• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5

Chương mở đầu

3 Bình luận - Độ dài: 4,049 từ - Cập nhật:

[note77669]

Một làn gió từ dãy núi bên kia thổi nhẹ xuống.

 

Cửa sổ kêu cót két như thể rung chuyển trước đợt hành quân của gió đi qua thành phố. Người bên đường đều rụt đầu lại, nhắm tít mắt vì lạnh.

 

Bây giờ đang là giữa thu. Cả buổi sáng lẫn buổi tối nơi này đều lạnh thấu xương. Cả không khí cũng trong lành hơn bình thường, khiến ta cảm giác dù có đứng ở nơi quen thuộc, ta bỗng chốc thấy nó thật xa lạ. Có lẽ vì thế mà tôi thấy cô đơn hơn mọi khi. Và biển du khách không còn ở đây nữa cũng góp phần tạo nên thứ cảm xúc ấy.

 

“Lạnh quá.”

 

Trên chiếc ghế quen thuộc ở quầy, Nortri đang nằm bỗng cựa quậy người. Em thu vai lại, ôm lấy cơ thể bằng đôi tay nhỏ bé rồi ngủ tiếp. Chiêm ngưỡng những cử chỉ dễ thương kia làm tôi không khỏi thư giãn.

 

“Lạnh quá.”

 

Trên chiếc ghế quen thuộc ở quầy, già Gol đang nằm bỗng uốn éo người. Lão ôm lấy cơ thể bằng đôi tay gầy gò, rút đầu lại rồi ngủ tiếp. Chứng kiến lão trốn việc ngay từ sáng sớm khiến tôi cạn lời.

 

Nghe cả hai thì thào xong, quán tự dưng lạnh đi thật. Hầu hết người đi đường đều đã mặc áo ấm, đôi khi tôi còn bắt gặp khăn quàng với mũ len nữa cơ. Chỉ có những thú nhân có bộ lông dày là không có thay đổi về trang phục.

 

Mùa đang dần chuyển giao với nhau. Ở thế giới này, mùa thu rất ngắn. Nếu ta nghĩ “Sao tiết trời hôm nay rét thế?” thì mùa đông đang sát đít rồi đó. Tuyết sẽ bắt đầu rơi, nhuộm cả thế giới màu trắng xóa. Đó là thời điểm người ta phải chuẩn bị kĩ lưỡng cho cái rét sắp tới.

 

Sau khi lau sạch ly và đặt chúng lên kệ, tôi gấp khăn lại gọn gàng và đặt sang một bên. Tôi rời quầy để tới nơi sâu nhất của quán. Chỗ này chủ yếu được xây bằng gỗ, duy chỉ có phần trước mặt tôi là làm bằng gạch đã chuyển sang đen kịt vì lửa và khói.

 

Tôi mở khóa, kéo tấm gỗ lên, lộ ra một cái lò sưởi có kích cỡ vừa đủ cho tôi chui vào.

 

“Ôi chà, thật hoài niệm.”

 

“Ông tỉnh rồi à.”

 

Tôi ngỡ già Gol ngủ gật luôn rồi chứ, ai dè lão đang chống cằm nhìn về phía tôi.

 

“Cháu nói cái gì thế? Ta chỉ cần ngủ ba tiếng mỗi ngày thôi. Phần còn lại ta phải vắt kiệt trí óc để làm việc đó.”

 

“Vừa rồi ông còn đang ngáy và phàn nàn thời tiết lạnh đây thây.”

 

“Lò sưởi trông trang nhã ghê. Năm ngoái cháu không dùng đúng không?”

 

“Cháu ấn tượng ông có thể thản nhiên bỏ qua phần bất lợi cho mình đấy.” Tôi vào nhà kho cất tấm gỗ. “Năm ngoái cháu không muốn phí sức với lại không biết cách dụng. Nhưng năm nay cháu muốn thử.”

 

Tôi đem đống củi ra. Dù đã khô nhưng một bó vẫn nặng tới mức phải kiêng bằng lưng.

 

“Với nhiên liệu từ ma thạch ra đời, lò sưởi gần như đã biến mất rồi. Ta có vài cái ở nhà ấy, rốt cuộc bị bỏ xó hết.”

 

“Phí thế. Phù. Cháu thấy lò sưởi tuyệt mà. Cháu chưa dùng bao giờ nên rất mong chờ đây.”

 

Đó là lí do tôi bí mật chuẩn bị củi và thuê người dọn ống khói. Tất cả là dành cho ngày hôm nay. Lần đầu tiên dùng làm tôi thấy hết sức hào hứng.

 

Tôi ngồi trước lò, giăng dây thép hình chim hay hươu gì đó. Tôi xếp ba khúc củi lớn hơn cánh tay của tôi lên cái giá kim loại ở giữa lò.[note77668]

 

Rồi làm gì nữa giờ?

 

Tôi băn khoăn với hộp diêm trên tay. Tôi chẳng có kinh nghiệm đi cắm trại bao giờ. Hồi ở trường tôi từng làm mấy thứ đại loại vậy rồi, nhưng những kí ức ấy dần phai mờ hết. Tuy nhiên, tôi biết chắc rằng mình không thể đốt thứ to đùng kia được. Liệu có cành nhỏ hơn hay thứ dễ cháy gì không nhỉ?

 

“Sao thế, cháu không kiểm tra hướng dẫn sử dụng hả?”

 

Già Gol cười toe răng.

 

“Cháu không nghĩ tới việc phải nhóm lửa ra sao.”

 

Bếp lò với đèn đóm có thể được bật lên dễ dàng nhờ vào ma thạch chứ củi có đụng tới lần nào đâu.

 

“Đúng là đám trẻ thời nay làm sao biết tới mấy thứ này. Thôi, để ta làm cho.”

 

Già Gol đứng dậy đi về phía tôi. Ông ngồi xuống, lấy mấy khúc gỗ tôi để trong lò ra.

 

“Noorook à, hoài niệm quá. Đúng chuẩn dành cho lò sưởi luôn. Cháy lâu, rẻ, mùi thơm nữa. Yuu, cháu có rựa không?”

 

“Có một cái nhỏ.”

 

Tôi mang nó ra từ nhà kho một cây người bán củi cho tôi.

 

Già Gol cầm lấy rồi gật đầu.

 

“Nhìn cho kĩ nhé Yuu.”

 

Nói xong, ông dựng khúc gỗ lên và đặt cây rựa ở đỉnh đầu.

 

“Đầu tiên, tước vỏ Noorook đi.”

 

Găm nhẹ phần lưỡi vào, ông gõ nhẹ, thế là vỏ tách ra tới khi con dao gần chạm sàn. Sau đó ông cho tôi xem. Một đường cắt hoàn hảo với bên trong là màu trắng rất đẹp, trái ngược với đen xám ở ngoài.

 

“Dùng vỏ làm mồi là cháu từ từ bắt lửa được à. Khoảng năm miếng tương tự là đủ.

 

Già Gol vừa hướng dẫn vừa tước thêm một đoạn nữa.

 

“Rồi đó Yuu, thử đi.”

 

Ông truyền cây rựa sang tôi. Không nghĩ nhiều, tôi nhặt một khúc gỗ khác lên và căn chỉnh phần đỉnh giống ông.

 

“Như này ạ?”

 

“Để rựa hơi sát phần cán ấy. Đúng. Chỉnh cho nó thẳng vào. Thêm đi. Ổn luôn. Giờ vừa gõ nhẹ vừa kéo từ từ xuống.”

 

Tôi làm theo hướng dẫn, cố giữ khúc củi nặng trịch với đôi chút khó khăn, rồi gõ xuống. Dù không dùng nhiều lực, phần lưỡi trượt nhanh xuống và đi được nửa quãng đường.

 

“Uwahh! Giật hết cả mình.”

 

Già Gol cười khẩy.

 

“Ồ, học nhanh đó. Cháu mà đổ nhiều lực hơn nữa là cái rựa cắm sàn luôn. Phải nhẹ lại, nhẹ hơn nữa.”

 

Sau khi nghe lời khuyên và thử thêm ba lần, cuối cùng tôi đã học được cách tước vỏ.

 

Già Gol nhặt một miếng vỏ lên và bổ nó làm đôi. Phần gỗ khô vang lên tiếng ‘rắc’ vui tai. Còn phần bên trong sau khi tước cộng thêm vài khúc nữa, chúng tôi để nó vào giá theo hình tam giác.

