• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4

Chương 14: Bài ca thắp lên ngọn lửa hi vọng

3 Bình luận - Độ dài: 9,802 từ - Cập nhật:

Một hàng dài những cỗ xe ngựa xếp trước cổng học viện. Cái nào cũng có kích cỡ rất to để khoe mẽ về độ giàu có của người chủ. Dù đã là tối nhưng mọi ngóc ngách học viện được thắp sáng bằng đèn đuốc.

 

Một cỗ xe ngựa bỗng dừng lại trước mặt tôi. Người hầu nhanh chóng mở cửa để đón chào một người đàn ông nhẹ nhàng bước xuống. Ông ta vuốt lại mái tóc đã bạc của mình rồi nhìn quanh với khí chất khiến mọi người xung quanh phải lùi bước. Tôi với ông ta vô tình nhìn một lúc, sau đó bản thân chủ động quay đi.

 

Người này chắc chắn là quý tộc. Bụng tôi quặn hết cả lên khi nhớ lại rằng tôi chuẩn bị lẻn vào một bữa tiệc quy tụ toàn những tay to mặt lớn như vừa rồi.

 

Tôi đứng đợi cạnh cổng học viện. Đây là nơi tôi hẹn gặp với Linaria. Vì lính canh sẽ kiểm tra thư mời nên tôi không thể vào một mình được.

 

Trong lúc chờ, tôi bắt gặp biết bao người vận trong những trang phục lịch thiệp hay chiếc đầm sang trọng. 

 

Mỗi lần họ bắt gặp tôi, họ sẽ thì thầm gì đó. Mà, dẫu sao tôi thừa biết bản thân không phù hợp với nơi này, tại trông tôi có giống con nhà quý tộc hay xuất thân giàu có đâu.

 

Mình thực sự phải vào à?

 

Tôi cảm thấy bồn chồn không thôi. Dù có suy xét cỡ nào đi chăng nữa, tôi chắc chắn không ăn nhập gì với nơi này. Có khi tôi còn bị đuổi thẳng cổ luôn không chừng.

 

Tôi đứng đó, gãi nhẹ phần cổ hơi ngứa ngáy do bộ đồ, lòng không thể nào yên được. Mãi một lúc sau tôi mới để ý đám đông đang nhìn về một phía chứ không còn là tôi nữa. Tò mò, tôi làm theo họ, và ngay lập tức nín thở.

 

Trước cổng vào, một cô gái đang bước đi trên con đường lát đá. Dù mọi con mắt đều đổ dồn về mình, cô không bận tâm mà vẫn tự tin tiến lên. Gắn trên mái tóc đỏ rực tựa mặt trời của cô là những món trang sức lấp lánh ánh bạc. Bộ đầm cô mặc trên người mang gam màu tối và nóng, làm nổi bật lên làn da trắng nõn của phần vai và cổ bị lộ ra. Ngay cả đôi mắt cũng tự tạo điểm nhấn của riêng chúng bằng sắc xanh tươi sáng của bầu trời, điểm xuyết là những ánh sao của màn đêm.

 

08604206-eb35-4dfb-847a-725b2ae4bc67.jpg

Đến chỗ tôi, Linaria nghiêng đầu cất tiếng làm đôi bông tai khẽ đung đưa.

 

“Xin lỗi vì bắt cậu đợi nhé. Giờ thì ta tiến hành cái kế hoạch kì quặc đó của cậu thôi nhỉ. Ồ, cậu thậm chí còn ăn diện với trang điểm nhẹ nữa cơ à.”

 

“...Ừ thì, tớ có nhờ Momon, và anh ta kêu cứ giao cho ảnh. Thực sự thì cái này…”

 

Tôi cố cho qua chuyện bằng nụ cười. Tôi muốn nói gì đó với cô nàng. Như kiểu, đùa rằng cô trông khác so với mọi khi làm tôi cảm thấy tính cách của cô biết đâu cũng khác đi luôn không chừng. Hay việc cô trang điểm quả thực là hiếm thấy. Đủ thứ trong đầu cứ lũ lượt kéo tới, nhưng tôi kiềm chế chúng lại.

 

“Sao thế? Muốn gì thì nói ra đi.”

 

Linaria chống nạnh, lườm tôi. Thật mừng là cô vẫn y như mọi ngày. Có điều, đôi mắt kia lại có gì đó khang khác làm tim tôi đập mạnh.

 

“Nó hợp với cậu lắm. Ý tớ là, cậu rất xinh đẹp.”

 

Không ngờ có ngày tôi lại thốt ra cái câu cổ điển và sáo rỗng trong mấy bộ phim ngôn tình chứ. Tuy nhiên, tôi không thấy xấu hổ hay hối hận. Đó là cảm xúc thật lòng của tôi nên những lời đó có khi lại vừa đủ.

 

Linaria há hốc miệng nhìn tôi rồi lấy tay che mặt, cố giấu đi màu đỏ đã lan từ mặt đến tận mang tai.

 

“...Khi không đừng có tự dưng thốt ra mấy cái thứ xấu hổ đó chứ. Giờ tớ chẳng biết phải làm vẻ mặt gì nữa đây này.”

 

“Vậy thì cứ ngẩng cao đầu đi. Hãy trở nên nổi bật tới mức làm lu mờ tớ thì càng tốt. Vì kiểu gì mọi người cũng sẽ nghi ngờ một tên như tớ sao lại có vị hôn thê xinh đẹp tuyệt trần là cậu được.”

 

Tôi đùa, Linaria ngẩng lên cười theo. Má cô vẫn còn chút ửng đỏ làm ngực tôi thấy ấm áp khi nhìn cô nàng.

 

Cô đưa tay ra để chỉnh lại cái nơ của tôi.

 

“Đừng bận tâm quá, cậu cũng được lắm còn gì.”

 

“Tớ rất vui vì cậu khen tớ, dù rằng sẽ tốt hơn nếu cậu tỏ ra sức thuyết phục thêm một chút.”

 

“Khó quá, tớ bỏ cuộc.”

 

“Cậu có thể cho tớ mộng tưởng một chút được mà?”

 

“Chẳng phải những kẻ như chúng ta tham gia vào Bữa tiệc Khúc hát Chào mừng đã giông mơ rồi sao?”

 

“Cậu nói có lý.”

 

Linaria từng mời tôi tới tiệc của học viện trước đây, và tôi đã đành lòng từ chối cô ấy. Trớ trêu thay, ngay lúc này tôi lại được ban thêm cho một cơ hội.

 

“Được rồi, đi thôi nào.”

 

“Ừ.”

 

Cả hai gật đầu và tiến về phía trước. Tôi quan sát những quý tộc xung quanh, thấy nam đều đưa tay ra và nữ bám lấy. Thế là tôi bắt chước họ cũng đưa tay về phía cô nàng.

 

Cô gượng gạo nắm lấy, đi lại gần gần tôi. Ở khoảng cách này, tôi có thể ngửi được mùi hương nước hoa cô sử dụng. Có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên đi hương thơm ấy.

 

Tôi bước lên một bước, Linaria cũng bước theo. Chưa lần nào tôi nhận thức rõ ràng cô đang ở bên cạnh mình hơn thế. Từ cánh tay được bám lấy là một hơi ấm truyền qua cùng một sức nặng nhẹ. Tôi không dám quay sang nhìn, vì sợ rằng bản thân sẽ phát hiện đây là một giấc mơ và tỉnh dậy.

 

Người lính canh ra hiệu cho bọn tôi dừng lại và yêu cầu xuất trình thư mời với giọng điệu nghiêm khắc.

 

Linaria lấy ra một tờ giấy gấp gọn trong ví rồi đưa cho tôi. Đây là việc của nam giới, do đó tôi nhận lấy và truyền cho lính canh.

 

“Xác nhận thư mời. Xin thứ lỗi, nhưng ngài là ai?”

 

“Tôi là…” Nói những lời tiếp theo thực sự cần rất nhiều can đảm đấy. “...hôn phu của em ấy.”

 

Dứt lời, Linaria bấu chặt tay tôi hơn một chút, còn bản thân thì cố nặn ra nụ cười tự nhiên nhất có thể.

 

“Xin thất lễ, ngài có thể cho tôi xem giấy chứng nhận đính hôn được không ạ?”

 

Người lính canh cẩn thận từng lời nhưng vẫn nhất quyết làm tròn trách nhiệm của mình. Tôi đưa anh ta phần chị Celine đã chuẩn bị. Tim tôi vỗ trống trong lúc anh kiểm tra.

