• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

1-25

Chap 3

18 Bình luận - Độ dài: 2,056 từ - Cập nhật:

Tôi rời khỏi căng tin ồn ào khá sớm, và dù vẫn không dứt được cảm giác đang bị ai đó theo dõi, tôi cùng Kiritsuki quay lại lớp học.

Trên đường đi, cô ấy tiếp tục trò chuyện bằng mấy câu xã giao linh tinh.

“Cậu không tham gia câu lạc bộ nào đúng không, Himura-kun? Vậy sau giờ học cậu thường làm gì?”

“Nếu bố mẹ không có nhà thì tớ lo việc nhà. Mà dù có ở nhà thì tớ vẫn thường đi mua đồ, nên cũng không đến mức rảnh rỗi.”

“Vậy à. Nhân tiện thì —”

“Cậu ở đội điền kinh đúng không? Tớ nghe mấy cậu con trai trong lớp nói kiểu, ‘Không nhún nổi lấy một mi-li-mét. Tệ thật,’ khi thấy cậu chạy.”

“…Bọn họ đang nói cái gì vậy trời?”

Cô ấy lườm tôi khi hỏi câu đó. Không phải tôi nói mà!

“Cậu đâu có ngây thơ đến mức không hiểu ý họ, đúng không.”

Năm nay thì tụi đó sẽ thấy có thứ nhún thôi. Vui nhé.

Và ngay lúc tôi nghĩ vậy, Kiritsuki nhìn tôi với ánh mắt còn vô cảm hơn ban nãy.

“Gì vậy?”

“Không có gì. Tớ chỉ nghĩ, chắc mình nên hỏi kiểu như, ‘Thế Himura-kun, cậu thích to hay nhỏ?’”

“Không cần hỏi câu đó đâu.”

Ý tôi là, nếu ai đó hỏi cậu rằng “Cậu thích… chỗ đấy to hay nhỏ?” thì cậu có trả lời nghiêm túc được không?

Rõ ràng là không. Người ta sẽ gọi đó là quấy rối tình dục và nổi giận thôi.

Chuyện này... cũng chẳng khác gì mấy cả.

…Hoặc cũng có thể là tôi đang so sánh lệch lạc.

“Vậy thì, về ngoại hình nói chung thì sao? Cậu thích kiểu người như thế nào?”

Ít nhất câu hỏi đó nghe còn hợp lý, nên tôi nghĩ thử một chút. Tôi muốn tin rằng mình có gu thẩm mỹ bình thường, nhưng lớn lên bên cạnh Kaori đã làm lệch tiêu chuẩn của tôi kha khá rồi.

“…Tớ không quá quan trọng ngoại hình, vóc dáng, tính cách hay năng lực.”

“Cái đó… cơ bản là tất cả mọi thứ về một con người, cả bên trong lẫn bên ngoài đấy. Nói cách khác là cậu chẳng quan tâm gì mấy.”

Càng nghĩ tôi càng nhận ra tiêu chuẩn của mình thực sự bị lệch lạc, cũng tại tất cả là do cô nàng tóc trắng xinh đẹp kia gây ra.

Nếu không phải vậy, thì không đời nào một người gần như sống ẩn dật như tôi lại có thể bình thản nói chuyện với những người như Kiritsuki hay Miyajima.

Thật tệ khi phải thú nhận, nhưng đúng là tôi đã quen với việc ở cạnh con gái rồi.

“Nếu cả hai đều có tình cảm thì với tớ vậy là đủ rồi.”

“Ý cậu là với Kaori?”

Tôi vừa trả lời thật lòng xong thì cô ấy liền trêu chọc ngay. Tôi vội lắc đầu phủ nhận.

Không đời nào tôi lại nhắm cao đến thế.

“Muốn có chuyện đó xảy ra thì trước tiên tớ phải thích Kaori đã.”

“Nhưng mà, làm bạn thời thơ ấu của Kaori—ngay cả tớ cũng thấy ghen tị nữa là. Ở cạnh một cô gái như vậy suốt bao năm trời, chẳng phải kiểu gì cũng nảy sinh tình cảm sao?”

“Vậy thì thử nghĩ xem đã có chuyện gì xảy ra mà dù thân thiết đến thế mà tớ vẫn không hề có cảm giác gì đi.”

Không phải lỗi của Kaori, nhưng nguyên nhân thì lại là cô ấy. Nghe rối rắm thật, tôi biết mà.

Hiện tại, tôi không có cảm xúc đặc biệt gì với Kaori cả.

“Nếu chỉ xét về ngoại hình thôi—trong lớp mình có cô gái tên là Kiritsuki Kaname, đúng kiểu tớ thích luôn.”

“…Không tin nổi cậu có thể nói câu đó trước mặt tớ.”

Kiritsuki là bạn cùng lớp, nhưng lại toát ra khí chất như một người chị gái. Có lẽ vì tôi là con cả trong nhà, nên từ trước đến nay tôi vẫn có cảm tình với kiểu người dịu dàng, hơi chiều chuộng một chút như vậy.

“Cậu là người hỏi mà, đã thế lại đang ngồi đây nên giấu làm gì.”

Thật ra, việc Kaori—người mà tâm lý có phần quấn quýt—gắn bó với Kiritsuki như bạn thân cũng là điều dễ hiểu.

“Khoan, cậu đang tán tỉnh tớ đấy à?”

Kiritsuki mỉm cười tinh nghịch rồi hơi nghiêng người lại gần khi nói vậy.

Ngay cả tôi cũng biết cách để nói mượt mà hơn thế này nếu thật sự đang tán tỉnh.

“Tớ không tán cậu. Ý tớ là cậu rất ưa nhìn.”

“Hừm. Vậy sau khi nói chuyện với tớ rồi, cậu chấm điểm được chưa?”

“Chưa nói được. Mới đầu năm mà.”

Dù sao thì hôm nay—ngày đầu tiên của năm học mới—cũng là lần đầu tiên chúng tôi trò chuyện đàng hoàng. Mới đầu tháng Tư thôi. Vẫn còn nhiều thời gian để tìm hiểu nhau.

Tôi trả lời mà chẳng nghĩ nhiều, nhưng Kiritsuki lại mỉm cười như thể đã đoán được trước câu trả lời.

“Vậy sau giờ học, muốn bắt đầu cái ‘tìm hiểu nhau’ đó không?”

Tôi nhìn gương mặt cô ấy một chút rồi nhận ra cô đang muốn nói gì.

“Cách nói vòng vo vậy. Không thể nói thẳng ra sao?”

“Đi chơi sau giờ học đi. Hai đứa thôi.”

“Nói kiểu đó dễ gây hiểu lầm lắm đấy.”

“Cậu cũng phải phối hợp chút chứ.”

Vừa thở dài, chúng tôi vừa quay lại lớp học—chỉ để thấy lớp... đã trống trơn.

“Chà, vắng tanh luôn. Hiếm thật đấy.”

Xem ra cả lớp đã tình nguyện đảm nhận vai trò tùy tùng cho Kaori và Miyajima rồi.

Tôi quay lại chỗ ngồi và bắt đầu điền vào sổ đầu bài những phần có thể hoàn thành trước. Trong lúc làm, tôi vẫn tiếp tục trò chuyện với Kiritsuki.

“Vậy là sau giờ học… cậu định bắt tớ đi chọn quà sinh nhật cho Kaori, đúng không?”

“Chuẩn luôn! Đúng là bạn thuở nhỏ—hiểu chuyện thật đấy.”

“Mà nhắc mới nhớ, năm ngoái thì… À đúng rồi, lúc đó còn chẳng nói chuyện với nhau.”

Nếu tôi nhớ không lầm thì lớp Kaori năm ngoái có tổ chức một buổi tiệc hay hoạt động gì đó để gia tăng sự gắn kết, và họ đã tổ chức sinh nhật cho cô ấy một cách khá thoải mái. Cả bạn bè từ lớp khác cũng kéo tới, nên chuyện đó có để lại ấn tượng với tôi.

“Sinh nhật cậu là ngày mấy thế, Kiritsuki-san?”

“Ngày 11 tháng 8.”

“Kaori có tặng gì không?”

Khi tôi hỏi vậy, cô ấy tự hào giơ cổ tay trái của mình lên.

“Cái vòng tay này. Nghe bảo là Kaori tự làm đấy. Cô ấy nói nó gọi là ‘misanga’ hay gì đó.”

Vậy ra Kaori là người chủ động gọi cô ấy là “bạn thân” trước.

“À, cậu biết lễ hội Kumoyama vào mùa hè chứ?”

Dù không nổi tiếng rộng rãi, nhưng lễ hội đó khá quen thuộc với người trong vùng. Quy mô cũng tương đối, còn có khá nhiều gian hàng ẩm thực và cả pháo hoa.

Và vào cuối lễ hội, tại đền Kamikumoyama—ngôi đền lớn nhất trong vùng—sẽ diễn ra điệu múa kagura truyền thống, nhằm cầu cho vụ mùa thu được bội thu.

“Tớ chưa từng đi bao giờ, nhưng năm ngoái Kaori kéo tớ đi cùng. Cô ấy tặng tớ cái vòng tay ngay trước khi điệu múa cuối cùng bắt đầu.”

Kaori chu đáo hơn tôi tưởng.

Khi tôi đang lơ đãng ngắm chiếc vòng tay trên cổ tay Kiritsuki, cô ấy nghiêng người lại gần, như muốn kể tiếp câu chuyện.

“Chuyện đó làm tớ nhớ ra—tớ định hỏi cậu một việc từ lâu rồi.”

“…Chuyện gì vậy?”

“Cậu có biết gì về người đã múa kagura tối hôm đó không?”

Khi cô ấy hỏi vậy, tôi lập tức trả lời.

“Không. Mà cho dù có biết thì chắc cũng không được phép nói đâu.”

Người múa kagura trong lễ hội Kumoyama thực chất là nam, nhưng lại được gọi là miko—tức “nữ tư tế.”

Có tổng cộng 20 điệu múa, tất cả đều đòi hỏi thể lực cao. Chỉ một người biểu diễn gần như liên tục suốt hơn hai tiếng đồng hồ.

Kỳ vọng một cô gái có đủ thể lực để làm điều đó là không thực tế, nên người biểu diễn thường là nam giới với lớp trang điểm truyền thống của nữ.

Ngoài ra, đây còn là truyền thống được truyền lại cho duy nhất một người kế thừa. Danh tính của người múa được giữ bí mật tuyệt đối—không người ngoài nào được biết.

Khi tôi giải thích như vậy, Kiritsuki uể oải vươn vai với vẻ mặt chán chường.

“Ừ, Kaori cũng nói y chang vậy.”

“Vậy sao cậu vẫn tò mò? Người quanh đây còn chẳng bận tâm nữa là.”

“Vì tớ đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Lời cô ấy khiến tôi chết sững.

Kiritsuki nhìn tôi khó hiểu, nên tôi từ từ hỏi lại:

“…Cậu phải lòng sao? Với một người múa kagura hóa trang thành nữ…?”

“Thì sao chứ? Tớ thấy thế mới đáng ngưỡng mộ. Với lại, Kaori gọi cậu ta là ‘Kẻ cướp trái tim đầu tiên của Lễ hội Kumoyama’ đấy.”

“Từ bao giờ mà lại có biệt danh như vậy…? Tớ chưa từng nghe thấy bao giờ.”

Chắc hẳn do Kaori tự đặt. Mà nếu vậy thì đúng là cái tên thiếu sáng tạo.

“Tớ biết cậu ấy là người địa phương, nên sống cùng thị trấn với mình. Kaori bảo từ nhỏ đã hay nhìn thấy cậu ấy, nên chắc cũng cỡ tuổi tụi mình thôi. Biết đâu đang học chung trường cũng nên… Cậu không thấy tò mò sao?”

Với người bình thường thì có thấy tò mò không nhỉ?