 

“Hồi đó người ta chia bè kéo phái xem cách xếp củi nào là hiệu quả nhất. Bên thì trải ngang, bên thì dựng vòng, bên thì làm hình hộp. Tới mức mà nó trở thành đề tài nghiên cứu luôn.”

 

“Bao nhiêu phần trong đó là đùa?”

 

“Tất cả. Nói chung là cứ xếp theo cách ta thích thôi.”

 

“Kỳ quặc thật.”

 

Ông tiếp tục bẻ vỏ rồi ném vào lò. Riêng miếng cuối ông để xuống sàn và đặt lưỡi rựa lên.

 

“Quan sát cho kĩ nè.”

 

Ông từ từ trượt phần lưỡi qua vỏ tạo thành một sợi mỏng rồi uốn ngược nó lên. Lặp đi lặp lại vài lần, thế là nhiều lát mỏng được bào ra và cuộn lại, nối với nhau ở điểm cuối. 

 

“Cái đó để làm gì ạ?”

 

“Đồ để bắt lửa. Cách này sẽ dễ cháy hơn.”

 

Ông ra hiệu cho tôi thử, nhưng nó thực sự rất khó. Chẳng may cắt quá sâu thì đi luôn nguyên miếng.

 

“Ughh…”

 

“Ohoho. Quá khó với Yuu đây à? Cứ dành thời gian để làm quen đi.”

 

Tôi muốn ngấu nghiến cái bản mặt tự mãn của lão ghê. Tôi thử thêm nhiều lần nữa, rốt cuộc những đường cắt của tôi toàn bị xiên vẹo, không thẳng như già Gol.

 

Còn đương sự thì bỏ thành quả của mình vào lò, lấy hộp diêm và thắp.

 

“Xong hết thì nhóm lửa nữa là được. Noorook có dầu sẵn rồi nên khi khô dễ cháy lắm.”

 

Hệt lời ổng, miếng gỗ bị bào thành nhiều lớp bốc cháy ngay lập tức. Vụn vỏ bắt lửa trước, nhanh chóng lan ra xung quanh, kêu lên tiếng tanh tách. Đồng thời, ông cho thêm vào hai phần củi ở hai bên giá nữa.

 

“Được rồi đó. Nhiêu đây hẳn là ổn. Ôi chà, ấm ghê.”

 

“Ughhh…”

 

“Sao cái mặt không vui tí nào vậy?”

 

“Cháu rất do dự khi thừa nhận mình phải nhìn nhận ông bằng con mắt khác ấy mà.”

 

“Ể? Đánh giá của cháu về ta thấp đến cỡ đó á?”

 

“Cháu lúc nào cũng nghĩ ông là lão già vô dụng và lười biếng hết ạ.”

 

“Hở?!?”

 

Cả hai trò chuyện trong khi quan sát từng miếng củi dần cháy. Vì lí do nào đó, nhìn lửa nhảy múa làm đầu óc tôi thấy thư giãn quá.

 

“Lò sưởi đúng là không tệ tí nào.”

 

Tôi nhận xét, già Gol nở nụ cười nhăn nhở.

 

“Lò sưởi tuyệt mà, phải chứ?”

 

Già Gol lẫn tôi tiếp tục ngẩn ngơ ngắm lửa một lúc lâu. Một con gió lại thổi qua bên ngoài, luồn lách từng kẽ hở hòng mang cái giá buốt đến, đáng tiếc cho nó nơi đây đã được hơi ấm từ lò sưởi bảo vệ.

 

Ngọn lửa không mạnh nhưng lại đều đặn và ấm áp. Thở ra một hơi, tôi thấy lòng mình thoái mái đến lạ.

 

Bỗng có tiếng ghế kéo lê trên mặt sàn. Ngoảnh đầu sang, ra là Nortri đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Điều khiến tôi bất ngờ là em lại bắt đầu bước đi với đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

 

“Nortri?”

 

“Hmmmm.”

 

Lời đáp của em không khác nào nói mớ. 

 

Em tới trước chỗ tôi, hạ người xuống và cuộn cái thân bé tí của mình lại trên đùi tôi. Em sau đó chỉnh tư thế lại một chút rồi phát ra tiếng kêu hài lòng.

