“Mẹ à, hôm nay chắc chắn con sẽ đánh trúng mẹ.”
“Hô… ta tự hỏi từ khi nào con ta lại trở thành một người thích ba hoa về những thứ mà bản thân không làm được thế. Có vẻ như ta phải xem lại cách dạy dỗ của ta từ ngày mai rồi.”
Maggot nói ra điều gì đó đầy bất an, khiến Baldr vội vã lên tiếng giải thích.
Cậu hoảng hốt, bởi nếu xui xẻo, chuyện này có thể đe dọa đến tính mạng của cậu.
“K-không không không! Con chỉ đang thể hiện sự quyết tâm thôi, mẹ đừng bận tâm đến như thế, con xin mẹ đấy! Cơ mà nếu như con có thể đánh trúng mẹ, con có thể xin một thứ được không?”
“Được thôi, nhưng đó chỉ là khi con thật sự có thể làm được’”
Vừa dứt lời, ngọn giáo của Maggot liền lao tới với một tốc độ mà mà mắt thường khó có thể theo kịp.
Tốc độ, góc tấn công, động tác… tất cả mọi yếu tố trong đòn tấn công của Maggot đều nằm ở mức hoàn hảo.
Maggot tin rằng tính khắp cả lãnh thổ gia tộc Cornelius, chỉ có chồng của cô, Ignis, mới có thể né được nó.
Tuy nhiên, Baldr vẫn xoay sở làm được nhờ vào bản năng được tôi luyện thông qua những lần bị tấn công giống như thế.
“Con càng ngày càng hỗn láo rồi đấy, con trai của ta.”
Maggot nhìn cậu một cách đầy trìu mến và nhanh chóng vung giáo một lần nữa.
Tốc độ rút giáo của cô nhanh tới mức Baldr hoàn toàn không thể tìm ra sơ hở để phản công.
Cứ những lúc cậu nghĩ rằng cậu đã né được ngọn giáo, nó lại được kéo về tay của Maggot, cứ như thể ngọn giáo của Maggot luôn sẵn sàng cho khoảnh khắc Baldr cử động.
Chuyện này luôn xảy ra mỗi khi Baldr và Maggot giao chiến, nhưng lần này cậu có kế hoạch khác.
(Cố gắng né chúng ở khoảng cách ngắn nhất có thể.)
Nếu muốn rút ngắn khoảng cách với Maggot, đây là cách duy nhất.
Ngọn giáo của Maggot lướt qua người Baldr để lại những vết xước đỏ hằn lên trên cơ thể của cậu.
Maggot cảm nhận được quyết tâm của cậu, cô nhếch miệng một cách khinh miệt.
(Có vẻ như nó nói rằng sẽ đánh trúng mình không phải là đang nói đùa.)
Khi đối mặt với đối thủ có tầm tấn công dài, cần có dũng khí rất lớn để có thể bước một bước nhỏ, nhất là khi phải né đòn trong gang tấc như thế, điều đó tạo nên một áp lực vô cùng khủng khiếp.
Có bao nhiêu binh sĩ trong lãnh thổ gia tộc Cornelius có thể can đảm như thế?
“Vậy như thế này thì sao?”
Maggot đột ngột chuyển từ đòn đâm thành đòn quét.
Ngọn giáo của cô cong lại như một cành cây với một lực ly tâm khủng khiếp, nó phạt ngang qua với một tiếng “buun” xé gió, thổi bay cơ thể Baldr đi.
Baldr chỉ kịp suýt soát né đòn tấn công đó.
“Ngây thơ!”
Khi ở trên không như thế, Baldr không thể né đòn được nữa.
Maggot định mở miệng chỉ trích sự nông cạn của con trai mình khi đã lựa chọn né bằng cách bay lên không trung như thế.
Tuy nhiên…
Baldr đút tay vào túi mình ngay khi cậu vừa nhảy lên và lấy ra vũ khí bí mật của cậu.
Maggot sững người lại, bắt lấy cơ hội đó, cậu lợi dụng chuyển động rơi và rung ra một đòn chém với toàn bộ sức mạnh của mình.
“SƠƠƠƠƠƠƠ HỞ!”
Thanh kiếm gỗ của cậu va chạm vào vai của Maggot.
Cuối cùng thì, cậu đã đánh trúng người mẹ siêu đẳng của mình.
“UGYAAAAAAA!”
Ngay khoảnh khắc đó, Maggot rống lên cứ như thể là tận thế đang tới.
“Giết giết giết giết…”
“Eh…! Mẹ, không lẽ mẹ mất kiểm soát rồi?”
“Ngươi…ngươi có phải là đồng bạn của con quái vật đó không?”
”B-b-bình tĩnh lại đi mẹ, mình có thể không dùng vũ lực được không? Xin mẹ bình tĩnh lại đi.”
”GIẾTTTTTTTT!”
“KHÔNGGGGGGG!?”
Một cú đấm khủng khiếp nhắm vào bụng Baldr, cậu bay đi hơn mười mét, đụng trúng vào gốc cây ở sân vườn và khiến cậu bất tỉnh nhân sự.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, cậu thề rằng sẽ không dùng trò đó thêm một lần nào nữa.
Vài tiếng dồng hồ trôi qua…
“Biết lỗi rồi chưa, thằng con ngu ngốc của ta?”
“Err, mẹ à, mẹ còn nhớ lời hứa của mẹ khi con đánh trúng mẹ chứ?”
“Nhắc mới nhớ, đúng là con có nói như thế.”
“Thỉnh cầu của con là xin hãy bỏ qua và coi như chuyện vừa xảy ra chưa hề tồn tại ạ.”
Baldr gãi đầu, cố nở một nụ cười nịnh nọt, trong lòng cậu hết sức cầu nguyện rằng bằng cách nào đó có thể thoát khỏi Maggot, người đang cười như một con chó giữ cửa đến từ địa ngục.
Cơ thể của cậu ướt đãm vì mồ hôi lạnh.
Dù đã trải qua nhiều lần nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lần này còn nghiệm trọng hơn tất cả những lần trước.
Kể cả Ignis, người đã chạy tới khi nghe tin cậu bị thương cũng đã nhanh chân rút về dinh thự chỉ trong nháy mắt.
Ngay lúc này đây, ông ấy đang co ro lại trong góc phòng và lẩm bẩm “Chọc cho Maggot nổi trận lôi đình như thế, thằng nhóc đó ngu thật sự”
(Không tốt, mình sắp không kiềm được nước mắt rồi…)
“Nhưng ta từ chối.”
“KHÔNGGGGG!”
Người ta nói rằng con người đôi lúc sẽ tự động xóa đi phần kí ức hay trải nghiệm nếu như nó quá khủng khiếp.
Và khoảng thời gian ngay tại thời điểm đó đến tận sáng hôm sau, chúng đã hoàn toàn biến mất trong kí ức của Baldr.


0 Bình luận