Quyển 4
Chương 7: Vẫn cùng người tận hưởng khoảng thời gian ấy
2 Bình luận - Độ dài: 2,349 từ - Cập nhật:
“Chuyện sau đó thì sao?”
Linaria chống cằm hỏi, mặt không giấu vẻ cạn lời.
“Bỏ nội dung sang một bên, động lực và quyết tâm của chú ấy thực sự rất đáng nể. Tới cuối cùng, chị Celine và Tize đều đồng ý.”
“Nghe khó nhỉ. Thôi thì chúc may mắn nhé.”
Linaria phẩy tay rồi lại chú tâm vào quyển sách. Những trang giấy trên đó đầy những hình vẽ và nét chữ của cô nàng, đôi khi cổ còn viết thêm. Tôi không đọc được chúng, nhưng chắc chắn rằng chúng rất sâu sắc và khó nhằn.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm đang dần biến mất. Ánh nắng ban mai bắt đầu chiếu rọi những cung đường, thắp sáng cả bầu trời. Vào cái thời điểm người ta mới mở mắt ra, Linaria đã mặc sẵn đồng phục và tới quán của tôi rồi.
“Cậu thấy sao? Qua được bài kiểm tra không?”
“Tớ không chắc nữa. Có lẽ không đủ thời gian quá.”
Mục tiêu của Linaria là trở thành Pháp sư Y thuật. Để đạt được nó, cô phải đăng ký vào một ngôi trường chuyên biệt có độ khó rất cao, thậm chí là với người có thành tích đứng đầu như cô nàng.
Linaria muốn tìm tung tích của cha mẹ mình, và trở thành Pháp sư Y thuật là cách nhanh nhất. Do đó, cậu ấy tới đây tự học mỗi ngày và vẫn miệt mài kinh sử ở những nơi, những lúc tôi không biết.
“Cậu chắc chắn sẽ đậu thôi, ừm.”
“Tự dưng phát ngôn cái gì vậy?”
Linaria ngước lên một cách ngạc nhiên.
“Linaria rất chăm chỉ mà. Dù có khó tới mức nào, cậu cũng sẽ vượt qua như trở bàn tay.”
“Cậu có biết bài kiểm tra đầu vào khó tới mức nào không? Kinh khủng hơn của học viện nhiều đấy.”
“...Có lẽ, cậu sẽ làm được mà nhỉ.”
“Mừng là cậu hiểu.”
Cô cười rồi lại cắm mặt vào cuốn sách.
Linaria thực sự vô cùng tuyệt vời, sau khi xác định được bản thân muốn gì thì đã không ngừng chăm chỉ. Mỗi khi gặp cô ấy, tôi thấy cô lúc nào cũng mang sách, giấy với bút bên người và chưa bao giờ ngơi nghỉ, đó là chưa nói tới đống bài tập trên trường. Tôi vừa muốn cổ vũ cô nàng đồng thời cũng không thể không lo lắng.
Tôi định lên tiếng nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Tôi không muốn làm phiền cô nàng. Nhìn cảnh tượng cô tập trung làm tôi ngỡ cô thật xa cách, rằng cô đang liên tục tiến lên, bỏ tôi lại phía sau.
Tự cười trước tưởng tượng của mình, tôi bắt đầu kiểm tra lại các dụng cụ. Đồ ở thế giới này rất dễ bị hư nên tôi phải kiểm tra thường xuyên, đảm bảo chất lượng phục vụ khách.
“Cậu đồng ý cho thuê quán sao?” Linaria bỗng cất tiếng.
“Nếu đã đi xa tới vậy thì tớ nghĩ tốt nhất là chú ấy nên làm rõ mọi chuyện đi cho rồi.”
“Chẳng phải rất thú vị sao? Cậu cũng thích những thứ như này mà, và đây đâu phải lần đầu?”
Tớ không nhé - Tôi muốn phản bác như thế, nhưng sực nhớ ra đúng là có một lần. Để giúp tình yêu của một ông anh vụng về được đơm hoa kết trái, tôi đã biến nơi này thành một nhà hàng.
“Cậu làm lại tương tự thôi là được rồi.”
“Nghe dễ quá ha? Đầu bếp lẫn nguyên liệu đều là nhờ ông Corlone trợ giúp đó.”
“Chẳng phải người ta có câu “Nếu cần thiết thì cứ tận dụng sự giúp đỡ của cha mẹ” sao? Ông Corlone hay công ty Monte, cứ dùng bất cứ thứ gì có thể.”
Linaria mặt vẫn nhìn sách, tay vẫn ghi mà miệng lại nói mấy thứ chẳng liên quan làm tôi tự hỏi cổ có bị ảnh hưởng không.
Dẫu vậy, phải công nhận lời khuyên ấy khá bổ ích. Công ty Monte do Momon, người từng ghé nơi này vì muốn có cà phê hầu gái, đứng đầu có dịch vụ cho thuê nhân lực, có thể giúp việc tuyển người đóng giả quý tộc. Về đầu bếp và nguyên liệu thì cứ nhờ ông Corlone là được, có điều cả hai đều là thượng phẩm cả, liệu chú Pleek có kham nổi số tiền ấy chứ?
“Thấy chưa, cậu nói không làm được mà giờ lại đang xem xét kĩ lưỡng chưa kìa.”
Linaria chỉ điểm sau khi liếc tôi. Tới lúc ấy, tôi mới ngộ ra mình thực sự đang lên kế hoạch tỉ mỉ để giúp chú dù bản thân chỉ có trách nhiệm cho chú mượn quán.
“Hẳn là cậu có tài nghĩ ra mấy cái kế hoạch mưu mô quá ha.”
“...Đúng là một lời khen chẳng dễ chịu chút nào.”
“Nhưng tốt mà phải không? Cậu có thể đưa ra những nước đi đầy gian trá mà chẳng ai ngờ tới. Vả lại, nó còn tùy thuộc việc cậu dùng chúng thế nào nữa mà.”
“Cũng có lý.”
Tôi đường đường là một công dân chính trực lương thiện và chưa bao giờ ấp ủ bất kì dã tâm nào. Tuy nhiên, đôi khi tôi lại bày ra những hướng giải quyết không được đàng hoàng cho lắm. Nói thế không có nghĩa tôi làm gì xấu đâu nhé.
Tôi tính giải thích cho Linaria thì cô chỉ phẩy tay “Rồi rồi, tớ biết rồi. Cậu đúng hết.” và quay lại với việc học nên tôi đành phải nhân nhượng bỏ qua.
Sự tập trung của con người là có hạn, và rất khó để làm mãi một việc gì đó cả ngày. Chẳng hạn như đói, hoặc nhiệt độ bỗng tăng giảm thất thường, hay là cả tiếng ồn bên ngoài nữa. Dù chỉ là thứ nhỏ nhặt nhất cũng đủ để phá bĩnh sự tập trung ấy.
Nhắc tới làm tôi thắc mắc rằng mình có thực sự dồn hết tâm trí vào một thứ gì đó chưa. Tôi không tham gia câu lạc bộ nào đòi hỏi phải chú tâm cao độ đồng thời cũng không học hành gì từ khi đến thế giới này. Đúng là tôi cần để ý kĩ mấy lúc rang hạt hay pha cà phê, tuy nhiên đó chỉ là trong khoảng thời gian ngắn thôi.
Trái lại, Linaria rất tuyệt vời.
Tôi bị trượt tay trong lúc dọn dẹp và làm vỡ đĩa, gây ra tiếng ‘xoảng’ chói tai. Tôi vội vàng quay sang xin lỗi cô nàng, có điều cậu ấy thậm chí chẳng thèm liếc tới một cái, dường như chẳng nghe thấy tôi hay tiếng vỡ.
Vừa dọn dẹp, tôi vừa không hết ngạc nhiên. Tôi không thể tập trung đến cực hạn như vậy nên điểm số trên trường lúc nào cũng không được cao.
Chưa kể tôi còn không có mục tiêu cho riêng mình. Dù cho có xóa bỏ mọi tác nhân ngoại cảnh thì không có lấy một đích đến để hướng tới thì làm cái gì cũng vô ích cả. Tôi tự hỏi Linaria nghiêm túc đương đầu với bài thi có độ khó địa ngục kia tới mức nào. Cô truyền lửa sang cho tôi, làm tôi muốn trở nên chăm chỉ hơn dẫu vẫn chưa biết phải làm gì.
Lúc Linaria nhìn lên rồi thở ra một hơi dài cũng là lúc mặt trời đã lên cao, bầu trời đã bừng sáng.
Nhìn thấy cô ấy dừng lại một lúc lâu, tôi đi chuẩn bị Cafe au lait. Sau khi tiêu hao quá nhiều sức lực về mặt tinh thần, một ly Cafe au lait nhiều đường sẽ giúp ta đỡ mệt mỏi hơn.
Trong chốc lát, tôi đem thành quả của mình cho cô gái đang duỗi cơ vì mỏi.
“Ừm, cảm ơn nha.”
“Cậu tập trung thật đó, trời sáng hẳn luôn rồi kìa.”
“Cái tớ đọc khó phết, nhưng công nhận là thú vị vô cùng.” Rồi cô nhấp một ngụm. “Ngọt và ngon ghê.”
“Bí quyết để được như cậu là gì thế?”
“Tự dưng hỏi cái gì vậy?”
“Tớ thắc mắc cái này khá lâu rồi. Tớ hỏi thử để áp dụng cho mấy lúc cần não vận động hết công suất thôi.”
Linaria ngơ ngác nhìn, sau đó có vẻ đã hiểu, cô đặt ly cà phê sang một bên rồi đưa tay lên miệng lẩm bẩm “Tớ hiểu rồi”.
“Nghỉ ngơi đầy đủ, dậy sớm rồi bắt tay vào thứ cậu muốn làm ngay lập tức.”
“...Hơi khác so với tớ tưởng tượng.”
“Chứ cậu mong đợi cái gì?”
“Kiểu như, ‘cứ làm cái này và bùm, cậu sẽ tập trung ngay tức thì!’ hay đại loại vậy.”
“Tớ chẳng biết thứ gì tiện lợi như cậu nói cả. Tớ chỉ dựa vào thói quen và khả năng chịu đựng được chui rèn từ lâu thôi.”
Vậy là không có mẹo nào để tăng sức tập trung ngay lập tức cả. Rốt cuộc, ta chỉ có thể xây dựng nó thông qua luyện tập hàng ngày, điều tôi không chắc mình làm được hay không.
“Thế giới thật khắc nghiệt quá đi…”
“Không hiểu nổi cậu nghĩ cái gì luôn.”
Chúng tôi lại bàn về mấy thứ linh tinh như thường lệ. Ánh nắng chiếu từ cửa sổ chói hết cả mắt. Hương cà phê quyện cùng sữa thoang thoảng trong không khí. Khoảnh khắc này cũng giống như mọi khi, nhưng lại là khoảng thời gian tôi trân quý hơn hết thảy.
Tôi còn có thể tận hưởng nó bao lâu nữa đây? Linaria chắc chắn sẽ vượt qua bài kiểm tra, sẽ rời thành phố này và sẽ đi đến một nơi thật xa. Càng tiến gần tới mục tiêu Pháp sư Y thuật của mình, từng bước cô đi càng vững chắc hơn nữa.
Tôi sẽ trông coi quán cà phê này, đem cho cô nàng một mái ấm để ngơi nghỉ. Tôi không ngại ở lại phía sau, nhưng nhìn cô bay vút trên trời cao kia làm tôi không khỏi cảm thấy chút cô đơn.
Chúng tôi không nói chuyện nữa mà lắng nghe đường trở nên xá náo nhiệt qua từng phút.
Tôi tự pha cho mình một ly cà phê. Đây chính là thủ tục mỗi sáng của tôi, vừa đánh dấu bắt đầu một ngày mới, vừa chúc hôm đó gặp nhiều may mắn. Đưa lên miệng, tôi cảm nhận vị đắng hơn thường lệ thấm sâu vào cơ thể đã thức suốt đêm của tôi.
Đã gần đến lúc Linaria phải trở lại trường rồi. Một điều khiến tôi bất ngờ về cô nàng nữa là cô sẽ luyện tập để khởi động trước khi đến lớp. Nói cách khác, cô xuất sắc cả về thể chất, tinh thần, học lực,...
Sau khi tiễn Linaria, tôi sẽ đóng cửa, dọn dẹp rồi đi ngủ.
Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy mạnh ra. Tôi nhìn sang trong lúc đang dọn dẹp và bị sốc:
“V-vô lý…Không thể tin được mà…”
“Gì thế?”
Linaria nhìn theo tôi. Ở đó là một vóc dáng nhỏ nhắn với cái lưng gù gật cùng bầu không khí uể oải, đích thị là kẻ địch không đội trời chung với sáng sớm tinh mơ, Nortri.
“Không bao giờ có chuyện Nortri lại dậy sớm như vậy được…Ngươi là kẻ giả mạo đúng không?!”
“Cậu nói năng độc địa thế?”
“Không, Linaria à. Cậu nói vậy vì cậu không biết tới Nortri thôi.”
“Đúng là tớ không biết nhiều về em ấy thật.”
Nortri thường cúp học rồi đến đây nên hiển nhiên một Linaria có điểm chuyên cần tối đa sẽ không có mấy cơ hội gặp em ấy rồi.
Nortri kéo lê cơ thể nặng trịch của mình tới ghế đặt ở quầy, ngước nhìn tôi không nói một lời. Sau một khoảng lặng dài, cuối cùng em cũng mở miệng:
“...Buồn ngủ quá.”
“Ừ thì giờ vẫn còn sớm mà. Có chuyện gì hả em?”
Lúc bước lại đây em đã loạng choạng rồi, giờ mắt cô bé cũng muốn cụp luôn.
“Quá nhiều người….Không thể tới…”
“Cái hồi quán đông nghịt du khách ấy hả? Khi ấy đang là nghỉ hè nhỉ?”
Nortri lười biếng gật đầu.
“Và đêm…mẹ…”
“Em muốn tới lúc đêm nhưng mẹ không cho.”
“...Buổi sáng…buồn ngủ…Cố gắng…Mệt quá…Buồn ngủ quá…”
“Do đó em muốn tới vào lúc sáng sớm, nhưng em lại quá buồn ngủ. Hôm nay em đã cố gắng hết sức để dậy, vậy mà vẫn suýt soát vì không nỡ rời giường?”
Nortri nằm ra quầy thở đều đặn trong cơn mơ của mình. Nhìn dáng vẻ say ngủ của cô bé mà lòng tôi không khỏi cảm động.
Mọi người hiểu mà đúng không?! Nortri thực sự làm được rồi kìa. Em lười chảy thây, không muốn động tay động chân nếu có thể, thậm chí cả suy nghĩ cũng trì trệ và bầu không khí toát ra có khả năng lây nhiễm cái sự uể oải ấy sang người khác. Và một Nortri ấy đã thực sự dậy sớm để được tới quán của tôi! Còn điều gì hạnh phúc hơn thế nữa?!
“...Em ấy ngủ rồi.”
“Ừ thì dậy sớm là một gánh nặng với cô bé mà nên không còn cách nào khác.”
“...Cậu thực sự hiểu em ấy nói gì hả?”
“Tớ nắm được ý chính những gì em ấy nói. Nortri thường hay ngừng giữa câu lắm.”
Nghe xong, Linaria ôm mặt.
“Tớ thấy khả năng này của cậu còn tuyệt hơn khả năng tập trung của tớ nhiều.”
“Vậy á hả? Ngại ghê ý, hehe.”
“Thấy kinh thì có.”
Lời lẽ của cô nàng đâm thẳng vào tim tôi nhưng tôi nhanh chóng hồi phục sau khi ngắm nhìn Nortri ngủ yên dưới ánh nắng ban mai.


2 Bình luận