 

Bỗng, anh ngước lên với khuôn mặt trống rỗng làm tôi vô thức nuốt nước bọt.

 

“Mời hai vị vào ạ. Chúc hai vị có buổi tối vui vẻ.”

 

Lính canh đưa tờ chứng nhận lại cho tôi và tôi gấp gọn nó lại trong túi với nụ cười nhẹ nhõm.

 

“Vâng, cảm ơn anh.”

 

Cả hai bước vào với tốc độ có chút nhanh. Khi lính canh đã khuất tầm mắt, cả hai đều thở phào.

 

“...Trời ạ, tớ lo chết mất.”

 

“Ừ. Tim tớ còn vỗ liên hồi đây này.”

 

Linaria nhìn tôi với khuôn mặt đỏ bừng, nhưng nụ cười cô mang lại vui tươi hơn mọi ngày.

 

“Thỉnh thoảng làm trò nghịch ngợm không tệ tí nào.”

 

“Xem một học sinh đứng đầu đang nói gì kìa.”

 

Cả hai cười phá lên rồi nhanh chóng hòa vào đám đông.

 

“Nhìn xem, mọi người đang tập trung ở sân trước.”

 

Đúng như Linaria đề cập, khoáng sân xinh đẹp gần chỗ chúng tôi đứng đã chật kín người. Những cái bàn dài trải những tấm khăn trắng muốt được đặt khắp nơi với các món sơn hào hải vị được bày biện vô cùng bắt mắt. Rất nhiều người hầu đi qua lại, bưng đồ uống phục vụ khách trên tay.

 

“Tiệc buffet đứng ở sân à. Tuyệt ghê.”

 

“Văn hóa của quý tộc đó. Cái này làm đỉnh phết đấy chứ.”

 

“Nói chứ nếu  ăn thì tớ thích ngồi hơn.”

 

“Tớ hiểu ý cậu mà. Vừa đứng vừa ăn thì làm sao cảm nhận được vị ngon của chúng.”

 

Cô vừa nói vừa chằm chằm vào một đĩa thịt. Tôi chỉ biết bật cười trước lời nhận xét của Linaria. Trái với vẻ ngoài mảnh khảnh, cô nàng thật ra rất háu ăn.

 

Chúng tôi dạo quanh chậm rãi để quan sát mọi thứ, đảm bảo không bỏ sót bất kì thứ gì.

 

“Sao rồi? Cô bé có ở đây không?”

 

“Không. Có lẽ vẫn chưa tới.”

 

Tôi khẽ đáp. Tôi không thấy bà Phyllis, Tize, Claire hay hai người hộ vệ kia đâu cả.

 

“Ừ thì, nhân vật chính xuất hiện muộn là chuyện bình thường mà.”

 

Làn gió đêm thổi nhẹ qua nên Linaria chỉnh trang lại phần tóc có chút rối rồi vén chúng ra sau tai. Vì lí do nào đó, tôi không thể rời mắt khỏi những cử chỉ ngây thơ ấy.

 

Nhận thấy ánh mắt của tôi, cô nghiêng đầu thắc mắc.

 

Khoảnh khắc đấy, tôi bỗng dưng không biết nói gì.Có lẽ vì sự thôi thúc muốn bày tỏ cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực, miệng tôi đã chuẩn bị lên tiếng trong khi não bộ còn chưa kịp xử lí.

 

Tuy nhiên, trước khi kịp thành lời thì một giọng nói xen vào từ bên cạnh:

 

“Có thể cho tôi biết hai người vào đây bằng cách nào không?”

 

Tôi nhìn sang. Hóa ra là Aina, bạn của Linaria, đồng thời cũng là một quý tộc. Và tất nhiên, cổ đang vận một chiếc đầm màu xanh đậm với những món trang sức và lớp trang điểm tô lên dáng vẻ thanh lịch khác biệt với một cô thường ngày.

 

fd61bcea-a582-4585-96b6-96b1295af7c5.jpg

“Ôi chào, trước hết thì, Linaria ơi! Cậu trong bộ đầm đó tuyệt lắm luôn!”

 

Dẫu có ăn diện cỡ nào, Aina vẫn hoàn Aina. Cô áp sát Linaria với đôi mắt lấp lánh và tay nắm trước ngực như đang cầu nguyện. Còn người được khen thì lại lùi ra sau tôi.

 

“Chà, cảm ơn nhé. Cậu cũng đẹp lắm đó.”

 

“Được Linaria khen, ôi vinh dự quá đi! Tớ cứ ngỡ cậu sẽ không đến chứ, có lí do nào làm cậu đổi ý à? Mà…” Đoạn, Aina liếc tôi. “Tớ đoán được phần nào rồi. Sao cậu vào được?”

 

Tôi có nên khen cô nàng vì rất nhanh trí không, hay là thấy quan ngại vì hở cái là cho rằng tôi lại bày ra mấy việc không tốt? Nói chứ, tôi không thể trả lời rằng mình giả làm hôn phu của Linaria trước mặt một kẻ cuồng tín được, không là bị đâm ngay tại chỗ luôn chẳng đùa.

 

“Ờm, coi như tôi có quan hệ đi.”

 

“Lại làm cái gì đó nữa à?”

 

Miệng cô cười nhưng đôi mắt đang nheo lại thì không.

 

“Nói “lại nữa” là thô lỗ lắm đấy. Đâu có thường xuyên tới thế đâu…”

 

“Cậu dám tuyên bố mình không làm gì không?”

 

“...”

 

Tôi im bặt.

 

Chà, Aina từng giúp tôi khi tôi gặp khó khăn. Cô tạo cơ hội cho tôi lẻn vào học viện gặp Linaria, thậm chí còn từng phụ quán nữa. Do đó, thật hổ thẹn khi phải thừa nhận, cô trúng phóc.

 

“Đó? Còn chẳng thể cãi lại.”

 

“...Không, hôm nay thì vẫn chưa.”

 

“Chưa? Vậy lát nữa thì có?”

 

Lại trúng nữa.

 

“Tôi không biết cậu đang toan tính điều gì nhưng bỏ cuộc đi. Đây không phải là quán của cậu mà là nơi tập trung những kẻ “một tay che trời”. Cậu lỡ làm cái gì đó ngu ngốc là coi như toi.”

 

Mắt cô thể hiện sự nghiêm trọng, và tôi biết cô thực sự lo cho tôi. Tôi thấy mừng vì cô coi Linaria lẫn tôi là bạn.

 

“Cảm ơn lời khuyên của cậu. Tôi sẽ ghi nhớ rõ.”

 

“...Thật luôn à? Cậu lúc nào cũng làm ba cái thứ đáng sợ mà chẳng quan tâm tới hậu quả gì cả. Đúng là đáng lo ngại.”

 

“Tôi rất biết ơn cậu đã quan tâm, nhưng cậu có biết hai người Danh ca ở đâu không?”

 

Nghe xong, Aina trơ mắt nhìn tôi rồi xoa thái dương.

 

“...Sao đau đầu dữ ta? Tôi có nghe nhầm không? Mong là tôi sai, nhưng cậu tính làm bậy bạ gì với Danh ca hả?”

 

“Nào có. Chỉ là, phải, tôi có đôi lời muốn nói với họ.”

 

“Linaria ơi, cậu cũng tham gia nữa hả?”

 

Lần này cô chuyển câu hỏi sang Linaria.

 

“Tớ chỉ đi cùng thôi.”

 

“Thế thì tuyệt. Giờ hai ta chạy lẹ nào. Chúng ta phải trốn ngay trước khi tên thường dân gây rắc rối.”

 

“Cậu nói như thể mình không đùa vậy ấy.”

 

Tôi cười, nhưng nhìn đôi mắt cô, tôi nhận ra cổ không đùa thật.

 

“Thường dân ơi, dỏng cái tai lên nghe này thường dân ơi.”

 

“Kêu một lần là đủ rồi.”

 

“Tôi sẽ giải thích đơn giản nhất có thể cho cậu nắm. Dính dáng tới Danh ca đồng nghĩa với việc bị kéo vào thế giới chính trị bằng quyền lực và đồng tiền mà cậu không không hề hay biết đấy.”

 

“Ra vậy…”

 

Nội việc Danh ca ghé thăm đã khiến cả thành phố chật ních du khách. Một cái quán bé tí của tôi bỗng làm ăn phát đạt, và những công ty lớn thu lời gấp bội so với mọi khi. Chủ đích hay không, từng bước chân của Danh ca đều kéo theo cơn bão kinh tế. Do đó, quyền lực nhúng tay vào là chuyện hiển nhiên.

