Rất dễ để tưởng tượng một người bị còng sẽ bị đưa đến đâu. Có thể là đồn cảnh sát, hay thậm chí nhà giam. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị thế này, huống gì nói đến ở thế giới khác nên tôi không biết bản thân sẽ bị đối xử ra sao, nhưng chắc chắn rằng sẽ không thoải mái như ở sân chơi hay nhà hát đâu.
Tôi leo lên một cỗ xe ngựa đơn giản. Mỗi lần đi qua đoạn đường không bằng phẳng, bên trong lại rung lắc khủng khiếp, làm vai tôi hết đập vào người đàn ông ngồi cạnh rồi tới đập vào thành xe. Và vì trong một không gian bé tí có tới hai người đàn ông cao to lực lưỡng đi chung, không khí xung quanh cũng hết sức ngột ngạt.
Cửa sổ bị tấm vải đen che đi nên tôi không thể nhìn ra bên ngoài. Ngọn đèn dầu treo ở trong cũng không được bật. Lâu lâu chỉ có vài tia nắng có thể lọt qua chiếu sáng đùi tôi.
Tôi nhắm mắt suy ngẫm.
Cáo buộc bắt cóc và giam giữ của Claire hoàn toàn vô căn cứ. Ngay cả Tize còn phủ nhận, chứng tỏ bên kia đang cố vu khống tôi. Do đó, tôi không quá lo về việc mình sẽ bị trừng phạt.
Thay vào đó, điều tôi nên quan tâm nhất lúc này là…
Đang nghĩ ngợi thì cỗ xe chậm dần rồi dừng lại với cơn rung dữ dội. Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên. Người đàn ông nghiêm túc ở đối diện mở cửa. Bóng tối bên trong đột ngột chào đón ánh sáng làm tôi không khỏi nheo mắt.
“Được rồi, xuống đi.”
Người đàn ông tóc nâu lên tiếng.
Tôi giơ đôi tay bị còng nắm lấy khung cửa, đỡ bản thân từ từ xuống xe. Tầm nhìn của tôi trắng xóa vì mắt vẫn chưa kịp thích nghi, do đó không biết mình bị đưa tới nơi nào.
“...Cao phết.”
Tôi cảm thán, còn anh ta chế giễu:
“Ừ, rất cao luôn. Một đêm thôi là tiền lương của tôi bay sạch.”
Người còn lại thì giục tôi bước đi.
Hai người tóm lấy tôi từ hai phía rồi cả bọn cùng tiến lên. Đập vào mắt tôi là một khoảng sân vườn rộng lớn cùng đài phun nước ở trung được xây bằng một loại cẩm thạch trắng tinh. Xa hơn là tòa dinh thự khổng lồ có màu sắc tương tự. Trông nó có vẻ đã có chút cũ nhưng tuyệt đối không có mảng đen hay vết nứt nào, tạo cảm giác huyền diệu.
Những bức tượng điêu khắc đầy màu sắc được trang trí quanh tòa nhà, chúng là những tác phẩm nghệ thuật khó lòng xuất hiện ở một căn biệt thự bình thường. Các cửa sổ được bố trí cách đều nhau với đôi chỗ có cả ban công nhô ra. Tòa dinh thự bốn tầng này toát ra một vẻ hết sức nguy nga, tráng lệ, rất phù hợp với từ “khách sạn”.
Sau khi đi qua quảng trường phun nước, chúng tôi từ từ lại gần cửa vào nơi này. Tôi có thể thấy vài bóng dáng vận đồ tối màu từ xa, chắc chắn không phải khách hàng bình thường.
Tại sao tôi lại bị đưa đến đây? Nơi này chẳng ăn nhập gì với kẻ như tôi cả.
Rốt cuộc, tôi chẳng thể quay đầu được nữa rồi, chỉ đành đi lên cầu thang rồi qua cửa ra vào đang rộng mở thôi.
Đại sảnh có không gian rất lớn với cầu thang cong ở hai bên. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ làm lấp lánh sàn nhà trắng muốt. Ở đây được bài trí rất nhiều hàng ghế trông thoải mái, tuy nhiên lại không có ai cả.
Tôi được giục lên cầu thang bên phải rồi rẽ phải ở tầng hai. Vừa đi, tôi vừa cảm nhận độ mềm của thảm dưới giày. Sau khi qua dãy cửa nối tiếp cửa, tầm nửa hành lang, chúng tôi dừng lại. Người đàn ông nghiêm túc mở cửa, nghiêng người vào trong kiểm tra rồi bước vào. Tôi cũng theo sau.
Bên trong là căn phòng rất rộng. Cuối phòng là một tấm kính vô cùng lớn. Mọi người biết đấy, kính ở thế giới này mắc kinh hồn, do đó tôi không dám tưởng tượng ra số tiền chi trả cho cái kích cỡ ấy. Ngoài ra, đứng từ đây có thể thấy rõ đài phun nước ở ngoài.
