất kể năng lực của họ ra sao, những chiến binh như thế này vẫn rất đáng gờm và không thể bị coi thường. Ramillies hiểu rõ điều đó từ kinh nghiệm của chính mình.
(Không ngờ rằng đối mặt với một đứa trẻ như thế này cũng khiến mình nhớ những ngày tháng trên chiến trường.)
Baldr hạ thấp cơ thể xuống thật sâu, giống như một dã thú sắp sửa vồ lấy con mồi của mình.
Giống hệt như Teresa trước đó, Ramillies cảm nhận được rằng Baldr đang dùng toàn bộ sức mạnh của mình để tung ra một đòn duy nhất phân định thắng thua.
Ramillies ngay lập tức chuyển về thế phòng thủ. Cảm nhận được sức mạnh của mình đã tích tụ đến cực hạn, cậu phóng về phía Ramillies, người cậu vẫn giữ nguyên tư thế sát mặt đất với một tốc độ kinh hoàng.
Với một vũ khí như kiếm, chém vào giữa cơ thể là điều cơ bản, đối thủ cũng đã lường trước điều đó.
Chính vì thế, vào cuối thời Edo, những kiếm kỹ chém vào ống chân như Ryuugou-ryu đã phát huy hiệu quả không tưởng trên chiến trường.
Nhưng dù đòn chém này có khó đối phó đến đâu, trong mắt Ramillies, nó vẫn quá rõ ràng.
(Đây thực sự là một đòn rất tốt, nhưng… không, có lẽ chỉ riêng việc một đứa trẻ mười một tuổi có thể lĩnh hội được kỹ thuật như thế này đã đủ đáng sợ rồi?)
Ngay cả trong hàng ngũ thuộc hạ của Ramillies, không có nhiều kỵ sĩ có thể thực hiện được đòn tấn công như thế này. Ít nhất, theo những gì Ramillies biết, số người có thể làm được có thể đếm trong một bàn tay.
Khi nghĩ đến sự trưởng thành trong tương lai của Baldr, Ramillies không thể không thừa nhận rằng tài năng của cậu khiến ông cảm thấy bị bao phủ bởi một nỗi sợ mơ hồ.
Nhưng đúng như dự đoán, cho rằng cậu ta sở hữu tài năng vượt qua cả Maggot vẫn là quá cao.
Ramillies cảm thấy một chút thất vọng nhỏ, dù nó không đáng kể. Trong lúc đang cảm khái, ông gập khuỷu tay lại và dễ dàng hất văng thanh kiếm của Baldr, thứ đang lướt sát mặt đất.
“Cái gì!?”
Trong khoảnh khắc đó, chân trụ của Ramillies, chân phải của ông bỗng có cảm giác như bị hút chặt xuống mặt đất. Ông không thể không hoảng hốt.
(Chết tiệt, là ma thuật hệ thổ!)
Trong khi Baldr vung kiếm chém xuống, cậu đã đồng thời kích hoạt một loại ma pháp khác mà cậu đã ngụy trang dưới dạng cường hóa cơ thể.
Nếu đây là một loại ma pháp có thể dễ dàng nhận biết bằng mắt, như hỏa cầu hay thủy cầu chẳng hạn, Ramillies chắc chắn có thể hóa giải nó một cách đơn giản.
Chính vì thế, Baldr đã dùng thanh kiếm làm trung gian để kích hoạt ma pháp khiến mặt đất sụt xuống, một dạng phép thuật khó có thể nhận ra.
Quả thật, nếu chỉ là ma pháp biến đổi mặt đất dưới chân phải của Ramillies thành cát mềm, chúng hoàn toàn có thể kích hoạt chỉ với một câu thần chú ngắn gọn.
Ramillies lập tức cố gắng lấy lại thăng bằng bằng chân trái, nhưng Baldr đã tận dụng đà khi thanh kiếm bị hất văng, cậu xoay nửa vòng người và vươn cánh tay nhỏ bé của mình ra.
Ramillies không thể phản ứng kịp vì thanh kiếm của ông đang vung theo hướng ngược lại.
Dù có cố gắn đi chăng nữa, ông cũng không kịp né tránh nó khi mà toàn bộ trọng lượng cơ thể lúc này đang dồn lên chân trái.
Cánh tay của Baldr quấn chặt quanh đầu gối bên trái của đối thủ, rồi dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể mình xuống.
Jujitsu Hizakarame, một kỹ thuật khóa gối thực chiến được phát triển từ thời Chiến Quốc, dùng để khống chế đối thủ nhằm đoạt lấy mạng họ.
Trong thời Chiến Quốc, hỗn chiến là điều thường xảy ra, và khi đó phải có người đoạt lấy thủ cấp kẻ địch làm bằng chứng cho chiến công cũng như hạ thấp sĩ khí quân địch. Sanai, người đã sống sót qua thời đại đó, không cần phải nói, là một bậc thầy của kỹ thuật này.
