Một ngày cuối tháng Tư, vào tiết cuối buổi sáng, chúng tôi đang luyện tập cho hội thao sắp tới diễn ra sau kỳ nghỉ Tuần lễ Vàng.
“Himura, nắm bên đó đi.”
Bị gọi bất ngờ, gần như theo phản xạ, tôi đặt tay lên chiếc thang kim loại ở gần đó.
“Ừ.”
Tôi vốn không thích hội thao cho lắm.
Thể lực thì có, nhưng khả năng chạy của tôi chỉ ở mức trung bình. Trước đây tôi từng đi học nhảy ngoài việc tập kagura, nên mấy trò nhào lộn thì tôi làm được, nhưng tiếc là khoản chạy thì… bình thường thôi.
“Nào—hây dô!”
Không biết có phải vì dùng nhóm cơ khác hay do dáng chạy của tôi không chuẩn, nhưng tất cả đều vô nghĩa khi tôi bị đơ cứng người mỗi khi trở thành tâm điểm chú ý. Cảm giác bị cả đám người nhìn chằm chằm gần như thành sang chấn tâm lý rồi.
Nói ngắn gọn thì tôi không phải kiểu người tỏa sáng ở hội thao.
Tôi không nhớ nó bắt đầu từ khi nào, nhưng lý do thì chỉ có một.
“Nặng quá…”
Không rõ cái thang sắt này dùng để làm gì, nhưng dù với hai thằng con trai khiêng, nó vẫn nặng khủng khiếp.
“Ừ.”
Dù số tiết mục tham gia không nhiều, nhưng nhờ Kaori, tôi vẫn bị đẩy vào mấy mục cần thể lực cao.
Một là cuộc đua vượt chướng ngại vật dài khắp sân.
Hai là trò đuổi bắt giữa các lớp, trong đó 10 thành viên đội điền kinh sẽ làm “người đuổi”.
Ngoài ra, tôi còn tham gia nhóm nhảy nữa.
Năm ngoái tôi cũng nghĩ rồi, nhưng mà… học sinh cấp ba mà chơi trò đuổi bắt nghiêm túc như thế thì có hơi lố không nhỉ? Ngồi xem thì vui thật, nhưng khi là người phải chạy thì lại là chuyện khác…
Vừa dọn dẹp mấy chướng ngại vật dùng trong lúc tập, tôi vừa thả mình vào dòng suy nghĩ đó. Lúc ấy, cậu bạn cùng khiêng thang bên cạnh—Tsuse Kouji, một học sinh kiểu “mờ nhạt” y như tôi—bỗng khựng lại.
“Ái chà—!”
“À, xin lỗi.”
Tôi nhìn theo ánh nhìn của cậu ta và nghe thấy mấy lời lẩm bẩm.
“Sao mắt con người tự động dõi theo thứ đang di chuyển vậy?”
Tôi chẳng hiểu cậu ta muốn nói gì, nhưng vẫn trả lời bằng điều tôi từng nghe ở đâu đó.
“Người ta nói khoảng 80% thông tin cảm giác con người tiếp nhận là từ thị giác.”
“Thế nên phản xạ nhìn theo thứ gì đó to và đang di chuyển là chuyện bình thường nhỉ? Giống như bản năng sinh tồn vậy.”
“Chắc thế.”
“…Mà thứ đó chắc chắn được coi là vũ khí đấy.”
“Vũ khí?”
Ở sân trường cấp ba thì lấy đâu ra thứ như vậy chứ.
Tôi nhìn theo hướng mắt cậu ta—và thấy Miyajima đang chạy hết sức trong trò đuổi bắt.
Và đúng là… có thứ khá to đang nảy tưng tưng theo từng bước chạy của cô ấy.
“…À. Loại ‘vũ khí’ đó hả.”
Ngược lại, Kiritsuki—người bị Miyajima đuổi—thì chẳng có gì để nảy cả, khiến sự tương phản càng rõ rệt.
Nghĩ rằng Kaori chắc cũng ở gần đó nếu hai người kia có mặt, tôi đảo mắt tìm và thấy cô ấy đang ngồi dưới bóng râm xa xa, dõi theo bọn họ.
“Làm sao để lớn lên được như vậy nhỉ?”
“Không biết. Tớ nghe nói gia súc ở nước ngoài được tiêm đầy hormone tăng trưởng nên to lớn hơn người Nhật.”
Chúng tôi vừa đi vừa tán dóc linh tinh.
“Thật à?”
“Tầm mức tin đồn nhảm thôi. Nghe bảo vẫn nằm trong giới hạn an toàn. Với lại tớ cũng chẳng rõ hormone tăng trưởng có ảnh hưởng đến mấy thứ đó hay không.”
Ngực phát triển chủ yếu do hormone nữ—tôi nghe vậy. Còn việc hormone dùng cho gia súc có tác động đến estrogen hay không thì… mấy đứa cấp ba như chúng tôi làm sao biết.
“Dù vậy, mấy cô gái trong mấy buổi phỏng vấn bãi biển ở nước ngoài trông lúc nào cũng đầy đặn.”
“Có khi là do chọn lọc. Họ cố ý chọn những người như vậy thôi.”
“Cũng có thể. Nhưng tớ nghĩ phần lớn sự phát triển cơ thể là do di truyền.”
“Hmm… Tớ nghe nói miễn dịch và tài năng là do gen, hình dáng khung xương được định hình khi còn trong bụng mẹ, còn vóc dáng thì phát triển trong quá trình trưởng thành.”
“…Nghe ở đâu vậy?”
“…Không nhớ.”
Chắc là trên TV hay gì đó. Dù đúng hay sai thì… tôi cũng chẳng mấy quan tâm.
“Rồi, đặt xuống nào—cẩn thận chân đấy.”
“Ừ.”
Chúng tôi cất chiếc thang sắt nặng nề vào kho dụng cụ rồi đi thu nốt mấy rào chắn còn lại.
“Dù kích thước cơ thể thế nào, tớ nghĩ dáng đứng và cấu trúc cơ thể vẫn ảnh hưởng nhiều nhất đến vẻ ngoài.”
Chẳng ai hỏi, nhưng tôi vẫn nói, coi như bênh vực cô gái không có gì để nảy kia.
Tsuse gật đầu:
“Dù ngực có to nhưng lưng còng thì trông vẫn béo thôi.”
Vãi luôn, thẳng thắn dữ. Bộ cậu bỏ quên sự tế nhị ở nhà rồi hả?
“Còn trang phục cũng quan trọng nữa. Có thể che giấu nhiều thứ bằng trang phục. Nhưng mặc đồ thể dục thì không giấu được gì cả.”
“Gu tớ lại là mấy cô mặc áo tay dài rộng thùng thình với quần short ngắn. Khi họ cởi áo khoác ra và hóa ra lại đầy đặn thì… tuyệt vời.”
“…Ừ, tớ cũng thích thế.”
Câu chuyện bắt đầu lệch hẳn chủ đề rồi. Nhưng thôi kệ.
Có lẽ nam sinh cấp ba vẫn thường nói chuyện kiểu này.
Một lần nữa, chúng tôi lại nhìn về phía Miyajima.
Cô nàng đang khom người, chống tay lên đầu gối và thở dốc, trong khi Kiritsuki đứng cạnh phe phẩy quạt, trông chẳng hề mệt mỏi chút nào.
“Ít ra cậu ấy cũng nên nương tay chứ.”
“Đuổi một thành viên đội điền kinh thì khó rồi. Lực cản gió không giúp gì được đâu.”
“Nhưng Miyajima-san thật ra cũng khá nhanh mà.”
“Đúng không? Chạy mà nảy vậy chắc đau lắm.”
“Thỉnh thoảng cậu ấy cũng đưa tay giữ lại, chắc là đau thật.”
Ừ thì, nếu có cô gái nào nghe được chắc bọn tôi bị khinh ngay và luôn mất.
Chúng tôi đã tán nhảm về ngoại hình con gái suốt một lúc rồi.
…Nhưng mà, chuyện thế này ở nam sinh cấp ba thì cũng bình thường thôi.
Vừa dọn xong mọi thứ, tiếng chuông báo hết buổi sáng vang lên.
Bầu trời hôm nay trong xanh rực rỡ.
Trên đường quay lại lớp, chúng tôi đi ngang qua đám học sinh tụ tập ở sân ăn trưa.
Bỏ qua khung cảnh đó, chúng tôi bước vào tòa nhà và hướng tới phòng thay đồ nam ở tầng ba.
Trong lúc tôi đi mở hết cửa sổ trước khi thay đồ, những nam sinh khác lần lượt bước vào.
“Nóng chết mất…”
“Bên ngoài có gió còn mát hơn.”
“Này, ai xịt khử mùi đi.”
“Tháng 4 gì mà nóng dữ.”
“Ai có khăn ướt không?”
Phòng thay đồ nhanh chóng trở nên ồn ào.
Không muốn nán lại lâu, tôi thay đồ thật nhanh rồi ra ngoài.
Đúng lúc đó, Kiritsuki và Kaori cùng bước ra từ phòng thay đồ nữ.
“…A.”
“…A”
“?”
Ngay khi thấy mặt tôi, bọn họ ngay lập tức theo bản năng giữ khoảng cách.
Đó là một hành động trắng trợn đến mức khiến tôi không khỏi cau mày đôi chút—nhưng rồi Kaori bắt đầu khẽ ngửi quanh cổ áo, và tôi cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đang diễn ra.
Không nói đến Kiritsuki, hôm nay Kaori trông trầm hơn thường lệ. Cô ấy tránh vận động mạnh và dường như đặc biệt chú ý đến mùi cơ thể mình.
Có lẽ là… đến kỳ.
Tôi từng nghe—không phải từ Kaori mà là từ mẹ cô ấy—rằng vào những ngày này, cô ấy hay bị hơi sốt và đổ mồ hôi nhiều hơn. Vì vậy, Kaori thường trở nên nhạy cảm với mùi cơ thể.
Tôi thật sự không muốn xen vào những chủ đề tế nhị như thế, nhưng cũng không muốn phớt lờ sự quan tâm mà mẹ cô ấy dành cho con gái mình—kiểu quan tâm mà việc có một người ở gần có thể giúp cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn.
Dù vậy, đó là chuyện ở nhà. Còn ở trường, bên cạnh cô ấy có Kiritsuki rồi, nên chắc không sao.
Dù trông hơi mệt, tôi nghĩ hôm nay Kaori không cần đến tôi.
Nghĩ hết những điều đó chỉ trong tích tắc, tôi chẳng nói gì mà bước thẳng về lớp.
“…Ể?”
Kiritsuki khẽ thốt lên đầy ngạc nhiên.
“Kaori, hôm nay tớ thực sự có mùi mồ hôi vậy sao?”
“Không, tớ không nghĩ vậy. Nhưng vừa nãy đâu phải là kiểu ‘tránh cho lịch sự’ đâu, đúng chứ?”
Tớ nghe thấy cả đấy nhé. Mặt tớ đâu có điều khiển được. Hơn nữa, hai người là người chủ động lùi lại trước mà.
“Ô, Nanami.”
“Kaori-chan, cậu ổn chứ? Vừa nãy cậu còn nghỉ ngơi mà.”
“À, ừ. Chỉ hơi mệt chút thôi.”
Tôi giả vờ như không thấy có mấy gã tiến lại gần hai người họ bên ngoài phòng thay đồ.
Ngay cả khi về lớp, đám con trai vẫn vây quanh Kaori.
“Nanami-san, hôm nay cậu ăn ở căng tin à?”
“Tớ mang cơm hộp.”
“Tớ biết một chỗ ăn trưa vừa yên tĩnh vừa mát, cậu muốn đi cùng không?”
“Này, đừng có định cướp người chứ.”
“Đang nói chuyện với cậu ấy thì đừng xen ngang!”
Vừa khi cơn sốt “học sinh chuyển trường” lắng xuống, tất cả lại ùn ùn kéo đến chỗ Kaori.
Mà nghĩ lại… có lẽ đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra từ đầu năm học.
Năm ngoái chúng tôi không cùng lớp nên tôi không chứng kiến nhiều, nhưng xem ra với cô ấy, chuyện này là bình thường kể cả khi đã vào cấp ba.
“Nanami-san, trước giờ nghỉ trưa tớ có thể nói chuyện với cậu chút được không?”
A, đến cả Tomiya cũng tới hỏi thăm luôn. Có lẽ vì trông Kaori không được khỏe.
“Ồ, Tomiya-kun, có chuyện gì vậy?”
À rồi. Chắc chắn cậu ta định đưa cậu ấy lên phòng y tế đây mà. Đúng là tên khốn trơn tru.
…À mà, có ai đó làm ơn gọi cả tên Kiritsuki nữa được không? Cô ấy đang đứng ngay đó với vẻ mặt đầy bất lực kìa.
Nếu tốt hơn thì hãy giúp cô ấy đi.
Cũng không phải tôi có cách giải quyết gì đâu.
Trước đây, vai trò đó thường là của Miyajima. Nhưng giờ với phong cách nói chuyện lịch sự, phong thái điềm đạm và chút rụt rè, cô ấy bắt đầu toát ra cái cảm giác “đừng lại gần”.
Gần đây, tôi chỉ thấy Kaori hoặc Kiritsuki nói chuyện với cô ấy trong lớp.
Còn ngoài giờ học, Miyajima vẫn hay bị mấy cậu con trai lớp khác vây quanh.
Tôi thì… thà tránh mấy rắc rối này còn hơn. Tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Gặp phải cô bạn kỳ quặc và bị nhân viên cửa hàng tiện lợi hành hạ tinh thần thế là quá đủ rồi.
“…Thật đấy. Bọn họ nên để tâm đến tình trạng của Kaori một chút thì hơn.”
Khoan—Kiritsuki, cậu lẻn qua đây từ khi nào vậy? Kaori vừa rồi rõ ràng đã giật mình quay lại nhìn.
“Này, Himura-kun. Có rảnh chút không?”
“…Đợi ăn xong được không?”
Cô ấy gật đầu, thế là tôi nhanh chóng cúi xuống ăn hết phần cơm trưa.


10 Bình luận
P/s: Tôi cũng thích gái mặc áo tay dài rộng + quần ngắn. Kiểu mà phần áo che luôn quần ấy