• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4

Chương 2: Tiếng ngân nga hợp với cà phê hơn là thuốc lá (2)

6 Bình luận - Độ dài: 2,658 từ - Cập nhật:

“Xin hãy cho em thứ đồ uống đó đi ạ.”

 

Bà Bonnie huýt sáo.

 

“Đây là thứ đồ uống dành cho những kẻ không đứng đắn đó. Cháu quả là có mắt nhìn.”

 

“Từ khi nào cà phê thành thứ như vậy rồi? Người bình thường cũng uống đấy nhé.”

 

Tôi thực sự mong bà ta không bịa ra mấy thứ kì quặc nữa.

 

Nhưng Tize có vẻ lại bị thuyết phục. Em chắp tay ngưỡng mộ, dường như lòng đang quyết tâm trở thành một kẻ không đứng đắn.

 

Tôi tự hỏi có nên cho một đứa trẻ uống cà phê vào giờ này không? Cô bé có thể bị mất ngủ vì caffein mất. Trong khi tôi đang lưỡng lự thì bà Bonnie đánh tiếng.

 

“Ta muốn thêm một tách nữa, và pha cho cô bé này luôn. Con gái cần phải tích lũy những kinh nghiệm như vầy để trưởng thành, còn kết quả ra sao không phải do cậu quyết định.”

 

Bà đáp như thể đọc suy nghĩ tôi. Tôi chỉ biết bất lực chịu thua, đúng là không thể đánh bại mấy người ở tầm tuổi già Gol hay bà Bonnie mà.

 

Tôi cho hạt và phê vào máy xay và xoay tay cầm. Tiếng cà phê được xay vang vọng khắp quán. Tôi bật lò đun dưới bình rồi cho vào hai phần nước.

 

Tize quan sát tôi pha cà phê. Ánh mắt cô bé đầy ngây thơ và trong sáng. Khi nước trong bình sủi bọt, em khẽ kêu lên. Em tiến lại gần và ngạc nhiên nhìn nước chảy ngược lên phễu. Lòng tôi bỗng thấy vui sướng khi nhìn phản ứng hồn nhiên ấy. Tôi đứng thẳng lưng hơn nữa, tay lấy thìa gỗ khuấy đều. Cảm giác giống như tôi đang là một nhà ảo thuật trình diễn các tiết mục cho những đứa trẻ xem vậy.

 

“Cậu làm cái quái gì thế?”

 

“Cháu chẳng hiểu bà nói gì hết. Cháu luôn như vậy mà.”

 

Bà Bonnie bực tức.

 

“Lúc cậu pha cho ta thì làm gì có cái điệu bộ đó. Cậu đang quá khích vì có một đứa trẻ ở đây thôi.”

 

“Không phải vì một đứa trẻ, cháu đơn giản là có động lực khi có một thiếu nữ dễ thương nhìn mình ấy mà.”

 

“Hah! Sau cùng nhóc vẫn là con trai ha.”

 

Tize nhìn tôi và bà Bonnie với ánh mắt lo lắng.

 

“E-erm…”

 

Tize cất cao giọng. Âm thanh em thốt ra tựa như tia lửa làm bừng sáng cả quán, dư âm ấm lòng còn đọng lại bên tai.

 

Ngạc nhiên với cao độ bản thân phát ra, Tize lấy tay che miệng lại. Sau một lúc, em hạ tay xuống, lén nhìn mặt chúng tôi rồi thì thầm:

 

“X-xin đừng cãi nhau mà. N-nếu đó là lỗi của em, t-thì cho em xin lỗi.”

 

Bà Bonnie và tôi nhìn nhau. Ngay khoảnh khắc ấy, chúng tôi đã đạt sự đồng thuận đến hoàn hảo. Bà đứng lên, tôi ra khỏi quầy, cả hai choàng lấy vai nhau.

 

“Cháu nói gì vậy chứ?! Không cần lo lắng đâu, cô bé à. Bọn ta thân thiết lắm.”

 

“Đúng đúng! Em chưa từng nghe nói càng thân càng cãi nhau nhiều sao?”

 

Tize nhìn cả hai rồi thở phào.

 

“Vậy là càng thân thiết sẽ càng cãi nhau nhỉ. Tuyệt quá!”

 

“Tên nhóc giá đỗ với khuôn mặt nữ tính này là bạn ta mà.”

 

“Bà già có tính cách tệ hại này là khách quen quan trọng của anh.”

 

Chúng tôi cùng cười lớn.

 

Trông Tize đã nhẹ nhõm lại nên tôi và bà Bonnie bỏ tay ra. Bà lão thì thầm để Tize không nghe thấy:

 

“Vừa nãy ta làm một cái gì đó không đúng với chính mình.”

 

“Đây cũng thế.”

 

Tize là một đứa trẻ trong sáng, ấy vậy em lại nghĩ rằng hai bọn tôi cãi nhau vì em và xin lỗi dù chẳng làm gì sai. Hiểu lầm này phải được giải quyết nhanh nhất có thể.

 

Tôi xoa bóp phần vai bị căng cứng do ép bản thân đứng sai tư thế, rót cà phê ra tách rồi đem ra phục vụ cho Tize với bà Bonnie.

 

Tize nhìn vào tách của mình, khẽ kêu lên: “Nó màu đen này”. Em ấy nói đúng, tôi pha cho em ấy một tách cà phê đen thông thường.

 

Cô bé đưa lên ngửi và nhận xét nó có mùi cháy. Đồng ý, cà phê có mùi cháy, nhưng nếu được thì tôi muốn em ấy dùng từ ‘hương thơm’ hơn.

 

Cuối cùng, em đưa lên miệng, lẩm bẩm “Đắng quá”. Phải, cà phê có vị đắng. Tuy nhiên, tôi muốn em ấy có thể cảm nhận được hương vị đậm đà của nó.

 

Em nhìn lên tôi và nói “Ngon lắm”. Chính xác! Cà phê rất ngon đúng không nào!

 

Ể, em ấy thực sự nghĩ vậy á?

 

“Em uống được à? Nó đắng lắm đó.”

 

Tôi không thể không hỏi lại trước lời bình luận tích cực ấy được.

 

“Nó đúng là đắng, nhưng không hiểu sao lại khiến em thấy an lòng.”

 

Lần này Tize cầm tách bằng cả hai tay. Tôi không biết vẻ mặt này của em là đang nói thật hay chỉ tỏ ra lịch sự nữa.

2f590d6e-9678-4a26-9f9e-a7d6309cf6b5.jpg

“Anh thực sự ngạc nhiên đấy.”

 

“Ta nói rồi, cà phê là thức uống dành cho những kẻ không đứng đắn. Chỉ có những người đã nếm trải đắng cay của cuộc đời thì vị đắng của nó chẳng là gì cả.”

 

“Bà Bonnie nói câu nghe thâm thúy thế.”

 

Nếu tôi là người phát ngôn thì nghe sẽ thật nông cạn biết bao. Nhưng tôi muốn một ngày nào đó cũng sẽ nói được một câu tương tự nên đã ghi chú lại trong đầu.

 

Một bà lão với vẻ ngoài thanh lịch và một thiếu nữ đoan trang đang ngồi cạnh nhau thưởng thức cà phê. Nếu không phải là thời điểm lúc khuya thì trông hai người như một gia đình thân thiết vậy.

 

Thời gian cứ thế trôi qua trong yên bình. Buổi đêm yên tĩnh hơn nhiều so với ban ngày. Đôi lúc vài tiếng huyên náo sẽ vọng đến, nhưng chắc chắn sẽ không có những âm thanh nhốn nháo ngoài đường.

 

Quán cà phê vào ban ngày là nơi để người ta tạm lui khỏi những xô bồ của cuộc sống. Trong khi ai nấy đều năng động tiến về phía trước, chỉ có tôi bước chậm lại, như thể kim đồng hồ đã ngừng xoay.

 

Sự thanh thản ấy không xuất hiện vào buổi đêm, vì hầu hết mọi người đều đã chìm vào giấc mộng. Thay vào đó là cảm giác ưu việt khi ta có thể bước chân tới những nơi ta muốn mà giấc mơ của những người khác không thể vươn tới.

 

Mỗi lúc đi dạo vào nửa đêm hay bình minh, thế giới chỉ nhuốm màu im lặng, hệt như ta là người duy nhất còn tồn tại, và cả thế giới này là của riêng ta. Một sự tự do tột cùng, mang theo một nỗi cô đơn tột cùng.

 

Không một tiếng nói chuyện nào trong quán tôi cả.

 

Bà Bonnie chỉ nhìn vào khoảng không, lâu lâu lại nhấp một ngụm cà phê như thể nhớ ra mình có yêu cầu nó.

 

Tize cầm tách bằng cả hai tay, nghiêng và đảo thứ chất lỏng màu đen bên trong, rồi nhìn những gợn sóng bản thân tạo ra.

 

Và tôi thì lau ly như thường lệ.

 

Chúng tôi ở cùng một khoảng không gian, cùng hít thở một bầu không khí, nhưng mỗi người lại có suy nghĩ của riêng mình.

 

Quán lúc buổi sáng có được sự thanh bình là nhờ những vị khách. Không cần nói ra họ cũng tự hiểu mình là một phần trong đó, được liên kết với nhau bởi sợi chỉ vô hình.

 

Tuy nhiên, những vị khách ghé vào ban đêm - theo cách nói của bà Bonnie, những kẻ không đứng đắn, đều im lặng giữ khoảng cách. Mỗi người đều có một bức tường vô hình, vạch ranh giới rõ ràng với người khác. Nhưng nó không có nghĩa họ từ chối tương tác với mọi người.

 

Những kẻ không đứng đắn đều hiểu ai cũng có bức tường này nên sẽ không nhúng tay vào chuyện của nhau. Họ không gượng ép, cũng không lo lắng đối phương đang gặp phải vấn đề gì. Dù câu trả lời chỉ là sự im lặng, họ không hề thấy phiền. Tất cả đều dành thời gian cho bản thân bên trong bức tường của chính mình.

 

Đây là một cách sống không thể tìm ra nếu chỉ chú tâm vào ban ngày.

 

Hồi đầu tôi khá bối rối, nhưng về sau lại thấy nó không quá tệ. Đây chính là cái “giữ khoảng cách” mà mỗi người có để không cho ai chạm tới những thứ được cất ở nơi sâu thẳm trong tim

 

“Anh không hỏi em à?”

 

Tize đột nhiên mở lời.

 

“Hỏi gì cơ?”

 

Tôi thắc mắc. Em chỉ hướng mắt vào tách cà phê, lắp bắp:

 

“Tại sao em lại lang thang vào giờ này. Hay chuyện đôi cánh của em chẳng hạn.”

 

“Ừm thì, anh tò mò thật.”

 

Các khách hàng buổi đêm đều có những tâm sự của riêng. Chia sẻ nỗi niềm với người khác quả thực sẽ cảm thấy tốt hơn, nhưng đôi khi điều đó lại phản tác dụng. Mỗi việc muốn nghe câu chuyện của họ thôi đã là hành động tự mãn rồi.

 

“Anh sẵn lòng lắng nghe nếu em muốn nói, còn không thì anh sẽ không hỏi.”

 

Nghe được lời tôi, Tize ngước lên nhìn. Chỉ trong thoáng chốc, sự ngây thơ, trẻ con của em bị thay bởi dáng vẻ trưởng thành xa cách, lạnh lùng, rõ là không hợp tí nào. Chỉ với từng này tuổi đã có biểu cảm như thế chứng tỏ vấn đề em gặp phải không thể xem thường.

 

Tize lắc đầu, mái tóc trắng phản chiếu ánh đèn khẽ đưa theo.

 

Bà Bonnie phá vỡ khoảng lặng theo sau:

 

“Điểm tốt ở cái quán này là chủ của nó với khách hàng đối xử với nhau rất khéo léo. Bọn ta sẽ không thăm dò hay bới móc cháu. Cháu có thể uống tách cà phê thơm ngon hay hút thuốc bao nhiêu tùy thích, đến khi đã thỏa mãn được nỗi cô đơn rồi thì lại về nhà. Thế là đủ.”

 

“Quả là bà Bonnie, một lời nhận xét rất sâu sắc. Tuy nhiên, ở đây cấm hút thuốc ạ.”

 

“Đừng có để ý tiểu tiết chứ.”

 

Bà ra hiệu đuổi tôi đi, ý chỉ tôi vừa nói mấy thứ không cần thiết. Đúng là bà lão thô lỗ mà.

 

Có tiếng cười khẽ.

 

Đó là của Tize. Để giấu khỏi tôi với bà Bonnie, cô bé vội vàng cầm tách cà phê lên uống.

 

Hai người chúng tôi nhìn nhau. Bà lão nhướn mày một cái rồi cười và tiếp tục thưởng thức. Còn tôi thì lại lau ly, trên môi cũng nở một nụ cười.

 

Chúng tôi đôi lúc trò chuyện với nhau trước khi dành thời gian cho bản thân. Thời gian cứ thế từ từ trôi. Vào ban ngày, thời gian không đi qua nhẹ nhàng đến vậy. Buổi sáng có những điểm tốt của buổi sáng, đêm cũng tương tự. Chỉ cần bạn muốn, bạn có thể đến một quán cà phê lúc nào cũng được.

 

Tize uống xong phần của mình và đặt lại vào trong đĩa.

 

“Cảm ơn vì lòng tốt của anh. Ừm, em thực sự không cần phải trả tiền ạ?”

 

“Không sao. Ta có cá cược với nhóc này.”

 

“Cá cược?”

 

Lời của bà Bonnie khiến Tize bối rối.

 

“Bất cứ khi nào ta ghé cửa hàng, ta sẽ cố móc túi nó. Nếu thắng thì hôm đó ta không cần trả, ngược lại thì ta sẽ phải trả gấp đôi.”

 

Bà nháy mắt với cô bé:

 

“Nhân tiện, lần nào ta cũng thắng.”

 

Nháy mắt là một hành động dễ thương, tuy nhiên người làm lại là bà Bonnie. Còn Tize thì chắp hai tay lại, kêu lên tiếng “Ồ”.

 

“Ừm…” - Cô bé nghiêng người về phía tôi. “Em có thể ghé lại được không ạ?”

 

Đây là lần đầu tiên tôi được hỏi câu này đấy. Đây chỉ là một cái quán, khách hàng mới là bên quyết định, còn tôi sẽ luôn đứng ở đây đợi chờ.

 

Tuy nhiên, đôi mắt của em lại rất nghiêm túc nên tôi gật đầu chắc nịch:

 

“Tất nhiên, anh sẽ luôn đợi ở đây. Và hôm nay anh sẽ mở cửa tới sáng.”

 

Tize thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy và để ghế lại vị trí cũ. Cô bé chúi chào tôi:

 

“Đến giờ em phải về rồi. Cảm ơn anh vì chiếc ô và cái khăn ạ. Hôm nay em rất vui.”

 

Xong, em quay sang bà Bonnie:

 

“Bà Bonnie, cảm ơn bà đã chiêu đãi cháu. Cháu sẽ rất vui nếu chúng ta có cơ hội gặp lại nhau.”

 

“Không cần bận tâm đến ta đâu. Chúng ta sẽ còn gặp lại trong cái quán này mà.”

 

Bà Bonnie đáp với biểu cảm khó xử. Tize vui vẻ gật đầu, đôi cánh vỗ nhẹ để bày tỏ cảm xúc. Em cúi chào lần nữa rồi rời đi.

 

“Quả là một đứa trẻ nghiêm túc. Con bé khác xa với hình tượng “không đứng đắn” đấy.”

 

“Như cháu đã nói, xem người khác “không đứng đắn” đã là sai rồi.”

 

Bà Bonnie cầm tách cà phê của mình và uống cạn. 

 

“Việc con bé đi lang thang vào giờ này hẳn là có lý do của riêng mình. Và cả đôi cánh kia nữa.”

 

“Đôi cánh?”

 

So với những người tộc Chim tôi thấy trên đường, cánh của Tize thực sự rất nhỏ. Tôi ngỡ bà Bonnie sẽ kể thêm vì đã gợi ra chuyện này nhưng lại lắc đầu.

 

“Nói chuyện này sau lưng con bé quả là không hay. Thôi, pha cho ta thêm cốc nữa.”

 

Bà đặt tách của mình lên quầy rồi đưa tay vào túi lấy tẩu thuốc. Bà búng tay để bật lửa, hệt như đang diễn mấy trò ảo thuật.

 

Bà hít một hơi rồi nhả làn khói từ từ bay lên phủ ánh đèn. Bà kêu lên:

 

“Ahhh, quá tuyệt.”

 

Nhận thấy cái nhìn chằm chằm của tôi, bà đưa tẩu thuốc ra:

 

“Nào, hút thử đi.”

 

Tôi lắc đầu.

 

Tại thế giới này không có cấm độ tuổi uống rượu hay hút thuốc, mọi người đều được tự do đưa ra lựa chọn của mình. Nhưng việc người lớn ngăn trẻ nhỏ chạm vào những thứ đó luôn là lẽ thường tình.

 

Ở độ tuổi hiện tại của tôi, không ai có thể ngăn cấm tôi thưởng thức chúng cả. Tuy nhiên, trường học đã dạy tôi rằng hút thuốc và rượu bia là những chất nghiện gây hại, không được động vào trước tuổi hai mươi, do đó tôi từ chối lời mời của bà lão.

 

“Ta hiểu rồi. Mà, nhóc muốn thử lúc nào chẳng được. Khi đó nhóc sẽ nhận ra cà phê và thuốc lá là sự kết hợp hoàn hảo đến nhường nào.”

 

Sau khi nói ra một câu có đầy vấn đề, bà lại vui vẻ hút tiếp.

 

Tôi quan sát cà phê được chiết xuất từng giọt. Tôi dùng thìa khuấy đều và lặng lẽ thưởng thức hương thơm thoang thoảng toát ra. Bà Bonnie thì chậm rãi gõ ngón tay lên bàn và khẽ ngân nga.

 

Trong quán cà phê buổi khuya, chỉ còn lại khói thuốc cùng tiếng ca vang vọng.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

bé này 100% là danh ca r :)) nhưng tại sao lại là tộc thiên thần mà k phải nhân ngư :V
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
nhân ngư v là thành cá mắc cạn ak :))
Xem thêm
@Yuigaiichi: nah nhân ngư mọc chân đc mà tùy, thở trên bờ đc, gọi là người lưỡng cư chắc k sai đâu :V trans nói thế khác nào bảo chim bt bay đi trên mặt đất là gà hay con cụt:)))
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời