Sau khi về nhà, tôi gọi điện nói chuyện với Yamabuki, và cô ấy kể rằng vào khoảng kỳ nghỉ Tuần lễ Vàng, gần như ngày nào cũng rộ lên đủ loại tin đồn về Kiritsuki.
Có cái tôi đã nghe qua, có cái thì hoàn toàn mới—nói chung là muôn hình vạn trạng.
Thế nhưng, đột nhiên tất cả những tin đồn mang tính ngồi lê đôi mách, thậm chí hơi giống quấy rối về Kiritsuki lại chấm dứt ngay lập tức, như chưa hề từng tồn tại.
Bước ngoặt diễn ra vào một ngày thứ Sáu, ngay sau Tuần lễ Vàng, trước thềm hội thao của trường.
Trong giờ nghỉ trưa, tôi đang ngồi ăn trong phòng tự học với một cậu bạn.
“Thì ra là vậy. Nghe có vẻ mệt ghê đó, Aoi.”
“Đừng nói như thể chuyện chẳng liên quan gì đến cậu vậy chứ…”
Người ngồi cùng tôi là Kurusaki Souma, một cậu bạn cùng lớp khá điển trai, nhưng phong cách lại khác hẳn so với Tomiya.
Năm ngoái, ba chúng tôi—Souma, Yamabuki và tôi—đã từng dành khá nhiều thời gian đi cùng nhau.
Souma cũng giỏi thể thao chẳng kém gì Tomiya, ngôi sao của đội bóng chày, nhưng vì vài lý do mà cậu ấy không tham gia câu lạc bộ nào cả.
Cậu ấy nói rằng mình vẫn thân với Tomiya, nhưng tôi chưa bao giờ thấy hai người họ đi chơi chung lần nào.
Souma mang phong thái kiểu lạnh lùng—không quá thân thiện hay dễ gần—nên không được con gái hò reo tán tụng rầm rộ như Tomiya. Nhưng cậu ấy lại là kiểu người mà người ta thì thầm sau lưng: “Kurusaki-kun trông cũng được phết nhỉ…”
Nghe đồn rằng cậu ấy cực kỳ nổi với một nhóm con gái nhất định—dạng “hủ nữ” thường tụ tập ở CLB truyện tranh hay văn học.
Họ còn hay “ghép đôi” Souma với hai người bạn có tính cách lặng lẽ tương tự. Được nhắc đến nhiều nhất là Tomiya Rikuto và Himura Aoi.
Dĩ nhiên, đó cũng chỉ là lời đồn thôi. Kiểu tưởng tượng viển vông mà nhiều người dễ bị cuốn theo. Thật giả ra sao thì chẳng ai biết.
Nhưng chuyện tán nhảm trong CLB lại khiến nó nghe như có phần đáng tin.
Họ có lẽ suốt ngày tranh luận xem cậu chàng đẹp trai lạnh lùng này hợp với việc bị một gã đẹp trai sáng sủa theo đuổi hơn, hay hợp với một anh chàng bình dị, ít nói hơn.
Dù sao thì, chuyện xảy ra vào một trong những bữa trưa yên ả hiếm hoi giữa tôi và Souma.
—RẦM!
Cánh cửa phòng tự học bỗng bị bật tung ra với một tiếng chói tai.
Cả hai chúng tôi lập tức giật thót. Tôi còn làm rơi cả đôi đũa đang cầm.
“…Hết hồn thật đấy.”
Tôi im lặng đồng tình với Souma, vừa cúi xuống nhặt lại đôi đũa rơi.
“Cái gì vậy trời…? Hình như là Yamabuki đúng không? Có chuyện gì thế?”
Tôi cất hộp cơm trưa đi, lấy một đôi đũa dùng một lần dự phòng, rồi từ từ quay ra phía cửa.
Đứng đó là Yamabuki Sakuna, người mà tôi mới tình cờ gặp lại vài hôm trước sau một năm không thấy mặt.
Đây là lần đầu tiên trong năm nay cả ba chúng tôi—tôi, Souma và Yamabuki—lại tụ tập đầy đủ.
Nhưng thay vì chào hỏi bình thường, Yamabuki cúi gằm bước đến chỗ tôi, rồi ngẩng lên với gương mặt như sắp khóc và buột miệng nói ra một câu kỳ lạ:
“Rikuto bị cướp mất khỏi tớ rồi…!!”
Một câu chẳng biết từ đâu rơi xuống, vừa bất ngờ vừa đầy sự buồn bã.
Dù vậy, đó không phải điều tôi muốn hỏi. Điều tôi muốn—có lẽ Souma cũng như vậy—là nói ra một điều rất cụ thể.
“Này, Yamabuki, về Rikuto—”
“Cái con nhỏ đó là sao hả!? Nó cứ lắc lư khoe ngực ngay trước mặt Rikuto! Thế là sao chứ!?”
Tôi chẳng biết cô ấy đang nói đến ai, nhưng rõ ràng người kia không cố tình khiêu khích Yamabuki.
Với lại, Yamabuki đâu phải dạng ngực nhỏ gì. Thân hình cân đối của cô ấy cũng đủ khiến nhiều người thấy hấp dẫn rồi.
“Đấy không phải là vấn đề. Nghe này, Yamabuki—”
“Rồi cái trò ‘em luôn thích anh’ phát ra từ một đứa vô danh nào thế hả!? Tao đã thích cậu ấy từ lâu lắm rồi, biết chưa hả!?”
Khoan đã.
Nghe cứ như… có ai đó vừa tỏ tình?
Không khó để tưởng tượng cảnh Yamabuki lén theo dõi rồi thổi phồng mọi thứ lên.
So với một người đã thầm yêu Tomiya từ nhỏ, thì đúng là đa phần các cô gái khác trông sẽ như kiểu “vừa xuất hiện từ hư không”…
“…Yamabuki, nghiêm túc nghe tớ nói đi—”
“Rồi tại sao Rikuto lại chấp nhận nó một cách bình thản như chuyện hiển nhiên thế chứ!?”
Cái cách cô ấy nhấn mạnh “chấp nhận như chuyện hiển nhiên” khiến tôi chú ý. Tôi liếc sang Souma, và có vẻ cậu ấy cũng nhận ra điều gì đó.
Nhưng cả hai quyết định để chuyện đó lại bàn sau.
Khi tôi còn đang cố xâu chuỗi mọi thứ trong đầu, Souma lên tiếng:
“Đi rình người khác tỏ tình hả? Thói quen xấu đấy.”
“Cậu ấy không phải chỉ là ‘người khác’…!”
Ờ thì, họ là bạn thuở nhỏ.
Nhưng bạn thuở nhỏ thì vẫn là “người khác” thôi chứ? Với tôi thì là vậy.
Dù là người thân thiết đến đâu, tôi nghĩ bị ai đó chứng kiến khoảnh khắc riêng tư của mình vẫn khó chịu lắm chứ.
Không phải tôi từng trải qua trực tiếp hay gì.
Mà thôi, vốn dĩ Souma và tôi không định dẫn chuyện theo hướng này.
“Nghe này, Yamabuki. Rikuto đâu có bị cướp mất. Với lại, cậu hay cô gái đã tỏ tình cũng đâu có ngủ với cậu ta đâu. Muốn nói ‘bị cướp’ thì chí ít phải có cái gì đó để mà cướp trước đã. Nói thế gây hiểu lầm lắm.”
…Đấy hoàn toàn không phải ý tôi muốn nói, nhưng thôi kệ.
“…Kurusaki, cậu chắc chắn sẽ chẳng bao giờ nổi tiếng đâu.”
Ờ thì, câu đó khách quan mà nói là sai bét.
Nhìn Yamabuki, người có vẻ đã bình tĩnh hơn đôi chút, tôi khẽ thở dài.
“Hạ giọng đi, rồi đóng cái cửa lại. Ngoài hành lang ai cũng nghe thấy hết đấy. Cậu định kéo Tomiya vào mấy tin đồn kỳ cục đấy à?”
Cuối cùng tôi cũng chen được một câu.
Không lâu sau, khi căn phòng đã yên ắng trở lại, bụng Yamabuki lại réo khẽ một tiếng.
“Này, Yamabuki. Cậu chưa ăn gì đúng không?”
Tôi đưa hộp cơm trưa trước mặt cho cô ấy.
“…Đấy chẳng phải phần của cậu à?”
“Giờ trong cửa hàng chắc chẳng còn gì ngon đâu. Tớ ổn mà.”
Cô nàng vẫn hơi do dự, rồi nhận lấy đôi đũa dùng một lần và hộp cơm.
Cần để cô ấy bình tĩnh lại rồi mới nói chuyện đàng hoàng được. Thấy cô im lặng nhận lấy, tôi cũng thở phào.
Nếu chỉ cần một hộp cơm là kéo được cô ấy trở lại bình thường thì quá hời rồi.
“Ngon thật…”
Tốt quá, hợp khẩu vị rồi.
“Cứ ăn đi, khi nào sẵn sàng thì nói. Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”
Tôi có chút manh mối nhưng vẫn rời rạc, chưa hiểu được toàn cảnh.
Có lẽ Souma cũng thấy thế, nên cậu ấy hơi nghiêng người về phía trước, chăm chú lắng nghe.
Cô gái tỏ tình với Tomiya tên là Hachijou Yonagi. Cô bé ấy là đàn em, học cùng cấp hai với Souma, Tomiya, Kiritsuki và Yamabuki.
Souma vừa nghe tên đã nhận ra ngay, gật gù ra vẻ hiểu chuyện.
“Khoan đã, Aoi—cậu không biết sao? Lúc con nhỏ đấy mới vào trường đã là chủ đề bàn tán khắp nơi rồi.”
“Xin lỗi nhé, tớ vốn quen ít bạn bè.”
Hóa ra ngay từ năm nhất, cô bé đó đã khá nổi tiếng rồi.
Còn tôi thì hoàn toàn chẳng biết gì cả. Nhưng trước khi tôi kịp thắc mắc cô gái đấy là người như thế nào, Yamabuki—lúc này đã bình tĩnh hơn—lên tiếng giải thích.
“Con nhỏ đó từng là đàn em trong CLB. Trong đội của Rikuto.”
“Ý cậu là… CLB bóng chày? Làm quản lý à?”
“Ừ… Năm nay nó lại tham gia. Cứ nhìn là cậu sẽ nhận ra ngay thôi. Con bé ấy tóc xanh đen, ngực to lắm.”
Ờm…những gì trong đầu tôi chỉ đang hiện lên hình ảnh một Miyajima tóc xanh mà thôi.
Tôi đã nghĩ mình sẽ nhớ một người đặc biệt đến thế, ngay cả khi chỉ là đàn em khóa dưới, nhưng hóa ra tôi lại hờ hững với mọi thứ xung quanh hơn mình tưởng.
“Vậy là họ đã có mối liên hệ từ trước rồi… Tomiya với cô bé Hachijou đó thật sự thân nhau lắm sao?”
“Con nhỏ đó để ý Rikuto từ lâu rồi, nhưng cậu ấy vẫn luôn tìm cách lảng tránh. Cậu biết lý do tại sao không?”
““...Tại sao?””
Souma và tôi nhìn nhau ngơ ngác. Hoàn toàn không hiểu.
“Khoan, thật hả? Hai cậu thân Rikuto vậy mà không biết à? Cậu ấy dở tệ trong khoản tiếp xúc với con gái đấy.”
““HẢÁÁÁ!?””
Cả hai chúng tôi đồng loạt hét lên.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện đó.
Tomiya lúc nào cũng tỏ ra bình thường khi ở cạnh Kiritsuki và Kaori, nên tôi chưa từng nghĩ đến khả năng này.
Có lẽ tôi đã mặc định rằng vì cậu ta đẹp trai, nổi bật nên đã quen với sự chú ý từ con gái.
Thì ra một trong những lý do Yamabuki mãi không ra tay cũng là vì biết chuyện đó. Nghe ra cũng hợp lý thật.
Nhưng nếu tôi buột miệng nói “Cậu chỉ hèn nhát thôi,” chắc chắn sẽ bị ăn đấm ngay và luôn.
“...Khoan đã.”
Nếu Hachijou đã theo đuổi Tomiya từ lâu, mà Yamabuki lại mất cảnh giác…
Vậy cô ấy có còn tư cách để than phiền nữa không—?
“...Đấy, thế nên người ta mới bảo bọn mình ế là vì vậy.”
Ừ, cả hai đứa luôn.
Tôi lẩm bẩm, Souma liếc nhìn tôi một cái, rồi lại quay sang Yamabuki, không nói gì thêm.
“Hả? Cái gì?”
Bắt gặp ánh mắt trao đổi lén lút của hai đứa, Yamabuki nghiêng đầu khó hiểu.
“Không có gì. Thế rốt cuộc, điều gì khiến Rikuto chấp nhận lời tỏ tình của cô bé ấy?”
Khi tôi kéo lại chủ đề, Yamabuki quay mặt ra cửa sổ với vẻ khó chịu.
“Con nhỏ đó tách khỏi bố mẹ, chuyển hẳn đến đây chỉ để học cùng trường với Rikuto... Nghe nói hồi lễ tốt nghiệp, nó từng tỏ tình một lần rồi nhưng bị từ chối luôn.”
Ra là… sau lưng Yamabuki, hửm.
Tôi không biết, Souma cũng chẳng biết, nhìn phản ứng là hiểu.
“Bỏ nhà chỉ để học cùng cấp ba với người mình yêu, nghe khá nghiêm túc đấy.”
“...Ừ. Rất chân thành.”
“...Cậu đang mỉa mai à?”
“Làm gì có. Yamabuki, cậu cũng thế thôi. Cậu bỏ qua suất tuyển thẳng từ mấy trường thể thao chỉ để theo Rikuto đến đây còn gì.”
Hả, tôi chưa bao giờ nghe đến chuyện này.
Thì ra Yamabuki đã có kha khá giải thưởng nhờ thành tích bơi lội từ cấp hai. Dù được nhiều trường thể thao mời gọi, cậu ấy vẫn chọn học chương trình bình thường chỉ để chung trường với Tomiya.
Không phải là so đo gì, nhưng về mức độ hy sinh, rõ ràng hai người họ ngang ngửa nhau.
Khác biệt thật sự chỉ nằm ở một điều.
“Là dám hành động hay không thôi...”
Souma buột miệng, nhưng câu nói vu vơ đó lại như mũi dao đâm thẳng vào tim Yamabuki.
“Urgh...”
Đấy, tôi đã bảo là mình không muốn nói rồi mà…
“Thì… cũng khó mà ra tay khi cậu ấy công khai nói mình không giỏi trong khoản đối diện với con gái, đúng không…?”
Rốt cuộc sao tôi lại phải tìm cách xoa dịu Yamabuki thế này?
Mà thú thật, sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, tôi lại thấy muốn khen cô bé Hachijou chưa từng gặp mặt kia. Cô bé đó biết rõ rủi ro nhưng vẫn dám tiến tới, còn kiên trì ngay cả khi từng bị từ chối.
Ngước sang nhìn, tôi nhận ra hộp bento của mình trước mặt Yamabuki đã trống trơn, nên bèn lẳng lặng dọn đi.
“C-cảm ơn… Ngon lắm.”
“Ừ, không có gì. Muốn tớ làm thêm cho lần sau không?”
“Làm… cái gì cơ?”
“Bento.”
“Thôi, khỏi vậy. Tớ cũng biết nấu mà.”
Tất nhiên tôi biết.
Cậu ấy từng kể rằng mình cố gắng học nấu nướng chỉ để làm đồ ăn cho Rikuto.
Nhưng giờ, dù vẫn còn tình cảm, Yamabuki lại chỉ tự nấu cho bản thân. Nghe thôi cũng thấy khó chịu, thậm chí có chút xót xa.
“...Mà, nghe bảo Yonagi nấu ăn cũng giỏi lắm.”
Cô ấy nghe ở đâu ra thế?
Mà nghĩ lại cũng chẳng lạ. Hai người cùng thích một người, chắc Yamabuki để ý kỹ lắm. Có thể họ đã tiếp xúc nhiều hơn tôi tưởng.
“Nếu phải nói điểm mà tớ thắng con nhỏ đó—”
“Đừng có so đo nữa...”
Tôi cắt ngang trước khi Yamabuki kịp nói hết, thì gay lập tức nhận ngay một cái lườm sắc lẹm.
Khó xử trước ánh mắt đó, tôi quay đi—thì bắt gặp Souma đang cười khổ. Tôi chỉ còn biết cười gượng gạo đáp lại.


9 Bình luận
YAAI