Điệu múa kagura là nghi lễ để dâng lên các vị thần—vốn không phải để biểu diễn cho công chúng xem.

Dù dạo gần đây, người ta hay gọi nó là nghệ thuật trình diễn truyền thống của Nhật.

“Kaori cũng bảo đó là mối tình đầu của cậu ấy.”

Tôi lại chết sững lần nữa.

“…Vậy là cậu có quan tâm.”

“Không, chỉ là tớ thấy bất ngờ vì Kaori cũng có kiểu cảm xúc như vậy thôi.”

Đó là suy nghĩ thật lòng của tôi.

“Thôi nào, Kaori cũng chỉ là một cô gái tuổi teen bình thường. Đương nhiên cũng sẽ có cảm xúc như vậy chứ.”

“Vậy thì cậu ấy đâu có cứ cười gượng mãi khi bị đám con trai vây quanh như kiểu sống trong một dàn harem ngược như vậy.”

“Biết đâu đấy. Có thể cậu ấy thích ai rồi, nhưng mấy người khác cứ bu quanh nên mọi thứ rối tung lên.”

Nếu là vậy thì bạn thân của cô ấy phải biết chứ, đúng không?

“Cậu chưa từng nghĩ mình có thể là người đó à? Ý tớ là, cậu là bạn thuở nhỏ của cậu ấy mà.”

“Không đâu, tớ không tự tin đến mức đó.”

“Cậu là một nam sinh trung học mà. Tinh thần lãng mạn đâu rồi?”

Nếu muốn nói chuyện tình cảm, thì ít nhất cũng chờ cho đến khi đối diện xong với thực tế đã chứ.

Mà, chuyện này chắc cũng chẳng được tính là "lãng mạn" gì cho cam.

Kiểu như, nếu ngay bây giờ Kiritsuki biết được người múa kagura đó thực ra là ai, chắc cô ấy sẽ thất vọng mất.

Kaori thì biết rồi—cô ấy không phải người trong cuộc chính thức, nhưng mối quan hệ giữa bọn tôi đủ đặc biệt để cô ấy biết được. Có lẽ cô ấy chỉ đang bám víu vào ký ức tuổi thơ và gọi nó là “mối tình đầu.”

Nếu Kiritsuki mà biết được rằng người cô ấy trót phải lòng lại chính là Himura Aoi…

Tôi tự hỏi gương mặt cô ấy lúc đó sẽ trông như thế nào?

…Không phải là tôi đủ can đảm để thử và tìm hiểu đâu.

Bình luận (18)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

18 Bình luận

Chú giấu kĩ quá
Xem thêm
T cứ tưởng main bth ai dè cx giấu nghề🗿
Xem thêm
Quá thất vọng🐧
Xem thêm
Múa giống trong yourname ấy hả
Xem thêm
toi nghĩ chắc ko giống đâu
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
TRANS
cảm giác chị nhà sẽ ghen
Xem thêm
Díu cái bầu😡
Xem thêm
truyện làm tôi nổ dé, dấu dấu diếm diếm cái bìu à 😡
Xem thêm
'Đòi hỏi thể lực cao'
Thế mà để bị bắt nạt, vc
Xem thêm
Bắt nạt đâu phải chỉ trong mỗi phạm vi tác động vật lí đâu bác. Giấu quần áo, giày, cô lập, nói xấu,... đủ thứ hết. Với nói thể lực cao nhưng là với con gái mà thôi, với đàn ông thì chỉ ở mức tốt, luyện tập là có thể đạt tới. Ngoài ra nếu tác động vật lí thật thì trừ khi đạt tới mức phi nhân thì 1 tay sao đấu lại 4 tay.
Xem thêm
Thể lực chỉ là sức chịu đựng cao thôi chứ không có nghĩa là khoẻ nhé. Ví dụ là 1 vận động viên điền kinh có thể chạy trong rất lâu do họ có thể lực tốt nma bảo đánh nhau với gymer thì chắc 2-3 cú là thua :)))
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
giấu cái bìu,😡
Xem thêm