• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chap 8

6 Bình luận - Độ dài: 1,861 từ - Cập nhật:

“Anh về rồ—...à.”

Vừa đi mua đồ ăn về thì chẳng hiểu sao, tôi thấy Kaori đang ngồi trong phòng khách dạy kèm cho Kohaku và Minori.

Hôm nay cô ấy không mặc đồng phục, mà thay vào đó là một bộ đồ đơn giản—áo hoodie và quần ống rộng.

“À, Aoi-kun, cậu về rồi à.”

… Một lần thôi cũng được, mình muốn nghe câu đó từ bố mẹ.

Xe của họ không có trong gara, chắc là vẫn chưa về.

Mẹ tôi làm công việc chăm sóc người cao tuổi, còn bố thì là cảnh sát. Cả hai đều kiếm được kha khá, nhưng hầu như chẳng mấy khi ở nhà nên phần lớn việc nhà tôi đều làm.

Vậy thì… nếu Kaori ở đây, chẳng lẽ—

“Bố về rồi à?”

“Hửm? Người duy nhất về là cậu đó, Aoi-kun.”

Sai bét.

Sao cô ấy lại ở đây nhỉ? Tôi không nói ra, chỉ lẳng lặng cất mấy món không dùng cho bữa tối vào tủ lạnh.

“À, Kohaku-chan, chỗ này chưa đúng đâu. Chị cũng từng mắc lỗi giống thế này trong bài kiểm tra, nhưng ở đây thì…”

Tôi không muốn trông giống đang rình mò, nên tránh nhìn quá rõ để biết họ đang học gì.

Hành động như vậy chắc đáng nghi lắm, thôi bỏ đi vậy.

“Kaori-chan cũng mắc lỗi khi làm bài à?”

“Tất nhiên rồi. Chị tự tin là mình nhớ nhanh nhưng quên cũng nhanh nữa. Nếu không ôn lại đàng hoàng là sẽ sai ngay. Vì thế mà suốt năm ngoái chị chẳng được hạng nhất lần nào ở kỳ thi cuối kỳ cả.”

Kaori luôn giữ được thành tích nhờ chuẩn bị và ôn tập đầy đủ.

Còn thể thao thì cô ấy hay đùa: “Một khi tớ đã học xong, cơ thể tự động di chuyển thôi.”

Nhưng điều tôi để tâm hơn là… tôi vẫn không tin nổi Kohaku—người luôn xa cách tôi—lại có thể tươi cười nói chuyện rôm rả với Kaori như vậy.

Với tôi thì em ấy chẳng nói mấy câu, vậy mà với Kaori lại có thể trò chuyện thoải mái thế sao?

Mình không biết là nước mắt chảy vì xắt hành hay vì thấy nhói lòng nữa.

"Whoa, anh thái nhiều hành quá vậy. Anh định làm món gì thế?"

Có lẽ đã chán học, Minori bước vào bếp, tò mò nhìn tôi đang làm gì.

“…Anh trộn nó với bột mì, muối, nước dùng và nước để làm bột, rồi rán hai mặt, sau đó cắt nhỏ rồi chấm với nước sốt. Không biết món này gọi là gì nữa.”

“Ồ~”

Thỉnh thoảng tôi cũng làm món này hoặc bánh khoai tây rán, để đó cho bố mẹ khi về muộn hoặc sáng sớm là có thể hâm lại ăn.

Món này no lâu vì làm từ khoai tây hoặc bột mì, thêm chút mặn thì cũng hợp nhắm rượu lắm.

Cá nhân tôi thì thích galette[note78509] kiều mạch với trứng và giăm bông hơn.

Nhưng bột kiều mạch thì đắt…

“Nó dẻo và ngon lắm. Chị thích ăn với phô mai nữa.”

“Kaori-chan ăn ở đây hả?”

“Ừ, được không?”

“Tùy cậu thôi.”

Minori đã nói muốn ăn ở đây nên tôi cũng định nấu nhiều hơn rồi.

Nhưng… Kohaku này, chỉ một lần thôi, cười với anh được không?

Tất nhiên, tôi không nói ra, chỉ tiếp tục nấu trong khi cảm thấy hơi ngượng vì cả ba đang nhìn mình.

“Kaori-san, cái kẹp tóc của chị dễ thương quá!”

Khi nấu xong và Kaori giúp bày ra đĩa, Minori bất ngờ khen.

Kaori mà đeo kẹp tóc ấy hả? Không tin nổi. Tôi ngạc nhiên, nhưng mắt vẫn lén nhìn qua.

“Cái này á? Hehe, quà sinh nhật của bạn thân chị đó.”

Cô chạm nhẹ vào chiếc kẹp có bông hoa thủy tinh màu xanh.

Tuy chỉ là một chút, nhưng Kaori hiếm khi cặp mái sang một bên như vậy.

“Cậu ấy bảo, ‘Tớ biết cậu ít đeo phụ kiện, nhưng tớ thấy cái này có vẻ hợp với cậu nên mong cậu đeo nó.’”

“Chị vốn đã dễ thương sẵn rồi mà, Kaori-chan.”

“Cảm ơn, Kohaku-chan. Nhưng cậu ấy còn nói thêm, ‘Đó chỉ là lý do bề ngoài thôi. Thực ra tớ thấy nó chỉ hợp với cậu và muốn cậu đeo nó bằng mọi giá.’ Ngọt ngào ghê đúng không?”

Tôi mơ hồ đoán được người “bạn thân” kia là ai—dạo gần đây tôi cũng hay đi cùng người đó.

Nên tôi buột miệng—

“…Ngầu thật đấy.”

 

Không lạ gì khi cô ấy không kể với tôi lúc đó.

“Đúng không?! Tớ rung động liền luôn đó.”

“Chỉ có cảm giác” và muốn người ta đeo sao? Tôi thì chẳng bao giờ nói được câu như thế.

Ép để đeo kẹp tóc, ha… Haizz.[note78510]May mà tôi không nói ra.

Vẫn hơi buồn buồn, tôi nhìn Kaori lần nữa.

“Phải công nhận Kiritsuki có gu thẩm mỹ. Trông nó hợp với cậu thật.”

Sao cô ấy lại ngạc nhiên thế nhỉ? Soi gương là biết mà.

Nhưng mà… đúng là tông màu lạnh của chiếc kẹp hợp với làn da trắng của Kaori.

Nghĩ tới đó, tôi lẩm bẩm—

“…Sẽ thật phí nếu Kaori không chăm chút hơn, vì cậu ấy vốn đã có lợi thế rồi.”

“Ể? Gì…?”

Thời trang đâu chỉ gói gọn trong việc trang điểm. Ngay cả khi không thích, vẫn có thể thử phối với quần áo, phụ kiện, kiểu tóc, hoặc giày dép.

Nhưng mà, có lẽ như vậy mới cân bằng—nếu cô ấy bắt đầu ăn diện nghiêm túc thì chắc sẽ càng trở nên xa vời mất, giống như đóa hoa trên đỉnh núi.

Nhưng có khi nhờ thế mà cô ấy sẽ để ý tóc tai của mình hơn. Cũng tốt.

“Kohaku, em mang cái này ra bàn nhé? Minori-san, em ngồi xuống đi.”

“Em cũng giúp!”

“…Vậy anh nhờ em cái này.”

“Vâng!”

Kaori, người đang hơi đơ ra, bị bỏ lại khi chúng tôi chuẩn bị bữa tối.

Thực ra đứng ngây ra vậy cũng hơi vướng đường đấy.

“Kaori, cậu làm gì thế?”

“Ể? K-không, không có gì đâu. Chắc vậy…”

“Không có gì thì ngồi xuống đi.”

Chẳng biết cô ấy đơ vì chuyện gì nữa, thôi kệ vậy. Ăn tối thôi.

Tôi khẽ nói “Itadakimasu”, rồi ba người kia cũng làm theo.

Bữa ăn diễn ra yên lặng. Cả ba đều có cách ăn uống rất lịch sự, đến mức tạo cảm giác sang trọng.

Không phải tôi không thích, chỉ là…

Tôi thoáng nghĩ, giá mà Minori và Kaori thật sự là bố mẹ chúng tôi.

Tôi biết chuyện không đơn giản như vậy. Tôi đã chấp nhận hoàn cảnh này, từ trước tới giờ vẫn vậy—tôi không định phàn nàn gì.

Nhưng chỉ khi có khách, nét mặt u sầu của Kohaku mới biến mất.

Khi chỉ có mỗi hai anh em, chắc hẳn con bé cảm thấy cô đơn và bất an lắm.

Nghĩ vậy, tôi chỉ ước bố mẹ có thể quan tâm đến em ấy hơn một chút.

Đúng, Kohaku là con của người khác.

Có lẽ họ thấy khó đối xử với em ấy như với con ruột. Tính nhút nhát của em ấy cũng khiến họ khó mở lời.

Nhưng nếu đã chọn làm bố mẹ của em ấy, thì nên đối xử như con mình mới phải.

Không cần phải hoàn hảo, chỉ mong họ yêu thương em ấy nhiều hơn.

Không phải vì tôi có thể tự lo cho bản thân, hay có thể chăm sóc Kohaku.

Mà là vì tôi muốn họ ở bên con bé nhiều hơn—không phải ít hơn vì tôi, mà nhiều hơn vì chính em ấy.

Thật lòng mà nói, có khi tôi còn bị ghét ấy chứ. Nên nếu họ có thể nói giúp tôi một câu thì tôi sẽ rất cảm kích.

Không phải chỉ vì tôi nhờ—mà vì họ là bố mẹ của em ấy, và họ nên hiểu điều đó có ý nghĩa thế nào.

Tôi sinh vào đầu năm, nên về mặt lý thuyết thì chúng tôi cách nhau hai tuổi, nhưng thực tế chỉ chênh nhau một.

Và với tôi thì khoảng cách đó chẳng là gì cả.

Tôi đã cố hết sức để không tỏ ra là một kẻ không đáng tin, nhưng dù làm gì đi nữa, tôi cũng không thể xoa dịu được nỗi cô đơn mà em ấy mang theo.

Bữa tối trôi qua trong yên lặng, và sau khi tôi rửa xong chén bát, chuông cửa vang lên.

Đúng lúc tôi rảnh, nên tôi ra mở cửa.

“Chào, Aoi. Minori ở đây đúng không?”

“Cậu đến đón em ấy à, Tomiya?”

“Ừ. Tiện ghé qua trên đường về từ buổi tập thêm.”

Bảo sao cậu ta mặc đồ thể thao. Chắc là ở lại trường cho đến giờ giới nghiêm cuối cùng để tự tập luyện.

Xem ra cậu ta thực sự nghiêm túc với việc rèn luyện cho giải mùa hè.

“Cậu muốn ăn ở đây không?”

“…Tớ ăn được chứ?”

“Được chứ. Vào đi. Tớ đi hâm nóng đồ ăn—cứ ngồi yên chờ.”

“Cảm ơn, Aoi. Hôm nay nhà tớ không có ai, nên tớ cũng không biết phải làm gì.”

Tôi đưa Tomiya vào phòng khách. Ba người đang giúp dọn dẹp đều quay lại nhìn cậu ấy cùng lúc.

“Onii-san!”

“À, Rikuto-kun, chào buổi tối. Cậu đến đón Minori-chan à?”

“Đại khái là vậy. Rồi Aoi mời tớ ở lại ăn tối.”

“Đồ ăn của Aoi-kun ngon lắm luôn~”

Tôi nghi ngờ là đồ ăn của một nam sinh cấp ba bình thường lại ngon đến thế.

Ý tôi là, tôi cũng cố gắng nấu sao cho đủ ngon để đãi người khác, nhưng bất kỳ ai làm theo công thức cũng có thể nấu ra một món tạm ổn.

Vậy thì, cái gì mới thực sự làm nên một người nấu ăn giỏi?

Tôi cảm giác là nằm ở việc chọn nguyên liệu và khâu chuẩn bị. Còn hương vị và nhiệt độ thì chỉ là vấn đề sở thích cá nhân thôi.

“Đồ ăn của Aoi chất lượng lắm. Năm ngoái, khi bọn tớ đấu giao hữu ở trường cậu ấy, lúc nào cậu ấy cũng mang đồ ăn vặt cho cả đội.”

“Hả? Himura-senpai làm thế à?”

Không biết tôi làm vậy có kỳ không nhỉ?

“Whoa, tớ cũng không biết vụ này đấy. Nghe bất ngờ ghê.”

Tôi nghĩ mình là kiểu người trân trọng số ít bạn bè mình có. Tôi không chơi thể thao, nhưng tôi lại khá thích xem chúng.

Chẳng lẽ trông mình thực sự giống như một kẻ vô hồn, không cảm xúc sao?

Cả em gái tôi cũng giữ khoảng cách nữa—chắc tôi khóc mất thôi.

…Khoan. Có phải đó là lý do em ấy tránh mình không?

Vì tôi trông lạnh lùng, vô cảm, với đôi mắt chết chóc ấy à?

“Hửm? Này Aoi, làm sao đấy? Cậu đang đơ ra kìa.”

 “…Không, chẳng có gì đâu.”

Ghi chú

[Lên trên]
bánh kếp kiểu pháp
bánh kếp kiểu pháp
[Lên trên]
eng nó để câu kiểu chơi chữ "pin to wear hairpin"
eng nó để câu kiểu chơi chữ "pin to wear hairpin"
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

o kien thuc moi pin to wair hairpin
Xem thêm
Tks trans
Xem thêm
Harem của main cx hùng hậu phết
Xem thêm
Mindset main này chất vcl
Xem thêm