Isekai Tensei Soudouki
Takami Ryousen (高見梁川) Ririnra (りりんら)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 (Đã hoàn thành)

Chương 3: Một hành trình mới, phần 5-6

0 Bình luận - Độ dài: 1,529 từ - Cập nhật:

Phần 5

Lăn Lăn Lăn Lăn Lăn!

Lăn Lăn Lăn Lăn Lăn!

Lăn Lăn Lăn Lăn Lăn!

Lăn Lăn Lăn Lăn Lăn!

" Gee-hya-hya-hya-hyaaaa!!"

Ở dinh thự của gia tộc Oka, thuộc sự quản lí của gia tộc Gamou. Có một nghi thức bí mật diễn ra mỗi tháng một lần. Ngay lúc này đây, nó đang được diễn ra.

"Giá như lãnh chúa của chúng ta không có cái sở thích kì dị này…"

"Đúng vậy, nhưng nếu không có cái sở thích đó, lãnh chúa sẽ không còn là lãnh chúa nữa."

Hai samurai nhìn nhau, gật đầu và nở nụ cười gượng gạo.

Lãnh chúa của họ, Oka Sanai cứ mỗi tháng sẽ phủ hết bề mặt căn phòng của mình bằng đồng Coban, sau đó ông sẽ cởi hết quần áo và lăn trên đó. Trước khi mà ông nhận ra, lời đồn đó đã lan truyền rộng rãi khiến cho người của gia tộc Oka cảm thấy xấu hổ vô cùng.

"Uhihihi…………quá tuyệt vời! Cảm xúc này thật đỉnh! "

Hình ảnh Sanai, trần như nhộng, lăn từ góc này sang góc khác trong phòng rồi đập vào tường trước khi đổi hướng, ngay cả trong thời Chiến Quốc đầy những kẻ lập dị, cũng chỉ có thể gọi là quái đản.

Điều đáng ngạc nhiên hơn là, sở thích kì lạ này của Sanai vẫn tiếp tục kéo dài đến lúc ông đã bảy mươi tuổi và hoàn toàn nằm liệt giường,

Oka Sanai Sadatoshi, một con người chưa từng dao động cho đến phút cuối cùng (đây là một sự thật trong lịch sử).

"Uhoooh! Ko kiềm nổi nữa rồi! Quá sướng! Quá tuyệt vời!"

Trên chiến trường, ông là một vị tướng dũng mãnh vô song, đầy ắp mưu lược. Ngay cả trong thời bình, ông cũng trị dân nghiêm minh, không hề lơ là trong việc chuẩn bị cho những thời khắc then chốt. Ông là một vị chủ nhân khiến thuộc hạ tự hào và kính trọng từ tận đáy lòng.

Trừ cái sở thích này ra.

"Liệu ngài ấy…có thể kiềm chế lại một chút được không?"

"Nếu chữa được thì đã chữa từ lâu rồi."

Những thuộc hạ đáng thương nhìn nhau rồi thở dài một hơi thật dài, cuối cùng đành quyết định xem như chẳng có chuyện gì đang xảy ra.

Phần 6

Baldr cảm nhận từng đồng tiền vàng chạm nhẹ lên lưng, ngực, má, đầu ngón tay, khắp mọi nơi trên cơ thể cậu. Một tiếng cười kỳ quái, không phù hợp với một đứa trẻ, thoát ra từ miệng cậu.

" Fuhehehehehehehehehehehehe."

Thật quá đã! Sao một điều tuyệt vời như thế này lại có thể tồn tại trên thế gian chứ! Cảm giác ngọt ngào mà đồng tiên mang lại trên làn da trần thậm chí còn quyến rũ hơn.

Giá như có nhiều hơn nữa thì tốt quá.

Lăn Lăn Lăn Lăn Lăn!

Baldr lăn qua lăn lại khắp cả phòng. Dù đây là lần đầu tiên làm điều này từ khi sinh ra, nhưng trong lòng cậu lại dâng lên một nỗi hoài niệm kỳ lạ. Cậu đang dần đắm chìm vào hành động ấy.

Cứ như thể dù có làm điều này bao lâu đi hăng nữa, cậu cũng không mệt.

Hương thơm thoang thoảng của vàng, hơi ấm chỉ có thể cảm nhận qua làn da trần.

Lời ngụy biện rằng đây là cách cậu bày tỏ lòng biết ơn với Sanai đã bay mất từ lúc nào.

Từ tận đáy lòng, Baldr thề rằng phải kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền hơn nữa để có thể tận hưởng cảm xúc này một lần nữa.

Trùng hợp thay vào khoảng thời gian đó, Seyruun đã được thông báo về việc nhập học của Bald từ chính Ignis. Giờ đây, cô đang nhìn vào khoảng không với ánh mắt trống rỗng, thiếu sức sống, như thể đã quên mang trên môi nụ cười duyên dáng cùng lúm đồng tiền quyến rũ của mình.

(Cậu chủ sẽ phải rời xa mình…)

Nếu chuyện đó xảy ra, thì cô sẽ dốc lòng chăm sóc cho ai đây?

Dù cho mọi thứ của Seyruun đều dành trọn cho Baldr, từ lúc cô thức dậy vào buổi sáng cho đến khi chìm vào giấc ngủ ban đêm.

