• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4

Chương 12: Giải cứu nàng công chúa

3 Bình luận - Độ dài: 2,969 từ - Cập nhật:

“Tize là Danh ca á? Chị biết mà.”

 

Đây là phản hồi của chị Celine.

 

“Hầy, cậu không biết hả chủ quán?”

 

Còn đây là của chú Pleek.

 

Hệt lời của bà Bonnie, những kẻ không đứng đắn lũ lượt ghé quán tôi. Cũng có vài người thuộc ban ngày nữa thành ra quán có chút đông. Sau khi xử lí hết đơn hàng, tôi đứng trước quầy với vài khách quen. Họ bàn tán xôn xao về việc tôi bị bắt đi và những lời của bà Phyllis.

 

“Ôi Tize…Chị lo cho em ấy quá. Hẳn là cô bé đang cô đơn lắm.”

 

Chị Celine nói thế nhưng thấy ánh mắt chị đang nhìn đôi tay muốn được ôm ai đó làm tôi cho rằng chị mới là người cô đơn.

 

“Ừ thì người bảo hộ cô bé có quyền đem cháu nó đi. Nhưng sao bà ta lại dám quăng tiền vào mặt cậu và lệnh cậu quên đi chứ?! Tize cũng là con gái tôi đấy nhé!”

 

“Hồi nào vậy?”

 

Bà Bonnie không khỏi ngạc nhiên trước lời tuyên bố của chú Pleek. 

 

Để đối mặt với chuyến ghé thăm của người mẹ, chú ấy đã nhờ chị Celine và Tize đóng giả làm gia đình mình. Buổi thảo luận hôm đấy diễn ra khá sôi nổi.

 

“Nhưng kế hoạch của cậu là gì? Không dễ để gặp mặt một Danh ca đâu.”

 

“Phải…Nếu họ mời chúng ta là một chuyện. Tuy nhiên đối phương lại không muốn thì coi như bó tay.”

 

Tôi gật đầu trước lời của hai người.

 

“Cả hai nói đúng. Cháu cũng đang suy nghĩ đây.”

 

“Cậu có ý tưởng gì không?” - Chú Pleek chống cằm hỏi. 

 

“Tiếc là không.” - Tôi cười. Thế là chú trượt tay làm mặt xém đập vào quầy. Uầy, diễn xuất ghê đấy.

 

“Không là sao?! Làm thế nào ta có thể hành động mà không có lấy một kế hoạch?!”

 

“Thì bây giờ nè. Trước tiên thì, mọi người sẽ giúp cháu chứ?”

 

Tôi quan sát kĩ vẻ mặt của những người phía trước.

 

“Cháu vẫn chưa biết mình phải làm gì cả. Không có kế hoạch gì luôn. Nhưng cháu quyết tâm sẽ giúp Tize bằng mọi giá. Vậy nên đầu tiên, cháu phải gặp được em ấy. Đó là mục đích của buổi họp này. Ai muốn tham gia, giơ tay lên!”

 

Tôi giơ tay khí thế.

 

“Được. Để việc giả mạo giấy tờ cho chị! Đã bị truy đuổi rồi thì chơi tới bến luôn.”

 

Tiếp theo là chị Celine.

 

“Hầy. Chú không làm được mấy thứ như giả tài liệu đâu…Chú chỉ là tên gác cổng từng khao khát thành đầu bếp thôi. Nói chứ, vì con gái, chú có thể đánh bại cả ma vương!” (T/n: biết ref bộ nào r đấy :D )

 

Chú Pleek cũng tham gia với nụ cười gượng gạo.

 

Cả bọn nhìn sang bà Bonnie.

 

“...Hả? Nhìn ta làm gì?....Rồi rồi, biết rồi. Con bé là đệ tử của ta nên phải nói ta một tiếng trước khi rời đi, đúng chứ?”

 

Bà Bonnie cuối cùng chịu giơ tay. Vậy là thành viên đã đông đủ. Dẫu thế ta vẫn không biết nên làm gì…

 

Khi tôi đang ngẫm nghĩ thì…

 

“Vâng, tới ngay đây ạ.”

 

Tôi bước tới chỗ một vị khách đang giơ tay. Bỗng, có người lại giơ tay ở một bàn khác. Và thêm nữa, thêm nữa. Tôi chỉ biết đứng ngây nhìn tất cả mọi người trong quán đều đồng loạt đưa tay mình lên. 

 

“Này chủ quán. Cậu muốn cứu bé Tize đúng không? Cho tôi tham gia với nhé!”

 

Một mạo hiểm giả mặt đầy sẹo, Ulut.

 

“Oi Ulut. Gọi em nó đàng hoàng vào được không? Là tiểu thư Tize. À chủ quán, tôi nữa!”

 

Một người đàn ông tóc dài với đôi mắt híp.

 

“Và tôi.”

 

“Tôi cũng thế.”

 

Giọng của  từng người vang lên.

 

“Tôi không thể để một cô bé tốt bụng như thế khóc một mình được.”

 

“Nói hay lắm. Cô bé là Công chúa của Những kẻ không đứng đắn chúng ta!”

 

“Phải! Không có gì Liên minh Không đứng đắn không làm được cả!”

 

“Hầm hố quá rồi đó. Chúng ta chỉ là lũ vô lại thôi.”

 

“Cứ để mấy việc lén lút cho tôi.”

 

“Nhưng tôi không tha thứ việc cậu gọi trổng tiểu thư Tize đâu.”

 

“Tôi được chiêm ngưỡng nụ cười thánh thiện của Tize rồi đó. Ghê chưa?”

 

Trước khi nhận ra, mọi người đều đã bàn tán về Tize. Cô bé hằng ngày đều ghé qua. Em ấy rất nổi bật, do đố hầu hết những khách quen đều từng nói chuyện với em, để rồi hai bên dần khăn khít với nhau hơn. Tất cả đều biết em là Danh ca, nhưng chưa từng một lần đề cập tới nó.

 

“Đám không đứng đắn khốn nạn này.” Bà Bonnie cười toe toét. “Tên nào cũng yêu quý nó cả. Và là một lũ tọc mạch.”

 

Tôi cảm thấy ngực mình nghẹn lại, không thốt nên lời.

 

Tôi ước gì Tize có thể thấy cảnh này. Tôi muốn đưa em về để em biết mình được quan tâm đến nhường nào.

 

Mọi người đứng dậy và kê bàn lại. Tất cả bọn tôi ngồi thành một vòng tròn.

 

“Bắt đầu hội nghị chiến tranh nào.”

 

“Cái này làm tôi nhớ tới mấy buổi đột kích mê cung ghê.”

 

“Đặt tên cho nó đi. “Kế hoạch giải thoát Tize” thì sao?”

 

“Tầm thường quá. Bác bỏ.”

 

“Ai là chủ tọa đây?”

 

“Chẳng phải được quyết định rồi sao?”

 

“Rõ ràng.”

 

Mọi người đồng loạt nhìn về tôi.

 

“Này chủ quán. Cậu là thủ lĩnh đấy. Cậu bảo sao thì bọn tôi nghe đó.”

 

Cái này gây cho tôi áp lực vô cùng. Chưa bao giờ tôi phát ngôn trước đám đông cả. Và tôi không có tố chất của một nhà lãnh đạo.

 

Tuy nhiên, tôi dẹp hết mấy suy nghĩ tiêu cực sang một bên và bắt đầu ngẫm về điều muốn nói.

 

Phát biểu mấy lời nhàm chán và vô vọng kia để làm gì chứ? Ai nấy đều đang đứng lên bảo vệ Tize và chung tay giúp đỡ cái ích kỉ của tôi. Đó là chưa nói chính đối tượng giải cứu đang mang trong mình gánh nặng lớn hơn tôi nhiều.

 

Do đó, những thứ gây suy sụp tinh thần là không cần thiết.

 

Tôi thẳng lưng, hít một hơi thật sâu. Khi mở mắt, tôi nhận ra mọi người đều nhìn tôi.

 

Tôi quan sát từng người. Bất chấp xuất thân, ngoại hình, chủng tộc, tính cách, tất cả đều tề tựu vì Tize.

 

Tôi cất tiếng:

 

“Thưa quý vị, tôi rất biết ơn vì tất cả đã có mặt ở buổi họp đột xuất này. Chúng ta chỉ có một mục tiêu duy nhất: giúp đỡ Tize. Hiện tại chúng ta vẫn chưa biết làm cách nào, nhưng có một điều chắc chắn: ngay lúc này đây, em ấy đang phải đơn độc chiến đấu. Là thành viên của Liên minh Không đứng đắn, chúng ta có nghĩa vụ phải giúp em. Lí do rất đơn giản: cô bé là đồng chí của chúng ta. Vậy nên, mọi người, hãy cùng nhau giải quyết vấn đề này nào!”

 

Tiếng vỗ tay lẫn huýt sáo rộn cả không gian. Bị cuốn theo bầu không khí, tôi cười lớn. Cái “thuyền” của tôi bé tí tẹo thôi, vậy mà ai nấy vẫn sẵn lòng bước lên. Sau tôi, bọn họ, những người trưởng thành, cười theo hệt như đám thanh thiếu niên mới lớn.

 

Đêm đã khuya. Hầu hết mọi người đều đã ngủ. Nhưng ngọn lửa vẫn rực cháy trong quán. Từ que diêm, nó đã bùng lên mãnh liệt nhờ những kẻ không đứng đắn không ngừng tiếp nhiên liệu cho. Tôi thầm mong rằng một ngày, nó sẽ trở thành ngọn hỏa ngục thay đổi cả thế giới.

“Rốt cuộc vẫn không nặn ra được kế hoạch nào ra hồn hả?”

 

Linaria không giấu vẻ cạn lời, còn tôi lặng lẽ gật đầu.

 

“Thường thì trong một đám đông sẽ có ai đó có trí tuệ siêu phàm, tiếc là không áp dụng cho trường hợp này. Dù có bao nhiêu người đi chăng nữa, chuyện bất khả thi vẫn hoàn bất khả thi.”

 

Hôm qua bọn tôi đã mở hội nghị chiến tranh suốt cả đêm nhưng lại không thống nhất được một kế hoạch nào ra hồn. Rất nhiều ý kiến được đưa ra nhưng đều rất khó thực hiện.

 

“Cho ví dụ xem nào.”

 

“Mọi người đột nhập vào đêm khuya với mặt nạ để giấu danh tính.”

 

“Khác gì trộm đâu.”

 

“Bị bắt không phải chuyện đùa nên cái đó bị loại ngay lập tức.”

 

Linaria nhìn tôi bằng nửa con mắt.

 

“Thấy chưa? Một đám không đứng đắn chỉ có thể nghĩ ra mấy thứ không đứng đắn thôi.”

 

Tôi định phản bác thì cô nàng lắc đầu.

 

“...Còn gì nữa?”

 

“Lẻn vào chỗ Tize đang ở.”

 

“Đầu tiên, cái vụ này đã có vấn đề rồi.”

 

“Haha.”

 

“Đừng có cười cho qua chuyện.”

 

Quả là học sinh gương mẫu có khác. Cổ chỉ trích không thương tiếc luôn.

 

“Nhưng ngoài chúng ra thì không có cách nào khác để liên lạc với Tize cả. Tớ nghe rằng các cao tầng định tổ chức tiệc, do đó biết được lịch trình ra ngoài của họ thì tốt biết mấy. Và chắc chắn rồi, mấy cái đó làm gì được công khai.”

 

Mạng lưới thông tin của những kẻ không đứng đắn đã hoạt động hết công suất và tìm ra được khách sạn cô bé đang ở. Dựa vào thông tin cung cấp từ chú Pleek, có người còn đề xuất lẻn vào nhà hát nữa cơ. Thậm chí bọn tôi còn biết rằng sắp tới sẽ có một bữa tiệc Tize tham gia với tư cách là Danh ca. Nhưng vấn đề là, địa điểm và thời gian tổ chức lại tuyệt mật.

 

“Cậu đào ra được những thông tin ấy thì sao nữa? Không phải chỉ đơn giản là đột nhập đâu nhỉ?”

 

Dù chúng tôi có xâm nhập và gặp được Tize, chuyện sau đó sẽ ra sao? Mục đích của tất cả việc này là gì?

 

“...Thú thực thì tớ chẳng chắc nữa. Chỉ là một mớ cảm xúc đang cuộn trào trong tớ thôi. Nó mờ tịt, hư ảo, tựa như thế giới trước khoảnh khắc bình minh. Tớ không biết phía trước là gì, nhưng vì lý do nào đó, tớ cần phải tiến lên.”

 

Nghe xong, Linaria nhướn mày rồi cười trừ. 

 

“Đúng là một tên thích tọc mạch. Có vẻ cậu lại nhặt được một bé mèo bị bỏ rơi nào đấy khác rồi nhỉ.”

 

“Tớ không thấy mô tả đó chính xác cho lắm.”

 

Đó là chuyện tôi kể với Linaria vào một ngày hè nào đó khi tôi không giúp được một bé mèo bị bỏ rơi khi còn nhỏ và luôn dằn vặt bản thân vì nó.

 

“Đúng là có phần tương tự nhau nhưng lần này nó khác một chút.”

 

Những xúc cảm của tôi giờ đây mang một sắc thái khác với khi trước, theo đánh giá khách quan của mình.

 

“Dù sao đi nữa, đây chỉ là tớ đang ương ngạnh thôi. Tớ cần gặp và nói chuyện với Tize vì có một số chuyện cần xác nhận.”

 

“Chuyện cần xác nhận?”

 

“Đây chỉ là suy đoán của tớ, nhưng nó vẫn là một sợi chỉ cứu cánh. Cho cả Tize và bà em ấy.”

 

Có lẽ thứ thúc đẩy tôi chính là khao khát vạch trần sự thật.

 

“Đầu tiên, tớ cần trao đổi với Tize cái đã. Mọi thứ sẽ bắt đầu từ đấy. Trớ trêu một nỗi, tớ còn chẳng biết phải xử lí cái vạch xuất phát thế nào.”

 

Bỗng, Linaria lầm bầm với tay chống má:

 

“Vậy là cậu muốn tới học viện?”

 

“Học viện? Tại sao?”

 

“Học viện sẽ tổ chức tiệc cho Danh ca vào tối mai. Người thân của học sinh cũng được phép tham dự. Biết đâu chừng Tize ở đó thì sao?”

 

“Thật á?!”

 

Tôi choàng người lên. Đây là lần đầu tiên tôi biết tới cái này. Ra vậy, học sinh của học viện Aureola chủ yếu là quý tộc và các thương nhân giàu có, tất nhiên phụ huynh của họ sẽ muốn gặp gỡ và trò chuyện với Danh ca rồi. Có lẽ đó là chủ đích của bữa tiệc.

 

“Đây đúng là cơ hội ngàn vàng…Nhưng chẳng phải người ngoài không được phép vào sao?”

 

Hồi trước tôi có vào học viện một lần. Lúc đó tôi mặc đồ quản gia và giả làm người hầu của Aina. Tuy nhiên, đây là tiệc toàn các quý tộc, liệu trò đó có dùng được nữa không?

 

Tới đây, Linaria bỗng day hai bên thái dương, lông mày thì nhíu thật sâu. Tôi tự hỏi cô đang rầu chuyện gì thì má cô nàng lại đỏ bừng.

 

“Tớ vốn không định đi đâu, nhưng tớ thực sự có thư mời.”

 

“Tới tiệc toàn là quý tộc?”

 

“Tớ đại diện cho học viện vì là học sinh đứng đầu.”

 

Đại diện với tư cách người xuất sắc nhất ư? Wow, cô nàng của chúng ta quả là cái gì đấy.

 

“Tớ hiểu rồi. Cậu muốn tớ đi cùng bằng cách giả làm người hầu.”

 

Tôi hiểu ngay ý định của cô nhưng cái lắc đầu lại chỉ ý ngược lại.

 

“Đáng tiếc, nhưng người hầu không được phép tham gia trừ khi đó là của người có tước vị rất cao.”

 

“Haizzz, thế thì không được rồi.”

 

Tôi chưa kịp buồn rầu thì cô nhanh chóng thêm vào.

 

“Tuy nhiên…!”

 

“Tuy nhiên?”

 

Tôi nhìn Linaria, tự hỏi liệu còn cách nào khác. Ấy vậy, cô lại cúi đầu, mím chặt môi để tìm từ. Rõ ràng là thứ cô không thể thốt ra dễ dàng được. Đôi tai cô được giấu sau mái tóc đỏ rực giờ cũng có màu sắc hệt như vậy. Tôi kinh ngạc trước cảnh tượng ấy. Liệu cô ấy muốn nói đề xuất điều gì đây?

 

Sẽ rất thất lễ nếu hối nên tôi im lặng chờ đợi. Tiếng ồn của đám đông tụ tập vào buổi sáng bắt đầu vang tới tận quán. Dường như bị những âm thanh kia thúc giục, Linaria ngước lên, trừng mắt nhìn tôi. Mặt cô giờ nhuộm đỏ luôn rồi.

 

“Tớ nói trước, đừng có hiểu lầm!”

 

“À, ừ.”

 

“Khách mời được phép đi cùng với một thành viên trong gia đình. Chẳng hạn như cha mẹ với con cái, vợ với chồng, và cả…hôn phu với hôn thê.”

 

“Ồ, tớ hiểu rồi.”

 

À, ra là vậy. Tôi đáp lời cô ngay tắp lự, rồi cứng đờ.

 

Khoan nha, nó đồng nghĩa tôi phải giả làm người nhà hay hôn phu của Linaria. Màu tóc lẫn khuôn mặt của cả hai quá khác biệt nên cái đầu bị loại rồi nè. Lựa chọn duy nhất chỉ có làm hôn phu thôi.

 

“Đó là lý do tại sao tớ muốn cậu không được hiểu nhầm. Tớ muốn cậu nhớ kĩ rằng vì cậu cần lí do để vào nên tớ mới đề xuất thôi đó nhé!”

 

“À, ờ! Đúng đúng! Tất cả chỉ là diễn thôi nên đành chịu thôi ha?!”

 

“Đành chịu thôi? Giả làm hôn phu của tớ gây khó chịu cho cậu đến thế á?!”

 

“Tớ không có ý đó mà! Tớ rất lấy làm vinh dự vì được làm hôn phu của cậu!”

 

“Đừng có nói mấy cái thứ xấu hổ đó nữa coi!” [note76130]

 

Sau khi làm loạn lên vì ba cái thứ đâu không, cả hai né ánh mắt nhau. Lúc này đây, đối diện với nhau và nói chuyện tiếp là điều hết sức khó khăn. Bỗng dưng mọi thứ trở nên ngượng ngùng vì lí do nào đó. Kể từ khi Linaria ở lại và phụ quán, tôi đã trở nên ý thức hơn về cô nàng.

 

“...Khi không tự nhận bản thân là hôn phu có được không?”

 

Tôi mở lời, mặt dán vào cửa mắt liếc trộm Linaria.

 

Cô cũng hướng sang bên khác và lén nhìn qua tôi. Khi mắt hai đứa va vào nhau, cả hai liền quay đi. 

 

“Thông thường thì có thể. Nhưng lần này có khi bọn mình cần xuất trình giấy chứng nhận và con dấu đính hôn.”

 

“Giấy chứng nhận đính hôn là kiểu văn bản hành chính đúng không? Còn con dấu?”

 

“Là ký hiệu được vẽ bằng ma thuật trên bàn tay, được dùng làm bằng chứng trước lễ cưới chính thức.”

 

“Hừm, kiểu giấy phép tạm thời nhỉ?”

 

“Làm sao đây? Đối phương mà yêu cầu trình bằng chứng là toi đấy.”

 

Tôi đánh mắt sang Linaria, và cô nàng cũng tương tự. Tôi nên hiểu cái nhìn của cô ấy ra sao đây? Tôi có nên đính hôn chính thức với cô không? Tất cả chỉ là để dự một bữa tiệc? Không, như vậy sẽ gây phiền phức cho cô ấy mất. Tuy nhiên, như Linaria nói, không có gì xác thực thì tôi không thể vào được. Tôi cần phải nghĩ ra biện pháp đối phó, và nó đồng nghĩ với việc Linaria sẽ là hôn thê còn Yuu sẽ là hôn phu. Nhưng ở độ tuổi này liệu…[note76131]

 

…Đợi đã?

 

“...Tớ có ý này.”

 

Nghe thế, Linaria quay sang tôi. Tôi nhìn cô nàng với một nụ cười.

 

“Tình cờ thay tớ có quen một Búp bê Ghi chép rất tuyệt vời.”

Ghi chú

[Lên trên]
má cười điên :))) Dù gì cx về vs nhau thôi mà, ngại làm gì :)))
má cười điên :))) Dù gì cx về vs nhau thôi mà, ngại làm gì :)))
[Lên trên]
nhắc đính hôn tần 2 lần…ae hiểu chứ :D
nhắc đính hôn tần 2 lần…ae hiểu chứ :D
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Chính cái tâm lí này mà tk main cực đù, phải đến khi bị chửi cho ngộ ra thì nó ms tiến dc
Xem thêm
"Tớ rất lấy làm vinh dự vì được làm hôn phu của cậu" 🗣️
He say yes 👏
Xem thêm