 

“Nếu cậu trở nên quá nổi bật thì sẽ bị cho vào danh sách đen ngay lập tức. Cậu không muốn bị vậy, đúng không?”

 

“Ừ. Nghĩ tới thôi làm tôi run hết cả người đây này.”

 

“Tôi không đùa đâu.”

 

Aina nhướn mày lườm tôi. 

 

“Cảm ơn vì sự quan tâm của cậu. Có thể trong mắt Aina tôi quá ngây thơ nhưng độ nghiêm trọng tôi vẫn biết rõ.”

 

Trước đây tôi bị còng tay dẫn đi một lần rồi, may là chỉ bị đưa tới một khách sạn sang trọng. Nhưng lần này, khá chắc là tôi sẽ bị tống vào cái nhà giam nào đó. Tưởng tượng cũng đã đủ khiến tôi lạnh sống lưng.

 

“Tuy nhiên có vài điều tôi phải nói với họ.”

 

“Này, tớ biết giờ hỏi có hơi muộn, nhưng…” Linaria lên tiếng. “Sao cậu phải đi xa tới mức này để gặp Danh ca? Đâu phải cậu nợ họ ân huệ gì đâu?”

 

Có hằng hà lí do. Chẳng hạn như tôi không để ý lời kêu cứu của Tize nên thấy hối hận. Hay tôi không thể bỏ mặc một cô bé tốt bụng bị tổn thương. Rồi những người trong Liên minh Không đứng đắn vẫn luôn chờ em về và giao cho tôi trọng trách đi đón. Cái gì cũng được, nhưng thứ thúc đẩy tôi không phải là chúng. Nó đơn giản hơn nhiều, ấy vậy chỉ có tôi và Tize cảm nhận được.

 

“Tớ nghĩ tớ hiểu cảm xúc của cô bé. Thực sự, thực sự rất hiểu. Nhưng tớ lại không truyền đạt được tới Tize, làm em vẫn ngỡ rằng mình sẽ luôn cô độc. Nếu để mặc mọi thứ, tớ sẽ hối hận mất. Tớ không muốn sống cuộc đời phải dằn vặt vì những điều bản thân lẽ ra phải làm trong quá khứ.”

 

Lời tôi tuôn ra tự nhiên. Tới khi này, tôi nhận ra trong tim mình, thứ quyết tâm ấy đã thành hình.

 

Aina nghe xong chỉ thở dài.

 

“Đúng là kẻ kì quặc. Lẻn vào tận đây chỉ với cái lí do đó. Tôi bất ngờ vì cậu dám chủ động như thế đấy.”

 

“Đành vậy thôi. Cái tên này không thể bỏ mặc một bé mèo bị bỏ rơi được đâu.”

 

“Mèo bị bỏ rơi?”

 

Aina bối rối vì nghe thấy từ ngữ lạ từ Linaria, còn đương sự chỉ cười cho qua chuyện. Bây giờ, lông mày của nàng quý tộc mới thả lỏng, có vẻ đã bỏ cuộc.

 

“...Chỉ có Phu nhân Phyllis tham dự bữa tiệc. Bà ấy sẽ sớm tới đây thôi.”

 

“Tức là Tize không ở đây?”

 

Cái này rắc rối đây. May sao, Aina lắc đầu.

 

“Có lẽ cô bé vẫn ở khuôn viên này vì vừa nãy có người báo rằng em ấy không được khỏe.”

 

“Cảm ơn nhé Aina. Cậu giúp tôi rất nhiều đấy.”

 

Vậy thì tôi có thể tiến hành kế hoạch tiếp rồi. Tize đang ở đâu đó tại đây, tôi cần đi tìm em ấy rồi nói chuyện mà không bị phát hiện. Hmm, có vẻ dễ rồi.

 

Tôi gật đầu, bỗng thấy Aina đang lấy tay che mắt như bị ánh sáng chiếu vào.

 

“Gì thế?”

 

“...Không có gì. Tôi chỉ nhận ra rằng một người như cậu cũng có thể làm nhân vật chính trong một câu chuyện.”

 

“Thể loại phiêu lưu mạo hiểm mà Aina thích á?”

 

Tới đây, cô đỏ mặt, ho một tiếng.

 

“Tôi không biết “thể loại phiêu lưu mạo hiểm” cậu nói là gì hết, có điều đối mặt với những thứ bất khả thi là chuyện tôi không bao giờ làm được.”

 

“Ý cậu là sao?”

 

Lời của Aina dường như đang ám chỉ gì đó. Vẻ mặt cô thoáng hiện nét cô đơn.

 

Tuy nhiên, cô nàng lắc đầu báo hiệu cuộc trò chuyện kết thúc rồi nhìn về phía sân.

 

“Xem kìa, khách mời danh dự tới rồi.”

 

Người xung quanh cũng để ý, dừng trò chuyện lại và nhìn theo một hướng. Đồng thời, nhiều người bước tới như thể đã chờ khoảnh khắc này đã lâu.

 

Một dãy bậc thang nối khoảng rìa sân với một tòa nhà của học viện. Cánh cửa trước nó dần mở, ánh sáng tràn ra, bao trùm lấy sự xuất hiện của vị Danh ca. Bà mặc một chiếc đầm tà dài tối màu mà không có trang sức nào đính kèm thêm. Lí do là vì đôi cánh trắng tuyết của bà dang rộng toát lên vẻ kiêu hãnh, kết hợp cùng tư thế đứng của bà là sự tuyên bố rằng mình không cần đống phụ trang rườm rà ấy vẫn có thể bắt mắt và rực rỡ.

 

Rồi, bà cong nhẹ đầu gối để thực hiện lễ nghi cúi chào đầy diễm lệ. Mỗi cử chỉ ấy thôi cũng đủ để nhận được tràng vỗ tay từ tất cả mọi người xung quanh. Đắm mình trong tiếng pháo vang dội ấy, bà từ tốn bước xuống bậc thang và đi tới sân với nụ cười duyên dáng. Có vẻ quen thuộc với những lời khen đã là bản chất của Danh ca.

 

Vừa đến sân, bà Phyllis đã được mọi người vây kín. Từ chỗ tôi đứng thậm chí chằn thấy bà đâu.

 

“Bà ấy nổi tiếng thật.”

 

“Dù tuổi tác đã cao nhưng bà vẫn là Thiên Hổ. Mấy lão già quyền lực ngày xưa cũng từng là thanh niên trai tráng mà, được gặp Danh ca thì có khác gì điều ước được toại nguyện đâu.”

 

Aina thản nhiên đáp. Đúng là, dù ở thời đại hay thế giới nào, ánh mắt của phụ nữ dành cho đàn ông vẫn sẽ luôn lạnh lùng như này.

 

“Thiên Hổ là gì?”

 

“Biệt danh của bà ấy. Nghe đồn bà từng rất hung tợn như một con hổ cái vậy ấy, và không ai có thể kiểm soát bà vì đôi cánh của mình.”

 

“Ể, cái này…” Bỗng tôi nhận ra điều gì đó. “Ai là người đặt vậy?”

 

“Sao tôi biết. Chẳng phải biệt danh là thứ tự dưng mà có à?”

 

“...Có lý.”

 

Tôi gật đầu, quan sát xung quanh. Vì bà Phyllis đã ở đây nên tôi có thể tìm người cần tìm dễ thôi.

 

Tôi quay sang hai cô gái:

 

“Vì vị Thiên Hổ đáng sợ kia bị mấy lão già khọm bu quanh rồi, tớ sẽ nhân cơ hội đi tìm Tize đây.”

 

“Ừ. Cẩn thận nha.”

 

“...Lo quá đi mất. Làm ơn đừng có làm trò ngu ngốc đó.”

 

Linaria vẫy tay, còn Aina nhíu mày lần nữa.

 

Tôi nhận lời cổ vũ và rời đi. May sao ánh mắt của mọi người đều dồn về phía bà Phyllis nên không ai để ý tôi đi lòng vòng cả.

 

Tôi vòng ra sau đám đông để bước lên bậc thang. Bỗng tôi bắt gặp một người đang đứng lặng lẽ trong bóng tối. Có vẻ bên kia cũng chú ý tới tôi. Hai cặp mắt gặp nhau. Tôi lên tiếng:

 

“Chị là Claire nhỉ. Chào buổi tối.”

