Kiritsuki, vừa bối rối vừa quyết tâm, vội vàng giải thích để xóa tan hiểu lầm của Miyajima.
Cô ấy kiên quyết phủ nhận bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào với tôi, đồng thời cũng bác bỏ tin đồn về Kuchiki. Ngồi đối diện, nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô ấy, tôi thong thả thưởng thức chiếc bánh Mont Blanc. Miyajima thì vẫn còn vẻ ngờ vực, nhưng dường như cũng tạm thời chấp nhận lời giải thích.
“V-Vậy ra là thế à. Mình cũng có nghe tin đồn, nhưng… cứ nghĩ là thật…”
Ra là cô ấy cũng đã nghe rồi à.
“Trời ạ… sốc thật đấy. Sao chuyện lại thành ra thế này chứ? Với cả Himura-kun, nếu cậu nhận ra thì phải nói cho tớ sớm hơn chứ!”
“Thì… tớ cũng không chắc lắm cho đến giờ. Đây chỉ là giả thuyết thôi, nhưng—”
Tôi giải thích suy nghĩ của mình cho hai người, giờ thì họ cũng đã có chút manh mối.
Không phải tôi có thông tin gì chắc chắn—nguồn gốc của tin đồn vẫn còn là bí ẩn. Điều duy nhất tôi khá tin tưởng là có ai đó dường như đang cố tình phá hoại Kiritsuki.
Dù vậy, tất cả cũng chỉ mới là suy đoán, nhưng chẳng phải quá vô lý.
“…Cậu nghĩ là thực sự có người ghét tớ sao…?”
Thành thật mà nói, cũng không phải không thể.
Cô ấy không khoe mẽ ngoại hình, nhưng rõ ràng là rất cuốn hút. Thêm nữa, Kiritsuki lại thân thiết với Kaori—“Madonna” của trường—nên hiển nhiên cô luôn thu hút nhiều ánh nhìn.
Cô ấy còn là thành viên nổi bật trong câu lạc bộ, nhưng lại hay bỏ tập khiến người khác khó đoán. Với một số người, sự thất thường ấy lại trở thành điểm duyên dáng, kiểu “có cá tính riêng, tự do trong thời gian của mình”.
Một kiểu con gái vừa được ngưỡng mộ vừa bị ganh tị. Thế nên, có người ghét cô ấy cũng chẳng lạ.
Rồi tôi mới biết, Miyajima từng nghĩ tôi với Kiritsuki hẹn hò chỉ vì nghe vài bạn cùng lớp đoán già đoán non như thế.
Và tôi cũng hiểu tại sao chủ đề đó lại nảy sinh.
Hóa ra việc tôi trò chuyện cùng Kaori một cách tự nhiên—dù trước đó chẳng hề thân thiết—đã bị vài người cho là kỳ lạ.
Riêng tôi thì nghĩ họ nên lo chuyện của mình thì hơn. Kaori vốn đối xử với mọi người như nhau, có gì to tát đâu chứ?
Nhưng rồi, khi thấy tôi hòa thuận cả với Kaori lẫn Kiritsuki, họ liền cho rằng điều đó có lý.
Chẳng lẽ chỉ cần tôi đứng cạnh Kaori thôi là đã trông lạc lõng đến vậy sao?
Nói tóm lại–
“Có vẻ… một phần là do tớ gây ra rồi.”
“Cái đó hơi gượng ép quá đấy, không nghĩ thế sao?”
“Có thể, nhưng nếu người ta đã nghĩ như thế thì cũng chẳng còn cách nào.”
“Hmm…”
Giờ thì khó mà nói ai mới thật sự là nguyên nhân của tất cả chuyện này.
“À—xin lỗi Miyajima-san nếu lúc nãy tớ có hơi gắt một chút.”
“K-Không hề! Mình mới là người hiểu lầm cơ!”
Ừm… hả?
Nghe từ “hiểu lầm” ấy vẫn thấy hơi sai sai.
Nhưng quan trọng hơn là—
“…Cậu vốn hơi sợ tớ, đúng không?”
“….”
Miyajima khẽ liếc xuống, né tránh ánh mắt tôi.
Vậy là tôi đoán đúng. Xin lỗi nhé.
Thực ra tôi đã mơ hồ nhận ra cô ấy lảng tránh mình từ một thời gian rồi.
Tôi cũng muốn hỏi cho rõ, nhưng chắc giờ chưa phải lúc.
“Này, Himura-kun.”
Kiritsuki khẽ chọc vai tôi.
“Sao vậy?”
“Tớ nghĩ thế này—dựa vào những gì vừa nghe, thì mọi người đã nghĩ bọn mình hẹn hò từ khá lâu rồi đúng không?”
“Có vẻ thế.”
“Ấy vậy mà, tớ vẫn nhận được tỏ tình đấy. Hoặc ít ra là kiểu tỏ tình nửa chừng, như của Kuchiki-kun chẳng hạn.”
“À đúng rồi, Tsugiyama cũng có vẻ để ý cậu nữa mà, nhỉ?”
“Vậy thì… cậu chẳng làm được gì trong vai trò ‘lá chắn sống’ cả.”
Tất nhiên rồi. Mong chờ gì ở một thằng con trai bị nhân viên thu ngân xa lạ gọi là “nhân vật nền mờ nhạt” chứ?
“Tớ đã nói rồi, đúng không? Tớ với cậu vốn chẳng hợp nhau. Cậu cũng đâu có phủ nhận.”
“Ừ thì… đúng là thế, nhưng mà…”
“M-mình… mình không nghĩ thế đâu! Aoi-san rất dũng cảm,đã giúp đỡ mình trong tình huống nguy hiểm như vậy…”
Bất ngờ thay, Miyajima lại lên tiếng bảo vệ tôi.
Chuyện đó chẳng liên quan gì đến dũng cảm cả—chỉ là tôi không muốn khoanh tay đứng nhìn rồi sau này phải hối hận thôi.
Với lại, chẳng phải cho đến tận lúc nãy, chính cô ấy cũng còn sợ tôi sao?
Thôi… dù gì thì tôi cũng đã cứu được cô ấy, tạm bỏ qua phần đó vậy.
“Aoi-san, mình biết là có hơi muộn, nhưng một lần nữa cảm ơn cậu đã giúp.”
Đôi mắt màu ngọc của Miyajima nhìn thẳng vào tôi, cùng với đó là một lời cảm ơn vô cùng thẳng thắn và chân thành.
Bị bất ngờ, tôi chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.
“À… haha, không sao đâu…”
Tôi biết rõ lời cô ấy không mang ẩn ý gì cả, nhưng việc bị ai đó hướng về mình một sự tích cực thẳng thắn đến vậy… quả thật khiến tôi lúng túng.
“Mình nghĩ… mình đã hiểu lầm về cậu, Aoi-san.”
Tôi cũng chẳng chắc có muốn biết “hiểu lầm” đó sai đến mức nào không nữa.
Nhưng mà, hôm nay cô ấy đã nhắc đến từ “hiểu lầm” nhiều lần rồi. Thật là… đáng ngờ.
“Mình luôn nghĩ cậu là—”
“À! Không, cậu không cần phải nói đâu!”
Lời nói bật ra trước khi tôi kịp ngăn lại. Có lẽ sâu trong thâm tâm, tôi vốn dĩ không hề muốn nghe câu trả lời.
“Th-Thật sao…?”
Tôi cứ ngỡ lần đầu gặp, khi giúp cô ấy đi tham quan trường, mình đã để lại ấn tượng không tệ. Nhưng xem ra không phải vậy.
Có lẽ cô ấy thấy tôi u ám, hoặc thầm ước ai đó nổi bật hơn được phân công thay cho tôi.
Đến cả một người như Miyajima chắc cũng từng nghĩ vậy chứ đừng nói chi ai khác.
Tôi vốn đâu xa lạ gì với chuyện dè chừng với ánh mắt người khác.
Nếu hình ảnh của tôi trong mắt cô ấy nay đã khá hơn một chút, thì thà đừng nghe về nó lúc trước còn hơn.
“…Nhưng rồi tớ nên làm gì đây?”
Kiritsuki lẩm bẩm nhỏ nhẹ.
“Có lẽ cứ lần lượt giải thích cho rõ mọi hiểu lầm thôi? Không phải ai cũng tin vào tin đồn đó mà.”
“Ừ, nhưng ngược lại cũng đúng.”
Cô ấy nói đúng.
Tôi chẳng có người bạn nào quan tâm đến đời sống riêng tư của tôi, nên cũng chẳng lo gì. Nhưng một người như cô ấy với nhiều mối quan hệ, hẳn sẽ vất vả hơn nhiều.
“À… để chắc ăn, mình hỏi hai cậu một chuyện được không?”
Miyajima, nãy giờ vẫn lắng nghe, hơi giơ tay lên.
“Hỏi gì thế?”
Kiritsuki nghiêng đầu, rồi Miyajima, với vẻ mặt kiên quyết kỳ lạ, bất ngờ nói:
“Cả hai hiện giờ đều không hẹn hò với ai, đúng chứ? Tức là… đều độc thân?”
““?””
Kiritsuki và tôi ngơ ngác nhìn nhau, như thể có dấu hỏi chấm nổi lơ lửng trên đầu.
Cái kiểu xác nhận gì vậy?
“Khoan đã, tớ đã giải thích là bọn tớ không hẹn hò rồi mà, đúng không?”
“V-Vâng! Xin lỗi!”
Nếu đã xin lỗi thì sao còn hỏi ngay từ đầu?
Trước khi tôi kịp thắc mắc, Miyajima đã đột ngột đứng dậy.
“Ưm, xin lỗi! Mình phải bắt kịp chuyến tàu, nên mình xin phép đi trước.”
Có hơi đường đột, nhưng cũng hợp lý thôi—nếu không vướng chuyện này, giờ chắc cô ấy đã về nhà rồi. Tàu điện đâu có chờ ai.
“À, xin lỗi vì giữ cậu lại lâu thế. Về cẩn thận nhé.”
“Không đâu. Mình thấy vui vì được ở cùng hai cậu.”
Tôi thì nghi ngờ chẳng phải cô ấy thực sự muốn vậy, mà chỉ tình cờ thành ra thế thôi.
Còn tôi thì chỉ thấy nhẹ nhõm vì không phải mất thêm thời gian với Kiritsuki nữa.
Tôi nhìn theo bóng dáng Miyajima bước nhẹ về phía nhà ga qua cửa sổ. Rồi Kiritsuki cũng đứng lên.
“…Tớ hơi mệt rồi, chắc về luôn đây.”
“Được thôi. Để tớ lo tiền.”
“Thật hả? Vậy tớ nhờ cậu nhé.”
“Đi đường cẩn thận. Sau chuyện hôm nay thì…”
Khi rời đi, Kiritsuki còn ngoái lại, vẫy tay chào qua khung cửa kính.
Tôi không vẫy lại. Đơn giản vì không phải điều tôi sẽ làm. Thay vào đó, tôi chỉ nhún vai nhẹ.
Từ khóe mắt, tôi thoáng thấy nụ cười dịu dàng trên môi cô ấy trước khi quay lưng đi.
Không hiểu sao, điều đó lại khiến tôi thấy hơi khó chịu, nên tôi cũng ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Bị bỏ lại một mình trong quán cà phê, tôi ngồi trầm ngâm.
Điều gì có thể khiến ai đó nhắm vào Kiritsuki?
Nếu là con gái—chắc là vì ghen tị, tự ti.
Nếu là con trai—có thể muốn tách cô ấy ra để thu hút sự chú ý.
Hoặc cũng có thể là thứ gì đó méo mó hơn.
Dù là lý do gì, tôi chỉ mong mình không bị cuốn vào sâu thêm. Nhưng nghĩ thêm, từ ngày mai có lẽ tôi nên tìm hiểu kỹ hơn.
Trước kia, khi còn hay đi chung với Kaori, tôi cũng từng vướng mấy tin đồn.
Nhưng nó biến mất gần như ngay lập tức.
Bởi chẳng ai tin chúng tôi bên nhau cả.
Đúng hơn, là không ai muốn tin.
Mọi người đều cười khẩy trước mấy lời đồn đó, trong khi trong thâm tâm lại không chấp nhận nổi chuyện tôi—một đứa chẳng ra gì—lại có thể ở bên cạnh Kaori, một người rực rỡ như mặt trời.
Dù sự thật là chúng tôi vốn chẳng hề hẹn hò.
Nếu không, thì sao tôi luôn bị coi như cái gai trong mắt họ chứ?
Chính vì vậy, khi nghe tin người ta nghĩ tôi và Kiritsuki đang hẹn hò, tôi thấy lạnh cả sống lưng.
May thay, lần này tâm điểm lại chẳng đặt vào tôi.
Nếu biết lựa sức mình và giữ gìn các mối quan hệ một cách khéo léo, ta sẽ không tạo ra kẻ thù vô ích.
Đó là điều lớn nhất tôi học được trong năm nhất cấp ba.
Và năm nay, tôi càng cảm nhận điều đó rõ rệt hơn.


2 Bình luận
YAAI