Cả dinh thự hoảng loạn cả lên khi Baldr được vác về với những vết thương mà chỉ nhìn thôi cũng thấy rợn người.
Tất cả thầy thuốc được điều động và thương hội Savaran cũng tích cực mua sắm những loại thuốc tốt nhất cho cậu.
Ignis cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn tình trạng của con trai mình mà không nói nên lời.
May mắn rằng khả năng hồi phục của trẻ con rất mạnh mẽ, vết thương của Baldr lành lại trong thời gian ngắn.
Nhưng đúng nhu dự đoán, tay phải bị gãy và ngón tay trái gần như bị đứt lìa cần khoảng một tháng mới có thể khỏi dù cho những liệu pháp điều trị tốt nhất được áp dụng.
Seyruun đã chăm sóc cho Baldr đến mức quên cả ngủ.
Thường thì hàu gái trưởng sẽ bắt cô phải nghỉ ngơi, nhưng biết được tình cảm của Seyruun dành cho Baldr, cô cũng nhắm mắt làm ngơ.
Thực tế, Seyruun đã không ngừng khóc suốt hơn nửa ngày. Nếu không được phép chăm sóc cho Baldr, cô có thể còn không giữ nỗi sự tỉnh táo.
"Dù ta có phải trả giá bằng mạng sống, ngươi cũng không thể chạm tay vào họ được."
Hình ảnh bóng lưng của Baldr khi cậu ta che chở cho Seyruun và Selina cứ hiện lên trong đầu của cô, dù làm thế nào chúng cũng không biến mất.
Cô nghĩ Baldr thật đáng tin cậy, cô cảm thấy rất vui vì điều đó.
Cho đến khi Baldr bị hất văng đi như một miếng giẻ rách tả tơi.
Phần xương trắng lộ ra, máu phun ra như mưa, cơ thể run rẩy... cô cảm thấy một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng khi chứng kiến Baldr trong tình trạng như vậy.
Dù là Baldr đi chăng nữa thì cậu ta vẫn sẽ bị thương khi bị chém, cậu vẫn có thế sẽ nguy hiểm đến tính mạng khi phải chiến đấu.
Khi nhận ra điều đó, cô bắt đầu trở nên sợ hãi khi Baldr lâm vào những tình huống như thế,
Đừng chết.
Đừng chết.
Lần sau, chị sẽ là người bảo vệ bảo vệ em.
Thà rằng để chị chết còn hơn là để em bị thương thay cho chị.
Cảm xúc này không chỉ xuất phát từ việc thời gian gần đây cô bắt đầu ý thức về Baldr như một người đàn ông mà cô yêu.
Khi chứng kiến cảnh Baldr từ từ mất đi nhận thức, cô đã nhận ra rằng, từ lúc nào không biết, cuộc sống của cô luôn xoay quanh Baldr.
Vì lẽ đó, cô không thể nào tha thứ cho bản thân mình khi trở thành gánh nặng cho Baldr.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Cô muốn giúp đỡ Baldr dù chỉ là những chuyện nhỏ nhoi.
"Chị Sey, chị đang khóc à?"
Sau ba ngày điều trị, Baldr cũng đã mở mắt.
Ánh mắt của cậu vẫn không có gì thay đổi. Seyruun, người đang nhìn vào đôi mắt xanh biếc xinh đẹp ấy, bỗng nở một nụ cười rạng rỡ rồi lao đến ôm chầm lấy cổ Baldr.
"Cậu chủ!"
"Ouch, ouch…Chị Sey, không sao rồi, mọi chuyện kết thúc rồi."
Baldr vuốt ve mái tóc của Baldr, người đang khóc nức nở lên và nhận ra rằng cậu đã sống sót sau trận chiến tưởng chừng như vô vọng ấy.
Với trí nhớ còn mơ hồ của minh, cậu nhớ ra việc linh hồn của Sanai đã chiếm lấy quyền điều khiển cơ thể và đánh bại Torus.
Nếu bảo cậu giải thích cảm giác lúc đó, thì những gì đã xảy ra chỉ giống như một ký ức không kèm theo cảm giác thực tế, như đang xem một chương trình phát sóng trên truyền hình vậy.
Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của Seyruun, cậu cuối cùng mới thật sự tin rằng mình đã sống sót.
Seyruun có lẽ đã đạt tới giới hạn của minh. Cô ngay lập tức ngừng khóc và thiếp đi trong khi vẫn đang ôm cậu.
"Ngủ ngon nhé, chị Sey."
Baldr có chút luyến tiếc khi phải rời khỏi cảm giác từ bầu ngực của Seyruun, thứ mà dạo gần đây đã phát triển đáng kể, trong lúc nhẹ nhàng đặt tay quanh eo cô để đặt thân hình mảnh mai ấy nằm xuống giường.


0 Bình luận