Quyển 4
Chương 6: Không ai liều bằng một kẻ bị dồn tới cùng đường
3 Bình luận - Độ dài: 2,199 từ - Cập nhật:
“Đầu tiên, chị bình tĩnh lại đi đã.”
Nhìn chị hoảng hốt thế kia, tôi cố trấn tĩnh chị đồng thời rót một ly nước. Chị nhận lấy và nốc trong một hơi.
“Phù…nước lạnh sẽ ngon hơn nhiều.”
“Chị trông bình tĩnh lắm rồi đấy.”
Cái vẻ hoảng loạn biến mất như trò đùa. Song, liền sau đó, chị đập tay lên quầy, liến thoắng với khuôn mặt nghiêm trọng:
“Không, chị không thể thư giãn ở đây được! Chuyện càng ngày càng đáng sợ h-...à, chào em nha Tize.”
“Ch-chào chị ạ.”
“Vậy là nó đâu có cấp bách lắm đâu ha?”
“Ngược lại là đằng khác.”
Nhìn bộ dạng che toàn thân của chị cùng ánh mắt kia có lẽ là không đùa thật, chắc cái sự thản nhiên kia là vì cách chị ấy tỏ ra lo lắng có hơi đặc biệt thôi. Do đó, tôi cũng dừng bỡn cợt lại.
“Thế, chuyện gì đã xảy ra?”
Chị Celine đặt tay lên ngực, thở một hơi thật sâu rồi từ từ kéo ghế ra ngồi. Tôi rất muốn vặn lại cái thái độ không ăn nhập với lời nói ấy, may thay kiềm lại được.
“Chị nghĩ mình đang bị bám đuôi.”
“Chị giải thích cụ thể được không?”
“Ừm, cậu còn nhớ cái vụ giả mạo chị nói hôm bữa không?”
“Có ạ.”
“Ngày hôm qua, những người cấp cao bắt đầu đào bới xem ai đã làm một tài liệu cụ thể nào đó. Và chủ nhân của nó, l-là chị.”
Đoạn, chị ôm đầu:
“Ch-chị phải làm gì giờ? Cứ đà này chị sẽ bị tống vào tù mất.”
Chị rên rỉ, giọng lạc hẳn đi. Tize xoa đầu an ủi chị.
Tôi muốn nói gì đó nhưng không biết câu từ nào cả. Nếu nó là sự thật thì những kẻ quyền thế đã khóa mục tiêu vào chị ấy rồi.
“Nhưng chẳng phải giả mạo là thứ mọi người đều ngầm chấp nhận hay sao? Giờ tự dưng lại đi tìm chị, chị không thấy lạ à?”
Đối phương ngước lên:
“Có lẽ như cậu nói...Hẳn là họ muốn xác nhận cái gì đó khi phát hiện một Búp bê ghi chép mới bắt đầu giả tài liệu.”
“Chẳng phải chị mới làm một lần thôi à?”
Tới đây, chị ngoảnh mặt không đáp, mồ hôi tuôn còn miệng huýt sáo đánh trống lảng.
“...Chị Celine?”
“Kêu chị có gì không em?”
Chị chỉnh kính để tôi không thấy mắt chị. Quá sức đáng nghi.
“Chị còn làm gì nữa?”
“Ờ thì…đám đó có nhờ chị tiếp…với số tiền hậu hĩnh, nên chị lỡ…Mà chị làm thêm có ba cái thôi!”
Tôi vỗ trán.
Tất nhiên người ta sẽ để ý có một Búp bê ghi chép mới bắt đầu làm công việc giả mạo rồi. Tất nhiên họ sẽ đi tìm người đó rồi. Ừm, dễ hiểu mà.
“Sao chị không giao nộp bản thân mình đi?”
“...Lỡ chị đi tù thì sao?”
Chị Celine bắt đầu run rẩy như con mồi trước kẻ săn.
Đây không phải là vấn đề có thể dễ dàng gạt bỏ sang một bên được. Chúng ta không biết mục đích của đối phương là gì, và rất có khả năng điều chị ấy sợ nhất sẽ thành sự thật.
“Song chị đâu thể bỏ chạy mãi.”
“Đúng, nhưng…”
Trông chị Celine thế này, rõ ràng chị không thể nào chịu được cuộc sống cứ phải trốn chui trốn lủi mãi. Chị sẽ là kẻ bỏ cuộc trước vì suy sụp tinh thần.
“Chị không đầu thú thử xem? Chị sẽ thấy lòng mình tốt hơn nếu nói ra hết mọi chuyện đó. Cha mẹ chị ở nhà đang khóc vì con mình phạm tội kìa chị biết không?”
“Cậu nói như mấy người thẩm vấn ấy! Chị có làm gì sai đâu?!”
“Vụ giả mạo thì sao?”
“...Là chị.”
Chị Celine rũ vai thú nhận.
“Nếu chị thành thật khai nhận, biết đâu sẽ nhận được khoan hồng thì sao? Mức án chị phải chịu cho lần phạm tội đầu tiên cũng sẽ giảm đi nữa.”
“Ughhh…Nếu chị bị nhốt ở Pastiche, cậu có tới thăm tôi không chủ quán?”
“Pastiche là kiểu nhà tù đúng không? Nghe đáng sợ quá nên em xin kiếu.”
“Xấu tính quá đi.”
Chị Celine lại gục xuống quầy, rơi nước mắt cá sấu. Này này, vậy là áp lực dữ chưa?
Tôi nhìn chị ta bằng con mắt không cảm xúc, nhưng Tize lại là hiện thân của sự ngây thơ trong sáng, em không mảy may nghi ngờ dáng vẻ ấy.
“Em sẽ đến thăm chị mà.”
Cô bé vỗ vai chị ta với biểu cảm chân thành, thế là chị ta nhìn em bằng ánh mắt lấp lánh rõ ràng chẳng có tí nước mắt hay buồn đau nào.
“Tize đúng là một cô bé ngoan ha.”
“Ughh.”
Chị ta ôm chầm lấy và nhào nắn má của Tize. Trông chị có phần hăng hơn bình thường, chứng tỏ chị thực sự rất lo lắng cho tình hình hiện tại, dù cái lo ấy người ngoài nhìn chẳng thấy đâu.
Thấy nạn nhân sắp không chịu nổi nữa, tôi kêu chị dừng lại, thế là chị lưu luyến rời tay.
“Rồi, chị định làm gì?”
Tôi hỏi lần nữa, và chị Celine lại đanh mặt.
“...Chị định làm gì à? Sẽ tốt hơn nếu chị là người chủ động nhỉ.”
“Đúng là nó sẽ để lại ấn tượng tốt cho đối phương.”
Hình như tôi thấy cảnh này na ná mấy bộ phim hình sự rồi thì phải.
“Nhưng nếu chị bị bắt, vậy thì viện phí, tiền sinh hoạt, rồi nợ của cha chị sẽ…”
Đối mặt với vấn đề nan giải, tôi cũng khoanh tay nghĩ ngợi. Không có công việc để làm thì không được, mà trốn thì lại không thể trốn mãi, đã vậy cứ lo trốn không có thời gian làm thì như không.
“Tính sao đây.”
“Tính sao đây.”
Cả tôi và chị Celine đồng thanh.
“N-nó sẽ ổn thôi mà.” Tize lên tiếng. “Ừm, em không biết mấy thứ phức tạp mọi người nói là gì…Nhưng chị Celine là người tốt bụng và dịu dàng…nên mọi chuyện sẽ không sao đâu.”
Cả tôi và chị Celine đều lặng lẽ nhìn Tize. Ba cặp mắt gặp nhau, thế là em liền nhắm chặt lại, má đỏ ửng lên.
Chị Celine chầm chậm quay sang tôi, tôi cũng quay sang chị.
“Chị nên làm gì giờ chủ quán? Sinh vật này dễ thương chết mất.”
“Đồng ý hai tay hai chân ạ.”
Tôi gật mạnh. Nỗi khó nhọc của công việc thường ngày, những bài toán đau đầu mà tôi không thể giải quyết, sự lo âu về ngày mai không thể biết trước, và cả trái tim nặng trĩu vì phải gánh vác những thứ trên, tất cả đều được thanh tẩy.
“Chị dám nói trước. Đúng là xảo quyệt mà.”
“Sao, ghen tị lắm đúng hơm?”
Chị nhếch môi rồi quay sang ôm Tize thêm nữa.
“Cảm ơn em nha Tize! Chị đây sẽ không sao hết á!”
“Uwahh.”
“Chội ôi, má em mềm quá hà.”
“Chị ơi em nhột.”
Em nói vậy nhưng lại không phản kháng chút nào. Tôi thấy hối tiếc vì mình sinh ra là con trai. Đúng là ghen tị quá đi…Không được, kiềm chế bản thân lại tôi ơi.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi cầm cái khăn lên. Những lúc như này, tôi nên đi lau ly. Dù không được biết đến rộng rãi, hành động lau ly mang lại rất nhiều lợi ích. Một trong số đó là xoa dịu cảm xúc. Khi những vết bẩn bám trên ly biến mất, những điều tiêu cực trong tim cũng đi theo. Tôi thực sự ghen tị với chị Celine quá.
“Phù…bản thân mình còn non trẻ quá.”
Tôi nhìn trần nhà tự chất vấn bản thân thì tiếng chuông cửa chợt reo lên. Gió đêm nhẹ nhàng thổi vào. Đó là một ông chú ngoài ba mươi, chú Pleek.
“Sao thế chú Pleek? Chẳng phải chú vừa mới ghé à?”
“Chủ quán! Chú vừa nảy ra ý tưởng tuyệt vời này!”
Chú Pleek lao về phía quầy với nụ cười tươi rói. Còn Tize với chị Celine đang ôm ấp nhau kia thi vẫn giữ nguyên tư thế, mắt mở to ngạc nhiên.
Nhìn bên cạnh, ông chú thốt lên: “Woah! Cả hai đúng là mỹ nhân!” như một lời chào, định quay sang phía tôi thì khựng một nhịp. Rồi chú nhìn lại hai người, lẩm bẩm:
“Hở, cái gì thế này.” Chú lắc đầu. “...Không, hai người đúng là xinh đẹp thật.”
“Chú không cần phải thì thầm to nhỏ thế đâu ạ.”
Thấy tôi cười, chú ngượng gãi đầu.
“À, xin lỗi. Chỉ là thấy hai người đẹp quá thôi.”
Tôi hiểu chú mà. Bầu không khí Tize mang lại hệt như tiết trời trong lành lúc bình minh. Bất chấp tuổi tác, bất cứ tên đàn ông nào đứng gần đều sẽ phải tự vấn bản thân có được phép ở gần em hay không. Chị Celine thì lại có cảm giác dịu dàng của ánh hoàng hôn, khiến ta muốn bộc bạch mọi suy nghĩ cất giấu trong tim.
“Bỏ họ sang một bên, có chuyện này chú muốn nhờ cậu, chủ quán ạ.”
“...Cháu có linh cảm không lành, nhưng cứ nghe vậy.”
Sát bên chú là một quý cô xinh đẹp và một thiếu nữ dễ thương, ấy thế mà chú - một tên hám gái, lại không đoái hoài gì tới họ khiến tôi tự hỏi nội dung của nó là gì.
Chú Pleek cúi đầu thật sâu:
“Chủ quán, cậu có thể cho tôi mượn chỗ này một hôm được không?!”
Thoạt đầu tôi hơi hoang mang vì không hiểu nhưng nhanh chóng nhận ra ý định của đối phương. Tôi chỉ biết xoa hai bên thái dương.
“...Chú tính lừa mẹ mình bằng cách nói đây là cửa hàng của mình à?”
“Chính xác!”
Chú trả lời chắc nịch như thể không còn lựa chọn nào khác.
Chú ấy đã nói dối rất nhiều trong thư của mình và không có ý định thú nhận. Thay vào đó, chú tạm biến chúng thành sự thật trong chuyến viếng thăm sắp tới. Bỏ qua việc đây có phải là nước đi khôn ngoan không, tôi nghi ngờ nó sẽ khả thi.
“Khó lắm đấy. Một nơi đầy những khách hàng là quý tộc, và vợ đẹp con thơ sao? Đầu tiên, ta không có đủ người.”
“Về chuyện đó, chú sẽ nhờ hội giúp đỡ.”
“Tiền nong thì sao?”
“Đi vay mượn!”
Chú hét lớn, có lẽ đã hạ quyết tâm. Đúng là sẽ có những lúc đàn ông nói được làm được, thậm chí là phải đi vay nặng lãi…Thật luôn đó à?
“Chú sẽ trả tiền thuê đàng hoàng mà, nên làm ơn đấy!”
“...Không, tốt hơn hết là chú đừng làm thế.”
Cứ cho là chú ấy có thể vượt qua đêm đó đi, nhưng rốt cuộc dối trá lại chồng chất thêm nữa trong khi vấn đề là không được triệt để giải quyết. Sau khi bỏ ra rất nhiều tiền để tổ chức một bữa tối như trong mơ, liệu những gì đang chờ đợi có là happy ending?
“Hãy giúp chú với…Nếu là cậu, chủ quán, chắc chắn nó sẽ thành công mà!”
Chú Pleek lại cúi đầu, đinh ninh rằng đây là cách duy nhất. Nếu tôi từ chối, chắc chắn chú sẽ đến cầu xin nơi khác. Nhìn khẩn khiết thế kia, kiểu gì chú cũng đồng ý với mọi điều khoản mấy tên muốn trục lợi đưa ra cho xem.
“...Cháu hiểu rồi. Một đêm duy nhất thôi đấy.”
“Cảm ơn cậu nhiều lắm chủ quán! Cậu giúp chú nhiều lắm đó!”
Chú nhảy cẫng lên vui sướng rồi kéo ghế ra ngồi phịch xuống.
“Tiếp theo là dàn nhân sự cải trang…Những vai đầu bếp, bồi bàn hay quý tộc các thứ hẳn là sẽ không quá khó.”
“Vợ con thì sao?”
“Ừ nhỉ, cả…họ nữa…”
Bỗng, chú từ từ ngó sang bên cạnh. Ở đó là Tize và chị Celine đang hoang mang không biết chuyện gì vừa diễn ra.
“...Cháu biết ý định của chú là gì đó, chú Pleek ạ.”
Tôi thở dài, bất lực vì chú không nghe thấy tôi nữa.
“Ờ, này…”
“Tize mười ba tuổi rồi, không hợp lí tí nào cả.”
Đáp lại, chú nở nụ cười tự mãn.
“Chú nói rằng mình nhận nuôi.”
Ồ…Vậy thì chắc là ổn thôi…
Chú đối mặt với Tize và chị Celine bằng biểu cảm nghiêm túc và tư thế lịch sự, còn hai người kia cũng thẳng lưng lên. Nhìn từ ngoài vào, tình huống này trông không khác gì con cá lớn vừa cắn mồi.
“Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng hai người có thể trở thành gia đình của tôi được không?”
Tôi chỉ biết úp tay lên mặt.


3 Bình luận
mà tks nha