 

Một quý cô tóc đen có thân hình rất hợp với trang phục quản gia chị đang mặc. Chị là người đón Tize, và là người đưa tôi về. Mặt chị không biến sắc sau khi nghe lời chào. Một lát sau, tiếng thở dài phát ra:

 

“Tôi phải bắt đầu từ đâu đây. Đúng là phiền phức.” Chị khẽ lắc đầu. “Cậu đang tốn thời gian thôi. Mau rời đi trước khi bị Phu nhân Phyllis phát hiện.”

 

“Tôi biết chị sẽ nói thế, nhưng vì đã ở đây rồi, chị cho tôi gặp Tize được không?”

 

Tôi không có nhiều thời gian, và không tự tin có thể thuyết phục người khác bằng miệng lưỡi. Sau khi vào thẳng vấn đề, Claire nhắm mắt lại tỏ vẻ bất lực.

 

“...Cậu tới tận đây chỉ để gặp Tize?”

 

“Chính xác.”

 

Tôi gật đầu, và chị nghiêm mặt, đôi mắt như không thể tin có một sinh vật như tôi tồn tại.

 

“Cậu dám mạo hiểm vì mỗi lí do đó?”

 

“Còn điều gì quan trọng hơn sao?”

 

Tôi đáp ngay tức thì. Lần đầu tiên, biểu cảm của chị thay đổi. Chị nhìn chằm chằm vào tôi.

 

“Tôi có thể bắt giữ vào tống cậu vào ngục ngay bây giờ đó.”

 

Đúng, chị ấy có thẩm quyền. Chưa kể tôi đang giữ giấy tờ giả mạo nữa chứ.

 

“Nhưng chị sẽ không làm thế.”

 

“Cậu đang khinh thường tôi à?”

 

Ánh mắt chị trở nên sắc lẻm như dao cạo, lạnh lẽo như băng giá. Tuy nhiên, tôi phải chịu đựng.

 

“Bởi vì tôi biết chị rất lo lắng cho Tize.”

 

Lúc đến quán của tôi, vẻ mặt nghiêm nghi của chị dịu đi trong thoáng chốc vào khoảnh khắc thấy Tize. Chị chắc chắn rất nhẹ nhõm vì biết cô bé vẫn an toàn. Thậm chí chị ta còn cố níu giữ em lại để em không chạy theo một tên đang bị cho là tội phạm là tôi.

 

“Hẳn là chị là người chăm sóc Tize nhỉ?”

 

Chị gật đầu khẳng định.

 

“Đúng, nhưng nó có liên quan gì tới việc tôi bắt cậu?”

 

Tôi hít một hơi thật sâu. Đây là khoảnh khắc quyết định. Người này chắc chắn biết Tize đang ở đâu nên tôi buộc phải thuyết phục chị ta dẫn tôi tới đó. 

 

“Nếu tôi có thể giải quyết được rắc rối của Tize thì sao?”

 

“Thật khó tin.”

 

Chị từ chối tôi. Cũng dễ đoán, tôi với chị suy cho cùng chỉ là người lạ vô tình gặp nhau đôi ba lần thôi.

 

Nhưng tôi không được phép chùn bước.

 

“Lúc này Tize vẫn không hát được, phải chứ?”

 

Claire choàng to mắt nhìn tôi.

 

“Chính Tize đã nói với tôi. Ngoài ra, những người biết được điều này chỉ có mỗi bà cô bé và người chăm sóc - nói cách khác, là chị.”

 

“...Ý cậu rằng đứa trẻ ấy tin cậu tới mức đó sao?”

 

“Đúng. Em ấy tới cầu cứu tôi, nhưng khi đấy tôi không giúp được em. Và giờ tôi quay lại để thực hiện lời hứa của mình.”

 

Chị lườm tôi gay gắt.

 

“Ra thế. Không có gì ngạc nhiên nếu Tize tin cậu và tiết lộ bí mật của mình, dù thú thực tôi không rõ niềm tin ấy từ đâu mà ra. Rồi sao nữa, cậu có thể làm gì? Chẳng ai thấu được nỗi đau mà con bé phải chịu cả.”

 

“Tôi không chắc mình sẽ hiểu, nhưng tôi có thể đồng cảm với Tize. Cô bé đang nghĩ gì, cô bé đang cố phủ nhận điều gì, và thứ cô bé muốn, tôi biết hết cả.”

 

Tôi trả lời chắc nịch. Thành thật rằng, tôi không tự tin tới mức dám tuyên bố mình có thể làm bất kì thứ gì trên đời. Dẫu vậy, tôi vẫn phải nói ra. Để nhận được lòng tin của chị, tôi phải cho chị thấy quyết tâm và tinh thần dám nhận trách nhiệm của bản thân.

 

“...Cậu lấy cái gì mà dám tự tin khẳng định như vậy chứ? Nỗi đau của Tize, sự cô đơn của em ấy, chúng không phải thứ…”

 

“Tôi biết rõ cô đơn nó đau đớn đến nhường nào đấy. Hơn bất cứ ai trên thế giới này.”

 

Claire lại chằm chằm vào tôi. Tôi phải trụ vững. Tôi không có bằng chứng nào để cho chị ta xem cả, chỉ mong rằng chị cảm nhận được cảm xúc muốn giúp Tize này, rằng sự hiện hữu của tôi sẽ cứu rỗi em ấy, và tôi là có giá trị lớn đến mức đó. Ngoài ra, tôi không còn cách nào khác.

 

Hai bên nhìn nhau được bao lâu rồi? Tôi chỉ có thể đứng yên chịu đựng ánh mắt đang săm soi người mình. Cuối cùng, Claire là người bỏ cuộc trước.

 

“Con bé…” Chị cất tiếng. “Nó lo cho em từ hôm bữa tới giờ. Em ấy cứ lo sợ mình đã gây rắc rối cho cậu, tới mức Phu nhân Phyllis phải đích thân ra mặt để giải oan cho cậu, một chuyện hết sức hiếm có.”

 

Rồi, chị quay người.

 

“Xin hãy theo tôi.”

 

Chị bước đi, và tôi nhanh chóng theo sau, lòng mừng thầm vì chị đã công nhận tôi.

 

Claire bước lên bậc thang đi vào khuôn viên trường. Chúng tôi cứ tiến lên không chút do dự. Sau khi rẽ một đoạn, cả hai lại tiếp tục leo thêm những bậc thang nữa. Đường đi ngoằn ngoèo và rối rắm cộng kèm với không gian rộng làm tôi cam đoan rằng chẳng may bị lạc thì tôi kẹt luôn khỏi ra.

 

Cuối cùng, chị dừng lại trước một căn phòng ở tầng cao nhất. Cửa của nó được trang hoàng lộng lẫy, không giống mấy cái cửa tôi vừa đi qua, mang lại cảm giác hệt như cái khách sạn thượng đỉnh hôm trước.

 

Claire gõ vài tiếng rồi mở không chút chần chừ. Chị mở đường cho tôi.

 

“Mời vào.”

 

Tôi bước vào, cánh cửa khép lại.

 

Đèn không được bật làm căn phòng tối om. Nguồn sáng duy nhất tới từ ánh trăng rọi vào từ cửa sổ lớn. Một bóng hình nhỏ bé đang ngồi ôm đùi trên sàn, lưng tựa lên kính, đầu cúi xuống.

 

Dáng vẻ ấy trông quá đỗi mỏng manh, như thể ngay giây kế tiếp em sẽ tan biến theo ánh sáng mờ ảo. 

 

“Tize.”

 

Tôi cất tiếng gọi để xác nhận em có ở đây không.

 

Đáp lại, em ngẩng đầu lên. Thấy tôi, mặt em ngơ ngác. Trong căn phòng kín, không gian tối mịch với nguồn sáng duy nhất là trăng, hai người cứ thế nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, không nói một lời. 

 

Người cất tiếng đầu tiên là Tize. Em thều thào như nói mớ:

 

“Ể…Là-là anh chủ quán…Nhưng, tại sao?...”

 

“Ừ, là anh chủ quán của em đây. Anh có nên nói “Đã lâu không gặp” không nhỉ?”

 

“Nhưng, sao có thể…Bà em, bà ấy…”

 

Em chuệnh choạng đứng dậy rồi lao tới ôm eo tôi.

 

“Kh-không được! Nếu bà biết anh gặp em, anh sẽ gặp nhiều rắc rối hơn nữa mất!”

 

Em vừa kêu vừa cố đẩy tôi đi. Tôi biết em đang dùng hết sức lực, tiếc là em yếu quá, tôi chẳng xê dịch lấy một li.

 

“Ughhh!!! Em nghiêm túc đó! Làm ơn di chuyển đi mà! Và sao anh lại ở đây chứ?! Em đã gây ra quá nhiều phiền phức rồi, ấy vậy tại sao…?!”

 

Bàn tay đẩy tôi dần mức sức lực, chỉ còn níu được gấu áo, còn cơ thể thì tựa vào người tôi.

 

“Tại sao…anh ở đây?...” - Giọng em run run.

 

“Anh tới để gặp em, Tize à.” Tôi đáp. “Chúng ta chưa nói chuyện xong mà phải không? Và hôm nay chú Pleek thực hiện kế hoạch của mình tại quán anh rồi đó. Như chú ấy nói, là về lời nói dối với mẹ mình. Do đó, vắng mặt em sẽ không hay đâu.”

 

“...Ughh.”

 

Em nắm áo chặt hơn.

 

“Mọi người trong Liên minh Không đứng đắn cũng nóng lòng gặp lại em đấy. Hôm qua thậm chí bọn anh còn tổ chức hội nghị để bàn kế hoạch mang em về nữa cơ, dù bọn họ toàn đưa ra mấy cái ý tưởng tào lao.”

 

“Em đột ngột biến mất như vậy thì làm sao bọn anh chịu được chứ. Anh cùng tất cả mọi người đang chờ em đó, Tize ạ.”

 

Tize liên tục dụi đầu vào tôi. Tôi đặt tay lên đầu em, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của em.

 

“Tize, có phải em nghĩ rằng mình không còn nơi nào để thuộc về đúng không? Rằng, không ai cần đến em, và tự hỏi liệu bản thân có được phép ở lại không.”

 

“...Sao anh biết?”

 

“Vì anh cũng tương tự nè.”

 

Tôi nhìn vào mắt cô bé, mỉm cười.

 

“Thực ra ấy nhé, anh đến từ một nơi rất, rất xa luôn.”

 

“...Một nơi rất, rất xa?”

 

“Đúng, xa lắm. Xa tới mức anh không thể tùy tiện quay lại được.”

 

“Anh ơi, anh muốn về đó không?”

 

Em hỏi, và tôi cười, đáp:

 

“Có chứ. Cực kì muốn là đằng khác. Anh cảm thấy mình không thể đồng thời cũng không muốn sống ở đây. Do đó, từng có khoảng thời gian anh tự nhốt mình trong phòng.”

 

Kí ức của tôi về khi này đã phai nhạt đi, nhưng cảm xúc mãnh liệt vẫn y nguyên, đến tận bây giờ nó vẫn đang âm ỉ cháy trong sâu thẳm.

 

“Hồi ấy nhé, anh cảm tưởng không ai hiểu được nỗi đau của mình. Dù có thốt thành lời, chẳng ai sẽ chịu giúp anh cả. Thế là anh chui rút vào vỏ và tồn tại qua ngày với sức lực lẫn tinh thần bị mài mòn.”

 

Tize lại đáng mắt xuống, đầu gục vào ngực tôi.

 

Tôi không biết bao nhiêu câu từ của tôi sẽ chạm được tới cô bé. Tôi có thể đồng cảm, tuy nhiên lại không dám tuyên bố mình hoàn toàn hiểu. Nỗi đau đó chỉ có em là rõ nhất. Có điều, tôi biết cách để đối mặt với chúng.

 

“Này Tize. Lúc trước, có lần anh hỏi em có nói dối không thì em gật đầu nhỉ?”

 

Và lần này cũng là gật đầu.

 

Tôi không chắc mình nên chỉ ra không, hay nên giả vờ không để ý và chỉ nhẹ nhàng xoa dịu em. Bởi vì, điều tôi sắp nói chính là đào bới vết thương lòng của em. 

 

Có ổn không nếu tôi chạm vào nó? Liệu tôi dám gánh vác trách nhiệm chứ? Những hoài nghi cứ bủa vây tâm trí tôi mãi.

 

Đúng khi ấy, Tize khẽ nghiêng đầu. Đôi mắt khép hờ chạm mắt tôi. Vầng trăng bên ngoài soi xuống nỗi cô đơn đang chìm sâu của em.

 

Ôi không, Tôi bừng tỉnh, mình sai rồi.

 

Cô bé sẽ lại hiểu lầm ý tôi mất. 

 

Tôi không được đẩy em ra. Từ trước tới nay không ai dám tiếp cận em cả. Bởi vì cái mác Danh ca, mọi người đều chần chừ, sợ sẽ ảnh hưởng tiêu cực tới nàng công chúa.

 

Đúng là nó cũng quan trọng, có điều, đồng thời nó cũng khiến tất cả không cảm thấu cho em.

 

Dù có lẽ sẽ gây tổn thương, tuy nhiên đôi khi ta phải đào sâu vào tổn thương kia. Đây là bài học tôi rút ra sau khi gặp gỡ vô số người.

 

Nếu mọi người còn e dè, vậy thì tôi sẽ đứng ra làm thay. Tôi đã lỡ thấy rồi thì phải chứng kiến tới cùng.

 

“Tize ơi…em thực ra vẫn có thể hát đúng không?”

 

Ngôn từ của tôi không thể khiến thế giới chao đảo. Chúng cũng không tạo ra vụ nổ như mấy câu chuyện fantasy, vì tôi vốn đâu có biết dùng ma thuật. Nhưng chắc chắn một điều, nó có thể khiến cảm xúc của Tize dao động.

 

Em ngẩng lên, mắt mở to và thở hắt ra.

 

“Sao anh lại biết?”

 

“Vì khi trước em có ngâm nga một đoạn, phải chứ? Một người bị ám ảnh tâm lí với ca hát sẽ không vui vẻ điệu một đoạn nhạc như vậy đâu. Đó là lúc anh nhận ra, không phải em không thể, chỉ là em không muốn thôi.”

 

“...Anh đúng là nhạy bén thật đó.” Em đẩy tôi ra rồi ngồi lại cạnh cửa sổ. “Em không hát được khi lần đầu lên sân khấu là sự thật. Khi ấy, giọng em không chịu phát ra tiếng, còn cơ thể chẳng thèm cử động…Tuy nhiên, sau đó, như anh nói, là nói dối. Biết đâu chừng khi đứng trước mặt các thính giả lần nữa, em sẽ lại không cất tiếng được, nhưng nếu là bình thường thì vẫn có thể.”

 

“Sao em lại nói dối?”

 

Nghe câu hỏi của tôi, Tize cười nhạt. Cô bé dang rộng đôi cánh bé nhỏ của mình ra dưới ánh trăng như thể báo hiệu mình sắp sửa biến mất.

 

“Suy cho cùng, dù hát hay không thì mọi thứ cũng vô dụng cả thôi ạ.”

 

Em tựa đầu lên gối.

 

“Em là kẻ vô dụng. Đáng lí ra mẹ em mới là Danh ca. Cánh của mẹ rất xinh đẹp, giọng mẹ cũng hay nữa, và là niềm tự hào của bà. Ấy vậy, mẹ lại sinh ra em…để rồi mọi thứ rối tung lên.”

 

Em kể bằng điệu bộ hết sức vô hồn, ngỡ rằng đây là chuyện của ai đó không phải bản thân.

 

“Vì cánh của em, người ta nói đủ thứ điều về mẹ. Và để bảo vệ em, mẹ rất cố gắng…tới mức khiến sức khỏe suy giảm trầm trọng.”

 

Đôi cánh nhỏ bé của Tize là biểu tượng của sự vô dụng trong Tộc Chim. Với cái quan niệm ấy, hẳn là cuộc sống của cô bé đã rất cơ cực.

 

“Sau khi mẹ mất, bà không còn cười nữa, chỉ tập trung hết sức dạy em hát…Việc ca hát đã không còn làm em thấy hạnh phúc nữa rồi. Tất cả là lỗi của em. Dù em có cất giọng, chẳng có ai sẽ lay động cả.”

 

Lời của Tize xé nát tim tôi. Tôi không thể kiếm từ nào an ủi cô bé cả, vì mọi thứ tôi thốt ra đều trông rất giả tạo. 

 

Khoảng lặng bao trùm căn phòng, không cho phép bất kì thứ gì phát ra âm thanh trong không gian tối tăm và lạnh lẽo này. Chỉ có Tize đang đắm mình trong màu trăng mới được phép lên tiếng.

