• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

1-25

Chap 12

9 Bình luận - Độ dài: 1,917 từ - Cập nhật:

Sau khi nói chuyện xong với Kiritsuki và quay lại lớp học, tôi nhận ra bầu không khí có phần ảm đạm.

Rất có thể là vì Kaori không quay lại do sức khỏe không tốt.

“Tomiya-kun, Kaori đâu rồi?”

“Cậu ấy về sớm rồi. Sốt nặng lắm.”

Ra là cô ấy nghỉ học luôn. Thảo nào trong lớp lại mang chút không khí nặng nề. Thật đáng ngạc nhiên khi chỉ vắng mặt một cá nhân thôi mà có thể ảnh hưởng đến bầu không khí tới mức này.

“Cậu để cậu ấy về một mình à?”

“Không…”

“Bố mẹ cậu ấy chắc đang đi làm, nhưng chắc là một trong hai người đã đến đón.”

Mẹ cô ấy là nội trợ, nên cũng khá linh hoạt trong mấy chuyện này. Một việc đơn giản như Kaori nghỉ học sớm vốn chẳng phải chuyện gì to tát.

Đó là cảm giác được gia đình yêu thương.

“Thật tốt nhỉ… không giống nhà của mình.”

Tôi buột miệng nói mà chẳng suy nghĩ gì—nhưng lạ thay, Kiritsuki cũng lẩm bẩm y hệt câu đó.

Chúng tôi liếc nhìn nhau. Cô ấy khẽ mỉm cười nhưng không nói gì thêm.

Có lẽ cả hai đều ngầm hiểu—đây không phải điều cần phải nói ra.

“Vậy vì Kaori nghỉ, nên chắc sau giờ học bọn mình rảnh rỗi nhỉ.”

“Còn câu lạc bộ thì sao?”

“Tớ vừa nhận tin từ đội trưởng—hôm nay hủy tập rồi. Chắc có chuyện gì đó.”

Thế cũng chẳng giải thích được gì. Mà tôi cũng đâu quan tâm tới đội điền kinh.

“À, hai cậu lúc nãy làm gì thế?”

“Hửm? Chỉ là tâm sự chút thôi.”

“Một buổi tư vấn à. Chắc giờ cậu đang hối hận vì chọn cậu ta làm chỗ trút bầu tâm sự nhỉ.”

 “Ừ. Hối hận thật luôn.”

“Thế nên bọn tớ đã thống nhất—coi như chuyện đó chưa từng xảy ra.”

 

“Himura-kun, thế có phải lạnh lùng quá không?”

Này, rõ ràng tôi đã nói “Không đời nào, thà chết còn hơn” mà vẫn đưa ra phương án thỏa hiệp đấy nhé. Cô ấy nên biết ơn vì ít nhất tôi còn nhượng bộ.

“À mà, vấn đề của cậu có thể cho tớ nghe luôn không?”

“Nếu là cậu thì chắc ổn, Tomiya-kun. Là thế này…”

Thế thì tại sao bọn tôi phải mất công chuyển sang lớp khác rồi tạo ra cái không khí mập mờ đó chứ?

Kiritsuki tóm tắt nhanh cho Tomiya nghe chuyện đã nói với tôi trước đó, và cậu ta gật gù tỏ vẻ hiểu biết.

“À đúng rồi, tớ có nghe về chuyện này. Là Kuchiki-kun phải không? Tay bắt của bọn tớ cứ dỗi, rồi bảo lẽ ra cậu ấy nên tỏ tình thay vì để người khác. Nghe buồn cười thật đấy.”

“Đừng cười chuyện đó chứ.”

“Vậy nên tớ mới nghĩ Himura-kun có thể làm lá chắn cho tớ một thời gian.”

“Không phải là tìm bạn trai thật luôn cho xong à?”

Thật ra tôi cũng đã nghĩ như vậy.

“Ehh… Không biết nữa. Cảm giác không ổn lắm, hiểu không?”

Câu trả lời gì vậy chứ?

Mà nếu đã có ý định tìm bạn trai giả thì chắc có nghĩa là cô ấy không định tìm bạn trai thật trong thời gian tới. Vì vậy tôi mới loại bỏ phương án đó.

Nhưng thật lòng mà nói, nếu cô ấy tìm được ai đó thật thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.

“…Này, Tomiya.”

“Ừ?”

“Cái cậu Kuchiki Rentou này—cậu ta thế nào?”

“Cậu ta tiếng xấu cũng nhiều, nhưng thật ra không phải người tệ. Tớ đoán là tin đồn bắt đầu mà cậu ta chẳng hề hay biết gì.”

Vậy là không phải nhận nhầm người—mà giống như ai đó đang hưởng lợi từ tin đồn này.

Nếu có người được lợi khi chuyện “Kiritsuki có bạn trai” lan ra, thì khả năng cao đó là một cô gái.

“…Còn tin đồn cậu ta tỏ tình với cả Kaori và Kiritsuki thì sao?”

“Tớ nghĩ cậu ta chỉ là kiểu lăng nhăng thôi. Vẻ ngoài ưa nhìn, ăn nói khéo léo nữa.”

Thì ra tiếng xấu là vì chuyện đó.

“Cậu nghĩ nếu thực sự hẹn hò thì cậu ta có chung thủy không?”

“Chắc là không. Thành thật mà nói, chỉ nên làm bạn thì an toàn nhất.”

Tomiya nói khéo, nhưng ý là trong chuyện tình cảm thì cậu ta chẳng ra gì.

“Ra vậy.”

“Khoan… cậu định biến tin đồn đó thành thật à?”

“Không, không hẳn vậy.”

Tôi không biết ai là người bắt đầu tin đồn, nhưng suýt nữa tôi đã bị cuốn vào một mớ rắc rối chỉ vì nó.

Chừng nào chưa biết rõ nguồn gốc và lý do, tôi vẫn sẽ thấy bất an.

Với lại, nếu có thể thì tôi muốn thoát khỏi vai “lá chắn sống” này càng sớm càng tốt.

“Kiritsuki, cậu đó thì sao?”

“Cậu nào? Với lại, sao lại cố kiếm bạn trai cho tớ vậy?”

Cái cậu bên hội học sinh dạo này hay bị bắt gặp nói chuyện với cả Kaori lẫn Kiritsuki ấy…

“À, Tsugiyama à.”

“À… Tớ không khuyên đâu,” Tomiya đáp, giọng chắc nịch một cách lạ lùng.

“Tại sao?”

“Cậu ta đã có bạn gái rồi. Gần đây cậu ta thân thiết hơi quá với Nanami-san trong hội học sinh, nên mới có tin đồn ngoại tình.”

“…Mà sao cậu biết?”

“Bạn gái của Tsugiyama là quản lý câu lạc bộ bọn tớ.”

Anh bạn này rốt cuộc quen bao nhiêu người thế? Tôi đoán nếu tôi hỏi “Người kia là ai?” thì cậu ta chắc có thể vẽ ra cả sơ đồ quan hệ xã hội của họ mất.

Trong khi tôi… nửa số bạn cùng lớp còn chẳng nhớ tên.

“Vậy thì chắc còn lại mình cậu thôi, Tomiya.”

“Xin lỗi, tớ đã thích người khác rồi.”

 “Ồ, vậy à? Chúc may mắn nhé.”

“Cảm ơn.”

Thế là tôi hết sạch lựa chọn.

Nếu Kiritsuki thực sự có người mình thích, cô ấy đã chẳng đi nói chuyện kiếm bạn trai giả làm gì.

Dù vậy, tôi cũng thu thập được vài thông tin hữu ích: có kha khá người thích Kiritsuki, và khả năng cao Kuchiki không phải là người khởi xướng tin đồn.

“Này, Himura-kun?”

“Gì vậy?”

“Biết là cậu vừa lướt qua, nhưng hình như cậu mới nói một chuyện khá quan trọng thì phải?”

“…?”

“Ehhh…”

Tôi chẳng hiểu cô ấy nói gì, nên bỏ qua và quay sang nhìn Tomiya — và chẳng hiểu sao cậu ta lại cười kiểu đắc ý.

“Nhìn gì thế?”

“Không có gì đâu. Chỉ là kiểu phản ứng rất ‘cậu’ thôi.”

“Là sao?”

“Chẳng là gì hết cả. Mà này, Kiritsuki-san—”

Tomiya quay sang, ghé sát tai Kiritsuki thì thầm gì đó, kèm theo một nụ cười nhẹ.

Tôi biết cậu ta đang nói gì đó, nhưng nghe lén thì hơi thô lỗ.

Thế là tôi đứng dậy, đi về phía tủ đồ của mình.

“Chọn Aoi là bước đi khôn ngoan đấy.”

“Ể? Tại sao…mà có lẽ tớ không nên hỏi.”

“Hmm… tớ tin cậu ấy như một người bạn, nên góc nhìn của tớ chắc không khách quan lắm.”

“Vậy chắc nếu dành nhiều thời gian với cậu ấy hơn, tớ sẽ hiểu?”

“Tớ nghĩ vậy. À, nói cho cậu biết nhé — em gái của tớ, vốn siêu nhút nhát mà lại cực kỳ quấn cậu ấy đấy. Aoi là kiểu người biết chăm lo cho người khác.”

“Giờ cậu nhắc mới nhớ, Kaori hồi năm ngoái cũng hay kể mãi về ‘cậu bạn thuở nhỏ’ của mình…”

“Xong vụ thì thầm chưa?”

Khi tôi quay lại chỗ, Tomiya vẫn mang trên mình nụ cười kiểu thường ngày.

“Không có gì quan trọng đâu.”

Ờ, chắc rồi. Biết tính cậu ta, thì chắc vừa cho Kiritsuki mấy lời khuyên linh tinh đây mà.

Dù sao tôi cũng không nghĩ là điều gì đó xấu, nên chẳng bận tâm lắm.

“Này, sau giờ học đi đâu đó không?”

“…Cậu định đi đâu?”

 “Không phải đi đâu, mà là đi với ai, hiểu chứ?”

Rõ ràng là cô ấy đang nói đến chuyện vừa bàn với Tomiya. Tôi cũng chẳng biết phải đáp sao.

“Haha, chắc cậu là người duy nhất làm cái mặt đó khi được Kiritsuki-san rủ đi chơi đấy.”

Tomiya bật cười.

“Vậy cậu đi thay tớ đi.”

“Không được, phải là cậu. Với lại tớ còn có câu lạc bộ.”

“Himura-kun, cậu… không thích tớ à? Lúc nào cậu cũng làm vẻ mặt khó chịu bất kể tớ nói gì.”

“Đừng lo, Kiritsuki-san. Aoi lúc nào cũng vậy với mọi người.”

Không đúng. Tôi không như thế với mọi người.

Chắc chỉ với mấy người trông đẹp trai/đẹp gái thôi.

“Ngay cả lúc bàn chuyện mua quà sinh nhật cho Kaori, cậu cũng trông như muốn chuồn…”

Cô ấy còn nhớ vụ đó? Tôi đâu định bỏ trốn — chỉ nghĩ là gặp nhau ngoài trường sẽ tốt hơn thôi.

Tôi biết rõ, càng qua lại nhiều với những người “quá tầm” mình, thì càng dễ chuốc thêm kẻ thù.

Dù là “bạn thuở nhỏ” hay “bạn thân” thì cũng không miễn nhiễm được.

Nếu Kaori là bông hoa trên đỉnh núi cao, thì bạn thân nhất của cô ấy cũng thế.

Dù có dễ gần hay kín đáo thì vẫn là mục tiêu.

Đó là lý do tôi có thể hòa hợp với Tomiya — vì cậu ấy hiểu rõ sức hút của mình.

Tuy đây không phải là điều tôi sẽ nói thẳng với cậu ta.

“…Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi. Về chỗ đi.”

May sao, chuông reo đúng lúc, át đi tiếng thở dài của tôi.

“Đây là chỗ của tớ mà.”

Tôi đâu nói với cô ấy — nhưng cũng chẳng buồn phản ứng lại.

Thế là tôi lờ Kiritsuki, lo chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.

“Này…sao hôm nay cậu lạnh lùng quá vậy?”

“Chỉ là tưởng tượng thôi.”

Nếu có lý do thì chắc là ai đó vừa dẫm phải mìn hoặc đưa ra một yêu cầu kỳ quặc trước đó.

“Không phải tưởng tượng đâu. Hôm nay cậu chưa cười lấy một lần nào.”

“Có khi nào tớ từng cười trước mặt cậu chưa?”

“…Khoan, thật à?”

Kiritsuki đặt tay lên cằm, suy nghĩ vài giây rồi kết luận:

“Đúng thật! Tớ chưa từng thấy cậu cười bao giờ!”

Không cần nói to thế đâu!

Có thể có bạn cùng lớp đang nghe nữa. Lỡ họ nghĩ tôi là kiểu u ám thì sao?

…Mà chắc cũng không sai.

Mới tháng Tư thôi — vẫn còn nhiều cơ hội kết bạn.

Dù tôi biết mình sẽ chẳng chủ động bắt chuyện với ai.

Nhưng nếu cô ấy đi rêu rao thế thì còn ai dám bắt chuyện nữa?

“Cậu không thấy vui khi ở cùng tớ à?”

“Để tớ hỏi lại nhé — chúng ta từng làm gì vui cùng nhau chưa?”

“Tớ thấy chỉ cần ở cạnh cậu là vui rồi.”

“…Vậy à.”

Tôi biết cô ấy không có ý gì đặc biệt.

Nhưng vì chưa từng có ai nói ở bên tôi là vui, nên một phần trong tôi bỗng nghĩ… có lẽ ở bên Kiritsuki cũng không tệ.

Và điều đó làm tôi ghét sự đơn giản của bản thân.

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

Xem gái nào làm main đỏ mặt được
Xem thêm
Kirituski....
Xem thêm
Main cứng quá, ai cưa nổi anh này đúng nể luôn
Xem thêm
bao gio co tinh cam day
Xem thêm