Một chiếc bàn tròn làm từ gỗ mun đặt ở trung tâm cùng hai chiếc ghế mềm mại. Bên phải là một cái bàn cà phê có bốn ghế xung quanh cùng bình hoa trang trí sặc sỡ. Bên trái cái giường cỡ đại có tấm ga trắng tinh không một nếp nhăn và bốn cái gối lông vũ để ở bốn góc như một tác phẩm nghệ thuật.
Mọi thứ từ những điều tiểu tiết nhất đều lộ rõ phong cách của một khách sạn sang trọng hàng đầu.
Người đàn ông tóc nâu dẫn tôi lại chỗ ngồi. Đặt người xuống, dường như cả cơ thể bị cái ghế hút lấy.
“Cậu vui lòng đợi một chút. Có người sẽ tới gặp cậu ngay.”
Nói xong, người đàn ông tóc nâu dựa vào tường, còn người đàn ông nghiêm túc thì quan sát căn phòng một lượt rồi đứng cạnh cửa.
Tôi ngồi không mà không làm gì cả, chỉ đánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Tôi tự hỏi liệu ai sẽ đến đây. Dựa vào giọng điệu khi nãy, tôi đoán người này có địa vị rất cao.
Tôi không có gan tới mức có thể thư giãn trong tình huống này, dù có ngồi trên chiếc ghế êm ái này cũng không tài nào thấy nó thoải mái. Thời gian chậm rãi trôi qua. Cơ thể tôi đã không nhúc nhích dù chỉ một li thế này được bao lâu rồi? Cả hai người đàn ông cũng chẳng động đậy làm tôi không khỏi lo lắng cho từng hành vi của mình.
Chỉ đến khi có tiếng cửa gõ tôi mới có thể thả lòng phần nào. Người đàn ông mở cửa, và người phụ nữ trong trang phục quản gia bước vào. Đằng sau cô là một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc trắng. Lưng bà thẳng tắp, thể hiện tính kỉ luật bản thân rất cao trong suốt cả cuộc đời. Bà vận một cái đầm màu lục không chút trang sức nào đính trên đó. Điểm nhấn chính là cặp cánh lớn đằng sau lưng.
Từng bước đi uyển chuyển nhẹ tựa lông hồng của bà vô cùng bắt mắt, dường như đã quá quen với việc làm trung tâm của mọi ánh nhìn. Bà tỏ ra một thái độ quý phái xen lẫn kiêu kỳ, chứng tỏ địa vị rất cao. Tất cả những điều trên cộng lại khiến tôi vô thức đứng dậy.
Người phụ nữ nhìn tôi bằng con mắt sắc bén, như thể xem tôi chỉ đơn giản là một món hàng trang trí trong tủ trưng bày.
“Có vẻ Tize đã được cậu chăm sóc rồi.”
Giọng nói ấy như thể bàn tay bóp lấy trái tim tôi làm tôi nghẹt thở. Chỉ đúng một câu, mọi chú ý của tôi đã phải dồn về phía bà.
Nhiêu đó đã đủ cho tôi biết người phía trước là ai.
“Tôi không làm gì nhiều cả. Bà là bà của Tize, Danh ca thâm niên nhất đúng không?”
“Phải. Cả hai đều đúng.”
Bà thờ ơ đáp, ngồi xuống.
“Claire, cởi còng đi.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Claire tới chỗ tôi, đặt tay lên còng rồi lẩm nhẩm gì đó. Ngay giây sau, còng tay được mở ra.
Đó là ma thuật à? Kệ đi, dù sao cuối cùng tay tôi cũng được tự do, còn Claire sau đó trở lại vị trí mà không nói một lời.
“Đây không phải là nơi giam giữ nghi phạm, vả lại bọn ta cũng không có thẩm quyền để khám xét một người dân bình thường. Hẳn vụ việc làm cậu ngạc nhiên lắm.”
Từng lời của người phụ nữ tuy thản nhiên nhưng lại tựa giai điệu của một bài hát.
“Mong cậu đừng để tâm. Tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu nữa.”
Bà ta tự tin rằng tôi sẽ không để tâm tới chuyện lùm xùm ban nãy, có lẽ đã không xa lạ gì với cảnh người ta nguyện ý nghe theo mọi yêu cầu của bà. Nói chứ tôi đâu có lý do gì để phản đối nên ngồi xuống.
“Ta biết Tize thường lẻn ra ngoài vào buổi tối để tới quán cậu.”
“...Biết ngay.”
Tôi vốn đã thấy khó chịu với giọng điệu kiên quyết của người đàn ông đó nên dễ dàng đoán được phần nào anh ta biết chỗ của tôi ngay từ đầu. Đó là chưa nói tới Tize là một Danh ca, lẻn ra ngoài là bị phát hiện và cho theo đuôi ngay. Tize có lẽ cũng cẩn thận lắm rồi, tiếc là thất bại.
“Con bé xem chừng rất thích chuyến đi đêm đó, và thấy rất thư giãn. Claire, đem nó tới đây.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Claire mang ra một cái túi nhỏ và đặt nó trước mặt tôi. Bên trong phát ra tiếng kim loại va vào nhau.
“Đây là món quà cảm ơn vì đã chăm sóc Tize suốt thời gian qua đồng thời là đền bù vì bắt giữ cậu. Và…”
“Tóm lại là tiền bịt miệng.”
“Rất vui vì cậu hiểu nhanh như vậy.”
Tôi cầm cái túi lên để mở thử, và nó chứa rất nhiều đồng vàng. Tôi đặt sang một bên, nghiêng người về trước:
“Thế, bà muốn nói chuyện gì đây?”
Một chút tia ấm áp bỗng lóe lên trong đôi mắt của người phụ nữ cao tuổi như thể bà đang đánh giá lại tôi.
“Cho ta biết danh xưng của cậu.”
“Tôi là Yuu. Còn bà?”
Câu hỏi của tôi làm Claire trở nên gay gắt, nhưng đã bị một bàn tay giơ lên chặn lại.
“Đã lâu rồi ta mới giới thiệu mình đấy. Dẫu sao chẳng mấy ai là không biết tên ta.” Bà cười nhẹ. “Ta là Phyllis, bà của Tize, và là Danh ca lâu đời nhất.”
Tôi nhớ già Gol từng nhận xét hai người là: một Danh ca kì cựu và một tân Danh ca. Và cả hai là một gia đình, vậy có lẽ cái tước hiệu Danh ca này có thể truyền thừa lại chăng?
“Đây là chuyện quan trọng, nhưng không khó khăn gì với cậu đâu. Hãy quên mọi thư về Tize đi. Chỉ vậy thôi.”
“...Ý bà là sao?”
“Cậu hiểu rõ mà? Chuyến đi chơi đêm của con bé đã kết thúc rồi. Ta để nó thích làm gì thì làm suốt thời gian qua, nhưng thời gian không còn nữa. Con bé phải trở lại ánh đèn sân khấu, thế thôi. Do đó, cậu sẽ không gặp mặt con bé nữa đâu.”
Bà ta nhìn thẳng vào tôi không chút cảm xúc.
“Quên mọi thứ về Tize, không nói sự thật ra cho bất kì ai và chúng ta sẽ không động gì tới cậu cả. Tuy nhiên, nếu cậu dám hó hé điều gì…”
Lời của bà lạnh như băng, như một vùng đồng bằng cằn cỗi có cây không thể mọc, như một thế giới ngập tràn bão tố không có lấy hơi ấm.
“Nó sẽ không dừng lại với việc bắt giữ thôi đâu. Và cậu sẽ không được đưa tới một căn phòng tráng lệ thế này, mà là nhà ngục lạnh lẽo đấy.”
Tôi thở hổn hển vì áp lực người phụ nữ này tạo ra. Tôi biết bà Phyllis không đùa tí nào. Tôi cố nặn từng chữ:
“...Còn Tize thì sao? Em ấy không hát được mà phải không?”
“Đó không phải là việc của cậu. Con bé không ca được thì ta bắt nó ca thôi. Cả giọng lẫn bài hát đều không thuộc về nó. Nó phải làm vì đó là mong muốn của mọi người.”
Đây hẳn là gánh nặng đặc thù của một Danh ca. Họ không được tự do, phải chịu những yêu cầu hết sức vô lí của người khác.
Tôi không biết nhưng xiềng xích ấy nặng nề ra sao, nhưng tôi hiểu rằng bà Phyllis cũng không rõ vì sao cô bé không thể hát.
“Bà định làm gì? Giải quyết vấn đề bằng cách giam giữ em ấy à?”
“Từ khi nào cậu thành người giám hộ của nó rồi?”
Ánh mắt sắc như dao đâm thẳng vào tim tôi.
“Con bé có hoàn cảnh của riêng nó, nhưng cậu suy cho cùng chỉ là người ngoài. Đáng tiếc, cậu không có quyền can thiệp đâu.”
Bà ta đứng lên, tuyên bố cuộc nói chuyện đã kết thúc.
“Cậu không có giá trị gì trong mắt chúng ta cả. Và sẽ không ai đi nghe lời của một kẻ như thế. Nếu không được ai chấp nhận, vậy thì cả bài hát cậu cất lên lẫn cậu coi như không tồn tại. Đó là quy luật của thế giới này.”
Bà Phyllis rời đi mà không thèm liếc thêm cái nào. Trong căn phòng chỉ còn lại sự im lặng, túi tiền rủng rỉnh, và một tôi nhìn vào khoảng không vô định. Bầu trời đã được nhuộm đỏ, bóng của những đám mây chiếu xuống khu vườn xinh đẹp. Từ lúc nào, trời đã chập tối.
“Cho phép tôi đưa cậu về.”
Claire lên tiếng. Tôi không gật đầu, chỉ thẫn thờ ngồi đó.


2 Bình luận