"Này, chúng thật sự sẽ tới chứ?"
Đã một tuần trôi qua kể từ khi đội của Zirco bắt đầu canh gác nơi này.
Có thể nhiệm vụ này sẽ kết thúc mà không có gì sẽ xảy ra?
Jamqa hỏi Baldr một cách đầy ẩn ý.
"Bao nhiêu lần Hầu tước Selvi đã cố gắng thuyết phục vua của Vương quốc Haurelia khai chiến trong suốt mười năm qua? Những ba lần kể cả khi đã trải qua những tổn thất khủng khiếp đó, chú có biết điều đó không? Chú nghĩ rằng chúng sẽ chỉ ngồi yên và nhìn mọi thứ cứ thế tiếp diễn à? Điều đó là bất khả thi."
"Với tôi thì cách cậu suy nghĩ mới bất khả thi ấy."
Jamqa thờ dài đầy mệt mỏi.
Một đứa trẻ mười hai tuổi nói về chính trị trước mặt lính đánh thuê một cách bình tĩnh như thế thì đúng là kì lạ.
"An ninh của lãnh thổ gia tộc Cornelius rất nghiêm ngặt, dù sao thì chúng ta cũng đã trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến rồi. Vì lí do đó, chỉ còn một cách để chúng tiếp cận nơi này thôi, đó là đột nhập qua khu rừng đó với một nhóm ít người."
Cả Ignis và Maggot cũng đã huy động rất nhiều nhân lực để chủ động duy trì trật tự công cộng trong lãnh địa Cornelius, từ việc trinh sát biên giới cho đến tuần tra thành phố, và chính họ cũng trực tiếp tham gia vào việc này.
Việc quân đội Cornelius cho đến nay chưa từng bị tập kích một lần nào là minh cứng rõ ràng nhất về độ hiệu quả từ những nỗ lực của họ.
Nói cách khác, việc một lực lượng lớn của hầu tước Selvi tiến nhập vào lãnh thổ gia tộc Cornelius mà không bị phát hiện là bất khả thi. Nhưng một nửa nơi này được bao phủ bởi bởi rừng rậm và đồi núi.
Đặc biệt là khu vực phía bắc kết nối với dãy Felbre có địa hình cao. Hầu hết không ai lại đi vào đó trừ thợ săn ra, một nơi hoàn hảo để thực hiện một chiến dịch đột nhập với quân số ít.
Baldr chắc chắn đến chín mươi phần trăm rằng kẻ địch sẽ bắt đầu từ phía này.
"Mà ai lại đoán được rằng đường lại có thể chiết xuất từ cái loại củ cải này chứ."
Mistol nhìn vào đống nông sản đang vào mùa thu hoạch, không khỏi cảm khái.
Anh biết loại quả này có tồn tại từ trước.
Dựa theo những gì người ta nói, nó không phù hợp cho việc làm thực ăn nên anh cũng không để ý đến nó, nếu sớm biết tiềm năng của nó, có lẽ anh đã giàu to rồi.
"Cháu nghĩ rằng bí mặt này sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ thôi. Kể cả thế, cháu đã lập kế hoạch để thu nhiều nhất có thể trước khi việc đó xảy ra, và cháu cũng không có ý định để chuyện này lộ ra một cách dễ dàng nhứ thế."
Bản thân củ cải đường không phải là loại nông sản khó trồng, cách chiết xuất đường cũng không quá khó, một gia đình bình thường cũng có thể làm được.
Một ngày nào đó sẽ có người bắt chước và giá của đường sẽ giảm mạnh.
Thay vào đó, công nghệ mạ vàng, thứ mà không ai có thể bắt chước được, mới là thứ có thể mang lại lợi nhuận lâu dài. Nhưng Baldr không có ý định ngồi yên đợi chờ.
"Cơ mà này cậu chủ, vừa đánh nhau vừa phải bảo vệ bọn trẻ như thế này thì hơi khó à."
Người được chỉ định làm chỉ huy, Zirco, nghiêm túc nói.
Nếu đối tượng lần này là một người có địa vị quan trọng, quen với việc được bảo vệ thì cô không lo lắng đến thế.
Bởi vì những người đó có thể nhận ra chính xác tình huống có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của bản thân.
Nhưng việc bảo vệ những người không có nhận thức hay kinh nghiệm như vậy sẽ tạo gánh nặng lớn cho các vệ sĩ.
"…Đúng như dự đoán, cháu nghĩ rằng bắt cóc lũ trẻ sẽ là phương án cuối cùng của kẻ địch. Dù sao thì cái bọn chúng cần không phải con người, mà là thông tin. Nếu tình huống xấu nhất diễn ra, cháu sẽ tự mình xử lí."
"Chuyện đó mới là cái tôi không hiểu ấy, trong tình huống như thế thì cậu có tác dụng gì không?"
"Oi! Jamqa!"
Jamqa khoanh tay lại và nói cùng với một ánh nhìn giễu cợt. Anh ta không tin vào khả năng của Baldr, Zirco hốt hoảng ngăn cản anh ta lại.
Jamqa không coi trọng một đứa nhóc như Baldr, nhưng Baldr không phải là một đứa trẻ mười hai tuổi bình thường.
Với một người như thế này, vũ lực sẽ là phương pháp hiệu quả hơn so với việc chỉ nói miệng. Nhờ vào trải nghiệm từ Sanai, Baldr hiểu rõ điều đó.
Badlr ngay lập tức cường hóa cơ thể của mình và nhanh như một con gió tiếp cận Jamqa.
Tuy nhiên, đối với một người đầy kinh nghiệm như Jamqa, một đòn tấn công như thế là không đủ.
Tính trong cả năm người, khả năng đấu tay đôi của anh ta có thể được xếp ở vị trí thứ nhất hoặc thứ hai, không phải tự nhiên mà anh ta lại kiêu ngạo như thế.
Nhưng bản thân Jamqa cũng toác mồ hôi hột, anh ta phải dùng cường hóa cơ thể để có thể đỡ đòn tấn công của Baldr.
"Có thế thôi à nhóc?"
Không hề có sự bối rối nào trên khuôn mặt, Jamqa cười một cách mỉa mai.
"Jamqa, nhìn áo giáp của cậu đi."
"Nói cái gì cơ…?"
Jamqa sợ hãi nhìn xuống, miếng da cứng mà anh ta đang mặc phía sau áo giáp bị đâm bởi một cái xiẹn vốn dĩ đang nằm trên chiếc dĩa chì vài phút trước.
Mọi thứ đều được Miranda nhìn thấy rõ ràng, lợi dụng điểm mù từ cú đấm trước đó, Baldr đã phóng cây xiên về phía Jamqa.
Cô ấy có thể bắt kịp khoảnh khắc đó do cô đứng đủ xa để quan sát.
"Cậu chủ đây phóng cây xiên mà không dùng cường hóa cơ thể đấy…cậu hiểu điều đó là như thế nào không?"
Jamqa gật đầu, cảm giác ngạc nhiên từ tận đáy lòng tràn đầy.
"Không cần phải nói nữa. Trời à, có thể sử dụng ám khí điêu luyện ở cái tuổi này…Tôi thật sự đã quá coi thường cậu rồi."
Dĩ nhiên, ai mà nghĩ đến được việc lại có một tên nhóc quý tộc sử dụng ám khí khi đối đầu với lính đánh thuê.
Chúng thường chỉ được sử dụng khi cả hai đều bước vào một trận chiến sinh tử, không ai lại dùng ám khí trong luyện tập hay trong một trận đấu thông thường cả.
Đơn giản là vì loại vũ khí này chỉ có tác dụng vào lần đầu sử dụng, không ai sẽ bị lừa tới hai lần.
Và chúng càng không thể được sử dụng bởi quý tộc, những người luôn có xu hướng thể hiện sự công bằng trong một trận chiến.
Chỉ nghĩ về việc đứa trẻ này phải trải qua không biết bao nhiêu tình huống sống dở chết dở để có thể thành thạo loại vũ khí này cũng làm cho Jamqa cảm thấy mệt trong người.
Bỗng nhiên, không biết từ đâu vang vong lên tiếng cãi vã của con gái, lọt vào tai của Baldr và những người còn lại khiến cho cuộc trò chuyện bị gián đoạn.