 

“...Ngày hôm ấy, em không thể chịu đựng được nữa và chạy đi, để rồi nhận ra ngay sau đấy. Em có thể chạy đi đâu cơ chứ? Em thậm chí chẳng có lấy một nơi để nương mình. Lạ lắm nhỉ, tới việc bỏ trốn còn không biết.”

 

Tize cười tự giễu, một nụ cười không hợp với em tí nào.

 

“Em không biết mình đang ở đâu, sau đó, trời đổ mưa…Một lần nữa, em biết rằng, mình thuộc về nơi nào cả. Em muốn khóc, nhưng nước mắt không chịu rơi. Chỉ đến khi anh tới bắt chuyện với em và che cho em bằng cái ô ấy.”

 

Tôi hồi tưởng về ngày ấy. Đối với tôi, nó chỉ đơn giản là một phần nhỏ trong cuộc sống thường nhật, nhưng với cô bé, nó là thứ gì đó lớn lao hơn nhiều.

 

“Em thực sự rất biết ơn ạ. Và em rất, rất hạnh phúc luôn. Khi được anh che mưa cho, tim em như tìm lại được hơi ấm. Sau đó, em tới quán anh, gặp gỡ những kẻ không đứng đắn, trò chuyện với họ rất nhiều…họ đều là người tốt cả.”

 

“Cái quán ấy, với em, là nơi đầu tiên em có thể đến trú ẩn. Là nơi em được là chính bản thân. Không phải Danh ca, không phải một đứa vô dụng, mà là Tize, một kẻ không đứng đắn…Em thực sự rất vui.”

 

Em vừa cười vừa tự choáng ngợp trước những kí ức quá đỗi quý giá ấy, mắt em nhìn về tôi, một ánh mắt có thể xuyên thấu tất cả.

 

“Nhưng mọi thứ đã kết thúc rồi. Em đã mang tới cho anh quá nhiều rắc rối.”

 

“...Rắc rối gì chứ.”

 

Em lắc đầu.

 

“Anh bị bắt vì em đã chạy tới chỗ anh. Lúc đấy, em mới bừng tỉnh ra, rằng em không nên trốn đi.”

 

Tôi đáng lí phải an ủi em rằng không nên thúc ép bản thân quá, ôn tồn bảo rằng em đã sai, nhưng từ ngữ kẹt lại trong cổ họng.

 

“Khoảng thời gian em không cần phải hát đã hết. Em cần phải tiếp tục sử dụng giọng của mình. Em là Danh ca, nên đó là nghĩa vụ của em.”

 

Tize đứng dậy, bước tới chỗ tôi rồi cúi đầu.

 

“Em rất biết ơn vì những gì anh làm cho em ạ. Anh thậm chí còn đích thân tới đây để nghe em càm ràm, như vậy thôi em đã vui lắm rồi. Xin anh hãy chuyển lời xin lỗi với chú Pleek giúp em,  và nói với mọi người rằng em xin lỗi vì đã đột ngột biến mất.”

 

Môi em khẽ run, rất nhanh em đã tự cắn môi để kìm lại. Em thậm chí còn nắm chặt tay để ngăn cảm xúc tràn ra.

 

“...Tize à, em ổn với điều này chứ? Mất đi nơi ẩn náu, hát bất chấp ý mình. Em hạnh phúc với chúng ư?”

 

Tize ngước lên tôi. Mắt em đã ướt, nhưng môi lại đang cười. Một nụ cười giả tạo đã được luyện tập vô số lần.

 

“Suốt thời gian qua,” Em lên tiếng. “Suốt thời gian qua, trong lòng em luôn kêu lên “Cứu em với.” “Ai đó cứu em với.” Dù em có hát tới cỡ nào, không ai nghe được âm thanh ấy cả. Bày tỏ cảm xúc bằng giọng ca cái gì chứ, rõ là dối trá.”

 

Vậy nên mọi thứ đều ổn cả anh ạ, em ấy trả lời.

 

“Ca hát giờ vô nghĩa mất rồi. Em chỉ cần cất giọng theo đúng những gì được bảo, cố làm chiều lòng bà, khán giả, và mọi người là được. Em không bận tâm đâu anh. Vì em còn giá trị gì nữa chứ.”

 

Đây là ý nghĩa duy nhất cuộc đời em có thể mang lại.

 

Tize mỉm cười. Giọt lệ lăn trên má, lấp lánh tựa vầng trăng, rơi xuống như ly vỡ.

 

“Vậy thì…”

 

Tôi tự hỏi mình kiếm mấy lời này đâu ra. Cảm xúc của tôi giờ là một mớ hỗn độn, biến thành thứ gì đó dị hình dị dạng không thể nhận ra nổi. Tuy nhiên, tôi biết rõ một điều. Tôi không thể để mặc Tize được.

 

“Em nói mình không có giá trị nên cho anh xin em nhé.”

 

Ngay lập tức, khuôn mặt em lộ rõ ngạc nhiên rồi chuyển đỏ, đầu bốc cả hơi nước.

 

“E-em không hiểu…!”

 

“Em tự nhận bản thân như thế mà. Do đó anh mang em đi được mà nhỉ?”

 

“Không, có lẽ anh đúng, nhưng…!”

 

“Thực ra ấy, anh ngẫm cái này lâu lắm rồi. Anh muốn quán mình có thêm âm nhạc. Vừa hay anh lại nhặt được một Tize có giọng ca tuyệt vời ông mặt trời về. Ừm, quá đỉnh.”

 

“Không có đỉnh cái gì hết đó ạ! Đừng có tự tiện quyết định như vậy chứ!”

 

Tize vẫy tay tỏ ý phản đối, ngay cả cặp cánh cũng vỗ mạnh.

 

“Em tự dưng biến mất đã gây náo loạn không ít đó, em biết không? Không chỉ có mỗi chú Pleek đang chờ em thôi đâu, cả Liên minh sẽ bị giải thể nếu không có mặt của em luôn. Mang danh vậy thôi chứ là câu lạc bộ cuồng Tize trá hình đấy.”

 

“Không, erm, em rất vui, dẫu thế…”

 

Em buông thõng tay, thều thào:

 

“...Bà em sẽ không cho phép đâu ạ.”

 

Đúng là cái khóa mạnh hơn bất kì thứ gì khác. Một sự tồn tại trói buộc Tize, ngăn cản em làm điều mình muốn. Tuy nhiên, cơ hội vẫn còn đó. Nó quả thực là cái ổ khóa rất cứng đầu, nhưng chỉ cần phá giải được nó thì mọi chuyện sẽ xong.

 

“Nếu bà Phyllis chấp thuận thì sao?”

 

“Ể…?!”

 

Chẳng may Tize lắc đầu thì coi như chấm dứt. Tất cả mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa, và mọi điều tôi làm sẽ hóa công cốc. Tôi chỉ còn cách đặt niềm tin vào cảm xúc em dành cho quán, và tầm quan trọng của khoảng thời gian em ở bên những kẻ không đứng đắn.

 

Cô bé không trả lời ngay. 

 

Em ấy đứng như trời trồng, có lẽ chưa bao giờ ngờ tới chuyện này. Tôi chờ đợi. Sự im lặng này kéo dài bao lâu rồi? Khi Tize ngước nhìn tôi, em gật đầu ra ý xác nhận.

 

“...Tuyệt.”

 

Tôi không thể ngăn bản thân cười sau cơn căng thẳng chờ đợi lời đáp của Tize được.

 

“Nhưng bà em chắc chắn sẽ không cho đâu ạ.”

 

“Đúng. Bà ấy sẽ không dễ dàng đồng ý. Đó là lúc anh sẽ dùng tới que diêm chủ bài này.”

 

“...?”

 

Tôi không chắc que diêm sẽ thắp lên được hay không. Có lẽ nó sẽ xì xèo được vài ba giây rồi ngủm. Có lẽ nó sẽ bị gió dập tắt mất. Tuy nhiên, trước hết thì phải quẹt nó lên cái đã.

 

Tôi nắm lấy tay Tize bước ra cửa. 

 

“A-anh ơi?!”

 

“Nhanh lên nào. Chúng ta phải  quayvề trước khi quá muộn.”

 

“Quay về đâu ạ?”

 

“Em sẽ biết sớm thôi.”

 

Tôi mở cửa và thấy Claire đứng đó. Chị rất ngạc nhiên vì thấy tôi dắt Tize ra.

 

“Claire, chị dẫn tôi tới chỗ bà Phyllis lần nữa được không? Tôi muốn xin bà ấy cho phép cô bé ra ngoài.”

 

Chị quan sát tôi, rồi tới Tize đang hoảng loạn, cuối cùng là bàn tay hai đứa đang nắm lấy của nhau.

