“Aoi, chỉ để kiểm tra lại—”
“Tớ chưa từng nghe nói Tomiya kém khoản đối diện với con gái đâu.”
“...Ừ.”
Souma lẩm bẩm khẽ rồi gật đầu, có vẻ hài lòng với câu trả lời đó.
Bọn tôi cũng đã nói khá nhiều rồi, nhưng có than vãn trong phòng tự học thì mọi chuyện cũng chẳng thay đổi được gì.
Yamabuki chắc cũng hiểu rõ điều đó. Giờ cô ấy đã bình tĩnh lại, ngồi bên cửa sổ, ngước nhìn bầu trời với ánh mắt vô hồn.
“Nhắc mới nhớ, Aoi, cậu cũng có bạn thuở nhỏ đúng không?”
“...Chẳng phải cậu cũng có à.”
Bọn tôi chưa từng nói kỹ về người ấy là ai.
Có lẽ vì cả hai đều mang những tình cảm phức tạp với bạn thuở nhỏ của mình.
Tôi từng nghĩ việc có một người bạn khác giới thân thiết từ nhỏ là chuyện hiếm—nhưng có lẽ thế giới vốn nhỏ hơn ta tưởng. Hoặc cũng có thể, đúng như câu nói xưa, “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”
...Có lẽ bây giờ là lúc nên hỏi.
“Bạn thuở nhỏ của cậu thế nào, Souma?”
“Tớ còn định hỏi cậu trước cơ...”
Souma cười gượng, rồi thở dài.
“Hồi nhỏ cậu ấy gặp tai nạn xe. Không nhớ gì trước năm 10 tuổi. Thế nên cậu ấy chẳng nhớ bản thân từng như thế nào trước đó nữa.”
“À... đúng rồi, tớ nhớ ra rồi. Một bên mắt không nhìn thấy, đúng chứ?”
“Ừ. Vẫn nhận được ánh sáng, nên có thể phân biệt hình dáng mờ mờ.”
Thể chất của Souma không tệ, nhưng cậu ấy không tham gia câu lạc bộ nào.
Có lần cậu ấy nói vì vấn đề thị lực, tuy không ảnh hưởng nhiều nhưng khiến cậu chẳng có động lực để tham gia.
“Tên cậu ấy là Kanoya Misora. Sống ngay ở thị trấn này, nhưng học một trường cấp ba khác.”
“Kanoya... khoan, Kanoya á?”
“Ừ. Tớ nghe nói cậu ấy đang học âm nhạc.”
Tôi không biết cô gái kia, nhưng tôi có biết một người phụ nữ tên là Kanoya Naomi, một nhạc công gagaku. Bà ấy chủ yếu chơi đàn koto.
Bà ấy từng bảo với tôi con gái bà cũng đang học đàn koto. Hình ảnh đó cứ in mãi trong đầu tôi.
Tôi nhớ họ cũng đến buổi đi lễ đền đầu năm.
“Tóc dài tới tận eo... khá cao, phải không?”
“Khoan... cậu biết cậu ấy à?”
Souma nheo mắt đầy nghi ngờ, tôi liền lắc đầu.
“Không hẳn. Tớ chỉ biết mẹ cô gái đấy thôi. Chưa từng nói chuyện với cô gái đó, nhưng mà rất đẹp—nên khuôn mặt ấy khiến tớ nhớ mãi.”
Thoạt nhìn, cô ấy toát lên vẻ chững chạc kiểu sinh viên đại học, nhưng nghĩ kỹ lại, nét mặt lại có gì đó giống Kiritsuki—sắc sảo, mang dáng vẻ hồ ly.
Dù vậy, so với Kiritsuki, gương mặt cô lại trẻ trung và mềm mại hơn.
“Thì ra gu của cậu là kiểu đấy à...”
“Hả?”
“Không có gì. Ý tớ là, ai đẹp thì tất nhiên dễ để lại ấn tượng thôi.”
“Đẹp đến đâu mà không phải gu của tớ thì cũng quên thôi. Cô gái đấy chỉ tình cờ đúng gu tớ.”
Ngoài ra, cô ấy lại giống mẹ nữa. Đúng là người đẹp thì để lại dấu ấn. Không chối được.
“...Tớ đoán vậy.”
Mặc dù thấy cô ấy đẹp, nhưng hồi đó tôi chưa từng nghĩ đến chuyện bắt chuyện. Tôi chỉ là một trong những vũ công nên chỉ biết nhìn. Có lẽ chính vì vậy mà giờ tôi mới có thể thoải mái thốt ra “cô ấy thật xinh đẹp”—vì nó chẳng mang màu sắc cá nhân.
“Thế, từ sau khi cô gái đấy mất trí nhớ, hai người nói chuyện nhiều không?”
“Không nhiều. Có lý do cả đấy. Bọn tớ mãi 3 năm sau mới liên lạc lại. Và hình như... tính cách của tớ khác hoàn toàn so với hồi trước. Điều đó làm cậu ấy thấy xa lạ. Từ đó tới giờ vẫn giữ khoảng cách.”
“Nghe thấy không đấy, Yamabuki?”
“Hả?”
“Nếu bạn thuở nhỏ của cậu gặp tai nạn rồi quên sạch cậu, và khi gặp lại thì tính cách thay đổi hoàn toàn... cậu sẽ thấy thế nào?”
Có lẽ phần lớn người ta cả đời cũng chẳng bao giờ trải qua chuyện này. Nhưng Souma thì có.
Và Yamabuki lẫn tôi đều có bạn thuở nhỏ.
Không thể coi như đó là chuyện của người khác được.
Yamabuki nghĩ một lát, rồi nhún vai.
“Chắc tớ sẽ cố gắng tỏ ra bình thường lúc đầu. Rồi... khi về nhà, sẽ lôi mấy album hồi mẫu giáo ra, ngồi ngắm nghía rồi khóc. Một mình. Nếu là tớ thì thế. Tớ đã thích Rikuto từ hồi tiểu học rồi.”
Tôi thậm chí không dám tưởng tượng cảm xúc của Kanoya lúc tái ngộ với Souma. Ý tôi là, tôi không phải con gái…
Mà thật ra, nếu Kaori quên tôi, có lẽ bố mẹ và em gái tôi sẽ đau lòng hơn cả tôi. Tôi sẽ mải lo vực dậy họ mất.
Nếu lấy câu trả lời của Yamabuki làm tham khảo, thì tác động về mặt cảm xúc phụ thuộc vào việc mình có đang yêu người bạn thuở nhỏ đó hay không.
“...Tớ vẫn chẳng hiểu lắm cái gọi là yêu bạn thuở nhỏ là cáì gì nữa...”
“Vậy, thế bạn thuở nhỏ của cậu là ai, Aoi?”
“Nanami Kaori.”
Ngay khi tôi nói xong, Souma khẽ mở đôi mắt đang nheo lại.
“Cậu nghiêm túc đấy à?”
Yamabuki là người lên tiếng đầu tiên.
“...Giá mà không phải thế.”
“Tớ tin cậu thôi. Chuyện này đâu thể bịa ra rồi thoát được.”
“Kaori à... Ừm, khó mà tưởng tượng lắm.”
“Hồi đó cậu ấy thế nào?”
Câu hỏi ấy khiến tôi nghẹn lại.
Cơ bản thì... cô ấy cũng chẳng thay đổi bao nhiêu.
“Vẫn như bây giờ thôi. Chỉ là... hồi đó bám dính nhiều hơn. Nhiều lúc nhìn cách cậu ấy cư xử với Kiritsuki, tớ lại nhớ về những ngày đó.”
Và những ký ức ấy... chẳng dễ chịu gì.
“Tớ không thích nhắc lại quá khứ. Nó chỉ khiến tớ thấy ghét bản thân thôi—nào là ghen tỵ, tự ti, đủ thứ cả.”
Cách nói vòng vo của tôi tức là: “Đừng hỏi thêm nữa.”
“Ừ, có một người hoàn hảo ngay bên cạnh thật sự khiến đầu óc bị rối tung. Tớ hiểu cảm giác đó.”
Yamabuki lẩm bẩm, rồi lại quay mặt về phía cửa sổ.
Tôi chẳng biết vì sao cô ấy lại đồng cảm như thế. Chính cô cũng đang có vết thương lòng, vậy mà vẫn cố gắng an ủi tôi.
Souma và tôi chỉ biết lặng người trước sự tử tế ấy.
Khi tôi quay lại lớp, tin đồn Tomiya Rikuto và Hachijou Yonagi chính thức hẹn hò đã lan khắp trường.
Liệu có phải do vụ bùng nổ cảm xúc của Yamabuki hay không, tôi chẳng dám chắc—nhưng chỉ vài phút trước khi giờ ăn trưa kết thúc, Tomiya đã bị bạn bè vây quanh ở dãy tủ.
Kaori cũng ở đó, nhưng Kiritsuki và Miyajima thì vẫn ngồi nguyên tại bàn.
“Himura-kun, cậu nghe tin chưa?”
“Nghe rồi.”
“Thật tuyệt, đúng không? Được người mình thích tỏ tình ấy?”
“...Nghĩ lại thì... chắc là tuyệt thật.”
Có lẽ... đúng là thế.
Vụ bùng nổ của Yamabuki làm tôi quên khuấy mất, nhưng Tomiya từng nói là cậu ấy đã thích ai đó.
Tôi chẳng định kiểm chứng thật hay không.
Mà Yamabuki thì đã giận dữ: “Tại sao Rikuto lại chấp nhận dễ dàng như vậy chứ!?”
Cô ấy còn bảo Tomiya dở khoản giao tiếp với con gái.
Nhưng dở đâu có nghĩa là không thể yêu.
Chỉ vì đã từ chối một lần đâu đồng nghĩa với việc cậu ta không thích cô bé đó.
“Chuyện đó giống như trong truyện ấy nhỉ—nhưng ngoài đời hiếm lắm. Hai người cùng thích nhau rồi thực sự đến với nhau.”
“Ừ. Thường thì chỉ nghe chuyện ‘quen thử’, hoặc bị theo đuổi mãi nên gật đầu, chứ thật sự là tình cảm chân thành từ cả hai thì... ít lắm.”
Có thể ban đầu Tomiya từ chối vì sợ tính vụng về với con gái sẽ khiến cô bé ấy khó chịu.
Nhưng cuối cùng, cậu ấy đã chấp nhận tình cảm của Yonagi—người đã theo đuổi đến tận cấp ba rồi lại tỏ tình một lần nữa.
“...Nhìn thế này, tự nhiên tớ cũng muốn có bạn trai ghê...”
“Thì tìm đi. Cứ thử thôi.”
“Ểhh? Tớ đâu có ai kiểu đó. Ít nhất là... trong trường này thì không——”
Một khoảng lặng đầy sự ẩn ý.
Rồi tôi nhớ ra—Kiritsuki từng có người mình cảm nắng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Có lẽ tốt hơn nếu vài người nào đó không biết đối tượng ấy là ai.
“À phải, tớ thấy Kaori nói chuyện với Tomiya nghiêm túc lắm.”
“Thì sao?”
“Tớ chỉ nghĩ... hay là cậu ấy cũng thích ai đó?”
“Chuyện thường mà.”
Lúc này, tôi chẳng còn mảy may quan tâm đến Kaori.
Thành thật thì, tôi cũng chẳng để ý Tomiya hay bạn gái mới của cậu ấy.
Điều quan trọng nhất là Yamabuki—người đã chịu cú sốc tình cảm nặng nề và vẫn chưa hoàn hồn.
Đúng, tôi lo lắng vì cô ấy là bạn thân.
Nhưng hơn thế, vì đây là chuyện tôi không thể coi là của người khác—một rạn nứt giữa cô nàng và cậu bạn thuở nhỏ.
Có lẽ đó là lý do Souma khơi lại quá khứ của mình—để cho thấy cậu ấy cũng hiểu.
Từ góc nhìn của Kaori, có lẽ giữa tôi và cô ấy chẳng hề có khúc mắc.
Nhưng với tôi, giữa hai đứa tồn tại một bức tường khổng lồ.
Giờ thì Yamabuki và Tomiya cũng thế.
Với Tomiya, Yamabuki vẫn chỉ là cô bạn thuở nhỏ, chẳng gì thay đổi.
Nhưng với Yamabuki, cậu ấy đã thành một người ở nơi cao xa, khó mà với tới.
Cảm giác déjà vu ấy khiến tôi không thể giả vờ như đây không phải chuyện của mình.
...Chỉ khác ở một điểm.
Với Yamabuki, bức tường vừa hình thành hôm nay là thứ cô ấy muốn vượt qua.
Còn tôi—bức tường giữa tôi và Kaori là do chính tôi dựng nên. Tôi chưa bao giờ muốn trèo qua hay phá bỏ nó.
Điều đó có nghĩa là... tôi sẽ chẳng thể giúp Yamabuki bao nhiêu.
Dù vậy, tôi vẫn sẽ ở bên, ủng hộ cô ấy bằng mọi cách mình có thể.
Bởi vì đó là những gì mà bạn bè sẽ làm.


4 Bình luận
YAAI