“Ồ, tìm thấy rồi.”
“Hả? Ở đâu cơ?”
“Hai cô nàng tóc đỏ kia kìa—xinh lắm, đúng không?”
Tsuse chỉ vào một cặp chị em.
…Trông họ hơi quen quen.
Trời hôm nay trong xanh và quang đãng.
Thời tiết thì hoàn hảo—nhưng tâm trạng tôi lại cứ trĩu xuống.
Dưới cái nắng ngày một gắt, tôi nhìn xuống từ sân thượng, nơi ban tổ chức đang phát biểu khai mạc rồi cố nén một cái ngáp nhỏ.
Sau đó tôi liếc sang cậu bạn đứng cạnh mình.
“…Nhiều người thật. Quá nhiều… cậu không thấy à?”
“Không phải năm ngoái cũng đông thế này sao?”
“Thế à…?”
“Ờ, nhưng năm ngoái là ngày thường. Năm nay rơi vào thứ Bảy, chắc vì vậy đó.”
“À, ra thế!”
Dù trò chuyện vậy thôi, nhưng không phải chúng tôi đang trốn việc.
Bọn tôi được nhờ làm nhiệm vụ nên mới được lên sân thượng—nơi vốn dĩ cấm vào. Chứ nếu muốn trốn, bọn tôi sẽ khôn ngoan hơn, chứ chẳng dại gì lang thang ở chỗ nguy hiểm thế này.
“Này, cậu thấy Miyajima-san mặc áo ngắn tay trong lớp hồi sáng không?”
“Ừ, có.”
“Trời, vòng một cỡ đó—nhìn nặng ghê. Nhưng khí chất rực rỡ của Kaori-san cũng tuyệt nữa. Ước gì hè đến nhanh nhanh…”
Ừ thì ngắm gái xinh tôi hiểu, nhưng ít nhất cũng nhắc đến Kiritsuki một lần đi chứ?
Rõ ràng cậu ta chỉ quan tâm đến ngực thôi.
“À, còn Yamabuki lớp 3—cậu ấy cũng xinh nữa. Cậu ấy trong đội bơi. Mà này, sao đồ bơi thi đấu lại hở lưng nhiều với cắt cao tận đùi vậy nhỉ?”
Đừng có nhắc đến tên cô ấy. Người vừa mới thất tình đấy. Đừng lôi một cô gái đang tổn thương vào mấy cuộc trò chuyện biến thái của cậu như vậy.
“…Chắc để tăng hiệu suất chứ?”
“Không, tớ cá là mấy ông thiết kế đều biến thái cả.”
Vì là bơi lội nên tất nhiên phải dùng vải ôm sát, giảm lực cản trong nước.
Vậy cũng hợp lý thôi, đúng không?
“…Mà nhắc mới nhớ, hội thao này không có bơi à?”
“Đây đâu phải giải thể thao thành phố…”
“Dù sao thì, đồ bơi hai mảnh vẫn là đỉnh nhất.”
Đồ bơi hai mảnh là gì nhỉ…? À, cái loại mà áo và quần tách rời.
“…Thực ra bỏ qua bikini, tớ lại thích loại áo chống nắng giống hoodie hơn.”
“Ừ thì cũng được, nhưng nếu mặc áo chống nắng thì phải khoác ngoài bikini. Bên dưới mặc thêm quần shorts nữa.”
Nghĩ lại thì năm ngoái tôi chẳng đi biển… chỉ đi bể bơi với Yamabuki và Souma thôi.
“Diện tích vải của bikini cũng chẳng khác gì đồ lót mấy.”
Gọi hẳn là “lingerie” thay vì “đồ lót” đúng là có dụng ý cả.
“Iít vải thế, lại còn để ướt sũng… thế mới càng sexy.”
…Đúng là Tsuse. Đây có phải kiểu trò chuyện bình thường của con trai cấp ba không nhỉ?
Sao chúng tôi lại bàn về đồ bơi với mấy sở thích quái gở này trong hội thao vậy? Mới sáng thứ Bảy mà không khí y như mấy cuộc tán dóc đêm khuya.
“Ồ, đến giờ rồi. Kéo cái đó xuống đi.”
“Rõ.”
Đúng lúc kết thúc bài phát biểu khai mạc, chúng tôi thả tấm băng rôn “Lễ hội thể thao lần thứ 62 của trường cấp ba Kumoyama” từ trên sân thượng xuống.
“Ổn rồi. Không rơi đâu.”
“Ừ, tốt.”
Xong việc, tôi và Tsuse vội vàng chạy xuống sân.
Dưới mấy chiếc lều bạt phân theo khối và lớp, tôi tìm đúng chiếc ghế gấp có dán số báo danh của mình và vừa định ngồi xuống—thì Kaori và Kiritsuki trông thấy.
“À, Aoi-kun! Cậu đi đâu mà trốn tập khởi động thế?”
“Hả? Tsuse-kun đâu?”
Kiritsuki lập tức nhận ra người bạn đồng phạm trốn việc không có mặt.
“À, xin lỗi. Tsuse bị trượt cầu thang, nên tớ đưa cậu ấy tới phòng y tế rồi.”
““Thật á…?””
Hai cô gái đồng thanh thở dài—mà thực ra, tôi chẳng trách được họ.
“Còn nữa, Tsuse đáng lẽ là chân chạy đầu tiên trong tiếp sức lớp đúng không…? Giờ ai thay đây?”
“Ối, chết! Đúng rồi! Sao cậu ấy lại thế chứ…”
“Aoi-kun…”
“Không đời nào tớ có thể chạy relay sau cái bài chạy vượt chướng ngại vật đường dài đó đâu, được chứ?”
“Ừ, tớ biết mà. Chỉ hỏi thử thôi.”
Không phải là tôi thiếu sức bền, chỉ là tôi vốn không hợp với chạy cự ly ngắn.
Nếu có thì tôi hợp với cái gọi là “chạy dài tốc độ cao” hơn—cỡ 400 hay 800m gì đó.
Nhưng nói cho cùng thì tôi vốn chẳng giỏi chạy, mà hễ bị để ý trong mấy sự kiện nổi bật thì lại căng cứng người. Không hợp với tôi chút nào.
“Aoi, cậu có vòng loại trò đuổi bắt tiếp theo đó.”
Khi múa kagura, tôi không cảm thấy bản thân bị nhìn chằm chằm, bởi lớp hoá trang khiến tôi có cảm giác người ta không thật sự nhìn vào mình.
“…Aoi?”
Đám đông lớn khiến tôi thấy bất an. Tôi nhớ lại những ánh nhìn ngày xưa. Bụng và ngực tôi co thắt lại như bị ai đó bóp chặt. Cái cảm giác bị nhìn thấy nhưng chẳng được thừa nhận, giống hệt hồi đó—
“Aoi!”
“Gah!?”
Một anh chàng đẹp trai bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt. Tôi suýt nữa thì đấm cậu ta.
“G-Gì vậy?”
“Cậu ngẩn ngơ gì thế? Đến lượt cậu thi vòng loại trò đuổi bắt rồi đấy. Ra kia mà cố sống sót được 20 phút đi.”
Dù tôi có cố gắng đến đâu thì cũng chẳng bao giờ đạt được thành tích gì lớn.
Thở dài, tôi lê bước ra sân, nơi vừa được chuẩn bị lại y hệt đường chạy chướng ngại vật.
Luật chơi trò đuổi bắt khá đơn giản:
Chỉ cần chạy trốn khỏi những kẻ truy đuổi và đừng để bị bắt trong thời gian quy định.
10 thành viên đội điền kinh đảm nhiệm vai trò “đuổi bắt”. 3 học sinh từ mỗi lớp của 5 khối—tổng cộng 15 người mỗi khối, tức 45 người tham gia cả trường.
15 người trụ lại đến cuối cùng sẽ được tính là qua vòng loại.
Nếu số người sống sót ít hơn thì sẽ chọn thêm những người bị bắt muộn nhất để đủ 15 suất.
Vòng chung kết diễn ra vào buổi chiều, ngay trước sự kiện chính—chạy tiếp sức giữa các lớp.
Trong 15 người qua vòng loại, ngẫu nhiên chọn 3 người làm kẻ truy đuổi.
Mỗi kẻ đuổi sẽ truy theo bốn người trong nhóm riêng, nên sân sẽ chia khá hẹp.
Vòng chung kết không có giới hạn thời gian, cứ chạy cho đến khi mỗi nhóm chỉ còn một người.
Người cuối cùng ấy phải trụ thêm 1 phút nữa. Nếu trụ được thì người chạy thắng, nếu bị bắt thì kẻ đuổi thắng.
Thứ hạng của kẻ đuổi dựa trên tốc độ bắt hết mọi người.
Người chạy thì được xếp hạng dựa trên thời gian bị truy đuổi, do giám khảo quyết định.
…Mà mấy chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến tôi, vì tôi vốn cho rằng mình sẽ bị loại.
Quả nhiên, dù đã cố gắng hết sức, tôi chỉ về cỡ hạng 20 và bị bắt khi mấy tay đội điền kinh cùng xúm lại bao vây.
Thoát thế nào nổi. Càng ít người chạy, lợi thế càng nghiêng về phía kẻ đuổi—và người bị loại sẽ càng nhanh.
Trong số 15 người qua vòng loại, chỉ có Kiritsuki là sống sót được trọn thời gian.
Khi những kẻ đuổi ngã gục mệt nhoài trên sân, cô ấy đứng một mình, tạo dáng chiến thắng đầy tự tin.
Khi trở về lều lớp mình, cô ấy chen qua đám bạn cùng lớp đang reo hò rồi ung dung ngồi xuống cạnh tôi.
“Ahh, Kiritsuki... giỏi thật đấy—mà trông cậu chẳng mệt gì cả nhỉ. Cũng phải thôi, nhà vô địch năm ngoái mà.”
“Nhưng cậu trông còn mệt hơn. Chẳng phải cậu tự tin vào sức bền của mình sao...? Khoan, Himura-kun, mặt cậu tái mét rồi kìa.”
“Không sao. Đừng lo. Chỉ hơi say nắng với ngợp vì đám đông thôi…”
Sự thật là, lúc mọi người rời sân, tôi đột nhiên thấy tất cả ánh mắt đều dồn vào mình. Nhịp tim tôi tăng vọt, và cảm giác buồn nôn ập đến…
Nhưng nói ra thì chỉ làm mọi người rối thêm.
“Nghe chẳng ổn chút nào. Nếu thấy tệ hơn thì đi gặp y tá đi nhé?”
“Tớ sẽ ổn thôi… chắc vậy. Chỉ cần nghỉ một lát.”
Tiết mục múa của lớp tôi đến sát giờ ăn trưa mới diễn, nên hiện tại tôi chẳng còn sự kiện nào.
Chỉ cần ở trong bóng râm là ổn.
Cùng lắm thì làm như cô ấy nói, vào phòng y tế. Nhưng tôi không muốn người khác nghĩ mình đang trốn tránh chỉ vì chẳng có tiết mục gì, nên vẫn nán lại.
Dù vậy, tôi uống hết chai nước thể thao rồi thở dài, cảm thấy vừa khó chịu hơn vừa khát hơn.
Đưa mắt sang trò ném túi vải—một sự kiện đơn giản mà cả những người không giỏi thể thao cũng tham gia được—tôi lững thững sang lều của lớp khác cho đổi không khí.
Trong lúc đang nói chuyện với một người bạn lớp 3—
“—Này, Himura, nhìn kìa.”
“Hử?”
Đang nói dở với bạn lớp 3 thì Yamabuki bất ngờ lên tiếng.
Cô ấy chỉ về phía khán đài đằng xa.
Ở đó, tôi thấy một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen và Souma, gương mặt cậu ta cứng ngắc lạ lùng khi nói chuyện cùng cô ấy.
“…Đó là người cậu từng kể, đúng không?”
“Ừ... bạn thuở nhỏ của cậu ấy.”
“Cô gái ấy tên gì nhỉ?”
“Hmm… Kanoya... Misora-san, hình như thế.”
Tôi và Yamabuki nhìn nhau, gật đầu, rồi cùng tiến về phía Souma.


7 Bình luận
YAAI