Sau giờ học, tôi ở lại trực nhật, và đến khi khóa cửa xong cùng mọi việc khác, tôi trở thành người cuối cùng rời khỏi lớp.
Khi đi ngang qua sảnh vào, tôi thấy Kaori đang nói chuyện với một gã cao lớn mà tôi không quen.
“Ừ, anh nhớ em nói hôm nay là sinh nhật nên có mua quà cho em.”
“Khoan, anh nhớ thật sao!?”
À, thì ra anh ta là người của câu lạc bộ bóng đá.
Tôi không nhớ tên, nhưng đã từng thấy anh ta trên báo trường. Nếu tôi nhớ không nhầm, anh ta là tiền đạo chủ lực của đội.
Hơi bất ngờ là Kaori lại quen biết cả những người như thế, nhưng vì không mấy bận tâm nên tôi cứ thế đi qua mà chẳng nhìn lại.
Chắc giờ túi của cô ấy đã đầy quà sinh nhật đến mức sắp nổ tung luôn rồi.
Điều đó có nghĩa rõ ràng tôi không phải người duy nhất biết hôm nay là sinh nhật cô ấy—và có lẽ trong đó đã có vài cái cốc sứ rồi.
Tôi không muốn để cái cốc mình tặng nằm xó một góc mà không dùng đến, tội nghiệp nó lắm. Có khi tôi nên giữ lại và tự dùng thì hơn.
Vẫn nghĩ về chuyện đó, tôi đi qua cổng trường thì thấy Kiritsuki đang đứng đợi ở gần đó.
“…Cậu làm gì ở đây?”
“Đợi Kaori. Cậu ấy bị một cậu nào đó gọi đi lúc nãy.”
“…Ý cậu là kia sao?”
Tôi liếc về phía hai người vẫn đang nói chuyện ở sảnh vào.
Nhưng Kiritsuki lắc đầu.
“Không phải Nishiguchi-senpai. Người tớ thấy là bạn cùng lớp.”
Ra tên anh ta là Nishiguchi, hử.
Trông ngầu thật. Tôi mới chỉ thấy ảnh thôi, nhưng khác với Tomiya sáng sủa và vui vẻ, anh ta toát ra cảm giác điềm tĩnh, lạnh lùng.
“Nếu không phải anh ta, thì chắc là chuyện này rồi.”
Tôi giơ ngón út ra hiệu, Kiritsuki chỉ biết nhún vai.
“Chắc thế. Tháng này là lần thứ ba rồi.”
“Thường xuyên vậy à…”
Có hơi phũ khi cứ gạt bỏ thẳng thừng như thế. Tình yêu sét đánh là chuyện bình thường mà.
Hơn nữa, lần này Kiritsuki nói đó là bạn cùng lớp.
Chắc cậu ta đã gom đủ dũng khí để tỏ tình. Cũng đáng nể đấy chứ.
“Cậu nghĩ cậu ấy sẽ từ chối à?”
“Dĩ nhiên. Ở trường này làm gì có ai xứng với Kaori.”
Tôi nghi Kaori không đưa ra quyết định dựa trên lý do đó, nên chắc Kiritsuki chỉ đùa thôi.
Điều làm tôi ngạc nhiên nhất là việc cô ấy từng có khái niệm “mối tình đầu” và biết thế nào là cảm giác yêu.
Nhưng tôi đoán cái “mối tình đầu” đó chỉ là cách cô ấy biến một cảm xúc lạ thành điều xã hội chấp nhận được.
Dù sao thì tôi cũng đồng ý rằng chẳng có ai quanh đây hợp với cô ấy.
À… trừ khi là Nishi…hara-senpai gì đó? Dù sao thì trông anh ta cũng có vẻ hợp.
“…Mà này, Himura-kun, cậu sẽ ổn chứ nếu Kaori có bạn trai?”
“Hửm? Chẳng phải chuyện tốt sao?”
“Tớ không nói là xấu, nhưng… cậu nói với vẻ mặt tỉnh bơ thế này thì hơi nhàm chán đó.”
Tôi không ngốc đến mức không hiểu cô ấy đang ám chỉ gì.
Nhưng dù vậy, hiện giờ tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ nghĩ theo hướng đó.
Nếu Kaori có bạn trai, chắc tôi chỉ thấy ấn tượng với gã nào mà đủ khả năng chinh phục được cô ấy.
Nhắm đến một thứ rõ ràng là ngoài tầm với, biết chắc là bất khả thi—đó chỉ là hành động lãng phí thời gian và sức lực.
Nhất là khi bản thân hiện tại còn chẳng thật sự cần thứ đó.
Chỉ những người thực sự khao khát mà bất chấp tất cả mới có quyền với tới nó.
Còn những nỗ lực nửa vời thì chỉ khiến bản thân tổn thương thôi. Tôi đã thấy quá nhiều rồi.
“Không riêng Kaori—cậu đã từng muốn có bạn gái bao giờ chưa, Himura-kun?”
“Ừm… Không rõ nữa. Tớ chưa bao giờ thật sự nghĩ về chuyện đó.”
Có lẽ vào năm ngoái, tôi từng nghĩ về nó đôi lần.
So với hồi cấp 2, khi gần như chẳng còn tinh thần làm gì cả, giờ ít nhất tôi đã trưởng thành hơn về mặt cảm xúc.
Tôi vừa nghĩ vậy thì…
“Tìm thấy rồi.”
Một giọng nam trầm vang lên bên tai, khiến tôi lạnh sống lưng.
Bỏ qua tôi, cậu nam sinh đó nói với Kiritsuki.
“Kaname-chan, rảnh chút không?”
Đứng đó là một gã cao khoảng 1m80, tóc kiểu mash-wolf[note78507], đeo kính vuông—trông vừa thời thượng vừa trí thức.
“Tsugiyama-kun? Có chuyện gì vậy?”
Tsugiyama… cái tên nghe quen quen.
À, nhớ ra rồi.
Không ngờ cậu ta trông cao to và sáng sủa như thế. Tôi từng nghĩ cậu ta là kiểu mọt sách gầy gò cơ.
“Hội học sinh dạo này đang thiếu người, nên bọn tớ đang tuyển thêm thành viên. Vì cậu khá giỏi nên tớ định hỏi thử. Kaori-chan đồng ý tham gia rồi—cậu thấy sao?”
“Tớ nữa à? Ừm… nếu chỉ giúp tạm thời thì được. Nhưng tớ không muốn tham gia chính thức.”
Hể, không ngờ hội học sinh lại thiếu người.
Nếu Kaori tham gia, tôi nghĩ chắc ai cũng muốn theo chứ.
“Đừng trả lời vội vàng. Nghĩ thêm đi.”
Có vẻ cậu ta chỉ mời những học sinh ưu tú, nên tôi chắc chắn không nằm trong tầm ngắm.
Mà nghe chuyện này cũng chẳng thú vị gì.
“Kiritsuki, tớ về đây. Mai gặp nhé.”
“Ể? Ờ… tạm biệt.”
Cô ấy hơi ngạc nhiên khi tôi quay đi.
“…Ngay cả học sinh đứng đầu cũng chỉ là một gã trai như bao tên khác thôi, nhỉ.”
Tôi lẩm bẩm trên đường về.
Cậu ta nói là tuyển người giỏi, nhưng sự thật là muốn hội học sinh toàn gái xinh thì đúng hơn.
Kaori thì có thể hiểu, nhưng nếu cả Kiritsuki cũng được hỏi thì chắc chắn là vì lý do khác.
Nếu tôi ở vị trí đó và đi tìm người đáng tin cậy, Kiritsuki chắc chắn sẽ bị loại—người mà việc trốn CLB đã nổi tiếng sang tận CLB khác.
Vì vậy tôi nhìn thấu ý đồ của cậu ta và khéo léo tránh đi.
Tôi sẽ không bao giờ chen ngang vào chuyện một gã đang lo lắng tìm cách tiếp cận một cô gái. Như vậy là không đẹp.
Dù sao thì, dựa vào phản ứng của Kiritsuki khi nãy, có vẻ người bạn cùng lớp gọi Kaori đi chắc không phải Tsugiyama.
Làm người được nhiều người thích chắc cũng mệt thật.
Đang miên man suy nghĩ, tôi về đến nhà—thì thấy hai cô bé cấp 2 đang đứng cười đùa trước cửa.
…À, chính xác là một người đang cười, còn người kia thì không.
Khi tôi lại gần, cả hai cùng nhìn về phía tôi.
“Chào buổi tối, Himura-senpai! Xin lỗi vì làm phiền ạ!”
“Anh không nhớ là mình từng làm senpai của em.”
“Nhưng sang năm anh sẽ là senpai của em mà!”
Người đang nói là Minori-san, em gái của Tomiya Rikuto—tay ném bóng chủ lực và “hoàng tử trên gò ném” của lớp tôi.
Cô bé có chiều cao ấn tượng—có lẽ là nhờ gen của anh trai—và cao ngang tôi.
Với mái tóc ngắn tomboy, trông em ấy khá dễ thương.
“Kohaku, anh về rồi.”
Khi tôi chào cô bé còn lại, em ấy quay mặt đi.
“…"
Em ấy là em gái kế của tôi—không có quan hệ máu mủ—và trong khi tôi có hơi trầm tính, thì em ấy lại đúng kiểu… một người hướng nội chính hiệu.
Nếu không có Minori, chắc em ấy sẽ hoàn toàn cô độc mất.
Em ấy mất bố mẹ từ sớm và chuyển tới sống cùng nhà tôi, nhưng ngay cả Kaori cũng phải rất vất vả mới phá được lớp vỏ nhút nhát ấy.
Dạo này, ít nhất thì em ấy cũng đã cởi mở hơn với gia đình tôi và cả bên nhà Kaori.
Nhưng với tôi thì không. Em ấy vẫn chẳng chịu nhìn tôi lấy một lần.
Tôi thật sự không hiểu tại sao em ấy lại sợ tôi nữa.
“…Vậy hai đứa làm gì ngoài cửa thế?”
“Bọn em đang đợi anh, Himura-senpai.”
“…Tại sao?”
“Kohaku hình như quên mang chìa khóa.”
Tôi khẽ “à, ra vậy” và gật đầu.
Nếu giờ tôi nói gì với Kohaku hay chỉ nhìn em ấy thôi, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng xấu.
Nếu là tôi mà bị ai nhắc chuyện quên đồ, chắc tôi cũng sẽ bực bội kiểu: “Ừ quên đó, rồi sao!?”
Thế nên tôi chẳng nói gì, chỉ mở cửa.
Điều cuối cùng tôi muốn là khiến cô em gái vốn đã ít nói này càng ghét tôi hơn.
“Vào đi.”
“Cảm ơn anh! Bọn em xin phép.”
“…”
Kohaku lặng lẽ bước vào, mắt cúi gằm.
Vẫn cho rằng tốt nhất là không nhắc đến chuyện chìa khóa, tôi thử đổi chủ đề.
“Kohaku.”
Chỉ vừa gọi tên thôi, em ấy đã giật mình.
“Em sẽ chơi trong phòng với Minori-san đúng không?”
Tôi hỏi bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể, và em ấy khẽ gật đầu đầy căng thẳng.
“Trong tủ lạnh có ít bánh quy socola, hai đứa cứ ăn nhé. Anh đi mua đồ một lát. Minori-san, nếu em ở lại ăn tối thì báo cho anh biết nhé.”
Không có hồi đáp. Thậm chí không một cái gật đầu.
Kohaku lặng lẽ đi ngang qua tôi.
Ngay cả với một mối quan hệ anh em tệ hại thì thế này cũng thật quá đáng. Ít ra cũng phải có chút qua lại chứ, dù là cãi nhau đi nữa.
Ai đó làm ơn chỉ cho tôi cách hòa hợp với một cô em gái ít nói như thế này với. Em ấy đã như vậy từ ngày chúng tôi gặp nhau.
Tôi thề, nếu giờ mà có bước ngoặt “thật ra là kiểu bí mật mê anh trai”[note78508] thì tôi cũng mừng rớt nước mắt luôn.
Miễn sao phá vỡ được bế tắc này.
“…Kiritsuki từng nói gì đó về việc có một người anh trai thì phải…”
Hình như là chuyện anh trai sẽ tiếp quản việc kinh doanh của gia đình hay gì đó. Tôi chỉ nhớ mang máng vậy thôi.
Vừa nghĩ thế, tôi vừa thay đồ rồi ra ngoài mua thực phẩm.


6 Bình luận
YAAI