• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chap 9

4 Bình luận - Độ dài: 2,196 từ - Cập nhật:

Sau khi anh em nhà Tomiya rời đi, Kohaku nhanh chóng đi tắm.

Chẳng bao lâu sau, Kaori chuẩn bị ra về, nên tôi giữ cô ấy lại ở phòng khách một chút.

Khi tôi đưa cho Kaori món quà đã chuẩn bị, gương mặt cô ấy lộ ra biểu cảm vừa vui vừa… không hẳn là vui. Thành thật mà nói, phản ứng của cô ấy khá lẫn lộn.

Nếu là từ một bạn cùng lớp mà cô ấy không thân lắm, Kaori chắc sẽ nở một nụ cười dịu dàng, nhưng tôi là bạn thuở nhỏ mà. Cô ấy có thể thành thật với tôi.

 

“À… một cái cốc à… Thật ra dạo này tớ nhận được nhiều lắm rồi. Chắc tại tớ từng nói cái cốc ưa thích bị vỡ chăng?”

Kaori cười gượng gạo khi nói vậy.

“Tớ đoán trước rồi.”

Vừa lẩm bẩm, tôi đưa thêm cho cô một món quà khác — lần này là một chiếc hộp, được gói gọn gàng.

“Hả? Cái này là…”

Tôi đã lường trước kết quả này từ đầu.

Tôi không đến mức ngờ nghệch mà không đoán được cô sẽ phản ứng thế nào.

…Không phải tôi nghĩ Kaori ngây thơ vì không nhận ra, chỉ là cái cốc kia vốn chỉ là món dự phòng.

Giống như Kiritsuki và mấy người khác không tiết lộ về món quà mà họ mua khi chúng tôi đi mua sắm cùng nhau, tôi cũng không muốn Kaori biết trước món quà của mình.

Khi Kaori mở hộp ra, bên trong là—

“Một cái gương cầm tay à?”

Món đồ đơn giản mà tinh tế, với tông màu đơn sắc. Giá chắc tầm 20,000 yên — một món hàng hiệu hẳn hoi. Chắc chắn không phải thứ một học sinh trung học bình thường sẽ mua.

Bình thường, gương cầm tay thường dùng để soi hoặc chỉnh lại lớp trang điểm, nhưng ngay cả với người ít trang điểm, nó vẫn khá tiện lợi để mang theo.

Mà thật ra, nếu chỉ để chỉnh lại chút ít thì gương trong hộp phấn hoặc son cũng đủ rồi. Thậm chí camera điện thoại cũng dùng được.

“Tớ vốn chẳng dùng mấy thứ này…”

“Tớ biết. Chính vì vậy tớ mới chọn nó, vì tớ chắc cậu sẽ chẳng bao giờ tự mua đâu.”

“Cậu hiểu tớ thật đấy...”

“Tớ chưa từng thấy cậu mang theo mà.”

Với tôi, gương cầm tay cũng là một món phụ kiện thời trang.

Dĩ nhiên tôi cũng thích nó, nhưng lý do lớn nhất là vì đây là thứ Kaori sẽ không tự mua cho mình.

“Ugh… Cảm giác như cậu đang bảo tớ nên chăm chút cho vẻ ngoài hơn ấy.”

“Không phải vậy. Tớ chỉ muốn cậu ăn diện hơn chút thôi.”

“Nghe có vẻ mất công quá ha?”

“Với tớ thì không. Tớ thích mấy chuyện đó mà.”

Phần lớn mọi người có lẽ vẫn làm chúng dù thấy phiền, nhưng tôi thì không thể nói thay cho người khác.

“Này, bây giờ cậu có cả kẹp tóc từ bạn thân và gương cầm tay từ bạn thuở nhỏ, có lẽ nên xem lại điều đó nói gì về tình hình của cậu rồi chứ?”

“Hmm… trang điểm à…”

Không phải tôi bảo cô ấy phải làm điều mình không giỏi.

Chỉ cần bắt đầu từ những việc nhỏ — tạo kiểu tóc một chút vào buổi sáng, hay thử chăm sóc da sau khi tắm là được. Nếu thấy không hợp, cô ấy có thể thử cách khác hoặc bỏ qua cũng được.

Nhưng theo tôi, việc Kaori chưa từng thử mới là điều đáng lo.

Có thể cô ấy không cần, nhưng nếu thử, biết đâu cô sẽ khám phá ra điều mới mẻ.

Chiếc gương cầm tay này là món quà xuất phát từ chút “can thiệp” đó.

“Ừm… Thôi thì tớ sẽ mang theo, vì đằng nào cũng được tặng rồi.”

“Thế thì tốt.”

Nói vậy xong, tôi tiễn cô ấy về — dù nhà cô chẳng xa.

Khi đến trước cửa nhà và tôi định quay về, Kaori chợt gọi.

“…À này. Nói cho rõ nhé.”

“Gì vậy?”

“Tớ cũng sẽ dùng cái cốc đó nhé?”

“Ừ.”

Món quà nhận được quan trọng thật, nhưng điều còn quan trọng hơn là ai tặng nó.

Ngay cả Kaori, người vốn đối xử tử tế với mọi người như nhau, cũng không phải ngoại lệ.

“Hẹn gặp lại.”

Tôi tự hỏi… cô ấy có thật sự coi tôi là bạn thuở nhỏ theo nghĩa đó không?

Dù tôi nghĩ gì về Kaori, tôi cũng chẳng thể đoán được cảm xúc thật của cô dành cho mình.

Quan hệ giữa con người là như vậy. Chúng phức tạp vì thế.

Với tôi, Kaori luôn ở xa ngoài tầm với. Nhưng với cô, tôi có lẽ là người luôn ở gần bên cạnh.

Cách nhìn nhận không khớp như thế — cũng là chuyện thường thôi.

Nếu chỉ cần thích hay không thích là đủ để xác định một mối quan hệ, thì cuộc sống đã đơn giản hơn nhiều rồi.

Sau khi tiễn Kaori về nhà, tôi không về thẳng nhà mình mà thay vào đấy đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó.

Ngay khi đến đó xong, tôi tự hỏi… có nên gọi 110 không.

Nghe nói báo cáo về những cá nhân khả nghi thường tăng mạnh vào tháng Tư.

Tiết trời xuân ấm áp khiến mọi người ra ngoài nhiều hơn, và với năm học mới, bọn trẻ lại bắt đầu đi học, khiến khu vực trường học trở nên nhộn nhịp.

Điều đó cũng có nghĩa là nhiều cơ hội hơn để kẻ xấu nhắm vào trẻ em.

Vậy nên, nếu tôi gọi cảnh sát và nói, “Có một phụ nữ đang đứng trước cửa tự động cửa hàng tiện lợi, vừa vẫy tay vừa vung tay,” họ chắc chắn sẽ tin thật.

Lúc đó tôi là người duy nhất ở gần, nên có lẽ sẽ trở thành nhân chứng duy nhất.

À thì, thật ra còn có một nhân viên cửa hàng bên trong, đang quét gần quầy thu ngân và ngáp ngắn ngáp dài trong khi cầm chổi.

Lẽ ra cô ấy phải nhận ra có một người đáng ngờ đứng ngay trước cửa, nhưng chẳng hiểu sao lại cố tình tránh nhìn về phía đó.

Tôi nên làm gì đây?

Có nên nói chuyện với cô gái kia trước khi báo cảnh sát?

Nhưng hành vi đó trông khả nghi quá mức.

Vẫn… có gì đó khiến tôi băn khoăn.

Tôi cảm giác đã thấy bóng lưng cô gái này ở đâu đó rồi.

Một cô gái nhỏ nhắn.

Mái tóc dưới ánh đèn cửa hàng ánh lên sắc đỏ nhạt. Cô mặc đồ rộng thùng thình, vừa vẫy tay vừa lắc đầu như đang nhảy một điệu kỳ lạ nào đó.

Rất nhiều câu hỏi vụt qua đầu tôi, nhưng chẳng câu nào có lời đáp cả.

Tôi quyết định hoãn ý định gọi lại và, hơi ngần ngại, tiến về phía cửa hàng.

Khi đi ngang qua và khẽ nói “Xin lỗi,” cố tránh giao tiếp bằng mắt—

“Wah…!?”

“Guhaaaah!?”

Ngay khoảnh khắc cửa tự động mở—

Không hiểu sao, cô gái đã vung tay sẵn ngay trước cửa. Khi cánh cửa trượt ra, cô liền tung cú đấm… và đánh trúng ngay chỗ hiểm của nữ nhân viên.

“Cửa mở rồi…”

Chiếc chổi rơi xuống đất, và cô nhân viên gục xuống vì đau.

“Urgh… guh…”

Còn tôi thì chết lặng khi nhìn gương mặt cô gái.

“Cậu là… Hinobana?”

Tôi sững sờ khi nhận ra đó là một người bạn quen biết.

Ugh… Mình thật sự không giỏi đối phó với cô nàng này…

Vừa đánh nhân viên cửa hàng xong, cô ấy chẳng thèm nhìn người phụ nữ đang quằn quại dưới đất mà chỉ lần lượt nhìn nắm đấm của mình, rồi cái cảm biến, rồi lại nhìn nắm đấm lần.

 

Khi nghe thấy giọng nói của tôi, Hinobana liền quay mặt lại.

“…Ồ, Himura. Cậu làm gì ở đây thế?”

“Ở cửa hàng tiện lợi thì còn làm gì ngoài mua đồ đâu. Hay cậu chạy vào để dùng nhà vệ sinh?”

“Cửa hàng tiện lợi là để dùng nhà vệ sinh á? Tớ vào mua đồ mà.”

“Hả?”

Cô gái với mái tóc đỏ nói toàn mấy câu kỳ cục kia là Hinobana Toki. Dù thích hay không thì về mặt lý thuyết, cô ấy cũng là bạn của tôi.

Chúng tôi chưa từng học chung tiểu học, trung học hay cấp ba—một lần cũng chưa. Nhưng dù vậy, chắc cô ấy vẫn tính là bạn.

Cô ấy có khuôn mặt dễ thương, vóc dáng nhỏ bé khiến người ta có cảm giác như một loài động vật nhỏ.

Nếu đôi mắt tôi trông chết chóc, thì mắt cô ấy… ừm, chắc cơ mặt cũng chết luôn.

Tính cách ư? Hoàn toàn là kiểu thong thả thư giãn. Thật sự tôi chẳng biết miêu tả thế nào khác.

Cô ấy đúng là kỳ lạ. Nhưng nói về âm nhạc thì lại là một thiên tài thật sự. Nghe đâu hầu hết nhạc cụ cô ấy đều chơi tốt.

Mối quan hệ của chúng tôi không thân thiết bằng tôi với Kaori—người đã ở bên tôi từ hồi chưa biết gì—nhưng tôi và Hinobana cũng đã quen nhau từ lâu.

Hình như là năm sau khi tôi bắt đầu múa kagura ở lễ hội mùa hè, cô ấy tham gia làm một trong những nhạc công gagaku.

Khi tôi tập múa một mình, cô ấy thường chơi nhạc phụ họa.

À, Hinobana còn có một người em gái sinh đôi ghét tôi ra mặt. Lý do thì tôi chẳng rõ.

“Nhìn cậu làm tớ thèm đá.”

“…Hả?”

Đúng là Hinobana chẳng hợp lý chút nào. Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ hiểu được cô ấy.

Tôi quyết định tạm thời không bận tâm, rồi quỳ xuống bên cạnh cô nhân viên cửa hàng đang nằm sõng soài.

“Ờ… chị ổn chứ?”

“Ugh… Ui. C-chuyện gì vừa xảy ra vậy? Cửa tự động tấn công tôi à?”

Có vẻ chị ta vẫn chưa hiểu tình hình.

Cửa trượt thì không tấn công người được đâu…

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

“Feh? Một cô gái xinh đẹp…?”

Rồi xong. Chị này cần được đưa đi khám gấp.

Rõ ràng là đang ảo giác.

Dù nhìn thế nào thì khuôn mặt tôi cũng chẳng có chút “xinh gái” nào.

“Em hỏi lại, chị ổn chứ?”

Từ từ, ánh mắt chị ta bắt đầu lấy lại tiêu cự.

“…À, chỉ là một cậu trai chán ngắt…”

Muốn đánh nhau à?

Ngay khi thấy rõ mặt tôi, tinh thần chị ta xẹp xuống hẳn.

Đến mức này thì chắc bị đánh thêm vài cái cũng chẳng oan đâu nhỉ.

Tôi đứng dậy và tiến gần đến chỗ Hinobana, người hiện đang đứng bên cạnh tủ lạnh chứa đầy cà phê ướp lạnh với vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Thì ra đây là “đá” mà cô ấy nói lúc nãy.

“…Ồ, Himura. Cậu làm gì ở đây vậy?”

“Cậu vừa hỏi tớ câu đó rồi mà…?”

“?”

Ừm, bỏ đi vậy. Cô nàng này hết thuốc chữa rồi.

Chắc toàn nói theo phản xạ. Mấy con côn trùng có khi còn suy nghĩ nhiều hơn cũng nên.

“Hinobana, lúc nãy cậu giãy giụa trước cửa làm gì vậy?”

“Cửa không mở dù tớ làm gì đi nữa.”

À, ra thế.

Cô ấy đứng đủ gần để cảm biến cửa nhận ra, nhưng nó lại không phản ứng. Chỉ khi tôi bước tới thì cửa mới mở. Có lẽ là bị hỏng.

Tôi liếc sang chị nhân viên thô lỗ lúc nãy, xem chị ta thế nào rồi.

Giờ chị ta đang kiểm tra cửa trong khi ôm bụng, rồi quay lại quầy tính tiền. Lạ là trông còn tỉnh táo hơn trước—chắc cú đấm vừa rồi giúp chị ta tỉnh hẳn.

Thật lòng thì chắc chị ta cần thêm vài cú nữa.

Cảm thấy kiệt sức một cách kỳ lạ, tôi ngừng suy nghĩ và trống rỗng đầu óc. Tôi lấy vài món tráng miệng ở cửa hàng và một hộp cà phê sữa, thanh toán rồi bước ra ngoài.

“Cảm ơn quý khách~”

Tôi giả vờ như chưa thấy cảnh nhân viên bị đánh. Về mặt cảm xúc, tôi cũng giả vờ như chưa gặp Hinobana.

Khi về đến nhà, tôi thấy bóng lưng Kohaku đang lên lầu sau khi tắm xong.

Với hai con người vốn có tính cách sáng sủa đó không có ở nhà, bầu không khí—dù thực ra chẳng thay đổi gì—bỗng trở nên trống vắng hơn.

Tôi và Kohaku vốn không phải kiểu người vui vẻ rộn ràng. Nên ngôi nhà này thường yên ắng như vậy.

Trên đường về phòng, tôi khởi động robot hút bụi, lấy quần áo mới rồi vào phòng tắm.

Chà… chẳng hiểu sao hôm nay mình thấy mệt quá.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận