Isekai Tensei Soudouki
Takami Ryousen (高見梁川) Ririnra (りりんら)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 2: Vị khách đến từ phương Đông, phần 4

0 Bình luận - Độ dài: 1,720 từ - Cập nhật:

“UI LÀ TRỜI!”

Trên đường trở về từ trang trại.

Tại quán ăn nổi tiếng bậc nhất ở thị trấn trung tâm mang tên Độc Giác, Zirco, khi đang ngấu nghiến phần cơm trưa tiêu chuẩn, bất chợt há to miệng hét lên, chẳng màng đến vẻ ngoài của cô.

“E-errr… Zirco, làm ơn để ý đến xung quanh giùm cái đi.”

“Vì gì lạ thế? Trông có vẻ giống trứng, nhưng làm sao có thể đạt được hương vị tuyệt vời như thế này được?”

”Tôi xin cô bình tĩnh lại đi.”

Zirco vừa tiếp tục thưởng thức đồ ăn vừa gật đầu trước lời nói của đồng bạn. Trông cô không khác gì một nữ sinh với thân hình quá khổ đang lỡ bữa trưa của mình.

Có vẻ như bản chất thật sự của Zirco còn trẻ con hơn Baldr nghĩ.

9c4fa409-aebd-4efe-ae9d-1dbedbfc2e78.jpg

“Tôi rất vui vì quý khách thích nó. Quý khách là khách của cậu chủ à?”

Với nụ cười phục vụ rạng rỡ như một nghệ sĩ trên sân khấu, Saphir, cô gái thương hiệu của quán Độc Giác, rót nước vào ly của Zirco một cách vô cùng duyên dáng.

Cô là một mĩ nhân với mái tóc đen óng ả cùng với đôi mắt to tròn đầy cuốn hút, một người nổi tiếng đối với cả nam lẫn nữ.

“Đúng vậy, đây là cô Zirco, một lính đánh thuê sẽ làm việc cho em trong khoảng thời gian tới.”

”Hãy đối xử tốt với tôi, khá chắc là tôi sẽ đến đây thường xuyên hơn.”

Zirco nuốt trọn hết đống đồ ăn với vẻ mặt có chút ngại ngùng, và cô bắt lấy tay của Saphir với một tốc độ mà mắt thường khó có thể bắt kịp.

“Đồ ăn ở đây ngon ghê. Còn nữa, nước chấm này làm như thế nào vậy? Có thể chia sẻ bí quyết cho tôi có được không?”

Saphir cảm thấy thật khó để giữ nụ cười chuyên nghiệp của mình khi có một nữ lính đánh thuê cao hơn một trăm tám mươi centimet cứ dồn dập đặt câu hỏi cho mình như thế. Vì thế, cô lúng túng không biết phải trả lời như thế nào.

“Thành thật xin lỗi. Nhưng tiết lộ công thức bí mật của quán là làm trái với hợp đồng. Nếu được, chúng tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn cho quý khách mỗi khi quý khách tới quán, như vậy có được không?”

”Tôi hiểu rồi, vậy có nghĩa là công thức này cũng không phải do quán sáng tạo ra.”

”Quý khách nói gì thế! Người sáng tạo ra công thức này chính là cậu chủ, cũng là người đã thuê quý khách đấy.”

Mắt Zirco sáng rực ra và nhìn về phái của Baldr. Với một khí thế tựa như một thợ săn phát hiện ra con mồi của mình, cô nắm chặt lấy tay Baldr.

“C-c-c-c-ậu chủ, không trả lương cho tôi cũng được, chỉ cần cho tôi biết công thức…”

”Bình tĩnh lại! Cái gì mà không cần lương cơ chứ, cái đồ nghiện mayo này!”

Baldr không thể giấu nổi sự bối rối của mình trước một khía cạnh không ngờ tới này của một lính đánh thuê kì cựu như ZIrco.

(Cái cô này, cứ như thế này, sớm hay muộn thì cũng sẽ bị đồ ăn làm cho mờ mắt mất.)

”N-n-n-nói vậy có nghĩa là, cậu sẽ nói cho tôi phải không?”

Baldr rên rỉ khi Zirco cứ giữ lấy vai cậu, đôi tay bấu chặt tự như gòng kìm thép.

“Làm ơn đừng có mất bình tĩnh như thế. Cháu sẽ nói với cô nhưng với phải có vài điều kiện nhất định… nên làm ơn, bình tĩnh lại.”

”Tôi hiểu rồi, cậu chủ!”

Đôi mắt Zirco trở nên lóng lánh, hai tay đan vào nhau với vẻ mặt đầy xúc động.

“Tôi nhất định sẽ nghe theo lời của cậu. Tôi sẽ mãi mãi đi theo cậu!”

”Tính cách của cô sao lại có thể thay đổi một cách chóng mặt như thế?”

Sau đó, Zirco lại gào lên đầy xúc động khi một món ăn mới sử dụng sốt salsa được mang ra sau món có sốt mayonnaise.

Phải mắt nửa tiếng sau, khi đã no bụng, cô mới trở lại trạng thái bình thường.

Đối phó với cô làm cho Baldr vô cùng đau đầu, cậu chỉ muốn ngồi trong một góc nào đó mà ôm đầu mình.

“Thế điều kiện gì vậy cậu chủ?”

”Đầu tiên, tuyệt đối không tiết lộ nó với bất kì ai khác, không có ngoại lệ. Trong tương lai khó tránh khỏi việc công thức bị lộ ra ngoài, nhưng ít nhất phải giữ bí mật cho tới khi mọi thứ không thể kiểm soát được nữa.”

“Không thành vấn đề, dù sau tôi cũng có làm ăn gì đâu.”

Baldr thở dài khi nhìn thấy Zirco phấn khích như thế.

Cậu có thể tưởng tượng được cảnh Zirco tự làm mayonaise và dùng nó trong tất cả các bữa ăn trong ngày của cô.

Cậu tự hỏi có nên giái thích cho cô ấy lượng calorie có trong mayonaise không.

Dù sao thì cậu cũng không muốn Zirco biến thành một con heo khi mà cô đang làm việc cho cậu.

“Nghĩ lại thì, cô Zirco cũng phục vụ chung một đơn vị với mẹ cháu phải không?”

”Tôi làm việc chung với chị đại kể từ chiến dịch đầu tiên ở Rondel tới lúc cô ấy nghỉ hưu. Lúc đó tôi mới chân ướt chân ráo vào nghề thôi.”

Đôi mắt Zirco nheo lại đầy hoài niệm và bật cười.

Khoảng thời gian kề vai sát cánh cùng Maggot là khoảng thời gian mà cô vô cùng tự hào.

Ảnh hưởng mà Maggot để lại cho Zirco, từ cách sinh tồn trên chiến trường đến phong thái khi giao chiến, quả thật vô cùng to lớn.  

Maggot chính là hình mẫu, là mục tiêu mà Zirco luôn hướng tới, từng bước học hỏi và noi theo.

“Ai đây, lính mới à?”

”Vâng…Tên tôi là Zirco, tôi đến từ Rondel ạ.”

Mọi chuyện cứ như chỉ mới diễn ra vào ngày hôm qua vậy. Vào hôm đó, khi chỉ mới mười lăm tuổi, cô được Maggot, lúc đó đã là một lính đánh thuê danh tiếng nhắc tên. Vì số lượng nữ lính đánh thuê trong nhóm rất ít, Zirco và Maggot thường xuyên nói chuyện với nhau.

Mặc dù Maggot rất ít khi nào nói về bản thân mình.

Baldr vô cùng hứng thú khi được nghe kể về quá khứ của mẹ mình, một thứ mà cậu rất ít khi được nghe.

“Mẹ cháu là người như thế nào vậy?”

”Chị ấy là một người mạnh mẽ, tử tế và xinh đẹp, cô ấy cũng rất quan tâm đến lính mới… bỏ qua cái đó đi, nói chung chị ấy là một người đáng ngưỡng mộ. Thành thật mà nói, tôi bị sốc khi nghe tin chị ấy sẽ trở thành bá tước phu nhân.”

Có người nói rằng Maggot bị cái danh quý tộc và đồng tiền làm mờ mắt. Dù Zirco biết rằng đó không phải là sự thật, những tin đồn đó vẫn làm cô cảm thấy không thích.

“Có vẻ như mình đã đúng, bà ấy là tên bạo dâm kể cả trong quá khứ.”

”Hả? Bạo dâm? Cậu nói cái gì thế?”

Mặt Zirco đỏ bừng lên bởi những lời nói không ai lường trước được của Baldr.

“Không, từ cái cách mà mẹ cháu huấn luyện cháu, chắc chắn bà ấy là một người có khuynh hướng bạo dâm.”

Một người mẹ bình thường sẽ không chơi đùa với con mình bằng một ngọn giáo mà vẫn vui vẻ ra mặt.

“Không không không, chị đại là một người tử tế, chị ấy thường xuyên giải quyết mấy vụ mâu thuẫn nữa, nhưng chị ấy chưa bao giờ hành hạ đối thủ cả.”

(Mẹ à, có vẻ như chúng ta cần phải có một cuộc trò chuyên nghiêm túc về cách mẹ đối xử với con ruột của mình đấy.)

Baldr nghĩ như thế trong đầu và mở miệng hỏi.

“Còn một điều kiện nữa, cháu vừa mới nghĩ tới thôi, cháu sẽ nói cho cô biết công thức nếu cô tiết lộ cho cháu thứ mà có thể là khuyết điểm của mẹ cháu.”

“Oi oi, cái đó đâu phải là một câu hỏi mà một người con nên hỏi về mẹ mình đâu.”

”Con cái rồi sẽ vượt qua cha mẹ mình vào một ngày nào đó thôi mà.”

Baldr nhìn xuống đất và bật cười “Fufufu”, Zirco lại càng tin tưởng hơn về suy nghĩ của mình.

(Tên nhóc này chắc chắn là con của chị đại, không thể nhầm lẫn được.)

“Điểm yếu à… để tôi nghĩ xem. Nếu có thứ như thế thì chị ấy đã không bất bại như thế…hừm?”

Zirco để tay lên cằm và bắt đầu suy nghĩ về nó, và bỗng nhiên một tia sáng lóa lên trong đầu cô.

Khi nói về khả năng chiến đấu, Maggot không có điểm yếu, đó là điều không ai có thể phủ nhận.

Nếu có, thì chúng chỉ có thể là một điều gì đó ngớ ngẩn trong cuộc sống hằng ngày thôi.

“Giờ cậu nhắc tôi mới nhớ, chị đai có một sự thù ghét kì lạ đối với loài dế.”

“Dế?”

”Đúng, tôi không nhớ chính xác là lúc nào, nhưng chị đại đã từng hét lên như một thiếu nữ và quậy tung cả lên, biến cả căn nhà trọ thành một đống đổ nát.”

Maggot tiêu diệt từng con dế với một vẻ mặt vô cùng đáng sợ. Tất nhiên Zirco không thể hỏi tại sao cô ấy lại ghét dế đến thế.

“Ngoài cái đó ra, chị đại cũng không thích cái gì đó có vị đắng nữa. Tôi chỉ nhớ có nhiêu đó thôi đấy.”

”Vậy à…”

Những chuyện vụn vặt như thế là quá đủ cho Baldr rồi.

ZIrco đã không thấy được nụ cười ranh ma mà Baldr vừa mới trưng ra, và thứ đó sẽ trở thành một thứ mà cô phải ân hận trong tương lai.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận