• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4

Chương 15: Xin được cất giọng dành tặng người

2 Bình luận - Độ dài: 2,220 từ - Cập nhật:

Khi tới quán, đập vào mắt là cảnh chú Pleek đang quỳ gối trước một người phụ nữ già đang khoanh tay. Bàng hoàng, tôi chỉ biết đứng yên như tượng.

 

“...Sao thế ạ?”

 

Tize thắc mắc nên nhòm vào xem.

 

Hẳn chú ý tới ánh mắt của chúng tôi, người phụ nữ quay sang nhìn tôi rồi tới cô bé, và nở nụ cười đôn hậu.

 

“Ôi chào, quả là một đứa trẻ dễ thương! Cháu là Tize hả?”

 

Khoảnh khắc ấy, tiếng ghế đổ đồng loạt vang lên. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này.

 

“Đúng thật kìa. Là Tize!”

 

“Tize ơi, chú đợi cháu lâu lắm rồi đó!”

 

“Này, chủ quán nắm tay em ấy kìa. Ghen tị quá đi!”

 

“Sao chủ quán dám có hành vi tày trời ấy chứ!”

 

“Đúng đúng! Tự dưng kêu cả bọn tới đây ăn mấy món này, quá sức tàn bạo!”

 

“Tize chỉ chứng kiến mỗi mấy hành động ngầu lòi của cậu thôi, chết tiệt!”

 

“Bọn này cũng muốn đột nhập vào nữa! Đây chuẩn bị sẵn vũ khí luôn rồi!”

 

“Đúng là xảo quyệt!”

 

Lời chào mừng Tize dần chuyển thành chê bai trách móc, rồi lại đồng thành kêu lên “Xảo quyệt!”

 

Oi oi…Tôi cố gắng để đem em ấy về đây mà sao mấy người lại quay sang trách mắng tôi thế này…Để cho mấy người làm kiểu gì cũng bày ra ba cái trò bất hợp pháp rồi bị tống vô tù một thể cho xem.

 

Tôi chỉ đành thở dài bất lực, còn Tize vỗ lưng tôi, nói:

 

“Anh không có xảo quyệt gì hết đâu ạ. Anh đã dùng hết sức để giúp em rồi.”

 

Thật xấu hổ khi được một người nhỏ tuổi hơn an ủi, nhưng hơi ấm em truyền cho len lỏi vào cơ thể tôi, làm tôi tin mọi thứ đều ổn cả.

 

“Cái đám kia! Im mồm hết coi!”

 

Người phụ nữ hét lớn tới mức tưởng chừng rung lắc cả đồ đạc. Một tiếng duy nhất, quán ngập trong yên tĩnh của buổi đêm. Bà gật đầu hài lòng, quay sang tôi:

 

“Cậu hẳn là chủ quán.”

 

“À, ừm, vâng.”

 

Tôi bối rối đáp. Bất ngờ thay, bà cúi cái lưng đã còng của mình xuống. 

 

“Bà thật lòng xin lỗi vì những rắc rối thằng con trai ngu ngốc của bà gây ra.”

 

Nhờ những lời ấy, tôi nhận ra bà là mẹ chú Pleek. Và vì chú đang quỳ gối kia nên đồng nghĩa kế hoạch đã thất bại.

 

“...Xin bà hãy ngẩng đầu lên đi ạ. Chú Pleek chỉ làm thế vì không muốn mẹ mình lo lắng thôi.”

 

Tôi hoảng loạn đáp. Sao tự dưng lại viện lí do thế này? Suy cho cùng, dối trá cứ chồng chất dối trá chỉ tổ khiến ta thấy tội lỗi hơn.

 

Mẹ chú Pleek ngẩng đầu lên, nở nụ cười sảng khoái. 

 

“Bà biết thằng bé muốn là bà vui nên mới ghi mấy thứ quá mức tốt đẹp, và bà để ý ngay.”

 

“À, ra vậy.”

 

Bà vào thẳng trọng tâm làm tôi choáng váng.

 

“Bà rõ con trai mình nghĩ gì hơn ai hết. Tuy nhiên nó lại gây ảnh hưởng tới rất nhiều người, còn giả vờ có quán riêng nữa chứ. Cái thằng này, toàn bỏ công sức vào ba cái chuyện đâu không.”

 

Bà liếc sang chú Pleek khiến chú thẳng lưng lên, mặt nhăn nhúm.

 

“Có điều, biết nhiều người sẵn sàng giúp nó, bà cũng thấy vui. Bà rất biết ơn vì mọi người có thể làm thân với đứa con của bà.”

 

Rồi bà lại cúi đầu lần nữa. Tôi chỉ biết phẩy tay.

 

“Không, không. Không có gì đâu ạ. Chuyện này cũng tiện cho cháu nên không sao hết ạ.”

 

Bởi vì mọi người sẽ tụ tập đông đủ để đón chào Tize.

 

“Mẹ à, chủ quán đã nói thế rồi…”

 

Chú Pleek đứng lên, cười nói, nhưng chưa kịp dứt lời thì liền bị quở trách:

 

“Ai cho con đứng lên?”

 

“Ughh. Mẹ à, tha cho con đi mà.”

 

Giọng nói ngượng nghịu phát ra từ một ông chú làm Tize khẽ cười. Hẳn bà thấy cứ tiếp tục tức giận sẽ thật ngu ngốc sau khi nghe tiếng cười ấy nên bà chỉ vỗ chú.

 

“Xin lỗi mọi người cho đàng hoàng vào.”

 

“Cứ để cho con. Con giỏi nhất việc đi xin lỗi mà.”

 

“Cái quái gì vậy chứ.”

 

Thấy mẹ mình cười, chú cũng cười theo. Tình mẫu tử của hai người họ thật trong sáng và quý giá.

 

“Mẹ à, mẹ đã ở thành phố rồi thì sao không thử đồ ăn ở đây? Chỗ này có đầu bếp hàng đầu có thể nấu bất kì món gì luôn đó.”

 

Chú đề nghị, ấy vậy bà lắc đầu:

 

“Lãng phí với một người đã già như mẹ quá. Với cả mẹ cũng không rõ khẩu vị của dân thành thị ra sao. Chi bằng…con nấu cho mẹ đi. Sinh nhật mẹ lúc nào con cũng đứng bếp cả. Chẳng hạn như…”

 

Bà đưa tay lên ngẫm, có vẻ không nhớ tên món. Còn chú thì nhận ra ngay. 

 

“Nó ấy hả? Nhưng so với cái món nghiệp dư đó thì đồ ăn ở đây ngon hơn nhiều.”

 

Chú chỉ tay về phía đầu bếp. Vì là người được Momon cử đến nên kĩ năng của anh ta chắc chắn thuộc hạng nhất.

 

“Mẹ không cần. Giờ thì nhanh lên.”

 

“Nhưng lâu lắm rồi con không cầm lại dao…”

 

“Thôi viện cớ đi.”

 

Ra lệnh xong, bà đẩy lưng chú.

 

Tôi hiểu cảm xúc của bà mà. Thay vì một đầu bếp thượng thừa nào đó, bà muốn thưởng thức đồ do con trai mình làm ra hơn. Nấu ăn là vậy đó. Dù có nguyên liệu hay kĩ năng tốt đến mức nào, chúng cũng không bằng những món do người mình yêu thương làm.

 

Chú Pleek xắn tay áo và rụt rè cầm con dao. Mẹ chú thì ngồi ở quầy quan sát với đôi mắt ấm áp.

 

Kế hoạch đã thất bại. Tôi vội vàng đưa em về, rốt cuộc vai diễn của em đã không cần thiết nữa rồi. Tuy nhiên, đây lại là tốt nhất. Chú muốn tạo ra vẻ ngoài hào nhoáng để đánh lừa mẹ mình, ấy vậy bà chẳng mảy may quan tâm mà chỉ thấy vui vì con trai mình khỏe mạnh.

 

Tôi đánh mắt sang Tize. Em đang nhìn hai mẹ con với nụ cười. Cô bé đã mất mẹ từ khi còn nhỏ. Tôi tự hỏi ba em thì sao. nhưng vì nó không được đề cập tới nên đây có lẽ là vấn đề phức tạp.

 

“...Ừm.”

 

Có tiếng chào nhút nhát phát ra bên cạnh. Nhìn qua mới biết, hóa ra là chị Celine.

 

“Chị Celine! Em tưởng chị bị chính quyền bế đi rồi chứ?”

 

“Chị cũng tương tự thì bỗng dưng chuyện nó thay đổi theo chiều lạ hoắc luôn…”

 

Chị chỉnh lại cặp kính dày của mình, mở to mắt ngạc nhiên. Chị nhanh chóng quỳ xuống ôm Tize.

 

“Thay vào đó thì, mừng em trở lại nha Tize! Chị vui vì được gặp lại em lắm đó!”

 

“Đ-đau em…”

 

Giọng cô bé bị bóp nghẹt vì đầu em bị vùi vào vùng đồi núi trù phú kia. Thấy đã hài lòng, chị buông ra để cọ má. Đầu em lắc lư lên xuống, tay từ từ vòng ra sau chị.

 

Những tiếng huýt sáo với vỗ tay vang lên. Khi nãy họ bị mẹ chú Pleek kiềm chế, giờ thì không còn nữa.

 

“Mừng trở lại nha, bé Tize ới ời ơi!”

 

“Chào mừng quay lại!”

 

“Mừng cháu trở về với Liên minh Không đứng đắn!”

 

Chị Celine cuối cùng chịu thả Tize ra. Em ngượng ngùng cúi đầu trong tiếng hoan hô, còn chị lại chỗ tôi, nói nhỏ:

 

“Quay trở lại chủ đề, chị đã gặp viên chức cho lệnh truy lùng chị.”

 

Chị chỉ về hướng chỗ ngồi nọ. Tôi đáng mắt sang và thấy một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp. Nhận ra cái nhìn của tôi, anh ta cuối đầu chào. Ngay lập tức, tôi quay qua hỏi chị:

 

“...Sao anh ta lại ở đây?”

 

“Thật ra anh ta muốn tuyển chị làm thư kí cho mình…”

 

“Tốt đến vậy á? Đó là lí do anh ta ráo riết tìm chị hả?”

 

Tôi được nghe rằng làm chức vụ thư kí chính là địa vị lớn nhất mà một Búp bê ghi chép luôn ao ước.

 

“Không, chuyện là…”

 

“Tôi đã yêu con chữ của quý tiểu thư đây rồi.”

 

“Uwahhh!”

 

Giọng nói đột ngột xuất hiện làm cả hai giật mình. Từ lúc nào, vị viên chức đã bước tới cạnh bọn tôi. Anh ta say sưa giải thích với đôi má ửng đỏ:

 

“Tôi đã thấy rất nhiều con chữ vì tính chất công việc của mình. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên tôi được gặp những cảm xúc chan chứa trong từng nét viết. Dù đó chỉ là mớ văn bản khô khan, chính quý cô Celine đây đã thổi hồn cho chúng trở nên sống động và hấp dẫn…Ôi, nhớ lại vẫn còn thấy tuyệt vời làm sao.”

 

“...Tôi hiểu rồi.”

 

Thực ra là không. Thứ duy nhất tôi nắm được là anh ta bị mấy con chữ trong những văn bản giả mạo chị Celine tạo ra cuốn hút.

 

“Vậy anh muốn thuê chị ấy làm thư ký?”

 

“Chính xác. Tôi muốn chiêm ngưỡng từng câu từ của cô ấy nhiều hơn nữa. Mỗi ngày luôn. Nếu có thể, tôi còn khao khát được trải nghiệm những cung bậc cảm xúc ẩn giấu trong những con chữ không phải là văn bản hành chính nữa.”

 

Tôi liếc sang chị Celine, thấy chị làm bộ mặt bối rối. Phản ứng tự nhiên thôi. “Tôi yêu con chữ của cô tới mức muốn được quan sát chúng hàng ngày”. Ai ngờ có ngày ta lại gặp một người nào đó thốt ra câu đấy chứ.

 

Nói chứ, chị Celine cũng có quy tắc là đưa cảm xúc của mình vào từng bài viết mà. Chị hẳn là thấy vui lắm vì có người thích và hiểu được chúng, bằng chứng là đôi má đang ửng lên kia kìa.

 

“...Chị Celine, sao chị không thử nghiêm túc lắng nghe anh ta? Dù sao chị cũng đang gặp vấn đề vì vấn đề tài chính với cha mình mà.”

 

Nghe tôi xong, người đàn ông lập tức nghiêm mặt lại.

 

“Quý cô đây đang gặp rắc gì ư?”

 

“À, vâng. Thực ra cha tôi đang làm người bảo lãnh cho một người bạn, và tên cho vay nặng lãi cứ tới đòi tiền suốt…”

 

“Tôi hiểu rồi. Tùy trường hợp, tôi sẽ có cách đối phó riêng. Thời điểm này có nhiều chuyện xảy ra quá, và phía chúng tôi đang cố gắng xem xét rõ ràng từng cái một. Cô có thể giải thích chi tiết được không?”

 

“Ể…vâng.”

 

Tôi cứ ngỡ vị quan chức này là một tên lập dị thích câu chữ cơ, hóa ra cũng đáng trông cậy phết. Cả chị Celine và tôi đều nhìn người đàn ông ngơ ngác. Khoan đã, mình có nhìn nhầm không? Hình như mắt anh ta đang trợn lên phấn khích thì phải?

 

“Nếu cảm xúc của cô bị ảnh hưởng, ngôn từ cô viết ra cũng sẽ bị ảnh hưởng theo. Tôi tuyệt nhiên sẽ không cho phép điều đó xảy ra! Tên cho vay nặng lãi ấy không thoát được đâu!”

 

…Ừm thì, suy cho cùng vẫn là một tên lập dị.

 

Tôi không khỏi mỉm cười, quan sát bọn họ về lại chỗ ngồi bàn chuyện. Xem chừng hai người này hợp nhau hơn tôi tưởng.

 

Đảo mắt quanh quán, tôi thấy tất cả đều vô cùng tận hưởng niềm vui. Không khí lúc này khác hẳn thường nhật với khăn trắng phủ bàn cùng những cây nến. Người hầu có mặt ở khắp nơi, nhưng hầu hết đã tụ tập lại một bên để dùng bữa.

 

Những người xuất hiện ở đây chủ yếu là khách quen, vừa tới để hỗ trợ lời nói dối của chú Pleek vừa đón chào Tize. Giờ thì, kế hoạch của chú đã thất bại, còn Tize đã trở về, bầu không khí căng thẳng đã nhanh chóng lui xuống rồi.

 

Tize ngồi xuống cái ghế gần nhất trong khi bị vây quanh bởi đám đông. Tôi có thể nghe họ kêu lên “Cháu đã đi đâu vậy?” hay “Cánh em dễ thương quá đi!”.

 

Mọi người ai ai cũng đều hòa thuận với nhau. Được chứng kiến cảnh tượng tuyệt vời này, tôi thấy nỗ lực mình được đền đáp.

 

Trước khi nhận ra, chị Claire đã đứng cạnh tôi. Hẳn là nãy giờ chị núp đâu đó quanh đây dù đã đi cùng tới quán từ đầu.

 

“...Cô bé có biểu cảm tốt đấy chứ.”

 

Tôi cất tiếng, mắt vẫn quan sát Tize đang bẽn lẽn mà nghiêm túc trả lời từng câu hỏi. Claire không nói lời nào, nhưng ánh mắt chị dành cho Tize đã nói lên tất cả.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Tks trans
Xem thêm