• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4

Chương 13: Chính thống không được thì tà đạo lên ngôi

4 Bình luận - Độ dài: 2,142 từ - Cập nhật:

Linaria đã đến trường rồi nên tôi đóng cửa luôn. Tuy nhiên, tối nay tôi sẽ không mở cửa vì vừa phục vụ đồ ăn với thức uống miễn phí cho Liên minh khi nãy xong. 

 

Vì đã là thói quen nên tôi dọn dẹp như mọi khi và lật tấm biển thông báo trước cửa. Chỉ tới lúc đó, tôi mới thực sự có thể thư giãn và ngồi xuống một cái ghế.

 

Nhờ vào Linaria, tôi có cơ hội gặp Tize. Tối mai sẽ là thời khắc quyết định. Tô sẽ đối diện với Tize…rồi sao nữa?

 

Liệu tôi có được trao đổi với em ấy không? 

 

Bà Phyllis lẫn dàn hộ vệ đều biết mặt tôi. Nếu chạm mặt, rất có khả năng họ sẽ đuổi tôi ra ngoài. 

 

Nói chuyện với Tize xong, tôi còn phải đối mặt với bà Phyllis nữa. Đây là phần khó nhất, vì bà đã tuyên bố thẳng thừng rằng tôi là một kẻ ngoài cuộc nên không có quyền can thiệp.

 

Tôi muốn đáp trả rằng tôi không phải người ngoài - và nếu bà đánh giá tôi không có giá trị thì mọi thứ tôi thốt ra chỉ là “lời nói gió bay”.

 

Một cách hiệu quả để mọi thứ theo đúng quỹ đạo…liệu tôi có cách nào như vậy chứ?

 

Tôi chỉ có thể cười. Khi người ta lâm vào thế bí, họ sẽ đành cười.

 

Nói chứ, tôi phải làm gì để người khác công nhận tôi? Tôi còn chẳng biết giá trị của mình ra sao nữa là.

 

Dẫu vậy, tôi vẫn phải tiến lên. Hoảng loạn sẽ chẳng giúp tôi nặn ra cái ý tưởng nào hay cả. Tôi chỉ có thể củng cố những thông tin mình nắm ở thời điểm hiện tại rồi nghĩ cách tận dụng chúng.

 

Trước hết, tôi cần chị Celine giả giấy tờ đính hôn để thâm nhập vào bữa tiệc và tìm cơ hội nói chuyện với Tize.

 

Sau đó…Ngay lúc này, cánh cửa bị gõ rất nhanh.

 

Rõ ràng quán đã đóng cửa, thế thì ai lại tới đây? Tôi mở khóa, trước khi kịp hỏi người đó đã mau chóng chạy vào. Hóa ra là chị Celine với mồ hôi nhễ nhại cùng hơi thở gấp rút.

 

“Sao vậy?”

 

Nhìn thoáng qua đã biết có điều gì đó không ổn. Chị ngồi xuống ghế cố lấy hơi lại rồi lên tiếng:

 

“Chị-chị nghĩ cơ quan chức năng đã tìm được chị rồi.”

 

“Cái người phát hiện chị giả tài liệu ấy hả?”

 

“Chính nó.”

 

“Thế thì tệ quá!”

 

Tôi lo lắng đến mức đó nhưng chị Celine chỉ bảo rằng “Đúng là rắc rối mà” làm tôi ngỡ đây mới là vấn đề của tôi.

 

“Đám người bận đồng phục của quan chức đến gõ cửa nhà chị để hỏi xem đống giấy tờ giả mạo họ mang theo có phải do chị viết không. Chị đã nhanh chân thoát bằng cửa sau rồi chạy tới đây.”

 

“Đã rõ. Chị hãy tạm trốn ở quán tìm phương hướng giải quyết nhé.”

 

“K-không cần đâu.”

 

Nghe lời đề nghị của tôi, chị ra hiệu dừng lại.

