Ban đêm là thế giới của người lớn. Ít nhất đó là tôi nghĩ vậy. Giống như bao người khác, tôi cũng có thức khuya, nhưng không bao lang thang trên phố hay ra ngoài với bạn bè cả. Và nó lại càng đúng hơn khi sang thế giới này.
Đây không phải thế giới tôi được sinh ra. Không phải Trái Đất, cũng không phải Nhật Bản. Tôi còn tự hỏi nơi này có giống Trái Đất hay không nữa là. Mặt trời vẫn mọc lúc bình minh và sẽ được mặt trăng thế chỗ lúc đêm xuống cùng với các vì sao nên ít nhất ở đây nằm trong hệ mặt trời của một thiên hà nào đó. Nhưng có lẽ, ở tận cùng thế giới, tôi sẽ phát hiện một con rùa đang cõng cả thế giới trên lưng cũng nên… [note74813]
Rốt cuộc, đây chính là thế giới khác. Ngoài đường có đầy những người có tai thú, cánh chim hay mặt động vật. Thậm chí có người còn là rồng cơ. Bên dưới thành phố tôi đang sống là một mê cung không đáy mời gọi các mạo hiểm giả đến thách thức.
Thường thức của tôi hoàn toàn vô dụng ở đây, vì văn hóa và phong tục quá khác biệt.
Một ngày nọ, khi đang đi bộ bình thường trên đường, tôi bị rơi vào một cái hố nào đó. Đến khi nhận ra thì đã bị đưa sang đây rồi. Tôi không biết cách để quay lại, không thể hòa nhập cùng mọi người, và phải làm việc để kiếm sống.
Hôm nay, khách tiếp tục ghé thăm quán cà phê khuya của tôi.
“Định dạng của các văn kiện tài liệu được quy định rất rõ ràng nên nếu làm quen thì rất dễ làm giả chúng.”
Một chị gái ngồi ở quầy nói với tôi. Nghe thấy từ ngữ hiếm khi xuất hiện, tôi buộc miệng hỏi lại:
“L-làm giả?”
“Ừ, chính là giả mạo đó. Nhưng bị phát hiện đáng sợ lắm nên chị chưa bao giờ làm cả!”
Cô nắm chặt tay và quả quyết tuyên bố. Đôi mắt to tròn cùng hàng lông mi hơi cụp xuống tạo cho cô bầu không khí dịu dàng, nhưng đằng trước chúng lại là một cặp kính dày cộp.
“Ừm, chị Celine?”
“Sao thế?”
“Cho phép em hỏi chị làm nghề gì được không ạ?”
Tôi cẩn trọng hỏi. Chị Celine nghiêng đầu một chút rồi vỗ tay.
“À, xin lỗi nếu chị có gây hiểu lầm nào đó nhé. Không sao hết đó, chị làm một công việc đàng hoàng và hợp pháp mà. Chị là Búp bê ghi chép.”
“Búp bê ghi chép?”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe tới một cái nghề như vậy.
“Để xem, có phải có những người không biết viết nhưng vẫn muốn gửi thư đúng không? Chị sẽ thay họ viết dùm.”
“À, em hiểu rồi.”
Hầu hết người Nhật đều biết viết vì ai cũng được tới trường. Nhưng ở thế giới này không có nền giáo dục bắt buộc nào. Có những học viện với quy mô lớn nhưng lại chỉ một số ít học sinh mới có thể theo học. Mù chữ luôn chiếm đa số, và xã hội được xây dựng dựa trên thực trạng đó nên ngay cả những đứa không biết chữ bên này như tôi vẫn có thể sống bình thường tại đây.
“Chị thường viết về cái gì?”
“Chủ yếu là thư tình. Những người làm công ở các cửa hàng hay dinh thự, hầu hết là nữ, sẽ kêu chị tới mỗi khi có thời gian để viết cho người họ yêu quý. Đôi khi chị cũng sẽ đọc những bức thư họ nhận được.”
“Ra vậy. Thư tình à.”
“Mỗi ngày chị đều phải viết rất nhiều những câu chữ ngọt ngào như thể chị luôn được đắm chìm hạnh phúc ấy.”
Chị Celine nở nụ cười gượng. Với dáng vẻ hiền từ và tốt bụng, lại hay đi viết thư tình thế kia, thật khó kết hợp chị với cái vụ làm giả vừa rồi.
Tôi hỏi chị điều mình thắc mắc, và nụ cười của chị càng khó xử hơn nữa.
“Giả mạo có thể được xem là nghề tay trái truyền thống của những Búp bê ghi chép. Thư giới thiệu, thư yêu cầu, vân vân. Nó trở thành một nét văn hóa của cái nghề này luôn rồi.”
Trở thành nét văn hóa luôn á…Nghe khó tin thật.
Tôi đánh mắt quan sát quán, rồi ghé vào tai chị Celine.
“Này chị…việc giả mạo có kiếm nhiều tiền không?”
Chị cũng lại gần theo, thì thầm:
“Rất, rất nhiều. Và những Búp bê ghi chép thường không phải chịu trách nhiệm nên rất nhiều người làm nó.”
“Nhưng không phải chị đúng không, chị Celine?”
“Bởi vì bị mấy tay to mặt lớn nhắm đến đáng sợ lắm. Chị muốn sống một cuộc sống bình thường, kết hôn với một người bình thường, và tận hưởng khoảng thời gian bình yên còn lại cùng gia đình như bao người bình thường khác.”
Tôi gật đầu, đồng ý với chị. Bình yên và tĩnh lặng là những thứ đẹp đẽ nhất. Tôi cũng muốn có chúng nữa.
“Tuy nhiên,” Chị Celine thở dài. “Nếu chị không có tiền thì cũng chẳng có quyền lên tiếng.”
Khuôn mặt sầu lặng của chị còn u ám hơn cả mây giông trước cơn bão.
Tôi chỉ có thể đồng cảm với chị. Quán cà phê mở cửa vào ca tối này không kiếm được nhiều tiền. Hồi du khách lũ lượt đổ vào đây thì tôi thu được một khoản kha khá nên dù có mở đêm vì lựa chọn của tôi thì tôi vẫn xoay sở được. Nhưng nếu không có số tiền đó, tôi khó mà yên lòng như hiện tại. Thời điểm này vẫn có khách, dẫu vậy doanh số không thể nào sánh bằng với ban ngày.
Cả chị Celine và tôi đều thở dài.
Ta có thể mua bất cứ thứ gì bằng tiền - tôi không muốn có suy nghĩ đó, nhưng không có tiền sẽ gây cho ta bất an tột cùng, đồng thời có những vấn đề không thể giải quyết nếu không có tiền.
Và hai chúng tôi có thấy chán nản cũng không khiến tình hình trở nên tốt hơn. Tôi bắt đầu pha cà phê để thay đổi tâm trạng.
“Một ly Cafe au lait như mọi khi đúng không?”
“À ừ. Nhiều sữa nhé.”
Chị Celine luôn yêu cầu nhiều sữa ít đường. Cô thích ly của mình có vị cà phê nhẹ nhàng hơn. Hồi trước, tôi đã pha cà phê cho một người nào đó mỗi ngày nên giờ học được cách nhanh chóng nhớ được khẩu vị của từng người.
Khi nước sôi, chị Celine lấy vài phong bì để ở ghế bên cạnh rồi mở một cái ra.
“Một lá thư à?”
“Ừ.” Chị gật đầu. “ Ngoài việc làm Búp bê ghi chép, chị còn giúp chuyển và nhận thư. Có những khách hàng không thể bỏ hàng quán của mình để đi nhận thư được, và có vài bcuws yêu cầu độ tính bảo mật cao.”
Ra là cũng có những trường hợp như vậy, tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Xấp này sẽ được gửi đi đầu tiên. Chị là người viết nên phải kiểm tra xem có bị sai lỗi chính tả không đồng thời xác nhận lại địa chỉ nữa.”
Nói xong, cô nhìn vào lá thư, môi nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt sau cặp kính ánh lên sự dịu dàng.
Lúc tôi chế cà phê ra ly cũng là lúc chị đọc xong và gấp lại cất vào phong bì cẩn thận.
“Trông chị có vẻ hạnh phúc nhỉ.”
Tôi nói, tay phục vụ ly của chị Celine, còn đương sự thì cứng đờ.
“Thật à? Có lẽ em nói đúng.”
Cô nhấp một ngụm Cafe au lait vẫn còn đang tỏa hơi rồi đặt xuống đĩa.
“Mỗi khi đọc những dòng chữ ấy, chị sẽ nhớ lại lúc mình viết chúng. Chẳng hạn cách nói chuyện của khách, hay những lần họ ngượng ngùng, lắp bắp cố bộc bạch điều mình muốn gửi gắm. “Nếu mình có thể biến cảm xúc và sự rụt rè này thành câu từ thì sẽ tuyệt biết bao.” Chị luôn nghĩ như vậy đấy.”
“Quả là một ý tưởng tuyệt vời.”
“Đúng là người đọc sẽ không có cảm xúc giống chị nên những thứ ấy không hề cần thiết. Nhưng nó sẽ trở nên khô khan lắm…Do đó, khi viết, chị sẽ cho bản thân rơi vào lưới tình giống khách hàng, nhưng chỉ khi chị đang viết thôi.”
Chị Celine cười bẽn lẽn.
“Chỉ khi chị đang viết à?”
“Đúng. Chị sẽ cảm nhận lời nói của người gửi, xem chúng như là lời mình nói. Nhờ thế lời văn sẽ trở nên chân thật và tự nhiên hơn.” Chị Celine cười. “Nhưng đó chỉ là chị nghĩ vậy thôi, còn thực tế thì không biết.”
Tôi lắc đầu.
“Không có chuyện đó đâu ạ. Em thì lại cho rằng đó là lối tư duy vô cùng hay. Em chưa bao giờ nghĩ rằng những con chữ cũng bao hàm cảm xúc bên trong nó.”
Chị vẫy tay phủ nhận.
“Chưa chắc đâu em. Đó đơn thuần là để chị thỏa mãn bản thân thôi.”
“Có sao đâu nào. Nếu thuê một Búp bê ghi chép, em sẽ chọn ai đó có thể lấy việc thỏa mãn bản thân để tạo ra một kiệt tác.”
Chị Celine đánh mắt sang hướng khác, cắn môi để nhịn cười. Cô nghịch lọn tóc của mình.
“...Cậu ăn nói giỏi thật đấy chủ quán à. Chị đây thấy ngại luôn rồi nè.”
“Em nói những gì trong đầu mình thôi ạ.”
Tôi cười, nhưng đồng thời lại thấy xấu hổ khi thấy cô ấy ngượng ngùng. Tôi tự hỏi lời của tôi có quá ngạo mạn? Khách hàng ở đây ai cũng có cá tính mạnh mẽ cả nên tiêu chuẩn về lẽ thường của tôi đã phai nhạt đi từ lúc nào rồi, phải chú ý hơn thôi.
“Ahem.” Chị Celine hắng giọng, tiếp tục đọc thư.
Còn tôi lại lau dọn tủ, không làm phiền cô ấy nữa.
Quán yên tĩnh vô cùng. Không tiếng chim hót, không tiếng người đi lại trên phố xá. Thi thoảng có giọng của mấy gã say xỉn hay tiếng cười phát ra từ trong quán bar. Nhưng những thanh âm còn vang vọng ấy sớm muộn sẽ tắt thôi.
Mỗi lần tôi ra ngoài treo đèn chuẩn bị mở cửa ca tối, tôi cảm giác quán của mình giống như một nơi ẩn náu hẻo lánh. Những người lui tới đây thường có tính cách kỳ quặc hoặc có thứ gì đó vướng bận trong lòng. Bà Bonnie gọi họ là “những kẻ không đứng đắn”, và tôi cảm thấy giữa họ có một sự tương đồng liên kết lại với nhau.
Tôi có thể nghe thấy tiếng giấy lạo xạo, tiếng tôi cất đồ lên tủ và tiếng chuông cửa.
À, có khách tới. Tôi quay lại thì nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé bước vào.
“Ồ, chào mừng em, Tize.”
“...Chào buổi tối ạ.”
Đó chính là thiếu nữ tôi gặp dưới mưa vài ngày trước. Em có mái tóc trắng tinh khiết cùng cặp cánh nhỏ sau lưng. Nếu em ấy đúng như dự đoán của tôi, khoảng mười ba tuổi, thì em là người trẻ nhất đến quán từ lúc khai trương tới giờ.
Tize e dè ngồi ở quầy, cách chị Celine hai ghế.
“Em có bị cảm khi dính mưa hôm trước không?”
“Dạ không, em không sao ạ.”
“Thế thì tốt quá. Em muốn dùng gì nào?”
Trước khi cô bé kịp trả lời thì một giọng nói vang lên ở bên cạnh:
“Ừm, em là Tize à?”
Tôi ngạc nhiên khi chị Celine chủ động bắt chuyện, nhưng Tize còn sốc hơn nhiều với ánh mắt chớp liên tục.
“V-vâng…”
Chị Celine ngượng cười, phẩy tay.
“Xin lỗi vì đã làm em sợ nhé, chị không có ý gì đâu. Bà Bonnie có kể với chị về em ấy mà.”
“Bà Bonnie ạ?”
Tôi lục lại kí ức và đúng là có chuyện này thật.
“Bà ấy có nhờ chị nếu có cô bé tên Tize đến thì mời em ấy một ly, thậm chí còn đưa tiền cho chị cơ.”
Bà lão lại hành xử như một người bà dịu dàng rồi, mà đấy cũng là phong cách của bà ấy.
“Không sao đâu ạ, em tự trả được mà.”
“Nhưng bà Bonnie đã đưa chị tiền rồi, nên là vì chị, em hãy nhận đi nhé? Không là bà ấy mắng chị mất.”
Chị Celine nói với biểu cảm khó xử. Tới nước này thì mặt phải dày lắm mới dám từ chối.
Tize đánh mắt sang tôi nhờ giúp đỡ.
“Anh ơi, em phải làm gì đây?”
Tôi không khỏi mỉm cười trước tình huống này của em.
“Em cứ nhận thôi. Lần sau gặp chỉ cần cảm ơn bà ấy đàng hoàng là được.”
Tize do dự một lúc mới gật đầu, người cúi xuống:
“Chị à, ừm, em cảm ơn ạ.”
“Ái chà, em đừng bận tâm. Chị chỉ thay mặt bà Bonnie trả tiền thôi.”
Chị Celine lắc tay điên cuồng để mong em ấy nhanh ngẩng lên.
Quả là một cảnh tượng đáng xem. Hôm nay bà Bonnie lại lấy được ví của tôi và rời đi sau khi uống một ly cà phê miễn phí, nhưng bà để lại tiền để đãi Tize. Công nhận bà ấy quan tâm tới cô bé thật, tuy nhiên tôi mong rằng bà cũng dành phần đó cho tôi nữa.
Trong lúc tôi chuẩn bị phần cho vị khách nhỏ tuổi,
“Chị là Celine, hân hạnh được gặp em.”
“Em là Tize. Rất vui được làm quen với chị ạ.”
“Em bao nhiêu tuổi?”
“Dạ, em 13.”
“Nhỏ thật đó…”
Tôi nghe giọng run run của chị Celine, thế là tôi chêm vào:
“Còn chị thì sao, chị Celine? Hình như chị gấp đôi tuổi em ấy đúng không?”
“Chủ quán ơi, cậu đừng nói nữa được không? Con tim tôi đang bị tổn thương đây này…”
Vừa nói, chị ấy vừa xoa xoa thái dương của mình. Tize nhìn chị với ánh mắt lo lắng.
“...Chị thấy không khỏe à?”
“Không sao đâu Tize. Đôi khi người lớn bị sốc đến không nói nên lời khi nhận ra mình đã trải qua bao nhiêu tháng năm cuộc đời, đặc biệt là khi họ biết tuổi của một đứa trẻ.”
“Làm ơn cậu dừng việc giải thích cặn kẽ kĩ càng lại đi nhé?”
Chị Celine hạ giọng ra lệnh.
“...?”
“Không sao đâu, Tize à. Một ngày nào đó em sẽ hiểu thôi….Còn cậu thì sao, chủ quán?”
Tôi nhận ra mình đang bị nhìn chằm chằm.
“Nếu chị thành tâm muốn biết thì em cũng sẵn sàng trả lời, em chưa tới đầu hai-”
“Rồi, đủ rồi. Cảm ơn rất nhiều. Chị không muốn biết thêm đâu.”
Chị Celine cắt ngang lời tôi, tháo kính, lấy tay ôm mặt mà than “Ughh…hiện thực tàn nhẫn làm sao…Từ khi nào mà mình đã già tới vậy rồi…” hay mấy thứ tương tự. Đây là những cảm xúc tôi và Tize không thể hiểu được.
Tize đưa tay lên định an ủi nhưng dừng giữa chừng. Cô bé lặp lại hành động đó thêm vài lần nữa. Trông em ấy có lẽ do dự không biết nên mở lời với người vừa làm quen không. Rồi, em lại hướng đôi mắt đáng thương sang tôi.
Tôi chỉ biết lắc đầu, còn em sửng sốt.
Bỏ cuộc thôi, Tize ạ. Chúng ta không thể nào an ủi chị ấy chuyện tuổi tác được đâu.
Sau khi đắn đo thêm một lúc, cô bé cất tiếng:
“Chị, vẫn còn trẻ lắm!”
Tôi bất ngờ trước âm vang hệt như ai đó lướt trên phím đàn piano được phát ra từ Tize. Tôi ngây ngất bởi chất giọng ấy, hoàn toàn không để ý đến em vừa nói gì. Cả chị Celine cũng tương tự. Sau một lúc, chị mới hoàn hồn lại rồi cười lớn:
“Ôi trời, mình lại làm cho một đứa trẻ lo lắng cơ à! Không sao đâu, Tize, chị ổn mà! Cảm ơn em nhé!”
“K-không có chi ạ…”
Mặt Tize đỏ lựng, khiến khuôn mặt của em xinh đẹp và dễ thương đến hớp hồn.
Tôi kìm nén ham muốn nhìn em thật nhiều bằng cách rót cà phê ra ly rồi đưa cho cô bé. Em cuối đầu cảm ơn.
Dù má vẫn còn ửng hồng, em ấy trông như bị cà phê hấp dẫn, không hề để ý đến xung quanh. Nhưng từ cái cách cầm ly bằng cả hai tay để che mặt đi kia thì rõ ràng em vẫn còn ngại ngùng lắm.
Chị Celine cũng biết, chị cười với cô bé:
“Giọng của em hay thật đó. Chị bất ngờ lắm luôn.”
Nghe thế, tay em bỗng run, mặt đanh lại.
“Dạ…không đúng đâu ạ.”
Không phải khiêm tốn, lời em giống phủ nhận hơn. Chị Celine nhận ra ngay lập tức, liền đổi chủ đề với tông giọng vui vẻ:
“À này, Tize ơi. Em giúp chị một việc được không? Chị cảm kích lắm luôn!”
“Giúp ấy ạ?”
Tize nhìn chị bằng ánh mắt khó hiểu.
“Thực ra, chị muốn có người yêu…”
“Thật luôn á hả?! Chị định hỏi cái quái gì với một bé gái 13 tuổi vậy?!” - Tôi không thể không vặn lại.
“Nào, chủ quán, chị nghiêm túc đấy.”
“Nó chỉ khiến bầu không khí tệ đi thôi. Chủ đề tình yêu của người lớn chẳng có gì lãng mạn cả.”
“Để em nghĩ. Đầu tiên chị cần phải gặp nhiều người lên đi ạ.”
“Và em chân thành trả lời luôn?! Em ổn với cái này ư?!”
Không ngờ rằng Tize lại đáp với khuôn mặt hết sức nghiêm túc.
Mắt kính của người đầu têu lóe lên, nhanh chóng chuyển sang chỗ cạnh Tize.
“Em nói phải! Tính chất công việc của chị không cho phép chị tiếp xúc với quá nhiều người…! Khách hàng của chị hầu như là nữ, đôi khi lại là mấy lão già xấu quắc kêu chị giả tài liệu.”
“Càng ngày càng đi quá trớn rồi đó…”
Ừ thì tôi biết việc này hệ trọng với chị Celine thế nào. Nhưng một người phụ nữ hơn hai mươi cái xuân xanh lại đi hỏi một đứa trẻ mười ba á? Nó quá sai trái đi. Tôi tự hỏi mình có nên can ngăn không.
“Erm, mẫu người chị thích là gì ạ?’
Tuy nhiên, Tize vẫn hết lòng giúp đỡ. Hồi tôi bằng tuổi em ấy thì có biết yêu là gì đâu, chỉ toàn cắm đầu vào chơi đấu bài với bạn hay game thôi. Người ta nói thường trưởng thành trước tuổi, và tôi gặp một người tương tự rồi.
Chị Celine chống cằm suy tư:
“Hừm…Đầu tiên là phải có công việc ổn định. Người đó cần phải dịu dàng và thấu hiểu công việc của chị. Và, chị không quá quan trọng vẻ bề ngoài, nhưng ít nhất không được ở dơ!”
“Em hiểu rồi. Xung quanh chị có người nào như vậy không?”
“Không có ai hết. Làm cái nghề Búp bê ghi chép này chẳng giúp gì cho chị trong tình trường cả.”
Một người phụ nữ trưởng thành và một thiếu nữ còn nhỏ tuổi đang nghiêm túc bàn luận về chuyện tình yêu.
Tôi không thể cười nhạo cả hai hay tham gia cuộc trò chuyện được, do đó tôi quyết định đứng ở bên ngoài và kiểm tra lượng gia vị. Một nhân viên giao hàng tên Shilulu thường sẽ giao những thứ tôi cần, nhưng dạo này em ấy rất bận rộn nên ít ghé quán hơn trước, buộc tôi phải tự đi mua những thứ lặt vặt.
Trong lúc đó, chị Celine vẫn hỏi và Tize vẫn trả lời.
“Ra là còn cách đó…!”
Cô Búp bê ghi chép kêu lên. Tôi bất giác nhìn sang và thấy cặp kính dày kia đang nhắm về phía mình. Ánh mắt chúng tôi giao nhau. Ngay lập tức, chị ta cười nham hiểm, vẫy tay gọi tôi lại. Tôi không muốn đi đâu, nhưng cái quán bé tí này làm gì có chỗ bỏ chạy.
“...Em có thể giúp gì cho chị đây?”
“Chủ quán à, đừng có làm cái bộ mặt miễn cưỡng như vậy chứ?”
Chị cười khan, lại vẫy tay kêu tôi đến gần. Nhìn chẳng khác gì mấy bà hàng xóm…à không, tôi nên dừng miêu tả của mình lại.
“Thật ra, Tize vừa gợi ý một sáng kiến rất tuyệt vời.”
Tôi nhìn Tize, em đánh mắt đi chỗ khác.
“Chủ quán à, có người nào đủ tốt trong số các khách hàng của cậu không?”
“...Ý là chị muốn em giới thiệu chị với họ hả?”
“Chính xác!”
Chị Celine gật đầu mạnh. Hiểu rồi, ra chị ấy dùng phương pháp đó. Nó khá phổ biến ở Nhật Bản. Mấy bà hàng xóm sẽ nhiều chuyện mà đi thăm dò suy nghĩ của những người độc thân dành cho nhau. Hành vi ấy không được ưa thích lắm ở thời hiện đại, nhưng không phủ nhận có biết bao cuộc hôn nhân đã diễn ra thành công. Và trong cái thời đại người ta ít có cơ hội gặp mặt, mai mối vẫn đóng vai trò hết sức quan trọng. Ai mà ngờ được có ngày tôi sẽ lên cái chức này chứ.
“Em hiểu rồi…”
Tôi ngẫm xem liệu có ai đáp ứng những điều kiện kia không dưới ánh mắt trông đợi của hai vị khách.
“Weland thì vừa kết hôn, Ject lại quá bận rộn,...Monte kết hôn chưa ấy nhể…”
Nghĩ kĩ thì, có vài ứng cử viên trong số những khách quen của tôi.
“Em có nghĩ ra vài người.”
“Thật ư?”
Mặt chị sáng bừng lên.
“Tuy nhiên, họ toàn là khách buổi sáng không à.”
“...Buổi sáng?”
Tize nghiêng đầu thắc mắc.
“Thực ra anh chỉ tạm mở cửa ca đêm thôi. Em biết đấy, Danh ca đã ở đây rồi nên buổi sáng quá chừng du khách luôn, anh làm không xuể.”
Tới đây, bỗng Tize đánh mắt xuống. Em ôm đùi làm thân hình em đã nhỏ nay càng nhỏ hơn.
“Ra vậy…nhưng chị không tới vào buổi sáng được.”
Chị Celine chỉ biết xoắn tóc thở dài.
“Ừm…em xin lỗi.”
“À không, không sao đâu Tize! Là lỗi của chị vì kéo em vào vấn đề phức tạp này mới phải!”
“Em ổn mà chị.”
Cô bé lại ủ rũ cúi đầu. Chị ấy dáo dác xung quanh xem nên khơi gợi chuyện gì, và nảy ra ý tưởng khi nhìn tôi.
“Phải rồi, Tize đói không nè? Quán này có nhiều món kì lạ lắm!”
“Chị đừng có kêu chúng là kì lạ được không?”
“Món…lạ?”
“Anh nói rồi, không có kì lạ, chỉ là những món ngoại quốc thôi.”
“Đúng đó, nhìn kì lạ nhưng ăn bao ngon luôn!”
“Làm ơn nghe người khác nói dùm.”
Chị ta bỏ ngoài tai lời tôi. Đúng là dù trong hoàn cảnh nào thì phụ nữ cũng ở kèo trên.
“Để cảm ơn em đã tư vấn cho chị, chị khao em cái gì đó thật ngon lành nhé!”
Tize toan từ chối thì chị đã quay sang tôi gọi món.
“Chủ quán, cho chị “cái đó” đi!”
““Cái” đó là cái gì vậy? Lần đầu nghe tới luôn.”
““Cái đó” là “cái đó” chứ là cái gì.”
Tôi chẳng hiểu gì sất. Hồi trước chị ấy có phàn nàn bụng sẽ to ra nếu ăn đêm nên trước giờ chưa từng yêu cầu món gì.
Nhưng tôi biết đây là vì Tize nên với tư cách là chủ quán cà phê, tôi sẽ nhận đơn hàng táo bạo này.
“Là “cái đó” ấy hả? Rồi, hiểu rồi.”
“Quả là chủ quán!”
Coi đó là một lời khen, tôi bước tới tủ lạnh. Lỡ đồng ý rồi, nhưng biết làm gì giờ? Trời đã muộn, khách hàng lại là con gái. Ngay từ đầu thực đơn của quán vốn đã rất ít rồi.
Tôi nhìn đống trái cây. Có một loại quả đỏ, tròn, mềm như nho nhưng lại có vị như dâu mà tôi mua để dành làm bữa sáng. Còn có cả trứng nữa. Một món ăn hiện ra trong tâm trí.
Tôi đem trứng ra, lấy hai quả thôi vì giờ đã là đêm muộn rồi, cùng với sữa chua và sữa.
Đầu tiên, tôi lấy hai hộp đựng, đập trứng và tách lòng đỏ. Lòng trắng bỏ vào một hộp rồi đem cất tủ lạnh. Điểm quan trọng là phải nhanh chóng làm đông nó.
Sau đó, tôi cho sữa với sữa chua vào phần lòng đỏ rồi lấy hai lọ để trong kho. Một cái là bột ít gluten, cái kia tên “bột nướng bánh mì”. Dùng cái này, tôi có thể cho ra lò những ổ bánh mì mềm mịn, thường được tôi xem như là bột nở.
Tôi rây cả hai loại thật cẩn thận để loại bỏ tạp chất. Thế giới này không có chuyện kiểm soát chất lượng gắt gao như bên kia, đổi lại nguyên liệu lúc nào cũng tươi ngon hơn.
Rây xong, tôi cho bột vào lòng đỏ rồi trộn thành một cục bột nhão. Để sang một bên, tôi lấy phần lòng trắng giờ đã đông lại, rắc đường, cầm cây đánh trứng và hít thật sâu. Ước gì tôi có cái máy đánh trứng ở đây, tiếc là không có nên mới phải tự lực cánh sinh như vầy.
Tôi đánh liên tục, nhanh và mạnh.
Cạch cạch cạch
Phù…Phù…Tôi sẽ nghỉ một chút…
“Nhìn anh khổ sở quá.”
“Thật đấy, cậu đang làm gì thế chủ quán?”
“....Chẳng phải chị kêu em làm “cái đó” sao?”
“Ờ-ờ ha! Ra là “cái đó”.”
Với tiếng cổ vũ từ hai vị khán giả, tôi tiếp tục khuấy.
Cạch cạch cạch
Không khí được hòa vào hỗn hợp lòng trắng, biến nó từ lỏng thành bọt. Tôi cảm thấy mình vừa đạt thành tựu gì đó lớn lao, nhưng cái giá là cánh tay đã rã rời. Tay đánh mỗi lúc một chậm, vừa vì mệt vừa vì ngày càng khó đánh. Tuy nhiên, chỉ đến khi nó thành meringue thì mới hoàn thành. [note74812] Cuối cùng, tôi đã tạo ra được một cục bông trắng. Khi rút đồ đánh ra, nó để lại một đầu nhọn tuyệt đẹp, báo hiệu đã thành công.
Tôi lấy một lượng nhỏ bông trộn chung với phần bột nhão từ lòng đỏ rồi trộn lên, và lặp lại đến khi hết phần meringue. Nếu tôi trộn cẩn thận, không làm hỏng kết cấu của hỗn hợp thì phần bột sẽ vô cùng mềm mại. Sau khi xong hết, phần bột đã lớn đến không tưởng.
“Nhìn kìa Tize! Trông mịn thật đấy!”
“Đây là gì thế ạ…nhìn hấp dẫn quá.”
“Úp mặt vào đó hẳn là đã lắm nhỉ?”
“Có lẽ ạ…”
Nếu được thì mong hai người đừng uổng phí công sức của tôi được không.
Tôi đi đun nước, để cánh tay làm việc cật lực nãy giờ được nghỉ ngơi. Đồng thời tôi làm nóng một lớp dầu mỏng trên chảo bằng lửa nhỏ.
Tôi đổ bột lên chảo. Lúc nó phồng lên, tôi cắt ra thành bốn phần và đổ nước nóng rồi đậy nắp lại. Khi hấp bánh, nhiệt độ không nên để quá cao. Tôi nghiêng chảo, tiếng xì xèo vui tai kêu lên làm tôi không khỏi phấn khích, tưởng tượng xem thành phẩm của mình sẽ trông như thế nào.
Cảm nhận rằng có lẽ đã gần được, tôi mở nắp, kéo theo hơi nước cùng mùi hương thơm phức. Miệng tôi không thể không mỉm cười.
“Mùi thơm ghê đó Tize à!”
“...Vâng!”
Phần dưới của bánh đã vàng nâu như màu lông chó shiba. Tôi lật ngược nó lại, đổ ít nước và đậy nắp.
Trong lúc chờ mặt còn lại, tôi mở tủ lạnh để lấy trái cây ra (Tôi nên gọi nó là gì nhỉ? Dâu nho?) rồi cắt thành từng miếng vừa miệng. Có kem tươi ở đây nữa thì hết nước chấm, đáng tiếc ở thế giới này có lẽ sẽ hơi khó.
Chào đón tôi phía dưới nắp chảo là phần bánh mềm mịn, tròn trịa, ngỡ như chạm nhẹ vào nó sẽ rung lắc như bánh pudding.
Tổng kết lại, hoàn hảo. Ưu điểm của việc hấp trên lửa nhỏ quả nhiên là làm sản phẩm ít bị thất bại hơn.
Tôi đặt bánh lên hai cái dĩa, để trái cây lên rồi rưới mật ong, tạo ra thứ màu sắc hấp dẫn. Cuối cùng, tôi đem ra cùng hai chiếc nĩa.
“Đây là món mọi người yêu cầu. Bánh kếp Souffle mang theo hương vị của niềm vui.”
Mắt cả hai lấp lánh khi dán vào phần bánh phía trước. Đúng là người ta khó mà cưỡng lại những món tráng miệng mềm mại và đẹp mắt nhỉ.
Chị Celine dùng nĩa cắm vào rồi đưa lên miệng.
“Cái gì thế này?! Mềm quá, dẻo nữa!”
Thấy vậy, Tize cung bắt chước theo.
“....!?”
Mắt em mở to, đắm chìm trong cảm giác mềm mại.
“Souffle có nghĩa là ‘nở ra’, hay ‘phồng lên’. Phần meringue được đánh bông trộn cùng với phần bột sẽ cho ra bánh mềm và dày khi nướng hoặc hấp.”
“Mềm lắm luôn đó! Nó tan ra ngay khi chị bỏ vào miệng luôn nè Tize!”
“....?!”
“Chà, có vẻ mọi người không cần bài giải thích nhỉ.”
Cả hai hoàn toàn phớt lờ tôi mà đắm chìm vào chiếc bánh kếp Souffle. Không sao, không có vấn đề gì hết. Món ăn nên luôn được ưu tiên hàng đầu, còn đầu bếp chỉ cần là đồ đính kèm thôi.
“Uhmmmm! Hạnh phúc quá đi!”
“....!”
Chị Celine liên tục nhắm mắt lại để hưởng thụ còn Tize thì gật đầu lia lịa với đôi má phồng như sóc. Nhìn cả hai vui thế này khiến cái tay phải của tôi cũng vui lây.
Bánh kếp Souffle thường được dùng làm bữa sáng, nhưng ăn lúc đêm muộn cũng tuyệt không kém.
Tôi vừa lắng nghe những tiếng kêu hoan hỉ của hai người vừa đi dọn bếp.
“Ôi, cái này hợp với Cafe au lait ghê!”
“...?...!”
“Ra là có thể dùng cùng với cà phê à. Nói chứ, Tize trưởng thành ghê, uống được cà phê không bỏ đường luôn…Uwahhh, cái mặt tráo trở đó. Chị đây thất bại toàn tập luôn rồi.”
Tize vỗ vai an ủi chị Celine, Xem chừng sau màn bàn luận tình yêu kia thì cả hai thân thiết hơn rồi.
“Ughhh…chị chưa bao giờ hảo đồ đắng cả…Chủ quán, cho chị ly Cafe au lait. Tize muốn kêu thêm một ly không?”
“...Có ạ.”
“Và cho Tize một ly cà phê thường luôn.”
“Có ngay.”
Tôi ngừng rửa bát và chuẩn bị máy pha cà phê.
“À, thêm một phần “cái đó” nữa nha!”
Tize và chị Celine nhìn tôi bằng ánh mắt trông đợi.
Tôi nhìn lên trần nhà, đợi xem tay phải của tôi trả lời thế nào. Nó không trả lời, có nghĩa là đã chịu số phận an bài rồi.
“...Rồi, có ngay.”
Tôi có nên dùng kiến thức hiện đại của mình để tạo ra máy đánh trứng không? Hoặc là phong ấn “cái đó” luôn?
Tize và chị Celine reo hò, bắt đầu bình luận về việc ăn đồ ăn nhẹ lúc đêm.
Quán cà phê đêm nay có chút rộn rã như ban ngày.


2 Bình luận