Dù không làm được gì, cô vẫn muốn lên thủ đô để bên cạnh Baldr. Cô đã cố gắng xin phép điều đó, nhưng học viện kị sĩ hoàng gia vốn là một tổ chức bán quân sự. Việc sống chung với các học viên khác trong ký túc xá cũng là một phần của quá trình rèn luyện ở đó.

Lẽ thường tình, cũng sẽ có những học viên là quý tộc, nhưng đúng như dự đoán, họ không cho phép học viên mang người hầu.

" Uu……hics……"

Nỗi buồn vì sắp phải chia xa với Baldr khiến cho Seyruun khóc nức nở.

Kể từ cái ngày định mệnh đó, Seyruun cảm thấy như mình đã quay trở lại những ngày còn là một đứa trẻ hay khóc nhè.

Không nghĩ rằng cô lại lệ thuộc vào Baldr tới như vậy.

Nếu mọi chuyện đã như thế, cô không còn cách nào khác ngoài cầu xin Baldr mang cô ấy theo.

Kể cả khi phải sống trong kí túc xá, chắc chắn cậu ấy sẽ không thỏa mãn với việc chỉ vùi đầu vào học mà thôi.

Công việc làm ăn của cậu ấy với Selina vẫn phải tiếp tục, sẽ tiện hơn nếu có một người làm công việc trung gian ở thủ đô.

Nếu hoàn cảnh bắt buộc, cô không ngại phải làm việc lau dọn ở kí túc xá.

(Đúng, đó là ý kiến hay!)

Seyruun nghĩ rằng đó là một kế hoạch hoàn hảo và chạy tới phòng của Baldr. Cô không thể kiềm chế được cảm xúc nôn nóng trong lòng, liền đưa tay đặt lên cánh cửa mà thậm chí không buồn gõ.

Và rồi cánh cửa định mệnh ấy mở ra, cho thế giới chứng kiến một thứ lẽ ra nên là bí mật mà không ai được phép biết.

"Cậu chủ! Xin cho phép chị…thỉnh cầu…một thứ…"

Phía sau cánh cửa đó, hình ảnh Baldr trong một bộ dạng khó coi với cơ thể trần như nhộng lăn qua lăn lại trên những đồng tiền phủ khắp sàn lồ lộ ra.

"Cậu…chủ…"

"Chị…Sey…"

Câu nói "cảm giác như thời gian đã dừng lại" hoàn toàn phù hợp với tình huống này.

Cần một khoảng thời gian để não của cả hai có thể xử lí, cho thấy được sự nghiêm trọng của vụ việc lần này.

"…………."

"…………."

Năm giây sau, một tiếng hét thất thanh vang lên, phá hủy sự im lặng đầy xấu hổ tưởng chừng như kéo dài vô tận này.

"KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG!"

"UWAAAAAAAAAAAAAA!"

Seyruun hét lên cứ như thể là ai đang cố gắng truy sát cô vậy. Baldr nhanh chóng che phần dưới của cậu bằng cách nhặt lấy quần áo mà cậu vừa mới vứt đi và quấn quanh người.

"Hwawawa…*** của cậu chủ, *** của cậu chủ…"

"Làm ơn đừng nói nữa chị Sey! Em xin chị đấy, đừng nói gì hơn nữa!"

Lời cầu xin của Bald có vẻ đã không lọt vào tai của Seyruun.

Đầu cô hết lắc sang phải rồi lại lắc sang trái, như một con búp bê hỏng vậy. Cô cứ lẩm bẩm với đôi mắt vô hồn.

"To…cậu chủ…to…"

Với Seyruun, người chỉ vừa mới bước vào tuổi dậy thì, hình ảnh vũ khí bí mật của Baldr đã phát triển vượt quá sự tưởng tượng của cô, khi mà cô cũng chỉ xem cậu như là một đứa trẻ, quá đỗi kích thích.

"Kết thúc rồi…tất cả mọi thứ đã kết thúc…mình không thể quay ngược thời gian lại."

Một cô gái mà cậu có tình cảm vừa nhìn thấy vẻ ngoài khó coi mà lẽ ra không ai nên nhìn thấy. Chấn thương tâm lí này sẽ khó có thể hồi phục trong suốt phần đời còn lại của cậu.

Baldr quằn quại trong đau đớn, tựa như một người mắc bệnh chuuni bị phơi bày quá khứ đen tối và chỉ muốn húc đầu vào tường mà chết chứ không tha thiết sống trong nhục nhã nữa.

Phải đến ba mươi phút sau, hầu gái trưởng mới phát hiện ra Baldr đang ôm đầu trong tuyệt vọng như muốn bứt nó ra, và Seyruun thì vẫn đang lẩm bẩm những lời vô nghĩa không ngừng.

Cô cố gắng hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng cả hai đều giữ im lặng.

Và vì lí do nào đó, Baldr còn thậm chí không bước chân ra khỏi phòng cho tới trước thời điểm xuất phát tới học viện kị sĩ hoàng gia một ngày.

Sự cố này để lại một vết thường sâu sắc trong lòng của Baldr, và cậu chỉ muốn chôn nó vào dĩ vãng.

(Không phải lỗi của ta.)

Có thể đó là điều Sanai mà thì thầm, nhưng cũng có thể là không, không ai biết được.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận