Một cô gái xinh đẹp không kém Kaori vừa xuất hiện trong lớp, và chính Kaori cũng là một phần của đám đông đang tụ tập quanh cô ấy.
Ở giữa khung cảnh đó, tôi lặng lẽ ngồi một mình tại bàn, thì bất chợt có một cô gái kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi.
“Này, cậu không định nhập hội với bọn họ à?”
Khi tôi quay lại nhìn thì thấy Kiritsuki đang chống cằm, nhìn tôi với vẻ chán chường.
“Chính cậu là người bảo hãy dựa vào Kaori nếu có chuyện gì xảy ra mà. Nếu vậy thì thế nào cũng có cơ hội nói chuyện với cậu ấy thôi, nên không sao đâu.”
“…Vậy à.”
Tôi chỉ định hỏi một câu xã giao như một bạn cùng lớp bình thường, nhưng Kiritsuki nheo mắt lại rồi nhẹ giọng nói tiếp, “Quan trọng hơn là…”
“Cho tớ hỏi cái này được không?”
“…?”
“Có lẽ tớ tưởng tượng, nhưng sáng nay cậu đến trường cùng Kaori đúng không?”
Tôi đã đoán trước được câu hỏi này, nên quyết định trả lời bằng câu mà mình đã chuẩn bị sẵn.
“Kaori đã bao giờ kể với cậu về bạn thuở nhỏ của cậu ấy chưa?”
Thay vì trả lời thẳng, tôi hỏi ngược lại. Kiritsuki đặt ngón tay lên môi, rồi suy nghĩ một lúc.
“…À, cậu muốn nói đến người bạn thuở nhỏ mà cậu ấy xa cách sau khi vào cấp ba—ý muốn nói người đó là cậu đó hả, Himura-kun?”
Kiritsuki có thể diễn giải tốt hơn, nhưng vì không sai nên tôi đành gật đầu.
“Tớ từng thắc mắc không biết người mà Kaori coi là bạn thời thơ ấu quý giá là người thế nào… Không biết nữa, thấy hơi hụt hẫng.”
“Rất nhiều người từng đặt kỳ vọng vô lý như thế đấy. Vì vậy nên tớ không còn cách nào khác ngoài việc giữ khoảng cách.”
Có lẽ tôi cũng sẽ nghĩ như vậy nếu như không phải là người liên quan, nên cũng chẳng biết phản bác ra sao.
Có lẽ vì cách tôi nói hơi cay đắng, Kiritsuki khẽ nhíu mày.
“À, xin lỗi, tớ không có ý đó đâu. Chỉ là… Kaori lúc nào cũng kể cậu giỏi lắm, nên tớ tưởng cậu sẽ là kiểu học sinh đứng đầu gì đó cơ.”
Cô ấy không nhận ra rằng lời nói kia chẳng giúp được gì… hoặc cũng có thể là nhận ra, nhưng vẫn cố ý mỉa mai.
Dù là thế nào thì sự thật là cô ấy vẫn thấy thất vọng.
“Chắc tớ sẽ phải tự mình đánh giá xem Kaori nói ‘giỏi’ là theo kiểu nào. Chứ tớ thì gần như chẳng biết gì về cậu cả, Himura-kun.”
“Không biết thì hay hơn đấy. Kaori chỉ đang thần tượng hóa tớ chỉ vì chút kỷ niệm hồi nhỏ thôi.”
“Vậy thì tớ sẽ tính cả điều đó vào khi đánh giá. Nếu cậu là bạn thuở nhỏ của cậu ấy, tớ sẽ không đối xử tệ với cậu đâu.”
Một quan điểm hợp lý—nhưng cô ấy nên nhanh chóng đưa ra đánh giá thì hơn.
Mà, “bạn thuở nhỏ,” à...
Với tôi, cả Kaori lẫn Kiritsuki đều là những người quá xa tầm với.
Dù trông có vẻ vậy thôi—nhưng thực tế thì chính họ mới là người chủ động rút ngắn khoảng cách.
Mà gác chuyện đó sang một bên, là bạn thân của Kaori, Kiritsuki vốn đã rất nổi bật ngay khi xuất hiện.
Nhưng cũng có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, cô ấy trông bớt thu hút hơn khi cả lớp đều bị cuốn lấy bởi sự hiện diện của học sinh chuyển trường mới, Miyajima. Sự hiện diện trầm lặng, thục nữ của cô ấy dường như kém nổi bật hơn thường lệ.
...Hoặc nói chính xác hơn, là vì hai mỹ nữ—một tóc trắng, một tóc vàng—kia quá đỗi chói sáng.
Vì sẽ phải ngồi cạnh nhau một thời gian, nên ít nhất cũng nên hòa hợp ở mức cơ bản thì hơn.
“Nghĩ lại thì, tớ cũng chẳng biết nhiều về cậu, Kiritsuki-san…”
“Đúng không? Thế nên mình nên tiếp cận nhau mà không thành kiến hay định kiến gì nhé?”
“Ít ra thì tớ cũng nhận ra là cậu suy nghĩ chín chắn hơn tớ nhiều.”
“Thật sao? Vậy tớ xin nhận lời khen đó—chỉ lần này thôi đấy.”
Kiritsuki nói vậy với vẻ mặt điềm tĩnh như thường, rồi chuyển ánh nhìn sang phía Kaori và cô bạn chuyển trường.
“Có vẻ năm nay lớp mình sẽ ồn ào lắm đây.”
“Nhưng chắc cũng chẳng khác năm ngoái là mấy với cậu nhỉ.”
Dù gì thì năm ngoái cô ấy cũng học cùng lớp với Kaori, và là người được Kaori tin tưởng nhất. Cô ấy luôn ở trung tâm của mọi rắc rối. Tôi biết rõ điều đó—vì tôi đã trải nghiệm tận mắt. Cũng chính vì vậy mà chưa gì đã thấy uể oải rồi đây.
“Ừ, và chính vì thế nên tớ mới không thích. Năm ngoái bị một đám con trai vây quanh chỉ vì Kaori đã đủ lắm rồi.”
“Vậy thì biết đâu năm nay sẽ có mấy đứa đàn em đến hỏi cậu kiểu ‘Cho em xin liên lạc của Kaori-senpai được không ạ?’ nhỉ.”
“Nếu Kaori cho phép thì tớ không phiền. Nhưng nếu rõ ràng là họ chỉ tìm đến tớ vì bị Kaori từ chối—thì phiền lắm.”
“Số phận của một mỹ nhân, à?”
Đúng là định mệnh không thể tránh khỏi.
Giá mà tôi có lấy dù chỉ một điều đủ đặc biệt để có thể sánh vai với cô ấy mà không bị lu mờ thì chắc đã không nghĩ ngợi kiểu này rồi, cũng chẳng bị người khác trêu chọc nữa.
Nhưng không, cái đặc điểm khiếm tôi nổi bật duy nhất chỉ là “bạn thời thơ ấu của Nanami Kaori.”
Cố gắng tìm một điều gì đó đặc biệt hơn, ấn tượng hơn về bản thân bây giờ—cũng khó như việc trèo hết 100 ngọn núi nổi tiếng của Nhật vậy.
Tóm lại là—bất khả thi.
Tôi đã nghĩ đến mức đó rồi. Dù là ngoại hình, năng lực hay tính cách, tôi cũng không thể tự tin rằng mình vượt trội hơn ai cả.
Nói vậy thôi, khi tôi đang thầm đồng cảm với hoàn cảnh của cô ấy thì Kiritsuki nheo mắt lại, trừng mắt nhìn tôi.
Không hiểu sao lại bị nhìn như thế, tôi vội vàng nói thêm:
“Khách quan mà nói thì, tớ đâu có nói gì kỳ quặc đâu, đúng không?”
Kiritsuki rõ ràng là một cô gái xinh đẹp—bất kỳ ai có chút thẩm mỹ đều nhận ra điều đó.
Dù vậy, nếu lật vài trang tạp chí thời trang thì cũng có thể thấy những cô gái khác cũng mang đến cảm giác tương tự. Cô ấy không nổi bật như Kaori hay Miyajima. Hai người đó là trường hợp ngoại lệ—không thể đem ra so sánh được.
“Tớ có nói gì đâu nhỉ?”
“Chỉ là cậu có cái vẻ kiểu ‘Với cái bản mặt kia thì tên này nói chuyện tự cao thật đấy.’”
“Không hề. Tớ chỉ nghĩ ‘Với cái bản mặt kia thì tên này nói chuyện tự cao thật đấy.’” thôi.”
Đã mất công phủ nhận thì đừng có lặp lại nguyên câu y chang như thế chứ?
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, ánh mắt bối rối của Kiritsuki dần dịu lại thành một nụ cười nhẹ.
“Tớ đùa thôi. Thật ra tớ thấy hơi bất ngờ vì cậu lại nói được điều sắc sảo như vậy đấy.”
Tôi nghĩ thầm, “Trông cậu đâu có thay đổi gì mấy,” nhưng không nói ra.
“Ít nhất thì tớ cũng đón nhận nó theo hướng tích cực, nên đừng hiểu nhầm.”
“Vậy thì cho tớ xin lỗi vì đã tưởng cậu là kiểu người cứng nhắc và nghiêm túc.”
“Không sao đâu. Gia đình tớ vốn nghiêm túc, cứng nhắc thật mà.”
“Tớ chỉ thấy cậu thoải mái với cởi mở hơn vẻ ngoài thôi. Chuyện gia đình thì tớ không hứng thú lắm đâu.”
“Đó là lời khen à?”
Ai lại muốn soi mói chuyện gia đình bạn cùng lớp chứ? Với tôi, chỉ riêng bạn thời thơ ấu thôi cũng đủ rắc rối rồi.
“Ý tớ là vậy mà.”
“Vậy thì tớ xin nhận lời khen đó.”
Quả nhiên… mà cũng không hẳn, Kiritsuki có phần lơ đãng và hài hước hơn vẻ ngoài của cô ấy rất nhiều.
Đó là ấn tượng của tôi về buổi sáng hôm nay.
Các tiết học buổi sáng trôi qua yên bình. Nếu có điều gì đáng chú ý thì chắc là vài học sinh gật gù ngủ gật trong giờ Quốc ngữ hiện đại vì giọng đọc ru ngủ của Miyajima.
Đến giờ ăn trưa, đám bạn trong lớp lập tức bu lại bàn Miyajima, thậm chí học sinh các lớp khác—cả khóa trên lẫn khóa dưới—cũng kéo đến để ngắm mặt cô ấy. Tôi rời khỏi lớp ngay để tránh khỏi đám đông đó.
Tôi đi thẳng đến căng tin của trường.
Tôi đang định thưởng thức một suất cơm trưa đơn giản ở chỗ ngồi góc đẹp thì—
“Cho tớ ngồi đây được không?”
“Cứ tự nhiên.”
Một người ngồi xuống đối diện tôi. Tôi chẳng có lý do gì để từ chối nên đồng ý. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn xem là ai, tôi sững lại một nhịp.
Không hiểu sao, Kiritsuki—người đã ngồi cạnh tôi trong lớp—giờ lại đang ngồi ngay trước mặt.
Lúc đó tôi mới nhận ra nhà ăn hôm nay ồn ào lạ thường. Đảo mắt quanh một vòng, tôi thấy nguồn cơn của sự náo nhiệt chính là Miyajima, với Kaori ngồi bên cạnh, thu hút mọi ánh nhìn.
“Himura-kun, cậu thường ăn ở căng tin à?”
“…Không hẳn. Nhiều thì hai lần một tuần thôi. Thường thì tớ tự chuẩn bị cơm hộp, nhưng hôm nay đi học sớm hơn bình thường nên…”
Có lẽ Kiritsuki tới đây vì không tìm được chỗ trống nào khác.
“Ồ? Cậu tự làm cơm hộp à?”
“Ừ. Bố mẹ tớ hay làm ca đêm nên phần lớn tớ lo liệu. Nhưng mẹ tớ bảo lúc nào có nhà thì sẽ nấu. Mà mẹ tớ làm trong viện dưỡng lão, nên đôi khi có ca đột xuất dù lịch hôm đó là bà ấy nấu—thế là tớ lại phải ra căng tin.”
“Có vẻ cuộc sống gia đình của cậu cũng vất vả ghê.”
Dạo gần đây, chuyện cả hai vợ chồng cùng đi làm là chuyện thường. Khi con cái vẫn còn đang đi học, chúng thường được kỳ vọng là sẽ san sẻ phần nào việc nhà. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc chi phí sinh hoạt tăng lên.
“Em gái tớ năm nay thi chuyển cấp, lại đúng lúc bố tớ bị điều chuyển công tác một mình, nên giai đoạn khó khăn có lẽ vẫn còn ở phía trước.”
Dù có những chuyện như cả nhà không được ở bên nhau hay thiếu gắn kết, nhưng vì không đến mức khổ sở và cả nhà vẫn hòa thuận, nên tôi nghĩ thế là ổn rồi.
“Còn cậu thì sao, Kiritsuki-san? Cậu từng nói nhà cậu nghiêm khắc mà, đúng không?”
Chỉ là thuận miệng theo dòng hội thoại, tôi hỏi lại. Kiritsuki xúc một thìa cơm thịt bò, gương mặt thoáng chút lưỡng lự.
“Ừm… Chắc nhà tớ cũng gọi là khá giả. Bố mẹ tớ đến với nhau do hôn nhân sắp đặt. Vì hình thức nên họ có hai đứa con, rồi phó mặc hết cho quản gia—cả hai đều là những kẻ nghiện công việc.”
Vậy tức là Kiritsuki là tiểu thư của một công ty lớn nào đó? Hoặc thuộc một gia đình danh giá lâu đời?
“Anh tớ sẽ kế nghiệp công ty của bố, nên tớ được tự do làm những gì mình muốn. Không có gì để phàn nàn cả, chỉ là… Vì hay phải xuất hiện trước công chúng nên lúc nào cũng phải giữ ý tứ với hình tượng.”
Dựa vào lời cô ấy nói thì khả năng cao là thuộc kiểu thứ nhất.
Nghe có vẻ như môi trường dễ khiến một đứa trẻ lớn lên mà chẳng cảm nhận được tình thương gì từ bố mẹ, nhưng Kiritsuki lại không có vẻ gì là để tâm đến điều đó cả.
“Vì họ chẳng kỳ vọng gì nên tớ khá tự do. Theo nghĩa đó thì chắc tớ cũng may mắn đấy.”
“Nếu cậu cảm thấy ổn thì... vậy là được rồi.”
“Không phải là tớ không quan tâm. Mỗi khi nghe Kaori kể chuyện đi cắm trại với gia đình, hay đi lễ hội mùa hè, rồi khi cậu ấy cho xem mấy tấm hình... Ừ, lúc đó tớ cũng thấy có chút cảm xúc.”
“Ừm... Kaori là con một mà. Không hẳn là được bao bọc quá mức, nhưng bố mẹ cậu ấy thì cực kỳ chiều chuộng.”
Ngay lúc chúng tôi đang trò chuyện về chuyện đó, tôi cảm thấy có ánh nhìn nào đó nên ngẩng đầu lên.
Tôi đảo mắt quanh một vòng, nhưng không thấy ai rõ ràng đang nhìn về phía này.
“…Chắc là tưởng tượng thôi…”
Tôi lẩm bẩm một mình rồi lại quay về với hộp cơm của mình.
Vì lý do nào đó, tôi và Kiritsuki đã bị cuốn theo mà nói khá nhiều về chuyện gia đình.


6 Bình luận
YAAI