Nếu muốn, Ramillies vẫn có thể lấy lại thăng bằng nếu nghiêm túc sử dụng cường hóa cơ thể bằng ma pháp, nhưng ông cảm thấy việc vùng vẫy vào lúc này sẽ thật đáng xấu hổ.
Vòng eo rắn chắc như thân cây cổ thụ của Ramillies đâm sầm xuống đất, với một tiếng thịch nặng nề.
“Haha! Ta thua rồi, không nghĩ cậu lại giỏi đến thế!”
“Ngài quá khen, ngài vẫn còn chưa dùng cường hóa cơ thể mà, cháu vẫn còn phải học hỏi nhiều.”
Trận chiến kết thúc, và cả hai đang trao đổi vài lời với nhau.
Baldr chỉ may mắn trong đòn tập kích bất ngờ đó, nhưng chắc chắn nó sẽ không hiệu quả vào lần thứ hai.
Tuy nhiên, chính việc Baldr nhận ra điều đó lại càng khiến Ramillies đánh giá cậu cao hơn nữa.
“Ta chưa từng nghĩ đến việc dùng ma pháp hệ thổ để làm sụt mặt đất như vậy. Chính ta mới là người cần học hỏi nhiều hơn.”
Ramillies cảm thấy hổ thẹn khi nhận ra rằng, từ lúc nào không hay, ông đã bị giam cầm trong những định kiến của chính mình.
Ma pháp chắc chắn rất tiện lợi, nhưng thời đại mà những pháp sư quăng cầu lửa hay phóng thương băng và trở thành ngôi sao trên chiến trường giờ đây chỉ còn là câu chuyện của quá khứ.
Nguyên nhân trước tiên là do ma pháp vốn dĩ là thứ bóp méo quy luật vốn có của thế giới. Càng rời xa người thi triển, sức mạnh của nó càng suy yếu đi.
Ma pháp dạng phóng thích, thứ được bắn ra từ tay người thi triển, sức mạnh của chúng sẽ tỷ lệ nghịch với khoảng cách. Vì vậy, một pháp sư muốn thực sự hữu dụng trên chiến trường phải sở hữu một nguồn ma lực cực kỳ mạnh mẽ.
Đương nhiên, số lượng những pháp sư như vậy vô cùng hiếm hoi.
Lý do còn lại chính là sự phổ biến của Ma pháp Triệt tiêu, thứ có thể vô hiệu hóa tác động của ma pháp.
Vì đây là ma pháp đưa những quy luật bị bóp méo của thế giới trở lại trạng thái bình thường, nên tính hiệu quả của nó rất cao. Người ta nói rằng chỉ cần dùng một đơn vị ma pháp cũng có thể triệt tiêu một phép thuật tiêu tốn từ ba đến năm đơn vị tương đương để thi triển.
Hơn nữa, Triệt Tiêu chỉ là một phép thuật sơ cấp, nên ngay cả một binh sĩ bình thường với ma lực yếu cũng có thể sử dụng nó một cách dễ dàng.
Chính vì những lý do đó, các ma pháp tấn công hoành tráng nhanh chóng trở nên lỗi thời. Thay thế chúng là những ma pháp cường hóa từ bên trong, đứng đầu trong số đó chính là cường hóa cơ thể.
Con người sinh ra đã sở hữu ma lực, dủ là ít hay nhiều. Khi luân chuyển ma lực bên trong cơ thể, nó sẽ hoạt động như một lớp chắn, ngăn chặn sự can thiệp của ma lực từ bên ngoài và bảo vệ cơ thể. Ma pháp cường hóa từ bên trong có đặc tính khó bị ảnh hưởng bởi Triệt Tiêu, vì vậy nó nhanh chóng trở nên phổ biến.
Học ma pháp cường hóa cơ thể là điều thiết yếu ngay cả trong kị sĩ đoàn của vương quốc. Họ dành phần lớn thời gian cho việc rèn luyện cách thi triển nó một cách nhanh chóng và xác định những bộ phận nào của cơ thể có thể cường hóa hiệu quả nhất.
Maggot được mệnh danh là Ngân Quang vì cô là một thiên tài có một không hai trong việc cường hóa phản xạ một cách tối ưu.
Tuy nhiên, muốn cường hóa phản xạ đến mức như thế, người đó nhất định phải sở hữu giác quan phi thường.
Những trường hợp cường hóa hệ thống truyền dẫn thần kinh kém hiệu quả, dẫn đến việc không thể xử lý thông tin và khiến nửa thân bị liệt, không phải là chuyện hiếm gặp.
Chính vì vậy, hầu hết binh sĩ chỉ cường hóa sức mạnh thể chất và thể lực rồi dừng lại, không dám tiến xa hơn nữa.
Hiện tại, ma pháp dạng phóng thích chỉ được sử dụng bởi những người thực sự có tài năng xuất chúng, chẳng hạn như pháp sư hoàng gia. Ngoài ra, loại ma pháp này chỉ còn được dùng cho những việc nhỏ nhặt trong đời sống hằng ngày, đơn giản vì tính tiện lợi của nó.
Tuy nhiên, cách mà Baldr sử dụng ma pháp lại có thể là động cơ thúc đấy sự hồi sinh của ma pháp dạng phóng thích.
Không ai để mắt lại đến loại ma pháp này vì nó không thể dùng để tấn công, nhưng trên thực tế, chúng lại có tiềm năng ứng dụng vô hạn.
Tuy nhiên, để nhuần nhuyễn nó, sẽ cần đến giác quan xuất sắc như của Baldr.
Ramillies cảm thấy thất vọng. Để phổ biến loại ma pháp này trong quân đội, trước tiên ông sẽ phải nghiên cứu lại từ đầu.
“Con đã thoát trong gang tấc đấy, Baldr.”
“Cảm ơn mẹ!”
(Mình được cứu rồi.)
Baldr chỉ muốn ngay lập tức ngã xuống đất để thư giãn, nhưng cậu vẫn cố gắng chịu đựng đến cùng.
Cậu đã vượt qua trận đấu mà không để bất kì điều gì đáng chê trách nào xuất hiện, nhờ vậy mà cậu có thể bảo toàn mạng sống để tiếp tục ngắm nhìn ánh mặt trời từ ngày mai trở đi.
Maggot nheo mắt nhìn Baldr. Bề ngoài trông như cô đang đe dọa cậu, nhưng thực chất, đó là ánh mắt tràn đầy yêu thương trước sự trưởng thành của cậu.
Ngay cả Ramillies, người rất hiểu rõ Maggot, cũng hoàn toàn không nghi ngờ rằng cô lại có thể cưng chiều con cái đến như vậy. Hẳn là do thái độ thường ngày đã giúp cô che giấu quá tốt.
“Nhưng con vẫn còn non lắm. Việc hạ được đầu gối của đối thủ đúng là đáng khen, nhưng nếu đã đến mức đó rồi thì hãy nhắm luôn vào... bảo vật của hắn đi.”
…Chắc chắn là do thái độ thường ngày của cô, không có gì phải nghi ngờ.
Dù vậy, Ramillies vẫn thầm nghĩ.
Ban đầu, ông có thể chấp nhận một phần những gì vừa xảy ra bằng cách tự nhủ "Ừ thì, dù sao nó cũng là con trai của Maggot mà", nhưng vẫn còn quá nhiều thứ mà chỉ như thế thôi thì không thể giải thích hết được.
Tiếng thét tràn đầy ý chí chiến đấu ấy, hướng về một đối thủ có lợi thế áp đảo, chính là tiếng thét của kẻ đã quen thuộc với chiến trường.
Việc Baldr từng giết người đã đủ đáng kinh ngạc, nhưng chuyện cậu có kinh nghiệm trên chiến trường thì thật khó mà tưởng tượng nổi.
Không, cũng có khả năng Maggot cùng con trai đã cải trang và tham gia vào một trận giao tranh nhỏ nào đó ở biên giới. Khả năng đó không thể bị bác bỏ... nhưng dù sao, Ramillies vẫn muốn tin rằng Maggot không đến mức vô lý như vậy.
Và rồi, thứ ma pháp đó... rõ ràng nó là một kỹ thuật hoàn toàn khác so với ma pháp gia tốc mà Maggot đã tinh thông.
Nếu ma pháp đó là do chính Baldr tự nghĩ ra, không nghi ngờ gì nữa, tài năng của cậu chắc chắn đã vượt qua cả Maggot.
Hiện tại vẫn là thời bình, dù có phần bất ổn, nên có lẽ chẳng có chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng nếu chiến tranh bùng nổ một lần nữa, Baldr sẽ không yên vị mà ở lại gia tộc Cornelius, cậu có thể trở thành một tồn tại nắm giữ vận mệnh của cả vương quốc.
Ramillies thở dài. Đồng thời, ông cũng không thể không suy nghĩ về tương lai của Baldr.
Hắn cũng cảm thấy ghen tị với Maggot, người có thể rèn giũa cậu bé này, một viên ngọc thô đầy tiềm năng mỗi ngày.
Đối với một chiến binh, việc được đào tạo một đồ đệ tài năng là niềm vui ngọt ngào chẳng kém gì khi chạm trán một đối thủ xứng tầm.


0 Bình luận