 

“Ấm quá…”

 

“Ái chà, con bé tìm được chỗ lí tưởng ghê ha.”

 

“Ta ngay trước lò sưởi mà, tất nhiên là ấm rồi.”

 

Quả là Nortri, cô bé thực sự để ý tới hơi ấm từ lửa ngay cả khi đang ngủ. Em tựa đầu vào bụng tôi rồi bắt đầu ngáy. Còn tôi thì nhận được hơi ấm và cảm giác mềm mại từ cơ thể em.

 

“Cháu không di chuyển được.”

 

Tôi lên tiếng phản đối, già Gol chỉ cười lớn.

 

“Có sau đâu. Dù gì cháu cũng rảnh mà.”

 

“Ông nói đúng.”

 

Buổi diễn tấu khiến bao du khách đổ xô đến đây cuối cùng đã thành công tốt đẹp. Người ta còn tổ chức cả lễ hội bế mạc nữa cơ. Sau đó, người người lần lượt quay về. Dù biết là họ không còn lí do để nán lại, tôi vẫn bất ngờ với tốc độ họ rời đi nhanh tới vậy.

 

Những con phố chật ních người giờ chỉ là mảnh kí ức xa vời. Đường xá không còn hỗn loạn, ban đêm cũng không có tiếng ồn. Tôi cứ ngỡ tất cả người dân ở thành phố này bỗng chốc biến mất, nhưng thực chất nó chỉ đang về đúng hiện trạng ban đầu thôi. Đó là lí do tôi quay lại mở quán vào buổi sáng như cũ. 

 

Dẫu vậy, không phải mọi thứ vẫn nguyên vẹn giống khi trước. Các mạo hiểm giả mừng rỡ vì cuối cùng cũng có thể chăm chỉ thách thức mê cung. Các thương nhân mải miết tính toán những hàng hóa đã bán hết hay kiểm kê những món còn tồn kho nên sẽ phải thêm một khoảng thời gian nữa họ mới hoạt động bình thường. Có người kiếm được kha khá lợi nhuận thì rời thành phố để đi du lịch.

 

Nhờ có Danh ca, dân số ở thành phố bùng nổ, cả quán của tôi cũng đông đúc lây, nhưng khi họ đi rồi, nó lại về với dáng vẻ vốn có. Tôi vừa thấy vui, lại vừa thấy cô đơn. Trước khi thích ứng hoàn toàn với sự thay đổi của môi trường sống xung quanh, những khách quen của tôi sẽ không tới quán thường xuyên nữa.

 

Tôi xoa đầu Nortri. Tóc em vô cùng mềm mại, từng sợi tóc trượt qua ngón tay tôi.

 

Tiếng lách tách kêu lên từ lò. 

 

Già Gol ngồi cạnh đang khoanh tay ngủ gật.

 

Một khoảng thời gian ấm áp, thư giãn và yên bình làm sao. Nó khiến tôi phải ngáp ngắn ngáp dài mấy lần, đầu biểu tình muốn nằm xuống ngủ luôn.

 

Khi mí mắt đã không còn chịu nổi nữa thì cửa mở, mang theo một cơn gió lạnh thổi vào quán, đồng thời tiếng chuông vang lên bày tỏ sự không hài lòng.

 

“Đây có phải là nơi ở của ngài Yuu không ạ?”

 

Tôi quay sang thấy một người đàn ông thuộc tộc Chim bước vào. Cặp cánh màu xám của anh gấp gọn sau lưng, ánh mắt toát lên vẻ dữ tợn, có lẽ thuộc loại chim ăn thịt.

 

“Vâng, là tôi đây.”

 

Tôi định đứng dậy thì Nortri ôm chặt lấy eo tôi, hẳn là không muốn rời xa hơi ấm này vì ngọn gió ban nãy.

 

“Nortri, dậy đi nào.”

 

Tôi vỗ vai em, nhỏ nhẹ kêu. Cô bé cau mày, áp mặt vào bụng tôi lắc đầu. Đồng thời em còn ôm chặt lấy tôi hơn nữa. Đôi khi em ấy bướng bỉnh ghê.

 

Tôi đành bỏ cuộc, ra hiệu với người đàn ông:

 

“Xin lỗi, anh có thể qua đây được không ạ?”

 

Anh ta lặng lẽ tiến lại gần, khi thấy tôi với Nortri thì biểu cảm hiện ra sự dịu dàng.

 

“Xin thứ lỗi vì để gió lạnh lùa vào nhé.”

 

“À không, không sao đâu ạ. Vậy, anh có việc gì tìm tôi à?”

 

Trước câu hỏi của tôi, anh ta mở chiếc cúc trên túi thắt lưng, lấy ra một cái phong bì và đưa cho tôi.

 

“An toàn, đảm bảo và nhanh chóng, chúng tôi sẽ chấp nhận tất cả yêu cầu chuyển phát nhanh của mọi người. Tôi là nhân viên của công ty chuyển phát nhanh Phong Ưng. Đại diện của Liên minh Không đứng đắn, ngài Yuu, sinh sống tại địa chỉ: một cửa hàng có bảng hiệu xinh đẹp nằm ở góc phố của đường mê cung thứ ba của thành phố mê cung Aureola, tôi có một lá thư được gửi tới cho ngài. Trước hết, tôi có thể xác nhận đó là ngài chứ?”

 

Khoảnh khắc ấy, tôi liền nhận ra người viết là ai. Tôi vừa thấy vui lại vừa thấy phức tạp.

 

“Vâng, là tôi đây.”

 

Tôi trả lời, tay nhận bức thư. Chỉ cầm phong bì thôi tôi đã biết nó chất lượng tới nhường nào. Những con chữ của thế giới này được viết ở bên ngoài sáng lấp lánh. Thậm chí nó còn có con dấu màu lục nữa, làm tôi vô cùng cảm động vì sự trang trọng của người gửi dành cho tôi.

 

“Vậy thì, ngài có thể ký xác nhận được không ạ?”

 

Người đàn ông mở cuốn sổ nhỏ có một mẩu thanh được bọc lại và đưa cho tôi. Tôi chợt bối rối. Làm sao để viết tên mình bằng ngôn ngữ của nơi đây ấy nhể, quên mất tiêu rồi?

 

“Vẽ khuôn mặt, hay viết cái gì đó cũng được hết ạ.”

 

Nhận ra nỗi lòng của tôi, người đàn ông vui vẻ lên tiếng. Hẳn là anh ta gặp nhiều trường hợp mù chữ như tôi rồi. Tôi thấy nhẹ nhõm đi. Sau khi cân nhắc, mắt tôi chợt rơi xuống hình ảnh đang ngủ của Nortri, thế là tôi vẽ khuôn mặt em ấy luôn.

 

“Hừm.” - Người đàn ông so tác phẩm của tôi với hàng thật và gật đầu. “Quả là chữ ký dễ thương. Được rồi, ngài muốn hồi âm thế nào?”

 

“Hồi âm?”

 

“Vâng, vì đây là dịch vụ chuyển phát nhanh hai chiều ạ. Nếu ngài có thể chuẩn bị thư trả lời bây giờ thì tôi có thể đem giao ngay. Còn nếu muốn hẹn một lịch cụ thể thì cũng không sao hết.”

 

Hừm, rắc rối rồi đây.

 

Tôi không biết viết với đọc. Tôi không thể trả lời ngay lập tức được, hẹn ngày khác một cách cụ thể cũng không ổn. Tôi nên làm gì giờ?

 

“Tôi sẽ lại ghé sau vài ngày, lúc ấy ngài hãy cho tôi biết quyết định của ngài. Ngài nghĩ sao?”

 

“Ồ, theo ý anh đi.”

 

Người đàn ông gật đầu, cúi người chào rồi rời đi. Anh ta nhẹ nhàng mở hé cửa, nhanh chóng lách người ra ngoài và chú ý đóng lại cẩn thận. Rõ ràng anh không muốn để Nortri bị cóng nữa, ý định đó làm tôi không khỏi mỉm cười.

 

“Chuyển phát nhanh hai chiều từ công ty chuyển phát nhanh Phong Ưng luôn cơ. Xa hoa thật.”

 

“Ôi chà, ông tỉnh rồi à.”

 

“Ta không có ý khoe khoang đâu, nhưng ta chỉ cần ngủ hai tiếng mỗi ngày là đủ đó nha.”

 

“Cũng “wow” đó. Bộ dùng dịch vụ của chỗ này đắt lắm hả?”

 

“Ôi, sao Yuu nỡ lòng nào đối xử với ta lạnh lẽo như cơn gió mùa thu thế kia?” Lão làm bộ đau đớn rồi nhanh chóng chống cằm. “Công ty chuyển phát nhanh Phong Ưng chỉ độc quyền cho các quý tộc. Bất kể địa điểm hay thời tiết, họ đều có thể giao hàng nhanh nhất và đảm bảo nhất.”

 

“Tuyệt ghê.”

 

Nghe xong tôi cứ ngỡ bức thư trong tay mình là tài liệu quốc gia ấy. Tôi tự hỏi trong này viết cái gì mà sao trông nó khẩn cấp thế.

 

“Già Gol, ông giúp cháu đọc thư được không? Cháu không biết đọc.”

 

“Ồ, ổn chứ?”

 

“Nó được giao với dịch vụ chuyển phát nhanh đỉnh như kia nên có khi là chuyện nghiêm trọng gì đó thì sao.”

 

Già Gol càu nhàu một hồi thì gật đầu, nhận lấy lá thư. Ông nhướn mày khi xem mặt trước, rồi lại cau mày khi lật sang mặt sau.

 

“Ta mới không ghé qua có khoảng thời gian thôi mà Yuu đây thăng tiến dữ quá. Người gửi là Danh ca.”

 

“À, biết ngay là Tize.”

 

Đúng như dự đoán, người viết là Tize. Hình ảnh của em hiện lên khi thấy người giao là một người thuộc tộc Chim. Và chỉ có cô bé mới gọi tôi là đại diện của Liên minh Không đứng đắn thôi. Tôi còn nhớ như in em ấy liên tục hỏi “Chúng ta có thể trao đổi qua thư được không ạ?” vào thời khắc chia tay.

 

“Có cả  chữ ký của Thiên Hổ luôn á?!”

 

“Bà Phyllis ư?”

 

“Nhận được thư từ Thiên Hổ kìa, ghen tị ghê cơ. Ta chẳng bao giờ nhận được thư cá nhân của bà ấy hết. Mấy lão già khọm đó mà nghe được chuyện này chắc sẽ tức ói máu cho xem.”

 

Già Gol nói, tay đưa lên dấu sáp. Ánh sáng lóe lên trong chớp mắt, và một quả cầu nhỏ hiện ra.

 

“Chúng ta thường dùng dấu sáp này khi gửi hồi âm ấy mà.”

 

“Ra vậy.”

 

Chắc đó là ma thuật rồi. Ủa khoan, thế sao tôi làm được? Làm sao để dùng dấu sáp? Tôi chẳng hiểu gì sất.

 

Trong khi lòng tôi đang hoang mang thì già Gol lấy ra từ trong phong bì bốn tờ giấy. Ông vừa chống cằm vừa lướt, lát sau đã nhắm mắt lại và thở dài. Rồi, ông đọc tiếp. Lúc đã xong, ông cất chúng lại chỗ cũ đưa sang tôi.

 

“Thế nào rồi ạ?”

 

“Không có gì khẩn cấp cả, chỉ là thư từ bình thường thôi. Có điều phần của vị Thiên Hổ cứ như đe dọa ý.”

 

“Bà ấy uy hiếp cháu ư?!”

 

Tôi lại nhớ tới đôi mắt sát khí của bà Phyllis làm cơn lạnh sống lưng chạy dọc cơ thể. Lớ ngớ là tôi bị tống vào tù ngay.

 

“Chỉ là một người bà bảo bọc cháu mình thái quá thôi. Đừng để tâm nhiều.”

 

“Phù. Còn của Tize thì sao ạ?”

 

Nghe câu hỏi của tôi, già Gol nhếch mép, mắt ông nheo lại như mấy gã biến thái.

 

“Ôi chao! Cuộc đời của Yuu toàn được hoa lá vây quanh. Ta ghen tị với cháu chết đi được!”

 

“Lời khen của ông khiến cháu nổi da gà đây nè. Cô bé viết cái gì?”

 

Vẫn giữ biểu cảm ấy, lão lắc đầu.

 

“Ta đọc nó thì sẽ bất lịch sự với vị tiểu thư Danh ca lắm. Dẫu sao nó được viết riêng cho Yuu mà. Do đó, cố gắng mà đọc nó đi nhé.”

 

“Ngay cả khi ông nói cháu đọc đi chăng nữa…”

 

Tôi định bảo nó quá phiền phức thì ông đặt tay lên vai tôi.

 

“Yuu à, nghe nè. Có ba điều quan trọng nhất đối với một thằng đàn ông. Danh dự, tiền tài, và cái gan.”

 

“Dù có làm vẻ mặt nghiêm túc đấy thì cháu chỉ có thể đáp rằng nó quá rắc rối thôi. Và ông gần quá mức tiêu chuẩn cộng đồng cho phép rồi kìa.”

 

Già Gol dí cái bản mặt sát tôi hơn nữa, tiếc là tôi không thể chuồn đi vì Nortri.

 

“Một cô gái viết thư cho một chàng trai đó! Vậy thì cháu phải lấy hết can đảm của một tên đàn ông để hồi đáp chứ! Đừng có càm ràm nữa, cố gắng lên đi!”

 

“Cháu hiểu rồi! Cháu hiểu rồi! Giờ thì tránh cái bản mặt của ông ra đi!”

 

Tôi rên rỉ mãi lão mới chịu gật đầu và rút về vị trí cũ. Cớ sao tôi lại bị một lão già gây sức ép thế này?

 

Nói chứ già Gol cũng có lý.

 

Vì Tize đã viết cho tôi thì đích thân tôi phải đọc và viết hồi âm lại. Tôi phải thử trước khi bỏ cuộc chứ.

 

Tôi mở bức thư trong tay ra.

 

Tôi sống trong thế giới này khá lâu nên đã quen với mấy con chữ không thể hiểu nổi rồi. Và chúng hiện tại đang xếp ngay ngắn thành từng hàng trên tờ giấy tôi đang cầm.

 

Tôi đã luôn trì hoãn việc học chữ từ rất lâu. Lúc ấy tôi chưa bao giờ có ý nghĩ muốn ở lâu dài, và cảm tưởng chấp nhận học đồng nghĩa từ bỏ việc quay về, quyết định định cư ở đây  nên tôi luôn hết sức né tránh.

 

Coi như đây là một dịp tốt.

 

Một cơ hội để quên đi.

 

Quên đi mong muốn trở lại, quên đi nỗ lực chối bỏ thế giới này.

 

Theo thời gian, những suy nghĩ ấy đã phai mờ. Chúng có thể quan trọng trong quá khứ, nhưng giờ nhìn lại, chúng đã mất đi ý nghĩa của nó. Tôi hiện tại đơn giản thấy sống tại đây không tệ tí nào, và đã sắp xếp rõ ràng tư tưởng của bản thân.

 

Ừm. Thật sự không tệ. 

 

Dù không được trở về, tôi có thể sống ở đây, tại chính nơi này.

 

Khoảnh khắc ấy, tôi đã đi đến kết luận.

 

“Ông nói đúng.” - Tôi gật đầu. “Cháu sẽ học đọc với viết.”

 

Liệu điều này tốt hay xấu? Có khi chẳng phải cái nào, tất cả nằm ở cảm xúc của tôi. Tiến lên một bước suy cho cùng vẫn tốt hơn cứ đứng yên trì trệ mãi.

 

“Lựa chọn khôn ngoan đó.”

 

Già Gol vỗ vai động viên tôi vô cùng dịu dàng.

 

Còn Nortri đang nằm trên đùi tôi lại trở mình.

Ghi chú

[Lên trên]
(Không hiểu lắm cái cấu tạo của nó, ai biết thì góp ý nhé)
(Không hiểu lắm cái cấu tạo của nó, ai biết thì góp ý nhé)
[Lên trên]
sr mn, quên mất :P
sr mn, quên mất :P
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Chill quớ
Tks trans
Xem thêm
Đang nằm điều hòa đọc chap này ấm hết cả người. Thư giãn như nortri vậy
Xem thêm