"Tôi chỉ đến đây để nhờ Baldr thử sản phẩm mẫu mà em ấy nhờ tôi làm thôi! Nên tránh đường cho tôi, nhanh!"
"Nếu chỉ có thế, đâu nhất thiết phải tự mình đến làm gì."
"Tôi không thể yên lòng được trừ khi được tận mắt chứng kiến phản ứng của khách hàng."
(Tôi muốn gặp Baldr càng sớm càng tốt! Đừng có cản đường tôi!)
"Vậy sao cô lại quăng hết việc cho chị Rororoa khi phải đi gặp những khách hàng khác chứ?"
(Tôi sẽ không để một con cáo già như cô tới gần cậu chủ Baldr đâu.)
Tiếng cãi nhau đó đến từ Selina, người đang cố gắng tiến lên từng bước một và Seyruun, người đang dùng sức đẩy cô ấy về.
Cả hai đều là mĩ nhân hiếm thấy, dù là đứng từ xa cũng có thể dễ dàng nhận ra bọn họ. Nhìn cả hai chứ như đang đùa giỡn với nhau, một người thì tiến lên còn một người thì đẩy về.
"Có chuyện gì thế, Selina?"
"À, đến đúng lúc lắm, Baldr! Chị làm xong cái mà em nhờ chị làm rồi này!"
"Kuh…Thất bại rồi! Mình đã không thể ngăn cản được cô ta."
Nhìn thấy Baldr, Selina cười tươi như một đóa hoa đang bung cánh, còn Seyruun thì gục xuống, không kiềm chế được cơn giận của mình.
"Nè! Trông ngon lắm phài không?"
Selina vừa nói vừa đưa một thứ gì đó ra trước mặt Baldr. Nhìn bề ngoài, trông nó giống với một miếng bọt biển màu vàng với lớp trên cùng có màu nâu tỏa ra một hương thơm ngọt ngào, một loại bánh có hình chữ nhật trông vô cùng ngon miệng.
Trong kí ức của Masaharu, chúng là loại đồ ngọt thường được tiêu thụ bởi người Nhật Bản hiện đại.
Cách thức tạo ra chúng cũng khá đơn giản và nó cũng vô cùng phổ biến cả với trẻ con lẫn người lớn - bánh bông lan.
Vì ở thế giới này, nghề nuôi ong vẫn chưa được phát triển nên mật ong vẫn là một sản phẩm quý, nhưng chỉ cần có trứng, sữa, bột mì và đường, bất kì ai cũng có thể làm được bánh bông lan.
Sự linh hoạt trong công thức làm bánh cũng là một điểm cộng lớn, ta có thể thêm matcha hoặc cacao vào hỗn hợp làm bành để tạo ra hương vị khác nhau.
Masaharu, một người không thích các thể loại sữa đặc, cực kì thích một chiếc bánh bông lan đơn giản như thế này.
Khi nhìn thấy món ăn khoái khẩu của mình, Baldr nở một nụ cười vui vẻ với Selina.
"Ngon thật đấy. Chị giỏi nấu ăn hơn em nghĩ đấy, chị Selina."
"Em không nên coi thường chị. Mấy chuyện như thế này cứ để cho chị là được."
(Yossha! Với cái này, mình có thể cho em ấy thấy được sự hấp dẫn của một người chị rồi.)
Trong khi Selina đang ăn mừng thắng lợi của mình thì Seyruun lại chùng vai xuống trong chán nản khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
(Uuh…mình thua rồi…mình cũng muốn học nấu ăn lắm nhưng…)
Seryuun, người được thuê để làm hầu gái cho nhà Cornelius không thể tự nhiên lại đi nhờ bếp trưởng dạy nấu ăn cho mình được, vì đây không thuộc phận sự của cô.
Kể cả khi cô nấu ăn không giỏi, một quý tộc như Baldr vẫn có thể nhờ người hầu khác của mình làm giúp, nên đáng lí ra chuyện này không quan trọng với cô đến thế.
Nhưng sự kiêu hảnh của một người phụ nữ khiến cô có cảm giác như mình đã thua cuộc trước Selina.
"N-này là món mới à?"
Zirco chen vào giữa ba người trong khi đang thở hổn hển, cô ấy đang nhìn vào món bánh bông lan với ánh mắt vô cùng hung tợn.
Zirco đã thật sự trở thành tù binh của Baldr nhờ vào những món ăn mà cậu đã tạo ra. Cô không thể kiềm chế lại bản thân vào những lúc như thế này.
"Nó được gọi là bánh bông lan, một món đồ ngot mà em định bán nó trong thời gian tới. Mọi người thử đi…"
Baldr dùng con dao vắt bên hông cắt chiếc bánh.
Zirco và mọi người nhận lấy phàn của mình và bắt đầu thưởng thức chúng với kì vọng rất cao, và nó đã không làm mọi người thất vọng.
"NGOOOOON QUÁ!"
Zirco hét lớn.
Mirando cũng đặt tay lên má đầy kinh ngạc, khuôn mặt cô ấy trông vui sướng đến mức như thể lình hồn cô đã rời khỏi thể xác.
Với cánh đàn ông, biểu cảm của họ không mãnh liệt đến mức như thế, nhưng vị ngọt nhè nhẹ cộng với kết cấu mềm xốp cũng để lại ấn tượng mạnh cho họ.
"Cứ ngạc nhiên hết lần này tới lần khác như thế này mãi khiến tôi trông như một đứa ngốc vậy ấy, cậu chủ."
Có vẻ như Jamqa đã hoàn toàn ngả mũ thán phục trước Baldr và đã gọi Baldr bằng cậu chủ.
Baldr nhớ lại những kí ức của Masaharu và đắm chìm trong cơn hoài niệm. Sau khi đã thưởng thức xong hương vị từ chiếc bánh bông lan, cậu quay mặt về phía Selina và cảm ơn cô.
"Nó ngon lắm. Cảm ơn chị nhiều."
"Ehehe…Có vẻ như công sức chị dành ra để làm nó là hoàn toàn xứng đáng, chị vui lắm."
"Cơ mà dù hai chị đã cất công tới tận đây rồi, nhưng…"
Với một biểu cảm căng thẳng hiếm khi được nhìn thấy ở Baldr, cậu tiếp tục.
"Trong một tuần tới hai chị đừng tới đây nữa. Em nghĩ từ giờ sắp tới chỗ này sẽ trở nên nguy hiểm lắm."
"Ể!? Thế có nghĩa là sao vậy, cậu chủ?"
Với tư cách là hầu gái được giao nhiệm vụ phải luôn túc trực bên cạnh Baldr, cô phản đối.
Trừ khi là có một lí do thật sự chính đáng, còn không thì cô tuyệt đối không chấp nhận một yêu cầu như vậy.
"Có thể sẽ có nhiều chó hoang từ trên núi xuống trong thời gia tới. Em, Zirco cùng với những người khác dự định sẽ xử lí chúng."
"Nhưng cậu chủ đâu cần phải tự mình làm chứ."
"Đúng đó! Em chỉ cần ra lệnh cho bính lính trong thành là được mà."
"Em cần những người thật sự giỏi để tránh trường hợp sẽ có con lọt lưới."
Dù đã nói như thế, và chính họ cũng nhận thức được rằng họ hoàn toàn là tay mơ trong những chuyện như thế này, nhưng cả hai rõ ràng là vẫn chưa hài lòng.
"Xin cậu chủ, đừng làm mấy chuyện nguy hiểm, có được không?"
"Phải tới cửa hàng của chị ngay sau khi xong việc đấy, nhớ chưa?"
Seyuun phản đối.
"Cái này thì không cần."
"Nói cái gì thế hả!?"
Và thế là cả hai lại bắt đầu cãi nhau một lần nữa, Zirco nhìn bọn họ với ánh mắt tràn đầy hứng thú.
Không cần phải nói đối tượng mà cả hai đang nhắm vào là ai, nhưng ít nhất cô cũng có vài điều muốn nói.
"Cậu đào hoa quá đấy, cậu chủ."
Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng sáo cao vút vang vọng lên từ cánh rừng phía Bắc.


0 Bình luận