 

“Cảm ơn cậu nhiều lắm, chủ quán ạ. Chị ổn mà. Đây là sai lầm của chị, nếu bị phanh phui thì coi như không còn cách nào khác. Chị sẽ tự nộp bản thân.”

 

Chị Celine không hề tỏ ra sợ hãi hay hối hận. chỉ nói với một nụ cười. Rốt cuộc, tôi cũng chẳng thể thốt ra được gì hơn.

 

“Tuy nhiên…” Chị tiếp tục. “Nếu bị bắt thì chị lại không thể giúp em được. Chủ quán à, có gì chị có thể làm để giúp Tize không? Đây là mục đích của chuyến ghé thăm này.”

 

Những lời ấy làm tôi không kìm được tiếng thở dài. Chị ấy quả thực là người rất tốt bụng. 

 

Dù trong tình huống bản thân có thể bị bắt giam, phải tuyệt vọng bỏ trốn, chị vẫn nghĩ tới cô bé Danh ca.

 

Lòng chân thành ấy làm tôi cảm động suýt khóc.

 

“Xin lỗi em nhé. Chị chẳng nghĩ ra được ý tưởng nào để mình tỏ ra hữu dụng cả. Dẫu vậy, chị vẫn muốn cứu Tize. Đứa trẻ đó lúc nào cũng mang một nỗi cô đơn như thể đang sống trong thế giới khác ấy.”

 

Những chia sẻ đấy như nhát dao cứa thẳng vào ruột gan tôi.

 

“Chị nghĩ Tize có điều gì đó không thể giải bày với ai. Dường như thứ ấy dù người ta có biết thì cũng không tài nào hiểu được, vả lại cô bé không được phép tùy tiện bộc bạch nỗi lòng của bản thân, cuối cùng trở thành một mê cung không lối thoát. Bị mắc kẹt trong đó, chẳng phải cô đơn lắm sao? Vậy nên làm ơn đó, chủ quán à…”

 

Chị Celine nắm chặt lấy tay và nhìn thẳng vào tôi, truyền ngọn lửa đang cháy phừng trong mắt chị qua cơ thể này.

 

“...Hãy đi gặp cô bé, và nói cho em ấy biết rằng, em ấy không bao giờ cô đơn đâu.”

 

Lời của chị thực sự có sức lay động trái tim của một kẻ cô đơn đấy. Liệu chị có nhận ra không nhỉ? Tôi không khỏi mỉm cười vì cái suy nghĩ linh tinh ấy.

 

Tại sao tôi lại không nhận ra điều đơn giản như vậy nhỉ? Nó quá rõ ràng luôn rồi.

 

Tôi nắm lại tay chị.

 

“Vâng. Cứ giao cho em.”

 

Những gì tôi cần làm giờ trở nên vô cùng rõ ràng. Gặp Tize, truyền đạt cho cô bé hiểu em ấy không chiến đấu một mình. Xong.

 

“Chị Celine, chị làm giả giấy chứng nhận đính hôn được không?”

 

Yêu cầu của tôi không có gì lạ, ấy vậy chị Celine lại mỉm cười hết cỡ, khẽ nghiêng đầu.

 

“Không thành vấn đề, nhưng chỉ giả thôi á? Sao không nhân cơ hội này đi kết hôn thật luôn đi?”

 

“...Em xin kiếu ạ.”

 

Câu trả lời của tôi làm chị cười thêm lần nữa.

___________________________________________________________________________________________

“Hmmm, hơi vội, nhưng vẫn hợp với cậu lắm.”

 

Momon lùi vài bước để kiểm tra tôi trông ra sao và gật đầu.

 

“Thế á? Mặc cái này làm tôi thấy khó chịu quá.”

 

Tôi dùng ngón tay nới phần cổ ra một chút. Chiếc áo sơ mi được đóng tới cúc cuối cùng cùng cái nơ thắt ở cổ. Khác với đồng phục học sinh hay đồ quản gia, đây là phục trang dạ tiệc.

 

“Nó là thế đó. Cậu sẽ quen sớm thôi.”

 

“Xin lỗi vì đã yêu cầu đường đột quá nhé. Hẳn là anh đang ở trong thời kì cao điểm nhỉ.”

 

Momon chỉ vỗ bụng cười.

 

“Ừ, bận lắm luôn. Các loại hình giải trí phục vụ khách bằng hầu gái rất được đón nhận, do đó tôi thiếu nhân lực trầm trọng. Đó là lí do tôi phải đích thân đem quần áo với người tới cho cậu đây.”

 

Anh ta dang tay ra thể hiện. Xung quanh anh có rất nhiều người đang rôm rả bàn chuyện với nhau, chủ yếu là người của Liên minh Không đứng đắn và nhân viên của công ty Monte. Quán tôi cũng đang được chỉnh sửa, biến thành một nhà hàng sang trọng dùng một lần. Bàn ghế đã được sắp xếp lại để có nhiều chỗ ngồi nhất có thể, phía sau các đầu bếp cũng đã sẵn sàng.

 

“Nhưng anh cung cấp toàn bộ chỗ này miễn phí liệu có ổn chứ?”

 

Không chỉ người, Momon còn chuẩn bị từng chi tiết như thức ăn với đồ trang trí. Khá chắc rằng nó tốn kha khá đấy, tuy nhiên tôi lại nhận được cái lắc đầu.

 

“Đó phải là lời của tôi mới đúng. Cậu Yuu à, ý tưởng của cậu đã đem lại rất nhiều lợi nhuận cho chúng tôi. Đáng lí chúng tôi phải trả cậu thêm cơ.”

 

“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi xin phép nhận lòng thành này.”

 

Tôi cúi đầu. Có lẽ bộ trang phục quá ngột ngạt thành ra ảnh hưởng tới thái độ của tôi luôn.

 

“Nhưng tôi không ngờ cậu lại tham dự Tiệc Ca Chào Mừng đấy. Quả nhiên cậu Yuu rất đáng kinh ngạc.”  [note76210]

 

“Bữa tiệc Khúc hát Chào mừng?”

 

“Là bữa tiệc do học viện chủ trì. Chỉ có vài quý tộc cùng những thương nhân lớn mới được mời thôi. Tôi thì không.”

 

“...Tôi tình cờ có ai đó cho đi ké thôi.”

 

Cái này kinh hơn tôi tưởng nhiều. Để quên đi những giọt mồ hôi lạnh đang chảy sau lưng, tôi chạm nhẹ vào giấy chứng nhận đính hôn do chị Celine làm giả vào ngày hôm qua.

 

Liệu lẻn vào một nơi toàn những kẻ quyền quý là một nước đi sai lầm?

 

“Này chủ quán.”

 

Chú Pleek trong bộ đồ trắng của đầu bếp bước ra, gãi đầu với biểu cảm khó chịu.

 

“Có hơi lạ khi chú nói cái này, nhưng làm việc này có ổn không? Ai cũng lo cho cô bé cả.”

 

Tôi lắc đầu.

 

“Ổn mà, hay nói đúng hơn, chuyện này cũng quan trọng không kém đâu. Chú Pleek hãy giả làm đầu bếp và khiến mẹ chú yên tâm đi. Còn những khách hàng thì…chẳng giống quý tộc chỗ nào hết.”

 

Tất cả những người giả làm thực khách đều thuộc về Liên minh - khách quen của quán. Chú ấy có nói nhà hàng của chú thường có quý tộc ghé thăm, mong là mẹ chú không nhận ra.

 

Chú cười trừ.

 

“Vậy là đủ rồi. Chú thực sự biết ơn vì mọi người chịu theo cái lao mà chú đã phóng….Chỉ là còn thiếu vợ con nữa thôi.”

 

Chị Celine đáng lí sẽ vào vai người vợ nhưng sau khi làm giả cho tôi xong thì liền rời đi, có lẽ đã tự thú rồi.

 

Còn Tize trong vai người con gái lại bị cái mặt nạ Danh ca giam giữ.

 

“Cháu sẽ cố mang “con gái” chú trở lại.”

 

Tôi tuyên bố. Chú Pleek đấm nhẹ lên ngực tôi.

 

“Ừ, nhờ cả vào cậu đấy, chủ quán.”

 

Momon nhìn hai người chúng tôi nói chuyện, vuốt râu lên tiếng:

 

“Ối chà, cậu lại ủ âm mưu nào đó nữa hả? Ông Corlone lúc nào cũng đánh giá cậu là người vô cùng thú vị, và giờ tôi dần hiểu ý ông rồi.”

 

“Tôi không có âm mưu nào hết. Nhưng nếu có thể, ông hãy đến đây dùng bữa nhé. Có khi ông sẽ chứng kiến một câu chuyện hay ho nào đấy thì sao.”

 

Nghe thế, anh ta cười tít mắt.

 

“Vậy tôi sẽ nghe theo lời cậu. Tôi có nên mời ông Corlone tới luôn không ta?”

 

Xong, anh rời quán. Hở, anh ta tính rủ ông thỏ sang thật à?

 

“Người hồi nãy là chủ tịch Momon của Công ty Monte đúng không?”

 

Tôi gật đầu.

 

“Còn “ông Corlone” là ông trùm thế giới ngầm đó đó hả?”

 

Tôi gật đầu tiếp.

 

Chú Pleek bất động, rồi lấy tay ôm tấm thân run rẩy.

 

“Chết rồi, chú tè ra quần mất.”

 

“Gì cũng được, chú cứ cố tập trung vào việc nấu nướng thôi.”

 

“Chú còn tự hỏi mình còn cầm dao đàng hoàng được hay không?...Đã nhiều năm lắm rồi.”

 

Chú nhìn ra cửa sổ với đôi mắt u sầu. Tôi cũng nhìn theo. Phía bên kia con đường là các dãy nhà, xa xa là những đám mây nhuộm sắc cam do che đi mặt trời. Phía trên chúng là bầu trời xanh thẫm, báo hiệu màn đêm đang dần buông xuống.

 

Cả chú Pleek và tôi vào tối nay đều có thử thách phải đương đầu, mang theo những lời nói dối. Khi bình minh lên, kết quả sẽ được định đoạt, và dù thành công hay thất bại, chúng tôi đều phải chấp nhận.

 

Tôi đưa tay vào túi và lấy ra một que diêm. Là chính que diêm bà Bonnie trao cho tôi.

 

Tôi nhìn chú Pleek, và chú nhìn lại tôi.

 

“Được rồi, hãy cố lên nhé.”

 

“Ừ, nỗ lực hết mình nào.”

 

Cả hai gật đầu rồi hướng ra ngoài quán. Tôi sẽ trông cậy nơi này cho chú, còn bản thân sẽ hòa vào thế giới bên ngoài.

 

Đích đến của tôi là một bữa tiệc kì lạ dành  cho các quý tộc. Tôi tự hỏi nếu kể chuyện này cho tôi của quá khứ thì tôi khi ấy sẽ phản ứng thế nào. Chắc chắn rồi, tôi sẽ nghi ngờ liệu đó có phải là mình không.

 

Dẹp hết mấy suy nghĩ thừa thãi sang một bên, tôi thẳng lưng lên và đẩy cánh cửa ra.

Ghi chú

[Lên trên]
T/n: Welcome Song Party. Ai có cách dịch hay hơn thì cho ý kiến nhé. Tôi dịch lỏ quá.
T/n: Welcome Song Party. Ai có cách dịch hay hơn thì cho ý kiến nhé. Tôi dịch lỏ quá.
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Tks trans
Xem thêm
Welcome song party dịch là tiệc ca chào mừng cx đc
Xem thêm
Let him cooked in context
Xem thêm
Tác cook hay quá, các mắt xích kết hợp nhau. Kể cả tập trước nữa.
Xem thêm