 

“...Sẽ rất khó đấy. Đặc biệt là liên quan tới tiểu thư.”

 

“Đúng. Dẫu vậy, người có thể thuyết phục được, chỉ có tôi thôi.”

 

Tôi chốt hạ bằng nụ cười. Cảm xúc của tôi cuộn trào tựa bão tố, quét qua từng ngóc ngách trong cơ thể, thúc đẩy tôi hành động.

 

Claire cũng cười, nụ cười ấm áp nhất tôi từng thấy.

 

“Vậy thì cứ thử xem sao. Mà tôi nhắc cậu trước, nếu thất bại thì cậu sẽ bị tống vào Patische đấy?”

 

“Quá chừng người dọa tôi bằng cái từ đó rồi, tiện thể tham quan chỗ đó ra sao cũng không phải là ý tồi.”

 

Tôi cười lại với chị. Sau đó, chị quay người đi trước, tôi chạy theo sau, tay vẫn nắm lấy Tize, tim vỗ trống, cả thân nhiệt nóng bừng.

 

“...Tại sao?”

 

Một giọng nói phát ra cạnh bên.

 

“Tại sao anh lại làm tới mức này?”

 

Cả hai đều đang di chuyển với tốc độ rất nhanh nên tôi cố nặn từng chữ trong cơn thở hồng hộc.

 

“Lần đầu anh đặt chân tới đây, anh cũng giống em vậy. Anh cảm thấy thế giới này thật tệ hại trong khi không biết phải làm gì. Anh căm ghét mọi thứ và muốn vứt bỏ tất cả đi, có điều lại không có gan hành động.”

 

Tôi không biết Tize đang có vẻ mặt gì, tuy nhiên tôi tiếp tục. Người tôi nóng như lò nung, cổ họng đã khô rát.

 

“Dẫu vậy, giờ anh nhìn lại thì, nơi này không tệ đến thế. Đúng, có những chuyện kinh khủng anh phải đối mặt, có những người thân yêu anh không bao giờ gặp lại nữa. Nhưng đồng thời anh cũng có những người quan trọng ở đây. Anh được gặp gỡ những người đã thay đổi cuộc đời mình. Do đó, vẫn còn quá sớm để từ bỏ em ạ.”

 

Tôi từng muốn quay lại thế giới tôi được sinh ra và lớn lên. Tôi không muốn quen thuộc với thế giới này. Tôi đã cố chống cự hết sức mình. Chỉ cho đến khi tôi gặp cô gái ấy, cuộc sống của tôi được nhuộm thêm nhiều sắc màu mới. Tôi được quen biết thêm vô số khách hàng, để cuối cùng có thể tự nhìn nhận lại bản thân.

 

“Tize, em có lẽ đang nghĩ mình không làm được gì cả, nhưng thực tế là ngược lại cơ. Người ta nói em vô dụng thì sao chứ? Anh ngay từ đầu làm gì có cánh, vậy nên ngay từ đầu nó đã chẳng liên quan tới việc em kém cỏi hay gì rồi. Thú thực, anh cũng mù mấy cái chuyện Danh ca nốt. Nhưng em đột ngột ra đi lại rắc rối hơn nhiều. Ai nấy trong Liên minh đều muốn gặp em, và anh đơn giản là tới đón thôi.”

 

Sau khi nhanh chóng leo xuống cầu thang, chúng tôi đi qua hành lang và cuối cùng thấy cánh cửa dẫn ra sân vườn.

 

Tize từ lúc nào đã nắm lại tay tôi làm tôi không khỏi hạnh phúc.

 

Tôi bước qua cửa, khoảng sân hiện ra trước mặt. Vì cả bọn đột ngột xông ra ngoài nên vô tình gây ra tiếng động lớn, thu hút mọi con mắt đổ dồn về phía này. Tất cả đều là những kẻ có quyền thế, không phải quý tộc thì cũng là thương nhân. Nhưng đó không phải vấn đề. Dù sao tôi vốn không xuất thân từ thế giới này nên mấy chuyện tầm thường như địa vị các thứ tôi chẳng để tâm.

 

Ở trung tâm đám đông, tôi phát hiện ra vị Thiên Hổ cũng đang nhìn tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, đáp lại bằng nụ cười.

 

Tôi cùng Tize chậm rãi bước xuống những bậc thang cuối cùng. Ai nấy đều chú ý tới tôi, tuy nhiên tôi không cảm thấy dao động tí nào.

 

Tôi đi thẳng đến chỗ bà Phyllis. Đám đông tự động tách sang hai bên nhường đường cho tôi, không quên săm soi tôi từng li từng tí. Tay tôi nắm chặt và cô bé cũng siết tay đáp lại.

 

Tôi đứng đối diện, mắt nhìn thẳng vào bà Phyllis.

 

Bà đưa ly rượu kề môi, lên tiếng:

 

“...Làm sao cậu vào được? Hành động của cậu thực sự hết sức ngu ngốc.”

 

“Tôi tới gặp bạn của mình mà, có điều lại không biết cần có thư mời. Mà, nói chung là tôi xoay xở được nên mới ở đây nè.”

 

“Cậu làm bạn với Tize từ khi nào chứ?”

 

“Chúng tôi vốn là bạn mà. Và hôm nay, tình bạn ấy một lần nữa được khẳng định.”

 

Bà nhìn sang Tize sau lưng tôi. Cô bé lại siết tay, có lẽ vì sợ. Có điều, trong đôi mắt của em khi nhìn bà mình, tôi cảm nhận có gì đó khác.

 

“Về phần tôi, tôi không biết bà là Danh ca vĩ đại đến nhường nào.”

 

Vừa dứt lời, đám đông trở nên xôn xao. Tôi có thể loáng thoáng nghe vài lời kiểu “Thật hỗn xược!” hay “Sao thằng đó dám lên giọng với Phu nhân Thiên Hổ chứ!”. Toàn mấy thứ tào lao, tôi bỏ ngoài tai hết để tiếp tục:

 

“Đó là lí do, tôi sẽ xem bà là bà của Tize thôi.”

 

Bà Phyllis đưa tay ra hiệu cho mọi người trật tự. Rồi bà nhìn tôi không nói một tiếng. Tôi không biết cảm xúc của bà lúc này ra sao, ít nhất thì vẫn sẽ chịu lắng nghe tôi.

 

“Tôi đang mở tiệc tại quán của mình. Rất nhiều bạn bè của hai đứa đang chờ Tize, nên tôi mang cô bé tới được không?”

 

“Cậu nghĩ tôi sẽ đồng ý ư?”

 

Giọng bà lạnh tanh. Chà, cũng dễ đoán.

 

“Cậu đúng là không biết rút ra bài học gì cả. Ta đã bảo cậu đừng có dính líu tới Tize.”

 

“Và tôi nhớ mình đã đồng ý đâu? À, cái túi tiền đó, bữa nào tôi trả lại toàn bộ sau.”

 

Ánh mắt bà trở nên gay gắt. Hẳn bà đang thấy sự tồn tại của tôi quá sức chướng mắt vì tôi không làm theo ý bà. Tôi biết vị Thiên Hổ đây là người như thế rồi.

 

“...Thật ngu xuẩn. Được thôi, lần này ta sẽ thực sự tống cậu vào ngục. Dù sao cậu đã vào đây bằng những cách bất hợp pháp, lại càng có lí do để bắt cậu hơn nữa. Người đâu, gọi lính canh.”

 

Bà quay người, báo hiệu cuộc trò chuyện đã chấm dứt. Dù giọng bà không lớn, mệnh lệnh lại truyền đạt rõ ràng tới tai của từng người. 

 

Bàn tay nắm lấy tôi mất hết sức lực, có vẻ Tize đã bỏ cuộc. Em chắc đã sớm biết kết quả rồi nên mới dễ dàng chấp nhận.

 

Tuy nhiên, giờ tôi mới thắp ngọn lửa của mình lên.

 

Một ngọn lửa bé tí được đôi tay tôi chở che khỏi ngọn ngàn gió bão. Đây là tia sáng cuối cùng. Tôi không rõ nó sẽ gây ra một vụ nổ kinh hoàng nào không, hay sẽ tắt ngỏm để tôi nhận ra mọi thứ đều là công cốc, những gi nãy giờ chỉ là ảo tưởng của tôi.

 

Dẫu thế, tôi không được phép bỏ cuộc. 

 

Đây là câu trả lời tôi rút ra được từ thế giới này.

 

Tôi nắm chặt tay Tize, hít một hơi thật sâu.

 

Tôi bị mù âm nhạc, hát thì dở ẹc. Bài hát của tôi chắc chắn sẽ không lay động lòng ai cả, tuy nhiên, ngay tại đây, trên chính thế giới này, chỉ có tôi là hát được nó. Vì vậy, tôi cất giọng của mình cho vị Danh ca này.

 

Tôi hát những dòng mở đầu. Giọng tôi run hết cả lên nên hẳn là lạc nhịp ngay vừa vào rồi. Mọi người xung quanh ném cho tôi cái nhìn kỳ quặc, có người còn nhíu mày. Nhưng không sao hết. Tôi có hát cho họ nghe đâu, cho vị Thiên Hổ đang quay lưng với tôi kìa.

 

Bà Phyllis không phản ứng.

 

Phải chăng tôi đã lầm?

 

Tôi bắt đầu thấy bồn chồn.

 

Có lẽ tôi đã sai, và ngọn lửa tôi cố bảo bọc đã lụi tàn. Cổ họng tôi nghẹn lại như bị nghiền nát, thành ra không thể hoàn thành màn trình diễn của mình được. Chính lúc ấy, bà Phyllis quay lại.

 

“...Hát gì mà vụng về thế. Cậu học bài hát đó từ đâu vậy?”

 

Bà hỏi, không hề buông lời chế nhạo nào. Nếu phải mô tả biểu cảm của bà bây giờ, tôi sẽ gọi nó là “hoài niệm”.

 

Tôi vừa hát một đoạn nhạc từ thế giới của tôi. Một đoạn nhạc buồn được phát ở toàn thị trấn vào mỗi buổi chiều. Khi Tize biểu diễn nó ở quán, cô bé nói mình được bà dạy.

 

“Đó là lời của tôi mới đúng, bà Phyllis ạ. Làm sao bà biết bài hát này? Nó có nguồn gốc từ quê hương của tôi mà.”

 

Đây là một canh bạc. Liệu ẩn ý của tôi có chạm được tới bà? Tôi chỉ có thể hi vọng.

 

Một bài ca đáng lí ra không tồn tại trong thế giới này. Nếu nó đã ở đây thì đồng nghĩa với việc phải có ai đó đưa nó tới. Đấy chắc chắn là người từ thế giới của tôi, bị lạc giống tôi, mải miết tìm lại quê nhà, hát về nỗi nhớ mòn mỏi.

 

Bà Phyllis khẽ choàng mắt. Bà bắt đầu quan sát tôi kĩ hơn như thể mới vừa nhận ra sự tồn tại của tôi vậy.

 

“Chẳng lẽ cậu…”

 

Không cần phải nói thêm lời nào nữa. Vì cả hai đều có chung suy nghĩ.

 

Bà Phyllis chắc chắn biết ai đó đến từ thế giới khác, ai đó giống tôi.

 

Chính sự thật này đã khuấy động tim tôi không ngừng. Manh mối tôi đã kiếm tìm bấy lâu. Một người có xuất thân từ thế giới của tôi, trải qua nỗi thống khổ hệt tôi. Và bà biết một người như thế kìa. Tôi muốn lao lên hỏi cho kĩ. Người đó giờ ở đâu? Có thể nói chuyện với tôi không? Tới đây từ khi nào? Sinh sống ra sao rồi?

 

Nhờ vào bàn tay vẫn đang nắm lấy Tize, tôi mới kiềm chế nỗi bất an ấy được.

 

Vẫn chưa đến lúc.

 

Ở đây có rất nhiều người không biết chuyện gì đang xảy ra, và Tize vẫn đang ở sau lưng. Tôi điều chỉnh nhịp thở để bình tĩnh lại rồi mỉm cười lên tiếng.

 

“Có lẽ chúng ta nên nói chuyện này vào khi khác nhỉ?”

 

“...Ừ. Cậu nói có lý.”

 

Bà Phyllis nắm mắt lại, cảm tưởng đã bỏ cuộc, sẵn sàng chấp nhận những điều tiếp theo.

 

“Vậy thì, sao bà không ghé qua quán tôi vào hôm khác? Giờ tôi có việc khẩn rồi. Cho tôi dẫn theo Tize nhé?”

 

Đây vừa là đàm phán, vừa là đe dọa. Tôi cố bắt chước khả năng thương lượng của những thương nhân hàng đầu tôi quen biết là Momon và ông Corlone, ngụ ý tôi sẽ không cung cấp thêm bất kì thông tin gì nếu bà không cho Tize đi.

 

Tôi nuốt nước bọt, chờ đợi câu trả lời. Bà khoanh tay lại, lặng lẽ lắc đầu.

 

“...Được thôi. Nhưng Claire phải theo cùng.”

 

“Cảm ơn rất nhiều.”

 

Tôi cúi người rồi quay đi. Tất cả mấy kẻ có quyền thế đều làm biểu cảm hết sức buồn cười. Tôi phải chuồn nhanh, lỡ bà đổi ý thì vỡ chuyện mất.

 

À nói thêm, Tize cũng đang há hốc mồm luôn này.

 

“Rồi đó, anh em mình đi thôi.”

 

“Ể, a, vâng!”

 

Tize theo sau, vẫn không tin cảnh tượng vừa nãy. Chúng tôi tránh đám đông và chạy về phía lối ra của học viện, vô tình lướt ngang qua Linaria với Aina.

 

“Xin lỗi nhưng tớ về trước nhé! Nếu được thì ghé qua quán luôn!”

 

Linaria chỉ vẫy tay chào, cười gượng gạo. Còn Aina không khỏi bàng hoàng thốt lên “Chuyện quái gì mới xảy ra thế?!”

 

Tôi bỏ mặc câu hỏi của cô nàng để rời đi. Chắc Linaria sẽ giải thích cặn kẽ thôi.

 

Khi rời khỏi sân vườn, Claire đã đuổi kịp.

 

“Thật ấn tượng. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được việc cậu có thể thuyết phục được Phu nhân Phyllis.”

 

Giọng chị không giấu vẻ bất ngờ. Tôi cười, đáp:

 

“Tôi nói rồi mà. Tôi là người duy nhất trên thế giới này có thể làm được chuyện đó.”

 

Tất cả chỉ là phỏng đoán, nhưng chúng đều đúng hết. Tuy nhiên, mục đích của tôi vẫn chưa hoàn thành. Vẫn còn nhiều thứ phải làm chứ không riêng gì đưa Tize ra khỏi học viện. Tôi phải để cho cô bé tận mắt chứng kiến nơi sẵn sàng chấp nhận em.

 

“Tize ơi, em tới quán được chứ?”

 

“Vâng ạ.”

 

“Mẹ của chú Pleek chắc đã ở đó rồi. Em phải diễn vai con gái của chú ấy đấy.”

 

“Vâng ạ.”

 

“Bà Bonnie cũng có mặt luôn. Bà ấy tuyên bố em là đệ tử của mình mà nhỉ?”

 

“Vâng ạ.”

 

“Chị Celine thì đối mặt với vấn đề của mình rồi. Vì Tize, chị ấy đã giúp bọn anh rất nhiều đó…Mong rằng bên chị sẽ tốt đẹp.”

 

Mỗi lần tôi nói điều gì, Tize đều gật đầu đáp. Giọng em to rõ nhưng run run.

 

Chúng tôi băng qua cổng học viện, hướng ra đường lớn. Du khách có mặt ở khắp nơi nên xe ngựa bị kẹt hết, buộc cả bọn phải len qua.

 

Cuối cùng, tiếng tõm phát ra, mặt đất chuyển màu. Từng hạt mưa lớn từ trên trời rơi xuống. Một trận trút nước thường thấy ở đây.

 

Đám đông nháo nhào lên. Vô số giọt nước đổ xuống người không chút thương tiếc.

 

Tuy nhiên, bọn tôi không dừng lại.

 

Tôi nhìn sang Tize. Một bên cánh của em đã ướt đẫm, ấy vậy nụ cười vẫn trên môi em. Tôi cười lại. Cảm giác sũng người lúc này đây lại dễ chịu đến lạ.

 

Chúng tôi cứ thế băng băng trong cơn mưa. Một chút nữa thôi, chúng tôi sẽ tới quán. Tất cả mọi người trong Liên minh Không đứng đắn đang chờ tin vui báo về.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Hay thật
Tks trans nhiều
Xem thêm
Tfnc, tác giả xây dựng mắt xích hay quá
Xem thêm