Vol 1 (Đã hoàn thành)
Chương 3: Một hành trình mới, phần 2
0 Bình luận - Độ dài: 1,600 từ - Cập nhật:
Cùng lúc đó, tại một căn nhà ở ngoài ô thuộc sở hữu của gia tộc Cornelius, Zirco và các đồng nghiệp đang co ro trong một góc, cơ thể to lớn của họ run rẩy như những chú chó con đang sợ hãi điều gì đó.
"Lâu quá rồi nhỉ, Zirco. À không, phải gọi là Zirco Cuồng Phong chứ, phải không?"
"K-không cần trang trọng thế đâu, chị đại, cứ Zirco như thường là được…"
Zirco không thể ngừng chảy mồ hôi lạnh ướt đẫm cỏ người khi đang nói như vậy.
Kể cả người kiêu ngạo như Jamqa cũng không thể không trắng bệch mặt ra ngậm miệng.
Sát khí mà Maggot tỏa ra lúc này quá khủng khiếp, không ai dám ngắt lời cô một cách bất cẩn cả.
Không một ai trong số họ dám đùa giỡn vào lúc này.
Trước sát khí đầy chết chóc của Maggot, nhóm của Zirco không khác gì những tân binh mới bước vào chiến trường.
Ngân Quang Maggot là một người phụ nữ nổi tiếng, được mọi người nhắc đến như là một truyền thuyết dù cô vẫn còn sống.
Thường thì lời đồn lúc nào cũng có phần phóng đại so với thực tế, nhưng với trường hợp của cô, mọi thứ thực chất đã giảm bớt đi nhiều rồi.
Với một vẻ đẹp có một không hai của mình, không ít quý tộc cố gắng tán tỉnh Maggot, nhưng cô nói rằng chồng của cô không thể nào yếu hơn được.
Vì lí đo đó, trong suốt những năm tham chiến, Maggot nhận lời khiếu chiến không ít hơn một trăm lần.
Và dĩ nhiên, cô vẫn bất bại.
Có những quý tộc còn đem cả mười người ra khi khiêu chiến cô, nhưng Maggot vẫn đè bẹp bọn họ mà không mất một giọt mồ hôi nào.
Một con quái vật trong số những con quái vật ấy, kẻ từng được cho là có thể sánh ngang với cả một binh đoàn chỉ với một mình cô ta, vẫn tỏa ra sát khí dày đặc đến mức khiến người đối diện có cảm giác như sắp bị nuốt chửng bất cứ lúc nào. Bảo Zirco và những người khác không được sợ hãi trong tình huống này quả thật là quá sức.
Zirco còn cảm nhận được nhiều thứ hơn so với những người khác. Cho dù cả bọn có cùng lúc nhào lên, không quá vài giây sau tất cả đều sẽ chết sạch.
"Rồi? Thằng nào đã làm cho con trai của chị ra nông nỗi như thế này?"
"C-cậu chủ nói chúng là cấp dưới của hầu tước Selvi."
"Fufufufu…có vẻ như chúng hơi coi thường mình. Lũ đó thật sự muốn thách thức mình à?"
Maggot cuời khúc khích, vẻ mặt của cô vẫn không có gì thay đổi.
Nhưng Zirco và những người còn lại đã từng nhìn thấy nụ cười quỷ quyệt như thế rồi.
Họ bị bao trùm bởi một ảo giác rằng chỉ cần lỡ lời ở đây, Maggot có thể lập tức lao đi tấn công Hầu tước Selvi. Lưng họ vô thức run lên.
Điều đáng sợ hơn là, nếu như đó là Maggot, cô ấy hoàn toàn có thể làm điều đó.
Người ta nói rằng nụ cười vốn dĩ là biểu cảm mang tính hung dữ, Zirco chưa bao giờ nhận ra điều đó cho tới ngày hôm nay.
“Dù nó là một thằng ngốc, nhưng nó là thằng ngốc được chính tay chị đây huấn luyện, bị đánh tới mức như thế, cái tên được phái tới cũng ra gì đấy.”
”Vâng, cái tên mà cậu chủ phải đối mặt rất rất mạnh, thêm mười năm nữa thì có khi tên đó có thể mua vui cho chị một chút ấy.”
“Hể… Zirco. Vậy mà em lại để cho Baldr phải đối mặt với một người như thế, có phải là hơi thư thả quá rồi không?”
(Geeh! Chết mẹ rồi.)
(Zirco, con khốn này! Đừng có nói mấy thứ không cần thiết thế chứ.)
(B-bọn này không biết gì hết đâu!)
(Lũ ngốc này! Trong tình huống như thế này thì phải biết đoàn kết chứ!)
Zirco và những người còn lại đứng run rẩy, chỉ biết chờ xem khi nào Maggot sẽ nhắc đến chuyện họ đã để Baldr suýt mất mạng vì sự tắc trách của mình. Cứ tiếp tục như thế này thì họ sẽ phát điên lên mất.
Zirco không muốn tưởng tượng ra cảnh đó, nhưng nếu Maggot đổ lỗi cho cô vì sự vô trách nhiệm đó, cô hoàn toàn không có gì để giải thích.
Trước cuộc gặp mặt này, Zirco cứ nghĩ rằng khoảng cách giữa cô và Maggot đã rút ngắn đi đáng kể khi mà Maggot đã rời khỏi giới đánh thuê được mười năm, nhưng có vẻ cái khoảng cách đó chỉ càng rộng hơn mà thôi.
Dù chưa thật sự giao chiến với nhau, Zirco cũng không tệ đến mức không ước lượng được sự khác biệt của cả hai.
“Vậy, còn có bào chữa gì không?”
”Cái đó… vì… cậu chủ bảo bọn em chặn mấy tên khác.”
”Chặn mấy tên còn lại? Tất cả những gì mà cả lũ làm được chỉ là chặn mấy tên nhãi nhép thôi à? Có lẽ tốt nhất là nên huấn luyện cả đám lại một lần nữa.”
”Làm ơn đừng, tha cho bọn em!”
Maggot chưa bao giờ giỏi về việc kìm hãm sức mạnh của mình cả. Có một giai thoại nói rằng khi cô được giao cho việc huấn luyện tân binh, hơn một nửa trong số đó đều trở về với cơ thể tả tơi đầy vết thương.
Chưa kể đến việc Maggot bây giờ còn đang cần một người để xả giận nữa, đến cả một chiến binh điêu luyện như Zirco cũng không chịu nổi.
“Em rất là may mắn đấy, Zirco.”
Khoảnh khắc đó, giọng Maggot trở nên trầm thấp đến mức gần như khiến không khí đóng băng, nghe cứ như tiếng gầm của một con thú hoang vậy.
Sự hiện diện đầy chết chóc của Maggot bỗng trỗi dậy dữ dội trong chớp mắt, như thể không khí bỗng trở nên đậm đặc, nặng nề đến nghẹt thở. Dù mười năm đã trôi qua, sát khí của cô, được ca tụng như là một tử thần trên chiến trường, vẫn mạnh mẽ như ngày nào.
“Sống sót là ưu tiên hàng đầu của một lính đánh thuê. Chị không có gì để cãi lại cái đó. Nhưng nếu Baldr thật sự mất mạng, chị thề rằng chị sẽ vặt đầu em kể cả khi em trốn đến tận cùng cùa thế giới.”
“Haha…chị đại, cái đó đùa không vui đâu…”
(Chị ấy biết!)
Maggot đã nhìn ra ý định bỏ Baldr lại để chạy thoát thân của Zirco.
Các cơ mặt của Zirco co giật không ngừng. Mồ hôi chảy ra từ người cô như thác, không chỉ ở lưng, mà còn ở trán, ở má.
Vừa rồi chắc chắn không phải là đùa. Maggot là một người dám nói dám làm, cô cũng dư sức để làm điều đó.
Nhưng cô biết rằng nếu thành thật thừa nhận điều đó, tình hình sẽ chỉ càng tệ hơn mà thôi.
(Ơ-ơn trời! May mà mình không có chạy!)
Khi mà Baldr đứng dậy, chín mươi chín phần trăm trong đầu của Zirco đã quyết định chạy thoát thân.
Đó là bởi cô chỉ có thể hình dung ra viễn cảnh cả nhóm bị xóa sổ nếu Torus thực sự đang tiến về phía họ.
Không có lính đánh thuê nào lại nguyện chết cùng với người thuê của mình cả.
Với một lính đánh thuê, quyết định của Zirco hoàn toàn không sai, và Maggot hiểu điều đó.
Nhưng nếu Baldr chết trong cuộc chiến đó, nó lại là một vấn đề hoàn toàn khác.
Chỉ tưởng tượng đến việc cái đầu của mình bị nhắm tới bởi Maggot, người đã hóa thành con quỷ báo thù, cũng đã đủ rợn người.
“Thằng con ngu ngốc đó chắc chắn sẽ bị phạt, nhưng với tư cách là cấp dưới của nó, cả đám cũng phải chịu phạt. Hợp đồng giữa cả hai vẫn còn hiệu lực phải không?”
Khi nghe thấy những gì mà Maggot vừa nói, những lính đánh thuê dày dặn kinh nghiệm, người to như cốt đột tái mặt đi và lên tiếng phản đối.
“Khoan khoan! Công việc của tụi này đã kết thúc rồi!”
“Với lại, phạt là thế nào!?”
“Làm ơn tha cho em! Em còn mẹ già chờ em về…”
Có một người còn làm một quả death flag nữa, nhưng Maggot cũng chỉ cười một cách hung tợn và đứa ra tối hậu thư.
“Nên biết ơn đi khi mà vẫn còn giữ được mạng.”
Maggot đang nổi trận lôi đình vì đứa con yêu quý của cô vừa mém chết.
Nếu không xả giận, có khi cô sẽ thật sự chạy tới lãnh thổ gia tộc Selvi mà làm loạn mất.
Nếu Maggot đoán đúng, nhóm cùa Zirco đủ sức để giúp cô xả giận tới một mức độ nhất định, ít nhất là không mất mạng.
Zirco và những người còn lại, những kẻ đáng thương bị giao phó vai trò làm vật hiến tế, chỉ biết nguyền rủa số phận hẩm hiu của mình và cầu nguyện, mong rằng họ còn có thể thấy được ánh mặt trời của ngày mai.


0 Bình luận