Isekai Tensei Soudouki
Takami Ryousen (高見梁川) Ririnra (りりんら)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 1: Gian lận trong nội vụ, phần 6

0 Bình luận - Độ dài: 1,728 từ - Cập nhật:

Xưởng chế tác được Baldr giao phó sản xuất tác phẩm mạ vàng nằm cách trang trại củ cải đường ở ngoại ô khoảng hai mươi phút đi bộ.

Biển hiệu với dòng chữ lớn Xưởng Gothe được viết một cách vụng về lại phù hợp một cách kì lạ với không gian ấm cúng của khu xưởng này.

Có lẽ nên nói rằng nó chỉ phù hợp với nơi này, một nơi thuộc một nghệ nhân tài ba, người luôn tỉ mỉ với công việc của mình bất chấp hoàn cảnh xung quanh.

“Anh Gothe, mọi chuyện vẫn suôn sẻ chứ?”

“Ồ, cậu chủ, tới bây giờ tôi đã làm xong hai mươi thành phẩm rồi này.”

“Em đã bảo anh đừng gọi em là cậu chủ mà…”

Cậu cảm thấy khó chịu khi anh ta cứ gọi cậu là cậu chủ (wakatono), vì nghe nó cứ giống giống với cậu chủ ngốc (bakatono) ấy.

Ban đầu, anh ta rất kiêu ngạo và luôn mồm gọi cậu là nhóc này nhóc nọ, nhưng sau khi được chỉ cho phương pháp mạ, thì anh ta luôn dùng những từ  ngữ vô cùng lịch sự như thế này để trò chuyện với cậu.

Có vẻ như điều này xuất phát từ những quy tắc về thứ bậc trong thế giới của những người thợ rèn.

Gothe là anh của Tyros, năm nay đã ba mươi ba tuổi.

Không phải tự nhiên mà cậu lại có được một xưởng rèn như thế này

Việc có xưởng riêng ở độ tuổi trẻ như vậy không chỉ là để phô trương. Anh ta là một thợ rèn nổi tiếng trong vùng nhờ vào tay nghề cực cao, mang đậm dấu ấn riêng biệt.

Khi Baldr tình cờ nhìn thấy những tác phẩm bằng kim loại tinh xảo của Gothe trong một cửa hàng dụng cụ, cậu đã âm thầm điều tra danh tính của người thợ ấy và phát hiện Gothe là họ hàng của Tyros. Sau đó, cậu nhờ Tyros giới thiệu mình.

Tuy nhiên, khi Baldr tìm đến và đưa ra lời thỉnh cầu, Gothe chỉ cười khẩy rồi  bác bỏ cậu một cách đầy gay gắt.

“Nghe này nhóc, anh chỉ làm những gì mà mình muốn làm thôi, mấy cái khác thì đừng hòng!”

“Em không bắt anh phải làm, nhưng ít nhất cũng hãy nhìn cái này trước đã.”

Không chỉ là một thợ rèn giỏi, Tyros còn cho cậu biết Gothe còn rất hứng thú với những thứ mới lạ.

Ở độ tuổi này, lẽ ra Gothe vẫn chỉ là một người học việc, nhưng anh đã trở nên tự lập như hiện tại bởi những xung đột với người thầy bảo thủ của mình. Nguyên nhân xuất phát từ sự tò mò vô tận và khát vọng không ngừng vươn lên của anh.

Baldr cho rằng mình đã nhận được sự đồng ý ngầm từ Gothe, liền đặt một chiếc bình rộng khoảng ba mươi centimet trước mặt anh ta.

“Cái gì? Thứ này…”

“À, nó là nguồn năng lương cho một công nghệ đặc biệt.”

“Nguồn năng lương?”

Gothe nghiêng đầu một cách đầy bối rối.

Ở thế giới này, khi nói về nguồn năng lượng, người ta thường nghĩ về cối xoay gió hay bánh xe nước, hoặc hiếm hơn thì là một cơ chế vận hành bằng công cụ ma thuật.

Gothe không tưởng tượng nổi một cái bình bé tí như thế có thể cung cấp năng lượng để làm cái gì.

“Rồi, nếu anh nối điện cực của cái bình này vào một cái khay bằng dây đồng…”

Baldr đổ Baldr đổ một loại chất lỏng có tính axit lên khay kim loại, rồi cầm sợi dây đồng kéo dài từ chiếc bình vào khay.

Sau đó, cậu nghiền nát chiếc cúc áo bằng vàng mà mình nhận được làm quà, ép nó thành một tấm vàng nhỏ. Anh nối sợi dây đồng với tấm vàng rồi nhúng nó vào dung dịch axit.

“Oi oi, nhóc lấy đâu ra chỗ vàng đó vậy?”

Bản thân Gothe, với tư cách là một thợ thủ công, cũng sở hữu một ít vàng để phục vụ công việc. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là một đứa trẻ nhỏ như thế này lại có vàng trong tay.

Chỉ đến lúc này, Gothe mới nhận ra rằng quần áo và giày của Baldr quá cao cấp so với một thường dân.

(Không lẽ tên nhóc này là quý tộc? Chắc không phải đâu, một đứa trẻ quý tộc thì cần gì phải đến một xưởng rèn của mình rồi làm trò như thế này.)

“Sau đó đặt các tác phầm làm từ đồng của anh vào…”

“Oi! Cái đó là đồ anh bán sỉ cho Messia ấy.”

”Đúng là tác phẩm tinh xảo, giống y như những gì em tưởng tượng.”

Đó là một món trang sức hình một bông hoa gió lớn, với những chú ong mật xinh xắn tụ tập trên cánh hoa. Tuy nhiên, đáng tiếc rằng màu sắc của nó lại là không đạt yêu cầu.

Không thể khác được, Gothe là thợ rèn, không phải là thợ vẽ.

Người ta cũng thường nói không ai là thiên tài toàn diện cả, giỏi mặt này thì phải dở ở mặt khác, và Gothe cũng không ngoại lệ. Khả năng tô màu của anh thật sự không được tốt lắm.

“Để đó rồi chờ một tí là xong.”

“Rốt cuộc thì nhóc định làm gì? Hử, cái này…sao nó lại nổi bong bóng vậy? Gì nữa đây, nó sôi lên?”

Gothe đứng hình, trợn tròn mắt trước cảnh tượng làm đảo lộn mọi thứ mà anh từng biết.

Anh đã từng nghe về việc một thợ rèn lập dị ở kinh đô dùng ma thuật lên các tác phẩm của mình, nhưng dù Gothe hoàn toàn không biết gì về ma thuật, anh cũng nhận ra rằng Baldr hoàn toàn không dùng đến ma pháp.

Nhưng anh vẫn không hiểu nổi cậu đã làm như thế bằng cách nào mà không cần dùng đến lửa.

(Thú vị đây, lần cuối mà tim mình đập mạnh như thế này là bao lâu rồi.)

Chiếc bình mà Baldr đã chuẩn bị chính là một dạng pin sơ khai.

Những thứ tương tự chiếc bình này được khia quật ở thu đô của Iraq, Baghdad. Masaharu biết được nó từ một chương trình tivi, tên của nó là pin Baghdad, một Hiện vật lạc chỗ.

Cơ chế của nó cũng khá đơn giản.

Đặt một ống đồng vào bên trong chiếc bình, sau đó cắm một thanh sắt vào giữa ống đồng. Tiếp đó, dung dịch điện phân được đổ đầy vào bên trong ống.

Một thứ có thể chế tạo được ngay cả với điều kiện công nghệ lạc hậu của thế giới này.

Trái tim chuunibyou của Masaharu đã rung động khi xem một chương trình tivi nói về những truyền thuyết đô thị liên quan đến việc điện đã tồn tại từ thời kỳ trước Công nguyên, và vì thế cậu đã ghi nhớ nó. Nhưng đó là một bí mật.

Trong những thí nghiệm mà các nhà khoa học Đức đã tiến hành, loại pin này có thể tạo ra gần hai vôn điện.

Việc mạ kim loại trở nên đơn giản hơn khi có điện. Có khả năng những chiếc vòng cổ mạ vàng được tìm thấy ở Ai Cập cũng được tạo ra từ phương pháp này

Trên thực tế, khi Masaharu vẫn còn sống, cậu ta đã từng thành công mạ chiếc bu lông của con xe ZZR yêu quý của mình.

Lúc đó cậu dùng pin thường, nhưng về cơ bản nguyên lí vẫn giống nhau, nên cậu không cảm thấy lo lắng khi phải ngồi đợi thành quả cuối cùng.

Và ba mươi phút trôi qua.

Tác phẩm được kéo ra và đặt ở trước mặt của Gothe, người đang vừa quan sát vừa nín thở.

“KHOAN, CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀYYYYY!?”

Cũng không lạ khi Gothe phản ứng như thế.

Bông hoa gió, vốn chả có tí thanh nhã gì bởi màu sắc lòe loẹt, giờ đây lại khoác lên mình một ánh hào quang ma mị nhờ lớp vàng lấp lánh. Nó tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ đầy mê hoặc.

“Anh muốn sờ thử không?”

Trước câu hỏi của Baldr, Gothe không do dự mà gật đầu lia lịa như một con búp bê bị hỏng.

Với Gothe, một người mà chưa bao giờ thỏa mãn với bất kì thứ gì má anh chế tạo ra mặc dù anh đã nói chỉ làm những thứ mình muốn làm, sự xuất hiên của Baldr không khác gì thần linh giáng trần.

“Đây là vàng thô.”

Baldr nói với Gothe trong khi anh đang mãi nhớ về lần đâu tiên cả hai gặp nhau.

“Có ổn không khi anh giữ nhiều như thế?”

“Em có thể đặt thêm nhiều hơn tùy vào số lượng mà anh làm.”

Gothe cẩn thận nhận lấy số vàng đó, Baldr đáp lại trong khi nghĩ về phản ứng của Selina.

Nếu cậu yêu cầu, thương hội Savaran chắc chắn sẽ không ngần ngại mà đẩy mạnh đầu tư hơn.

“Heheh, tôi cảm thấy thật may mắn khi có được vị trí này.”

Gothe vui vẻ chà xát mũi rồi chỉ vào một số tác phẩm đã hoàn thành của mình.

“Tôi sẽ làm xong năm mươi lăm cái trong tháng này.”

“Yep, nhiêu đó đã đủ rồi.”

Đây không phải là một sản phẩm bình dân nên không cần thiết phải sản xuất hàng loạt.

Kể cả thế, khi mà bán hết đống này…

Ước mơ đó, hoàn toàn phủ kín bề mặt phòng của Baldr, dù diện tích của nó vượt quá mười hai tấm chiếu tatami, với hàng ngàn đồng vàng, không sớm thì muộn sẽ trở thành hiện thực.

Baldr không thể kiềm nén nổi mà bật cười “Guhehe”, nước miếng suýt chút nữa chút nữa rơi ra khỏi miệng cậu khi nghĩ về viễn cảnh đó.

Baldr bắt đầu nghĩ rằng nếu một cảnh tượng như vậy thực sự diễn ra trước mắt cậu, cậu sẽ không thể áp chế nỗi bản thân.

(...Đ-đồng vàng, ôi nhưng đồng vàng yêu dấu của mình!!)

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận