“Hả? Himura-kun?”
“Ể… Himura?”
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tuần lễ Vàng, tôi nhờ Hinobana giúp tập luyện thể lực, tập điệu kagura và ôn lại các tiết mục biểu diễn.
Ngày hôm sau, tôi dành cả ngày để hồi phục, rên rỉ vì đau cơ trong khi vừa kéo giãn nhẹ vừa tự xoa bóp.
Rồi hai ngày sau—tức hôm nay—tôi thấy đau quanh đầu gối, nên ghé phòng khám chỉnh hình gần nhất.
Kết quả chẩn đoán: viêm do vận động đột ngột quá sức. Tôi được kê thuốc bôi ngoài da.
Trên đường về, tôi ghé hiệu thuốc mua băng gối và băng dán. Trong lúc đang xem hàng, tôi tình cờ thấy dầu dưỡng móng và mải nhìn… thì bất ngờ chạm mặt hai người bạn cùng lớp.
Dù vừa đi bệnh viện về vì đầu gối, tôi vẫn muốn tranh thủ đi dạo nhẹ nhàng—nên nhân tiện ăn mặc chỉnh tề một chút, coi như thay đổi không khí.
Một chiếc hoodie tay lửng nhẹ nhàng, quần suông đơn sắc và thêm đôi khuyên tai vòng bạc để làm điểm nhấn. Để tránh lỡ gặp giáo viên, tôi đeo kính giả và vuốt mái tóc mái sang một bên.
Tôi khá tự tin rằng nếu có gặp bạn cùng lớp, chắc họ cũng chẳng nhận ra đâu. Nhưng…
“Khoan… chắc chắn là cậu ta đúng không? Này!”
Kiritsuki… làm sao cô ấy đoán ra được chứ? Cô bạn đi bên cạnh trông cực kì sốc, vậy mà Kiritsuki lại chẳng hề do dự.
Vừa chạm mắt, cô ấy đã nhận ra ngay. Cứ như thể tôi chẳng hề cố che giấu gì cả vậy.
“Cậu đeo kính à. Hiếm thật đấy.”
“Nếu đã nhận ra thế thì ít nhất giả vờ bối rối một chút được không?”
“Để làm gì? Tớ thấy cũng chẳng kỳ lạ. Trông hợp mà.”
“…Ừ.”
Tôi gạt đi lời khen hời hợt của cô ấy rồi quay sang nhìn cô gái đi cùng vì một lý do nào đó.
“Yamabuki… lâu rồi không gặp.”
“Hả? Khoan… Himura? Thật sự là cậu à?”
Đứng cạnh Kiritsuki là Yamabuki Sakuna, một cô bạn cùng lớp khác.
Mái tóc nâu đỏ hơi phai màu được cắt ngắn đơn giản. Khuôn mặt có nét trung tính, hơi nghiêng về phía nam tính, toát ra cảm giác năng động rõ rệt.
Thân hình cân đối, rắn chắc của cô ấy là kết quả của quá trình tập luyện bơi lội nghiêm túc.
Chiều cao chắc tầm ở giữa Kiritsuki và Kaori.
Năm ngoái, chúng tôi ở cùng lớp.
Chúng tôi trở nên thân hơn nhờ bạn chung là Tomiya, dù kể cả không có cậu ấy thì cũng hợp nhau sẵn rồi. Hồi đó, chúng tôi hay đi cùng nhau ở trường với một cậu bạn khác.
Tiện thể nói thêm, Tomiya và Yamabuki là “bạn thuở nhỏ”, giống như tôi và Kaori.
Và Yamabuki… cô ấy ôm một mối tình đơn phương chân thành với Tomiya.
Vì hầu hết bạn bè trong lớp đều biết chuyện họ là bạn thuở nhỏ, nên chẳng ai đồn đoán gì kỳ cục khi tôi đi cùng Yamabuki cả. Đó cũng là một phần lý do tôi hay ở gần cô ấy.
“Thì ra Himura trông thế này khi chịu khó ăn mặc… thật sự bất ngờ đấy…”
Yamabuki bất chợt ghé sát, ngắm gương mặt tôi từ nhiều góc độ. Tôi khẽ đẩy ra, bắt đầu thấy phiền phức.
“Ngạc nhiên hơn là cậu và Sakuna lại quen nhau đấy.”
“Tớ với Himura khá thân đấy.”
…Ồ. Tốt rồi. Thật nhẹ nhõm. Không phải chỉ mình tôi nghĩ vậy.
“Này, cậu không tò mò sao về việc tớ với Sakuna biết nhau thế nào à?”
Khi Kiritsuki hỏi thế, tôi chỉ biết thở dài. Cậu chỉ muốn gây chú ý thôi đúng không chứ gì?
“Cậu từng nói cậu và Tomiya học cùng cấp hai. Tớ có thể đoán ra phần còn lại.”
“À, đúng là tớ có nói thế. Trí nhớ cậu tốt ghê.”
Thật ra cũng mới đây thôi. Tôi chẳng nhớ rõ là lúc nào, nhưng chắc chắn là đã nghe.
“…Quan trọng hơn, hai cậu đang làm gì với nhau vậy?”
“Thực ra bọn tớ đang nói về cậu đó.”
…Thế là định lờ câu hỏi của tôi luôn hả?
Sao ai cũng muốn moi móc chuyện của tôi, nhưng rồi lại tự bẻ lái cuộc trò chuyện theo ý họ thế nhỉ?
Tôi đành gác sự bực bội sang một bên và nghe Yamabuki nói tiếp.
“Sao lại nói về tớ? Khoan—có phải chuyện không hay không?”
“Ồ, cậu biết à?”
Câu đáp của Kiritsuki khiến tôi bật ra một tiếng kêu khẽ, giống như nghẹn lại trong cổ họng. Tôi thật sự không ngờ họ lại tán chuyện về mình.
Ai nói gì, ở đâu?
Một phần trong tôi muốn biết, nhưng một phần không, còn một phần thì chẳng buồn quan tâm…
“Trong lớp tớ có nhóm con gái hay lan truyền đủ loại chuyện về Kaname—có chuyện thật chuyện bịa.”
Khoan, từ từ đã. Nói rõ hơn đi. Lẽ ra ngay từ đầu tôi nên tìm đến cô ấy mới đúng chứ nhỉ?
“Bọn họ kiểu như, ‘Làm gì có chuyện cậu ấy hẹn hò với một tên nhạt nhẽo như thế, lol,’ rồi cười ầm lên.”
“Khoan đã—sao tự dưng tớ lại bị lôi ra làm trò đùa vậy? Tớ có làm gì đâu!”
“Ổn mà. Hôm nay trông cậu cũng khá bảnh đó.”
“Tớ đâu có cần cái kiểu trấn an đó đâu…!”
Nhưng mà thật ra—
Hóa ra không chỉ có một người muốn kéo Kiritsuki xuống.
Sau khi nghe cả hai phía kể lại, tôi mới biết cái “nhóm con gái” này từng là một phần trong hội của Kaori—mấy cô nàng thuộc tầng lớp trên của lớp năm ngoái, toàn một lũ kiêu ngạo và thích drama.
Vì năm ngoái Kiritsuki học chung lớp với họ nên vốn đã quen biết nhau, và cô ấy cũng có vài suy đoán về lý do vì sao họ ghét mình.
Mà lý do chính chẳng liên quan đến Kaori…
“Thật ra là Rikuto đấy.”
“Hả? Cái gì? Tomiya làm gì cơ?”
“Chẳng làm gì cả.”
Thế thì tại sao Kiritsuki lại bị nhắm tới vì Tomiya?
Thậm chí chẳng cần tưởng tượng. Tôi đã biết sẵn rồi.
Ai từng ở gần Tomiya và Kiritsuki một chút cũng sẽ nhận ra.
Bản thân Tomiya không phải vấn đề. Cậu ấy biết giữ giới hạn, nhất là với con gái, thậm chí còn nói thẳng là đã thích một người rồi.
Còn Kiritsuki thì lại có thói quen thân thiết rất nhanh với người khác. Ngay từ lúc mới quen tôi, cô ấy đã vậy rồi.
Tôi chợt nhớ thêm một điều.
Hồi Tomiya nói “Tớ có người thích rồi,” Kiritsuki đã phản ứng hơi quá mức.
Hình như năm ngoái cô ấy từng bị nghi là bạn gái của cậu ấy—và gần đây có lẽ cũng thế.
Tomiya là tuyển thủ bóng chày trung học được các đội chuyên nghiệp để mắt tới, còn xuất hiện trên TV. Là cái tên mà ai trong trường cũng biết.
Ngoại hình của cậu ấy cũng gây chú ý—đến mức được gọi là “Hoàng tử trên gò ném.”
Nếu hồi năm nhất người ta đã nghi ngờ bọn họ hẹn hò, thì cũng chẳng lạ gì khi mấy mối thù vẫn kéo dài đến giờ.
Tuy vậy, từ góc nhìn của Yamabuki—người thực sự thích Tomiya—đáng lẽ ra cô ấy cũng phải cảnh giác với quan hệ giữa Kiritsuki và Tomiya chứ... nhưng có lẽ vì là bạn bè nên Yamabuki chẳng hề nghĩ đến chuyện họ hẹn hò.
Không phải chuyện của tôi, nhưng theo những gì tôi thấy thì họ thật sự chỉ là bạn tốt mà thôi.
“Cậu biết đấy, Kiritsuki, cậu lúc nào cũng bị cuốn vào mấy vụ phiền phức thế này.”
“Đúng không? Tớ toàn là nạn nhân thôi. Nên giờ cậu hiểu tại sao tớ lại nói mình muốn có bạn trai giả rồi chứ?”
“…Có phải sẽ dễ dàng hơn nếu kiếm một bạn trai thật không?”
“Thấy chưa? Ngay cả Yamabuki cũng nghĩ vậy.”
Trong lúc chúng tôi thì thầm qua lại, Kiritsuki—rõ ràng là đang nghe lén—lẩm bẩm như than vãn.
“Cậu nói vậy chứ tớ thường chỉ được để ý vì Kaori thôi. Chẳng ai tỏ tình với tớ sau khi thật sự biết con người thật của tớ cả…”
Không đời nào. Ngay cả tôi cũng biết khá rõ về tính cách của cô ấy, thế nên điều đó không thể đúng được… chắc vậy.
Kaori, Miyajima, Kiritsuki, Yamabuki—bốn người họ là bốn cô gái xinh đẹp theo kiểu hoàn toàn khác nhau. Điểm chung duy nhất chắc là ai cũng cao hơn mức trung bình.
Đúng là nhiều chàng trai chọn theo ngoại hình trước tiên, nhưng không có nghĩa là không ai nhìn sâu hơn bên trong.
Dù sao thì… bạn bè của tôi ai cũng đẹp một cách vô lý.
Hóa ra câu nói đó đúng thật—ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Người đẹp cứ tự nhiên mà bị hút vào quỹ đạo quanh Kaori.
Giờ nghĩ lại, Yamabuki chắc là người bạn duy nhất tôi tự bắt chuyện trước để kết bạn ở trường.
Những người còn lại đều thông qua trung gian mà làm quen.
“Kaname, cậu biết không… người ta thật sự chú ý đến cậu đấy. Cả bên trong lẫn bên ngoài.”
Ngay lúc tôi đang nghĩ hơi nhiều, Yamabuki nói vậy, và tôi khẽ gật mạnh.
“Chẳng ai thèm để ý đến người như tớ đâu.”
Có lẽ tin vào điều đó sẽ dễ sống hơn.
Rằng thế giới này chẳng quan tâm đến ta mấy. Rằng ta chẳng nổi bật như người ta nói. Có thể điều đó đúng—nhưng ngay cả những người tưởng chừng bình thường vẫn có thể trở nên nổi bật trong vài khoảnh khắc nhất định.
Dù có bận tâm hay không về ánh nhìn của người khác, thì cô ấy vẫn cần ý thức được ảnh hưởng của mình đến thế giới xung quanh.
Tôi và Yamabuki nhìn nhau, cùng cười gượng và nhún vai.
Giống như tôi vẫn luôn dõi theo Kaori… thì Yamabuki cũng đang dõi theo Tomiya.
Hoàn cảnh có thể khác, nhưng môi trường thì lại khá giống.
Có lẽ đó là lý do chúng tôi suy nghĩ giống nhau. Có lẽ đó cũng là lý do chúng tôi đồng cảm được với nhau.


2 Bình luận