• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

1-25

Chap 21

13 Bình luận - Độ dài: 1,809 từ - Cập nhật:

“Cậu có chắc là cô gái đấy bằng tuổi bọn mình không? Tớ tin hơn nếu cậu nói người ta là sinh viên đại học đấy.”

 

Yamabuki lẩm bẩm, nheo mắt nhìn về phía một cô gái—Kanoya Misora, bạn thuở nhỏ của Souma.

“Tớ đâu có nói người ta học cùng lớp. Tớ chỉ bảo là bạn thuở nhỏ học trường khác thôi.”

“Buồn cười nhỉ, chuyện kiểu đó thì cậu nhớ rõ ghê, Himura.”

Giọng cô ấy nghe có chút lạnh lùng. Có lẽ Yamabuki bắt đầu mất dần niềm tin vào cái gọi là “bạn thuở nhỏ” rồi.

Tôi đưa mắt nhìn ra sân, chẳng vì lý do gì đặc biệt.

Giữa nhóm học sinh năm nhất đang chơi trò ném túi đậu, một cô gái nổi bật hơn hẳn.

Mái tóc dài màu vàng tung bay theo từng cử động, nụ cười dịu dàng tươi sáng—hệt như hình mẫu của một cô gái xinh đẹp hoạt bát.

Cô bé ấy ngồi xổm xuống, nhặt mấy túi đậu đỏ, rồi khẽ nhún người ném chúng vào giỏ cao. Trò chơi này khiến người ta liên tưởng đến ngày hội thể thao ở tiểu học hơn là trung học… Nhưng thứ thu hút sự chú ý nhất rõ ràng là—

“Himura, cậu nhìn gì vậy?”

“Tớ đang nghĩ không biết đó có phải Hachijou-san không.”

“Vậy cậu đang nhìn chỗ nào của Hachijou Yonagi thế?”

“Tóc của em ấy chăng?”

So với mái tóc trắng tinh của Kaori và màu bạch kim của Miyajima, tóc cô bé ấy là màu vàng —ngả về màu vàng kem nhiều hơn.

“…Không phải ngực à?”

 

Từ góc này chỉ thấy lưng, làm sao mà tôi nhìn ngực được?

Ghen tuông kiểu này bắt đầu trở nên khó coi rồi. Mà Yamabuki vốn đâu có nhỏ—nếu cô ấy nghĩ thế là nhỏ thì phải xin lỗi Kiritsuki mới đúng.

Hơn nữa, Miyajima đã đủ để đáp ứng “chỉ tiêu ngực khủng” rồi. Thực ra còn dư sức ấy chứ. Tôi đâu có háo sắc đến mức đi dòm ngực bạn gái của bạn mình.

“…Thử rộng lượng một chút và chúc mừng cái kết viên mãn của bạn thuở nhỏ đi chứ.”

“Tớ đang cố đây, ít nhất là bề ngoài!”

Chúng tôi vừa đi chậm rãi về phía khán đài nơi Souma và Kanoya đang nói chuyện, trông như hai học sinh chỉ đang tán gẫu bình thường.

Chúng tôi dừng lại ở khoảng cách đủ gần để nghe lỏm cuộc trò chuyện—nếu như vẫn còn gì để nghe.

…Nhưng có vẻ cuộc nói chuyện đã kết thúc rồi.

Tôi liếc ra sân lần nữa. Tiết mục tiếp theo sắp bắt đầu.

“Yamabuki… với Aoi? Hai cậu làm gì ở đây vậy?”

“Xin lỗi, bọn tớ tò mò nên đến nghe lén.”

Yamabuki thừa nhận thẳng thắn, còn Souma thì quay mặt đi, rõ ràng thấy khó xử.

“…Tch, hai cậu nghe thấy à?”

“Bọn tớ chẳng nghe được gì.”

“Vậy… đâu gọi là nghe lén nữa?”

“Bọn tớ có thử, nhưng lỡ mất rồi. Hai cậu nói gì vậy?”

“Đừng hỏi, đồ ngốc. Nhìn mặt tớ là hiểu.”

““Hả?””

Cả hai chúng tôi nhíu mày khó hiểu. Souma thở dài một tiếng thật lớn.

“Xin lỗi nhé, Kanoya. Tớ sẽ nói chuyện với cậu sau.”

“Ừ.”

Cậu ấy khẽ vẫy tay với Kanoya, rồi cùng Yamabuki trở về lều lớp để chuẩn bị cho tiết mục tiếp theo.

Thế nhưng, vì lý do nào đó, Kanoya vẫn cứ liếc về phía tôi.

Không phải tôi tưởng tượng đâu—cô ấy còn liếc Yamabuki với ánh mắt chẳng mấy thân thiện khi cả hai rời đi.

Tôi chần chừ một lúc vì tò mò, rồi—

“Này, cậu là Himura Aoi-kun, đúng không?”

“…Khoan, sao cậu biết?”

“Nhờ mẹ tớ đó, ehehe.”

Ừ thì tôi cũng đoán thế rồi—nhưng thôi bỏ cái “ehehe” đó đi.

“Cậu đừng nói to thế chứ?”

Xung quanh còn có người mà. Nếu cô ấy biết tôi là ai thì cũng phải hiểu tôi có lý do để cẩn thận chứ.

“Ối, xin lỗi. Tớ thấy cậu từ hồi còn bé, nên kiểu như tự nhiên có cảm giác thân quen ấy mà.”

…Cô gái này gần gũi một cách kỳ lạ. Quen quá mức cần thiết luôn.

Tôi không cần ai tạo “cảm giác thân quen” tự động với mình đâu.

“Aoi-kun thân với Souma và cô gái kia nhỉ?”

“Tạm gọi là vậy.”

Mong cô ây có thể đừng gọi tôi là “Aoi-kun” như kiểu thân thiết lắm không? Với cả sao cô ấy cứ hành xử như bạn cũ trong khi bọn tôi chưa từng nói chuyện lần nào vậy?

Ấy vậy mà Kanoya vẫn tiếp tục hỏi dồn dập về Souma—như đang làm một bài trắc nghiệm tốc độ.

Bọn họ thân nhau từ khi nào? Bắt đầu thế nào? Dạo này Souma thích gì? Cậu ấy có sở thích gì?

Gần như tất cả đều xoay quanh Souma.

Nếu cô ấy tò mò đến vậy, sao không hỏi thẳng cậu ấy luôn?

“Cậu muốn biết nhiều về Souma thế để làm gì?”

“Hả? Ừm... chắc là tớ muốn, dù chỉ một chút thôi, trở lại như ngày xưa. Tớ biết là không thể—nhưng mà…”

“Vậy tức là... cậu thích cậu ấy hay gì à?”

“Ể? Không đời nào. Tớ có bạn trai rồi mà.”

Vậy thì có lẽ nên xem lại cách cậu cư xử với những chàng trai khác đi.

Kanoya rất xinh đẹp—nên chuyện có bạn trai cũng chẳng lạ. Nhưng chính điều đó càng làm việc cô ấy để tâm đến Souma trở nên khó hiểu hơn.

“Cậu không nghĩ là nên thôi bận tâm về Souma nữa à?”

“Vì sao?”

“Vì cậu có bạn trai rồi. Có lẽ đó là lý do Souma giữ khoảng cách đấy.”

“…Cậu thực sự nghĩ vậy à...? Nhưng bọn tớ là bạn thuở nhỏ mà… chẳng lẽ chuyện đó không quan trọng sao? Hay là tại mất trí nhớ...?”

Không. Chẳng liên quan gì đến việc mất trí nhớ cả.

“Bỏ chuyện đó sang một bên... Souma đối với cậu là gì?”

“Hửm? Đương nhiên là bạn thuở nhỏ rồi.”

“…Ừ. Xin lỗi. Câu hỏi kỳ quá nhỉ. Tớ nên đi đây.”

“À—xin lỗi vì giữ cậu lâu. Gặp lại nhé, Aoi-kun.”

Mong là không, tôi nghĩ thầm nhưng không nói ra. Chỉ giơ tay đáp lại cho có lệ.

Một điều rõ ràng: tôi và Kanoya Misora không hợp nhau.

Với cô ấy, “bạn thuở nhỏ” gần như là gia đình—có lẽ hồi nhỏ bọn họ thật sự rất thân.

Theo nghĩa đó thì chắc cũng giống tôi với Kaori.

Nhưng “vì là bạn thuở nhỏ nên không cần để ý”? Đó là điều trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của tôi.

Nếu có gì, thì chính vì là bạn thuở nhỏ nên mới càng phải cẩn trọng.

Tôi không biết bạn trai của cô ấy là ai, tính cách ra sao.

Nhưng với Kanoya, Souma giống như người nhà—thân thiết hơn hầu hết bạn bè, thậm chí hơn cả bạn trai cô ấy.

Còn với Souma, cô ấy chỉ là một người xa lạ. Cho dù trước đây từng thân, bây giờ Souma không nhớ gì. Với cậu ấy, cô ấy chỉ là một cô gái xinh đẹp đã có bạn trai nhưng vẫn tìm cách tiếp cận.

Không lạ khi cậu ấy trông bối rối đến vậy.

Hiểu ra điều đó, tôi quay người định trở về lều của lớp—thì cảm thấy ai đó vỗ nhẹ vào lưng.

Tôi dừng lại và quay lại.

“Aoi. Chúng ta cần nói chuyện.”

…Không còn cách nói nào tốt hơn sao?

Khuôn mặt này trông thật quen thuộc—mái tóc đỏ, đường nét sắc sảo.

Nhưng kiểu tóc buộc hai bên thì nổi bật hơn cả. Cao hơn người tôi thường thấy…

“Cậu vẫn giữ cái kiểu ánh mắt cá chết đó à. Tôi xuất hiện mà cậu chẳng tỏ ra vui mừng gì. Cậu đáng lẽ phải khóc vì hạnh phúc mới đúng chứ.”

Đó là Hinobana Suzume—chị em sinh đôi của Hinobana Toki, và là một cô nàng với ước moe trở thành thợ làm bánh.

“Vậy sao cậu lại nói chuyện với tôi?”

“Làm như tôi tự đến đây vậy. Toki bảo nếu có gặp thì giữ cậu lại.”

Giữ tôi lại? Tôi là cái ghế đặt chỗ chắc?

“Cậu có thể bỏ qua mà...”

“Tôi không thể từ chối cô em gái dễ thương của mình được!”

Sao cậu ta vừa nói vừa đỏ mặt thế? Thật đáng lo ngại.

Cô gái này đúng kiểu “cuồng em gái”. Nghiêm trọng thật đấy.

“Tôi không hiểu. Sao Toki lại phí thời gian cho một tên nhàm chán thua cuộc như cậu cơ chứ?”

Có vẻ cậu ta không vui vì Toki dành thời gian cho tôi.

Nhưng theo tôi thấy, Toki muốn giữ quan hệ với tôi. Vậy là cả hai đều được lợi—đôi bên cùng có lợi.

Ngoài ra, nói thẳng vào mặt rằng tôi là “một kẻ nhàm chán thua cuộc” thì hơi quá đấy. Ngay cả tôi cũng có cảm xúc chứ.

Đúng lúc tôi đang mong Toki xuất hiện để cứu tôi khỏi cô nàng này—

“Himura, cậu vất vả rồi.”

A, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc. Thật nhẹ nhõm.

 “Hinobana, cậu đến rồi. Cần gì à?”

“Chỉ là mang đồ ăn nhẹ thôi. Chia cho cả lớp vào giờ trưa nhé.”

Cô ấy đưa cho tôi một túi giấy.

Tôi nhìn vào bên trong—có khá nhiều đồ nướng.

“…Khoan, cậu làm mấy cái này à?”

“?”

Cô ấy nghiêng đầu như thể điều đó hiển nhiên và khẽ gật đầu.

…Phải rồi. Năm ngoái cậu ấy cũng làm đủ cupcake cho cả lớp mà.

Tôi liếc qua vai cô ấy nhìn sang cô chị gái, người đang đứng đó với vẻ mặt đầy tự hào đến kỳ lạ.

Cậu ta cũng phụ làm sao?

Đã thế còn hơi thở gấp. Biểu cảm thì… kỳ quặc. Thậm chí là rợn người.

Tôi cố hết sức xóa hình ảnh chị gái Hinobana ra khỏi tầm mắt.

“Khi nào cậu thi tiếp?”

“Chiều hết.”

“Vậy tớ đi đây. Còn việc phải làm.”

“Cảm ơn nhé. Thật sự đấy.”

“Không có gì. Đừng bị thương, ra đó chơi nhẹ nhàng thôi.”

“Ừ, tớ sẽ từ từ thôi.”

Cô ấy vẫy tay rồi rời đi, chị gái cũng đi theo. Tôi quay lại và trở về lều lớp.

Cô ấy khi bình thường thì vẫn ổn. Và chắc chắn là người giỏi giang.…nhưng thật lòng, hầu hết thời gian tôi vẫn chẳng hiểu Hinobana đang nghĩ gì.

Nếu có gì thì cô ấy nên học theo chị mình, thể hiện cảm xúc rõ ràng hơn.

Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

TRANS
AI MASTER
mong kết tragedy nhất có thể 🐧
Xem thêm
Tks trans
Xem thêm
hội bạn thửa nhỏ thua cuộc
Xem thêm
.L.
Toki này là ai vậy ae? Ko nhớ ra đc
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Hinobana Toki, đoạn này có cả 2 Hinobana nên để tên luôn ko để họ
Xem thêm
.L.
@Hikaru~~: ý tôi là tôi ko nhớ nổi nhân vật này từng xuất hiện ở đâu trước đây ấy, bộ này nhiều nhân vật mà k phải ai cx nổi bật nên ko nhớ nổi.
Xem thêm
Xem thêm 5 trả lời