• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4

Chương 9: Lời an ủi nhỏ nhoi

4 Bình luận - Độ dài: 1,957 từ - Cập nhật:

Tôi và Tize ngồi đối mặt nhau, phía trước là hai ly cà phê tôi vừa pha. Cô bé vẫn im lặng, còn tôi nhấp một ngụm, lên tiếng:

 

“Chà, chúng ta bắt đầu từ đâu đây? Em là Danh ca đúng không, Tize?”

 

Em gật nhẹ.

 

Danh ca hiện đang là chủ đề nóng hổi trong cả thành phố lúc này. Tôi cứ ngỡ đó sẽ là một người phụ nữ tầm bốn mươi cơ, ai dè lại là vị thiếu nữ ngay trước mặt.

 

Danh ca rốt cuộc là gì? Ai là người quyết định ban cho danh hiệu đó? Mà ngay từ đầu nó có phải danh hiệu không?

 

Tôi có hàng đống thắc mắc trong đầu, nhưng trước hết thì…

 

“Bộ đầm đó…”

 

Tize đỏ mặt quay sang hướng khác. Hẳn em cũng thấy khó chịu với trang phục quá hở hang kia.

 

“Ừm, đây là…phục trang biểu diễn ạ. Nó vẫn chưa hoàn thành…”

 

“Anh hiểu rồi. Em bỏ trốn trong khi người ta vẫn đang sửa nó.”

 

Em gật đầu.

 

“Vào ngày mưa hôm ấy đúng không? Lúc em bỏ trốn ý.”

 

Hôm đó em cũng mặc bộ này. Rõ ràng nó không thích hợp làm trang phục để mặc dạo phố tí nào, và cô bé xác nhận.

 

“...Em rất biết ơn vì những gì anh đã làm khi ấy ạ.”

 

“Chính anh mới là người phải cảm ơn vì chiếc khăn tay tuyệt đẹp đó chứ.”

 

Tôi đáp.

 

Khoan, không phải thế này. Đây đâu phải câu trả lời tôi muốn biết. Mặc kệ hết mấy cái phép lịch sự rườm rà đi nào.

 

“Nếu em không ngại, anh có thể biết vì sao em bỏ trốn được không?”

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt em. Lý do chắc chắn không hề đơn giản, có lẽ rất phức tạp và em ấy muốn chôn giấu sâu nhất có thể là đằng khác. Tuy nhiên, em lại lắc đầu và hít một hơi thật sâu.

 

“À, ờm…Thực ra thì…em…không thể hát.”

 

Nói xong, em liền ngoảnh mặt đi.

 

“Cái này…” Tôi lựa lời. “Chuyện gì đã xảy ra?”

 

Tize lắp bắp, như thể đang cố chấp vá lại từng từ để thành câu trả lời hoàn chỉnh.

 

“Ở thủ đô…Vào buổi diễn nơi em chính thức được công bố là Danh ca…Đó là lần đầu tiên em đứng một mình trên sân khấu…Ấy vậy, em lại không thể thốt ra bất kì âm thanh nào. Em không thể, hát được bài nào cả. Kể từ đó, em bắt đầu sợ việc hát.”

 

Khi đi dưới mưa, tôi nhớ có nghe ai đó đồn rằng có một Danh ca không thể hát, hóa ra lại là sự thật.

 

“Những người xung quanh em có biết không?”

 

“...Có bà em, và một số người phụ trách chăm sóc em.”

 

Khán giả ngày hôm đó biết cô bé không hát được trên sân khấu, nhưng mấy ai ngờ ngay cả hiện tại em cũng không thể.

 

Đó là điều hiển nhiên thôi. Nếu không thì làm gì có hàng vạn người tụ tập tại đây, và làm sao vé có thể được bán hết nhanh đến chóng mặt. Điều đó chứng tỏ mọi người mong chờ tới mức nào. Kết quả là, bằng mọi giá sự thật này không được phép công khai.

 

Tôi xoa hai bên thái dương. Tôi có linh cảm đáng lo ngại, và nó ngày càng lớn dần.

 

Hóa ra người vừa nãy có liên hệ với Danh ca, và chắc chắn có thế lực chống lưng rất vững chãi. Còn giờ, tôi biết Tize, người Danh ca ấy, không thể hát. Vậy thì, đám bề trên sẽ xử tôi như thế nào? Tôi không dám nghĩ tới, nếu có thể, thì bỏ chạy liền luôn càng tốt.

 

Tôi uống tiếp cà phê để trấn áp lại trái tim đang đập loạn xạ của mình. Đồng thời tôi dẹp hết mọi lo âu của mình, chúng chẳng giúp tình hình khá lên tí nào.

 

“Tize không thể hát, còn khán giả thì không hay. Buổi biểu diễn thì gần kề, mọi công tác chuẩn bị đã hoàn tất. Em cảm thấy bất lực nên mới bỏ trốn đúng không?”

 

“...Em, em rất xin lỗi.”

 

“Không sao, anh không có ý trách em. Gặp anh là anh cũng chạy luôn rồi.”

 

Thay vào đó, tôi nên giúp cô bé u ám trước mắt mình.

 

“Em có biết tại sao mình không hát được không?”

 

Lời của tôi khiến Tize chết lặng tại chỗ. Em mở miệng vài lần toan nói gì đó thì lại thôi, mím chặt đôi môi đang run rẩy rồi lắc đầu.

 

Tôi chợt nghĩ ra một điều.

 

Có lẽ chính cả bản thân em cũng không biết. Chuyện này em không thể tự giải quyết, lại không thể nói với ai, dần dà trở nên cô đơn và bị đẩy vào chân tường.

 

Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể xoa dịu nỗi bất an của Tize. Nếu tôi là một ma thuật sư, tôi sẽ búng tay tạo ra kì tích giúp em giải quyết vấn đề trong nháy mắt  rồi mang nụ cười của em trở lại trên đôi môi nhỏ nhắn ấy.

 

Đáng tiếc, tôi chỉ là người phàm không giỏi ăn nói nên không biết cách dỗ em bộc lộ mọi tâm tư của mình. Dù tôi có gặng hỏi, bức thành trì của em - thứ được đắp nên bởi những lời nói dối, sẽ không thể nào bị xuyên thủng dễ dàng được. Cả hai không đủ thân, và đương sự lại không có quyết tâm để đối mặt. Một khi ta đã né tránh vấn đề, rất khó để ta đối diện với nó lần nữa.

 

“Bà của Tize là người như thế nào?”

 

“...Bà ạ?”

 

Không theo kịp sự chuyển chủ đề đột ngột, Tize ngơ ngác nhìn tôi. Sau một lúc ngẫm nghĩ, em từ tốn trả lời:

 

“...Bà là người rất nghiêm khắc ạ. Đặc biệt là liên quan tới ca hát. Em chưa bao giờ thấy bà mỉm cười cả. Nhưng khi mẹ em còn sống, bà lại rất hiền từ, ít nhất là theo những gì em còn nhớ.”

 

Đến đây, mặt em tối sầm lại.

 

“Đó là chuyện tất yếu thôi ạ. Em là một đứa vô dụng. Ngay cả hát bản thân còn không làm được…So với mẹ, em…”

 

Em không nói nữa, chỉ dán mắt vào ly cà phê.

 

Tôi không biết phải đáp thế nào, đành thở dài trống rỗng. Lời của tôi không quan trọng. Tôi không biết gì về Tize, lại càng không biết về người bà ấy. Suy cho cùng, tôi đơn giản là người ngoài cuộc thôi.

 

Liệu tôi có nên nói rằng “Ra vậy, anh hiểu mà. Hẳn là khó khăn lắm nhỉ?” hay mấy thứ tương tự. Liệu tôi có nên ra vẻ bản thân đồng cảm với em?

 

Bên cạnh đó, tôi có thể làm gì cho Tize đây?

 

Tôi chẳng biết hát hò, và không phải là nhà trị liệu tâm lý. Điều duy nhất tôi biết làm, đó là pha cà phê. Tôi không phải người tuyệt vời tới mức có thể cứu rỗi người khác thông qua lời nói và hành động.

 

Tại sao mình lại bị kéo sâu vào vũng lầy thế này? - Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu cho đến khi có tiếng gõ cửa làm xao nhãng mạch suy nghĩ của tôi. Tôi có cảm giác có thứ gì đó trong tầm tay, ấy vậy khi đưa tay ra thì lại chẳng thể nắm lấy nó.

 

Tôi lắc đầu, nốc cạn số cà phê còn lại trong ly. 

 

“Tize à, họ tới đây để đưa em đi kìa.”

 

“...L-làm sao đây? Anh ơi, em phải làm sao đây?!”

 

Tize hoảng loạn, còn tôi thì rất thản nhiên vì vốn biết rằng sớm muộn điều này sẽ tới.

 

“Không sao đâu em. Chắc chắn sẽ có cách thôi.”

 

Tôi đứng dậy, chỉnh sửa lại trang phục rồi từ tốn đi về phía cửa. Chính tôi cũng ngạc nhiên bản thân lại bình thản đến lạ.

 

Sau cánh cửa là một người phụ nữ mặc trang phục của quản gia, cúc áo trên cùng được cài kín kẽ, mái tóc đen được búi chặt lên. Đứng đằng sau là hai người đàn ông cao ráo.

 

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn tôi:

 

“Tiểu thư Tize có ở đây không?”

 

Tôi gật đầu, tránh ra một bên để cho cô xem bên trong quán.

 

“Claire!...Cái này…Người này là…”

 

Giọng cô bé vang lên cùng tiếng chân vội vã chạy lại. Tôi không quay sang, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Claire. Đến khi xác nhận Tize có ở đây, cô mới đối mặt với tôi bằng giọng đều đều:

 

“Cậu biết cô bé là ai không?”

 

“Ý cô là Danh ca? Hay là một thiếu nữ táo bạo dám chạy trên đường phố trong bộ đầm đó?”

 

“Vậy là cậu có biết.”

 

Một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên môi cô nhưng nhanh chóng biến mất. Cô lấy ra trong áo của mình một tờ giấy có con dấu bạc và ruy băng. Tôi không biết nó là gì, tuy nhiên tôi chắc chắn là cổ đang đe dọa tôi.

 

“Cậu bị bắt vì tội bắt cóc và giam giữ Danh ca. Chúng tôi có con dấu xác nhận quyền sử dụng các biện pháp mạnh như ma thuật và vũ khí nếu cậu cố chống trả. Đồng thời…”

 

Claire nói một đống thứ phức tạp nên tôi bỏ ngoài tai hết. Bỗng tôi sực nhớ tới mấy lời thoại của cảnh sát trong các bộ phim hình sự.

 

“Vậy nên, đưa tay ra.”

 

Tôi làm theo mệnh lệnh. Một người đàn ông từ phía sau bước tới lấy cái vòng kim loại giống còng tay từ thắt lưng. Tôi nhìn lên và nhận ra đây là người đàn ông tới khi nãy. Anh ta nói nhỏ:

 

“Tôi đã bảo rồi. Cậu sẽ hối hận đấy.”

 

Tôi chỉ nhún vai.

 

“Tôi đã có một khoảng thời gian thong thả uống cà phê với Tize đó. Nếu được, lần sau anh muốn tham gia cùng không?”

 

Anh ta không nói gì, chỉ kiểm tra còng tay đã khóa cẩn thận chưa rồi giục tôi bước đi. Cái còng này to và nặng thật, nhìn có khác gì đang áp giải tội phạm không chứ. Mà khoan, hình như tôi là tội phạm thật mà.

 

“Anh ơi!!!”

 

Tize không hét lên nhưng giọng em vang vọng như thể những tòa nhà xung quanh đang hợp sức dội âm thanh em phát ra để khuếch đại nó hơn. Tôi quay lại, thấy Claire đang cố cản cô bé lao về phía tôi. Quan sát khuôn mặt thấm đẫm nước mắt ấy, tôi mỉm cười:

 

“Hình như anh chưa nói với em cái này thì phải. Cái đầm đó, em không nên mặc đâu. Nó hở hang quá. Mấy bộ phục trang kín đáo hợp với em hơn nhiều.”

 

“Vâng?”

 

Tize ngơ ngác nhìn tôi. Cảm thấy hài lòng với phản ứng mình nhận được, tôi đi tiếp. Đây là lần đầu tiên tôi bị áp giải đấy. Thú thực thì trải nghiệm này tệ hết chỗ nói. Cái còng này nặng quá, đi không nổi luôn. Còn người đi đường thì trố mắt hóng chuyện. May sao hai người đàn ông bước lên để che chắn tôi. Bất ngờ thay, tôi lại nghe thấy tiếng thì thầm:

 

“Nói hay lắm. Tôi cũng thấy thế.”

 

Tôi ngước lên, và người đàn ông tóc nâu có đôi tai thú đang mỉm cười.

 

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Main có mấy trùm bảo kê mà <(")
Xem thêm
ờ thì.....main có trùm thế giới ngầm, đại quý tộc chắc công tước, mạo hiểm giả cấp cao,....... nhiều quá k đếm hết đc :V
Xem thêm
main cook thử xem bao nhiêu opng lớn chống lưng main thế kia còn j
Xem thêm
Cook thế nào đay
Xem thêm