• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chap 5

4 Bình luận - Độ dài: 2,134 từ - Cập nhật:

Theo như kế hoạch ban đầu, Kiritsuki và tôi – cộng thêm Tomiya vừa mới nhập hội – tiến đến trung tâm thương mại để mua quà sinh nhật cho Kaori.

 

Dù Kaori đối xử với mọi người bình đẳng và không có sự thiên vị, mỗi người bọn tôi đều có một mối quan hệ và khoảng cách khác nhau với cô ấy.

 

“Kem dưỡng da tay thì sao? Nhiều người dùng nó mà đúng không?”

 

Tomiya hỏi, trên tay cầm một lọ trông khá đắt đỏ.

 

“Tớ không rõ. Chưa thấy cậu ấy dùng nó bao giờ. Với lại nó có thể không hợp với da – còn phụ thuộc vào cơ địa của cậu ấy nữa.”

 

Tomiya rõ ràng đang tập trung vào những món đồ có tính khả dụng cao – những món mà Kaori không tự mua cho bản thân nhưng vẫn rất sẵn lòng nhận khi được tặng. 

 

Trong khi đó, Kiritsuki, người đã gần như từ bỏ chiến lược tương tự lúc ở cửa hàng tạp hóa, dần chuyển sự chú ý sang những món như quần áo hay phụ kiện. 

 

“Không biết Kaori thường đi theo phong cách nào với trang phục và phụ kiện nhỉ?”

 

“Theo những gì tớ biết thì cậu ấy chủ yếu mua y hệt trang phục mà ma-nơ-canh mặc. Còn không thì cậu ấy bắt tớ chọn.”

 

“Nghe nói kiểu đấy khá là rủi ro. Không phải ai cũng làm được.”

 

Những khía cạnh như hình dạng khuôn mặt hay vóc dáng cơ thể ảnh hưởng khá nhiều đến thời trang. Kiritsuki không sai.

 

Nhưng mà…

 

“Thật đáng tiếc, cậu ấy mặc gì cũng hợp. Cậu ấy có thân hình đẹp hơn cả ma-nơ-canh.”

 

“À…Đúng rồi nhỉ.”

 

Bạn thuở nhỏ của tôi – với mái tóc bạch kim, làn da trắng, chiều cao tương đối, và vẻ ngoài hoàn mỹ.

 

Kaori cứ như một tờ giấy trắng vậy. Cô ấy không thực sự làm nổi bật bộ quần áo như cách ma-nơ-canh có thể làm, nhưng gần như bất khả thi để tìm được thứ gì không hợp với cô. 

 

Cứ cho cô ấy mặc một bộ đồ bất kì mà hãng thời trang muốn quảng bá, và cô ấy sẽ làm nó trông đẹp hơn bình thường. 

 

“Kiritsuki-san, cậu cũng là kiểu có vẻ ngoài bắt mắt, nên chắc cậu không mặc đồ gì quá đáng yêu nhỉ?”

 

“Ừ, không phải mấy món trông mềm mại hay diêm dúa. Thực ra tớ khá thích chúng, chỉ là nó không hợp với tớ.”

 

Giờ tôi lại không thể ngừng băn khoăn trông Kiritsuki sẽ như thế nào khi mặc lên người một bộ váy gothic lolita. Có lẽ là hợp cũng nên – sẽ giống như một con búp bê sứ cổ điển không chừng.

 

“Mà, quay lại với Kaori… vì cậu ấy chẳng chú trọng vào việc chăm sóc ngoại hình, mấy món quà liên quan đến thời trang sẽ khá rắc rối.”

 

Cô ấy giống như một quả cà chua trái vụ nhiều đường—ngon lành ngay cả khi chưa chế biến.

Giống như một loại rau mà ăn sống thôi cũng tuyệt, Kaori thu hút sự chú ý và ngưỡng mộ mà chẳng cần phải chưng diện.

Đến cả động vật và em bé cũng thích cô ấy. Ấy vậy mà, người bạn thanh mai trúc mã của cô lại tránh né cô.

Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa… mà thật ra tôi cũng chẳng rõ đâu.

“…Haizz.”

“Tự dưng thở dài làm gì thế?”

“Tớ biết từ trước rồi, nhưng… trời ạ, cậu đúng là một cô bạn thuở nhỏ rắc rối.”

 

Nghĩ ra quà cho một người chẳng có chút ham muốn vật chất nào đúng là khó thật.

“Vậy mà cậu ấy vẫn nổi tiếng. Quả nhiên, dễ thương chính là công lý.”

Nghe câu đó đột ngột khiến tôi thấy tò mò.

“Hồi cấp hai, Kiritsuki-san cũng nổi tiếng hả?”

“Không bằng bây giờ đâu.”

Dù bị Kaori lấn át, nhưng cô ấy vẫn khá được nhiều người chú ý. Tôi liếc sang Tomiya để nghe ý kiến từ người ngoài.

“Tớ nghĩ là cậu ấy cũng nổi bật đấy. Nhưng lúc đó có cảm giác lạnh lùng, khó tiếp cận hơn.”

“Thật à? Nhưng hồi cấp hai tớ khá bình thường mà, đúng không? Cứ coi như tớ ‘lột xác’ khi lên cấp ba đi.”

“Ồ, vậy sao?”

“So với bây giờ thì đúng là thế. Cậu nhớ tớ từng nói rồi đó—nhà tớ cực kỳ nghiêm khắc, nên trước đây tớ đâu được phép tươi cười hoạt bát gì đâu.”

“À, ra là vậy.”

Giờ cô ấy cũng chẳng hẳn là hoạt bát, nhưng xem ra gia đình có những chuẩn mực riêng.

“Tết năm ngoái, tớ có đi dự buổi họp lớp cấp hai… và nó thật sự hỗn loạn.”

“Thật lòng thì cũng hơi phiền khi mấy gã trước đây chẳng thèm để ý bỗng lại bu lấy. Nhưng chắc cũng nhờ thế mà tớ tự tin hơn chút?”

Tôi cũng chẳng thể nói gì, vì đâu có mặt ở đó.

“Kiritsuki-san, còn cái này thì sao?”

“Khoan—đó là bông tai phải không? Tớ không nghĩ Kaori có xỏ khuyên tai. Chưa bao giờ thấy cậu ấy đeo cả.”

Giờ nghĩ lại, tôi hiếm khi thấy hai người này trò chuyện thoải mái với nhau, nhưng khi nhìn cảnh này thì họ đúng là khá hợp cạ.

Kiritsuki vốn hay tiến gần người khác theo thói quen, nhưng thật lòng mà nói, nếu ai bảo họ đang hẹn hò thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên.

“Nanami-san có xỏ khuyên tai không?”

“Chắc là không. Quy định trường đâu cho phép.”

…Tôi có xỏ, nhưng là để diễn kagura thôi.

Ban đầu chỉ dùng cho việc đó nên thấy hơi lạ, nhưng từ cấp hai tôi bắt đầu lén sưu tầm bông tai. Giờ thành ra tôi lại thích chưng diện—nhất là làm móng.”

Khi tôi đang nghĩ vậy, Kiritsuki nghiêng người, vén tóc tôi gần tai và thì thầm—

“Nhìn kỹ thì cậu có xỏ tai, đúng không? Không phải trái quy định à?”

Cô ấy nhận ra rồi à? Làm ơn quên luôn đi mà.

Khi tôi còn đang nghĩ vậy, tay cô ấy trượt từ tóc xuống phần mái.

Cô ấy chớp mắt, nhìn chằm chằm với vẻ ngạc nhiên.

“Gì thế?”

“…Không, không có gì. Chỉ là tớ thấy cậu giống ai đó.”

“Chắc là cậu đâu nhầm tớ với bạn cùng lớp đúng không nhỉ.”

“Có thể tớ tưởng tượng thôi… Nhưng chẳng ai tớ biết lại có đôi mắt vô hồn như cậu cả.”

“Xin lỗi, gì cơ?”

Tomiya, đừng vừa gật gù vừa cười như thế chứ.

“Tck… Vô duyên.”

Tôi cũng chẳng biết cô ấy đang nhầm tôi với ai, nên chỉ khẽ gạt tay cô ra rồi bước sang quầy trưng bày khác.

Nghĩ kỹ thì việc tôi đi loanh quanh cũng chẳng quan trọng. Cuối cùng vẫn là hai người họ sẽ chọn quà. Tôi chỉ ở đây để góp ý khi được hỏi thôi.

Mà biết đâu được, có lẽ tôi cũng sẽ mua gì đó cho mình cũng nên.

 

Khi ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu, tôi nhận ra mình đang vô thức dạo quanh khu đồ dành cho nữ, chẳng liên quan gì đến quà sinh nhật của Kaori.

Không biết bình thường Kiritsuki hay mặc gì nhỉ.

Đồ đơn giản, dễ cử động chắc sẽ hợp với cô ấy, nhưng cũng không loại trừ khả năng cô ấy thích mặc váy dài.

Khác với Kaori—người hoàn toàn chẳng bận tâm đến thời trang—Kiritsuki trông có vẻ chú ý hơn đến phong cách. Về khoản này, tôi cảm giác mình và cô ấy khá đồng điệu.

Vừa nghĩ vậy, tôi lại tự nhủ: hay là mua gì đó cho em gái luôn, và cứ thế tiếp tục ngắm nghía.

“…Này.”

Đột nhiên, hai người bọn họ—nãy giờ đang ở chỗ khác—quay lại với túi mua sắm trên tay.

“Hửm? Hai cậu chọn được gì rồi à?”

“Cũng gần xong rồi. Mà này, Aoi…”

“Nãy bọn tớ đứng nhìn từ xa thấy cậu đang xem đồ nữ. Định mặc thật à?”

Tôi đang cầm một chiếc cardigan ren trắng. Trong đầu đang nghĩ nó sẽ rất hợp cho mùa sắp tới.

“Tớ không mặc đâu. Chỉ nghĩ là sẽ hợp với em gái tớ thôi.”

“…Vậy là không phải cho cậu?”

Tôi không phủ nhận—đã từng có lúc tôi nghĩ đến chuyện thử mặc một lần. Nhưng thực tế thì, chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra cả.

Tôi chưa từng thực sự làm gì để thử cả.

“Ờ… Mà biết đâu cũng hợp với cậu đấy?”

“Tớ không mặc đâu. Thôi, hai cậu mua gì vậy?”

Tôi dùng câu hỏi để lái sang chủ đề khác. Nhưng cả hai lại đồng loạt tránh ánh nhìn của tôi.

“Ờ… Chắc là để hỏi trực tiếp Kaori sau nhé?”

“Đúng đó. Biết trước thì hơi kỳ.”

Tôi chẳng hiểu sao họ lại vòng vo như vậy, nhưng nếu không muốn nói thì thôi cũng được.

Tôi kiểm tra thời gian trên điện thoại. Trời cũng đã sắp tối.

“Hai cậu về nhà à? Tớ đang nghĩ là sẽ ăn tối trước khi về.”

“À, vậy tớ đi với cậu.”

“Tớ xin kiếu nhé.”

Và rồi, Tomiya rời đi.

“Cậu muốn ăn gì, Himura-kun?”

“Tớ thì món nào cũng được.”

“Vậy thì chọn bừa vậy.”

Chúng tôi đi vòng quanh ở khu vực nhà hàng ở trung tâm thương mại và cuối cùng dừng chân tại một nhà hàng chuyên về pasta.

“Không ngờ là cậu lại chọn một nơi nổi tiếng vậy đấy.”

 

Tôi cầm lấy bảng điều khiển cảm ứng để đặt món, nhanh chóng chọn trà ô long và mì Ý hải sản, rồi đưa cho Kiritsuki.

 

"Cậu đúng là không do dự gì khi chọn đồ ăn nhỉ."

 

Tuy nói vậy, nhưng cô ấy cũng chọn món của mình một cách trôi chảy và trả lại máy tính bảng ngay lập tức.

 

"Này, Himura-kun."

 

"Ừ?"

 

"Lúc nãy, cậu có nhắc đến việc cậu và Kaori thỉnh thoảng đến nhà nhau nhỉ."

 

"Ừm."

 

"Vậy tại sao cậu ấy lại đến nhà cậu?"

 

"Nếu tớ được mời và em gái tớ không ở nhà một mình, tớ sẽ sang. Nhưng Kaori thì lại xuất hiện không báo trước. Tớ không biết tại sao cậu ấy đến—chắc là do chán thôi."

 

Có vẻ như tôi là người ngủ ít—cần ít giấc ngủ hơn mức trung bình của một người bình thường.

 

Ngay cả từ khi còn bé, tôi thức khuya mà không khóc, và điều này khiến bố mẹ lo lắng.

 

Ngày nay, tôi không bao giờ ngủ quá bốn tiếng. Đôi khi thậm chí không tới hai tiếng. Tuy không có vấn đề gì về thể chất, nhưng nó ảnh hưởng đến tinh thần.

 

Kaori biết tất cả những điều đó. Và vì cậu ấy có chìa khóa nên có thể tự do ra vào. Đôi khi cậu ấy xuất hiện giữa đêm khi không ngủ được.

 

Vậy chuyện gì xảy ra sau đó?

 

"Cậu ấy ngủ trong phòng tớ, còn tớ thì phải ngủ trên ghế sofa ở phòng khách. Tớ thực sự mong cậu ấy dừng lại."

 

Dù vậy, tôi luôn thức dậy sớm hơn bất kỳ ai khác. Vì thế, cuối cùng tôi phải làm bữa sáng và chuẩn bị hộp cơm trưa cho em gái và bố mẹ.

 

“Nếu lũ con trai trong lớp nghe được điều đó, bọn họ sẽ khóc ra máu đấy.”

 

Nếu ai muốn đổi chỗ, thì cứ tự nhiên. Nhưng cuộc đời chẳng bao giờ đơn giản như vậy.

 

“Này, cậu không nghĩ Kaori thực sự thích cậu sao?”

 

Tôi mất một lúc mới hiểu ý Kiritsuki.

 

Cô ấy đang gợi ý rằng Kaori có thể có lý do để đến nhà tôi thường xuyên như vậy—có lẽ là vì tình cảm chăng?

 

Điều đó không phải là vô lý, nhưng tôi biết không phải vậy.

 

“Nếu Kaori thực sự có tình cảm gì, cậu ấy sẽ đến khi biết bố mẹ tớ không ở nhà. Và cậu ấy biết rõ lúc nào.”

 

“Ồ, cậu trông thế mà cũng có mặt khá hung hăng đấy.”

 

“Nếu cậu quen biết ai đó hơn chục năm, đó chỉ là lẽ thường tình thôi. Cậu ấy chỉ bất cẩn như vậy vì không thích tớ. Đó là lý do cậu ấy luôn chiếm giường của tớ như không có gì to tát cả.”

 

“Cậu chắc chứ…?”

 

Chúng tôi trò chuyện như vậy trong lúc ăn mì Ý, rồi tôi tiễn Kiritsuki về nhà trước khi tự đi về nhà mình.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

.......dm mùi drama này hơi nặng r
Xem thêm