Isekai Tensei Soudouki
Takami Ryousen (高見梁川) Ririnra (りりんら)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 2: Vị khách đến từ phương Đông, phần 2

0 Bình luận - Độ dài: 3,384 từ - Cập nhật:

Dạo gần đây có một nữ lính dánh thuê thường lui tới lãnh thổ Cornelius, chuyện này đã diễn ra được vài ngày.

Một người phụ nữ rắn rỏi với mái tóc đỏ, đôi mắt vàng, và chiều cao vượt quá một trăm tám mươi centimet. Kích thước to lớn của cô khiến cô trông có phần đáng sợ, nhưng nếu quan sát kỹ, người ta có thể nhận ra rằng cô cũng có nét gì đó xinh đẹp.

Khi được hỏi, cô tự nhận mình là chiến hữu của Maggot, người đang là vợ của bá tước trị vì vùng đất này.

“Thế nên, tôi muốn cậu đưa lá thư này cho chị đại Maggot.”

“Cẩn thận cái miệng, cô đang vô lễ với nữ bá tước đấy!”

“Chị Maggot không để tâm đến mấy chuyện đó đâu.”

Thật không may, Maggot hiện giờ đang đi tuần ở biên giới. Người lính canh cổng là một thành viên thuộc một gia tộc đã phục vụ nhà Cornelius nhiều thế hệ, nên anh không hài lòng với thái độ quá thân thiện của Maggot, điều mà một quý tộc không nên có.

Mặc dù ý kiến của anh không lọt vào tai của Maggot, nhưng không thể chối cãi rằng thái độ vừa rồi của người lính đánh thuê nữ ấy là không phù hợp đối với một với một vị khách đến thăm nhà của bá tước.

“Phu nhân sẽ trở về vào ngày mai, xin hãy quay lại vào lúc đó”

“À, hiểu rồi, cứ nói với chị đại rằng Zirco của Rondel tới thăm.”

Người lính đánh thuê nữ ấy bước về phía trung tâm thị trấn với vẻ ung dung như lúc ban đâu.

(Mà có lẽ mình cũng hơi vội vàng quá.)

Zirco tiếp tục uống rượu tại một quán trọ nổi tiếng có tên là Viêm Mã trong thị trấn.

Bia hơi ấm, nhưng hương vị của lúa mì được lên men đúng cách trôi xuống cổ họng một cách dễ chịu.

“Puhaaa!”

Cô nốc sạch vài ly rượu trong một hơi rồi mới lau miệng, có vẻ như cô đang khá thoải mái.

Cách uống rượu đầy phóng khoáng của Zirco làm cho chủ quan cũng phải thốt lên một cách ngưỡng mộ.

“Quý khách có tửu lượng mạnh đấy.”

“Nếu chỉ bấy nhiêu mà làm tôi say thì tôi không làm lính đánh thuê đâu.”

“Hee…quý khách là lính đánh thuê à?”

”Giờ thì tôi đang thất nghiệp…whoops, đừng có lo, nhìn vậy thôi chứ tôi vẫn còn một khoảng tiền tiết kiệm.”

Không phải chỉ Zirco, sau khi cuộc chiến giữa Mauricia và Haurelia kết thúc, rất nhiều lính đánh thuê khác cũng lâm vào tình trạng không tìm được việc làm.

Kể cả khi chiến tranh đã kết thúc, vẫn còn có những công việc liên quan đến những cuộc xung đột ở biên giới các quốc gia hay xử lí những tên lính đào ngũ và trở thành thổ phỉ. Nhưng đã mười năm trôi qua, những công việc như thế không còn nhiều nữa.

Thực tế thì cuộc nội chiến ở Công quốc Trystovy ở phía Nam lục địa vẫn đang diễn ra, hay dạo gần đây có thông tin cho rằng mối quan hệ giữa Đế quốc Nordland và Vương quốc Gartlake đang có chuyển biến xấu. Nhưng đối với một người đã quen với khí hậu ôn hòa và đồ ăn ở trung tâm lục địa, cô ấy không muốn lết tới đó trừ khi được trả tiền hậu hĩnh.

Kể cả như thế, cô cũng cần phải có công việc để sống. Trong số những đồng đội của cô, không ít người đã trở thành thổ phỉ, nhưng Zirco không có ý định dấn thân vào con đường đó.

Thế, cô phải làm gì… vào lúc đó cô đã nghĩ đến việc Maggot, người đã từng kề vai chiến đấu bên cạnh cô, giúp mình tìm kiếm việc làm.

Đối với Zirco thì chuyên này có hơi xấu hổ, nhưng trực giác của cô đang nói rằng có chuyện gì đó thú vị đang diễn ra ở đây.

(Nếu là chị đại, có lẽ chị ấy cũng có cảm nhận giống với mình…)

Mặc dù trực giác của cô không hẳn có cơ sở rõ ràng. Hơn nữa, Zirco cũng đủ tỉnh táo để biết rằng loại trực giác này không phải lúc nào cũng chính xác tuyệt đối.

Suy cho cùng, loài sinh vật gọi là con người thường nhầm lẫn mong muốn của bản thân với linh cảm.

(Đúng như mình nghĩ, tốt nhất là không nên đi gặp chị đại…)

Người lính đánh thuê nức tiếng một thời, người mà Zirco ngưỡng mộ trong quá khứ, Ngân Quang Maggot, Zirco không muốn tưởng tượng ra cảnh người đó trở thành một phu nhân quý tộc tầm thường.

Những kĩ năng tuyệt đỉnh của Maggot vẫn in sâu trong tâm trí Zirco, mọi người so sánh cô tựa như một tia sáng bạc thực thụ,

Thương thuật của cô được trao dồi khủng khiếp đến mức có thể nói đã chạm đến cả lĩnh vực của thần linh.

Một kẻ thống trị tuyệt đối trên chiến trường, mỗi đòn tấn công có thể lấy mạng ít nhất mười người chỉ trong một cái nháy mắt.

Đúng vậy, hoàn toàn không có gì phóng đại ở đây.

 Zirco không muốn thấy một nhân vật vĩ đại như vậy phải luồn cúi trước một quý tộc. Đó là cảm xúc chân thật nhất của cô.

Có lẽ, cái cảm giác muốn né tránh ấy, thứ đã luôn tồn tại trong tiềm thức cô, chính là lí do đã ngăn cản ZIrco đến thăm Maggot trong suốt mười năm qua

Cái tên Ngân Quang đã được truyền lại trong giới lính đánh thuê như là một huyền thoại.

Mái tóc bạc của cô biến thành một vệt sáng, và ngay khoảnh khắc đó, kẻ địch cứ thế lần lượt ngã xuống, đó là khởi nguồn cải cái biệt danh ấy.

Kể cả khi Maggot đã nghỉ hưu, Zirco vẫn tiếp tục hoạt động trên chiến trường, nhưng dù thế cô vẫn không có cảm giác rằng cô sẽ thắng nếu bây giờ cả hai lao vào nhau chiến một trận. Maggot nằm ở một đẳng cấp khác hoàn toàn.

Tia sáng bạc đó lao nhanh trên chiến trường tựa như tia sét rền vang giữa ban ngày.

Không chỉ thế, Maggot còn sở hữu một vẻ đẹp vượt xa bất kì quý tộc hay hoàng tộc nào, Zirco cũng như những nữ lính đánh thuê khác vô cùng ngưỡng mộ cô.

Có lẽ, ngay cả khi Maggot chọn con đường trở thành một diễn viên thay vì một người vợ, khán giả từ khắp lục địa cũng sẽ đổ xô đến nhà hát chỉ để được chiêm ngưỡng cô.

“Lúc trước chị hay tự giới thiệu mình là Margaret, nhưng chị đã bỏ cái tên đó từ lâu rồi.”

Nếu cô nhớ không lầm, Maggot đã từng lẩm bẩm như thế trong lúc cả hai đang cùng nhau uống rượu ở doanh trại, khi mà cuộc chiến đang ở thời điểm cao trào.

Trên tư cách chỉ là một người âm thầm ngưỡng mộ Maggot, Zirco, không dám đi xa đến mức hỏi lý do vì sao cô vứt bỏ tên của mình. Nhưng cũng là một người cũng mang trong lòng một vết thương ẩn giấu, cô ít nhất cũng hiểu rằng Maggot đã từ bỏ cuộc đời trước kia của mình.

(Không được, cứ tới đây thì những kí ức về chị đại cứ tuôn trào ra không ngừng.)

Nhưng cô vẫn không thể rời đi dù có muốn đi chăng nữa, đúng như cô nghĩ, cô hoàn toàn bị cuốn hút bởi Maggot.

Giọng nói của một cậu bé vẫn còn chút non nớt kéo Zirco trở về thực tại, thoát khỏi những suy nghĩ viển vông vào đúng thời điểm đó.

“Này cô, cô là lính đánh thuê à?”

Đứa trẻ bắt chuyện với ZIrco trông như mới chỉ được mười tuổi.

Cậu bé có mái tóc bạc tuyệt đẹp và đôi mắt xanh biếc chứa đầy đầy thông minh. Một cậu bé tuấn tú, trong tương lai chắc chắn vẻ đẹp của cậu không dừng lại ở múc đó.

Nhưng bản năng được tôi luyện thông qua vô vàn trận chiến của ZIrco lại cảnh báo cô rằng không nên bị vẻ ngoài của cậu bé này đánh lừa.

“Nhóc…nhóc là tên quái nào thế?”

“Hân hạnh được gặp mặt. Cháu tên là Baldr Cornelius, con trai của lãnh chúa vùng này.”

“Nhóc nói thật à? Vậy nhóc là con của chị đại!?”

Nói mới để ý, mái tóc bạc tuyệt đẹp đó chắc chắn là kế thừa từ Maggot.

Thực ra, nếu cậu bé này là con trai của Maggot, thì cô có thể hoàn toàn hiểu được sự kỳ lạ trong phong thái của cậu.

Cái cách mà cậu ta giàn trải trọng lương cơ thể cho phép cậu luôn có thể cẩn thận di chuyển khi cần chiến đấu, và cả khí thế áp đảo ẩn giấu đầy sát khí ấy nữa, chỉ có những người đã quen thuộc với chiến trường mới có những thứ đó.

Thật kì lạ nếu một đứa trẻ quý tộc lại có những thứ đó, nhưng nếu là con của Maggot thì…

“Bất ngờ thật đấy… chị đại vẫn không thay đổi gì cả.”

“Cô biết mẹ cháu à?”

”À thì, chúng ta có một khoảng thời gian làm đồng đội với nhau.”

Càng quan sát kĩ, cô càng nhận ra cậu mạnh đến mức nào.

Không chỉ đơn thuần là được huấn luyện tốt, Zirco còn cảm nhận được cậu còn có cả kinh nghiệm giết người.

Dù vậy, cậu bé cũng không hoang dã hoàn toàn như Maggot. Cậu vẫn giữ được phong thái quý tộc, nâng đỡ bởi trí tuệ sắc sảo của mình.

Biết đâu đấy, đây lại là sự ra đời của một tồn tại khủng khiếp nào đó nữa.

“Cô đến đây để gặp mẹ cháu à?”

”Đúng vậy, nhưng không may là chị đại đi vắng rồi.”

”Nếu được thì cháu có thể hỏi lí do không ạ?”

”Nhóc à, cậu là con của Bá tước đấy, không cần phải lịch sự thế đâu.”

“À, có lẽ do cháu đã được huấn luyện rất nghiêm khắc bởi nhiều thầy cô từ khi còn nhỏ, nên cách cháu nói chuyện sẽ tự nhiên trở nên như thế này khi trò chuyện với người lớn tuổi hơn mình.”

Baldr gãi đầu với vẻ mặt đầy ngượng ngùng.

Về cơ bản, phần lớn người luyện võ rất coi trọng lễ nghi, vì vậy điều này đã trở thành thói quen của cậu mà cậu lại không hề hay biết.

Nó cũng chả phải một thói quen đáng được táng dương với tư cách là một quý tộc, Baldr cũng biết điều đó, còn mẹ cậu thì chả quan tâm đến mấy thứ phiền phức như vậy.

“Dòng máu của chị đại thật sự chảy trong huyết quản của nhóc đấy… mà thôi, chắc nhóc cũng nghe rồi, đất nước này không còn việc cho lính đánh thuê nữa, nhưng trực giác của ta lại bảo rằng ở đây sắp có biến.”

Zirco chú ý đến đôi mắt của Baldr bỗng híp lại sau khi cô nói thế.

Vẻ mặt của cậu bây giờ trông không khác gì Maggot khi cô ấy đang khóa chặt con mồi của mình.

(Chết tiệt! Tên nhóc này thật sự là con của chị đại!)

Zirco bị choáng ngợp bởi cảm giác rằng Baldr có thể lấy mạng cô ngay trong khoảnh khắc tiếp theo, nhưng cô đã xoay sở kịp để kìm lại không để cho cơ bắp bị căng cứng.

Cũng trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra Baldr là một đối thủ đáng gờm mà cô không được phép lơ là nếu cả hai giao chiến.

Đôi mắt của Baldr, cứ như thể chúng đang nhìn vào một khoảng không vô định không thuộc về thế giới này, hoàn toàn không bận tâm đến việc sống chết của bản thân hay đối thủ.

Zirco chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bắt gặp đôi mắt đã chứng kiến vô số chiến trường ấy ở một nơi như thế này.

(Không đùa đâu! Tên nhóc này không khác gì một xác chết biết đi, một kẻ không ngần ngại chơi đùa với sự sống và cái chết khi giao chiến. Chị đại ơi! Rốt cuộc chị đã nuôi dưỡng ra thể loại quái vật gì thế này?)

Cảm giác cô có thể bị áp lực từ Baldr nuốt chửng bất cứ lúc nào, Zirco vận hết sức bình sinh và cố gắng chống trả lại.

“Hiểu rồi, trực giác của cô Zirco không sai, ngay lúc này đây, lãnh thổ Cornelius đang trong tình cảnh có phần nan giải.”

Zirco không biết lời nào của mình đã lọt tai của Baldr, nhưng cậu bắt đầu trả lời với giọng điệu rất thản nhiên. Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu nhóc này đang nắm giữ một thứ gì đó có thể khơi màu chiến tranh trong tương lai.

Từ tận đáy lòng, cảm giác sợ hãi bắt đầu xâm chiếm lấy ZIrco.

Dù trong quá khứ, phải đối mặt với những kẻ thù có hùng mạnh đến đâu, cô cũng chưa bao giờ sợ hãi như thế.

Có thể gọi đây là nỗi sợ với những thứ không nằm trong tầm hiểu biết. Nó thậm chí còn tệ hơn với Zirco, một người đã quá hiểu sự siêu việt của Maggot.

“Thật ra thì cháu đang tìm kiếm lính đánh thuê có thể đảm nhiệm việc canh gác. Cô Zirco, nếu không ngại thì cô có thể đến chỗ của cháu, cũng như kiểm chứng xem liệu bản năng của cô có đúng hay không? Cháu chắc chắn sẽ không bạc đãi cô đâu.”

Khi định nhờ Baldr chuyển lời giúp tới cho Maggot, Zirco lại nhận được đề nghị từ cậu.

Một đề nghị mà cô sẵn lòng chấp nhận, nhưng cứ gật đầu như thế thì cảm giác danh dự của cô đang bị tổn thương.

Zirco nhe răng cười, trừng mắt nhìn Baldr.

”Ta là Cuồng Phong Zirco đấy, giá thuê ta không rẻ đâu.”

Không có chiến tranh, lính đánh thuê chả khác gì một kẻ đầu đường xó chợ cả. Và trong đề nghị của Baldr chắc chắn đang che giấu thứ gì đó có thể làm bùng phát chiến tranh.

Một lời đề nghị hấp dẫn mà cô không muốn từ chối, nhưng lính đánh thuê cũng có danh dự của riêng họ. Nếu chiến tranh có thật sự xảy ra, Zirco vẫn có đủ tiền để chờ nó nổ ra.

Zirco không có có ý định để một tên nhóc thuê mình chỉ bằng tiền tiêu vặt.

“Ba đồng vàng một tháng thì sao?”

”Nhóc không biết thực lực của ta mạnh tới mức nào đâu…Thấp nhất cũng phải năm đồng vàng mới được.”

“Tốt thôi, thế thì năm đồng vàng, nhưng phải giới thiệu cho cháu thêm vài người nữa.”

”…Oi oi, nghiêm túc đấy à?”

Baldr đồng ý quá dễ dàng khiến cho Zirco không khỏi phải thắc mắc.

Không phải là điều tốt lành gì để bàn tán, nhưng tình trạng tài chính nghèo nàn của gia tộc Cornelius là điều mà ai từng tham gia trong cuộc chiến ở quá khứ đều biết.

Còn nữa, với tư cách là lính đánh thuê thì Zirco hoàn toàn đáng với năm đồng vàng, nhưng nếu là một công việc bảo vệ ngắn hạn, ba đồng vàng vẫn quá đắt, hai đồng rưỡi là đủ.

(Tên nhóc này có tỉnh táo không đấy?)

Không phải là không có những chỉ huy tài ba trên chiến trường nhưng đụng đến tài chính thì hoàn toàn là một tên ngốc, và sự ngu ngốc đó có thể kéo chân đồng minh của họ.

Zirco nghi ngờ rằng Baldr trước mặt đây cũng là một trường hợp như thế, một người thừa kế non trẻ không biết tí gì về tình hình tài chính của lãnh thổ mình mặc dù sở hữu sức mạnh thể chất to lớn.

“Không có vấn đề gì đâu, tiền tiêu vặt của cháu đủ để trả hết. Với lại, cô nhớ tìm thêm khoảng năm người nữa, năng lực cũng phải xứng với ba đồng vàng. Nếu năng lực của họ thật sự đáng tin cậy thì cháu sẽ không ngại mà trả năm đồng vàng… và cháu muốn cô Zirco làm chỉ huy.”

”Nhóc, rốt cuộc nhóc đang kéo ta vào chuyện gì thế?”

Chắc chắn đây không đơn giản là một nhiệm vụ bảo vệ đứa trẻ này khỏi thổ phỉ hay những thứ tương tự như thế.

Zirco tin rằng tùy vào tình huống sẽ phát sinh mà một nhiệm vụ nguy hiểm vượt xa khỏi công việc của một lính đánh thuê đơn thuần sẽ bị đẩy lên vai cô.

Và nếu như cô thật sự kiếm thêm năm người nữa, tổng chi phí sẽ lên tới con số ba mươi đồng vàng, nó không phải là một con số có thể trả bằng tiền tiêu vặt của một người thừa kế gia đình bá tước.

“Dạo gần đây số lượng mấy kẻ tò mò đang tăng lên, không chỉ vậy, cháu sợ rằng sẽ không tránh khỏi những hành động cực đoan hơn có thể xảy ra.”

“Tiền của nhóc là từ bí mật đấy à?”

”Cháu có nhiều bí mật lắm, nên cháu không thể nói cụ thể tiền từ đâu ra được. Nhưng chắc chắn một điều là sẽ dễ kiếm tiền hơn nếu bí mật được đảm bảo.”

(À, tên nhóc này hoàn toàn khác với chị đại, nhưng chắc chắn vẫn là một con quái vật thực thụ.)

Kể cả khi nhìn bề ngoài thì cả hai đều rất tử tế, rộng lượng và hòa nhã, bên trong họ vẫn tồn tại một cỏn người hoàn toàn khác.

Trong phần lớn trường hợp, Baldr có thể đáng tin cậy với tư cách là đồng đội, nhưng vẫn tồn tại một thứ gì đó khiến cậu khác biệt so với những người bình thường như Zirco.

Cô hiểu được điều đó vì cô đã nhìn thấy cơ số kì nhân như thế trên chiến trường rồi.

Cùng lúc đó, một sự phấn khích mà cô chưa bao giờ có được dâng trào trong khắp cơ thể cô.

(Thú vị đấy!)

Hầu hết những lính đánh thuê là những kẻ theo chủ nghĩa thực dụng, không có chỗ cho những mơ mộng phi thực tế khi đã dấn thân vào chiến trường, nhưng bọn họ cũng là kiểu người lãng mạn, chiến đấu vì những thứ khác thay vì chỉ chăm chăm đuổi theo tiền bạc.

Kể cả khi mạng sống của họ không khác gì cỏ rác, họ vẫn muốn có một lí do gì đó xứng đáng để đánh đổi tính mạng của mình.

Vì người đồng đội đã kề vai sát cánh cùng họ, vì người chỉ huy mà họ kính trọng, vì quê hương, dù có vô vàn lí do để chiến đấu, lính đánh thuê lựa chọn chiến trường dựa vào những lí do đó.

Một điều gì đó đủ khiến họ cảm thấy thú vị cũng là một lí do hợp lí.

“Tôi có một dự cảm, cậu chủ à, tôi cảm giác rằng cậu sắp cho tôi thấy một thứ gì đó rất thứ vị. Mong rằng cậu sẽ cho tôi một khoảng thời gian thật sự đáng nhớ.”

Cách nói chuyện của Zirco không thay đổi, nhưng cô đã đổi cách cô gọi Baldr từ nhóc thành cậu chủ. Có vẻ như Zirco đang thể hiện sự tôn trong thông qua cách riêng của cô.

(Không nghĩ rằng sẽ có một ngày mình sẽ được thuê bởi con của chị Maggot…Đúng là không biết trước được điều gì trong tương lai mà, cơ mà thế mới thú vị chứ.)

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận