Quyển 4
Chương 5: Nói dối chồng chất, giai điệu ngân vang (1)
3 Bình luận - Độ dài: 2,756 từ - Cập nhật:
Có người nói rằng những lời nói dối vô hại không thực sự là nói dối. Chúng chỉ là những sai lầm nhỏ nhặt nhất thời, không có ý hại ai cả, chỉ là đánh lạc hướng để làm mọi người nghĩ rằng ta vẫn ổn và không khiến họ lo lắng.
Tuy nhiên, chúng lại có thể “từ bé xé to”. Để che dấu lời nói dối vô hại trước đó, ta phải ghi đè lên bằng nhiều lời nói dối vô hại khác nữa. Rốt cuộc, cái chữ “vô hại” sẽ dần bị xóa bỏ, và cái sai lầm nhỏ kia sẽ trở thành một vấn đề lớn.
Những lời nói dối quả là xảo quyệt. Một khi thốt ra, ta sẽ không thể dừng lại được cho đến khi mọi thứ đã quá muộn.
“Đó là lí do chú đang đau đầu đây.”
Chú Pleek nói với giọng khàn đặc, hai tay ôm đầu.
“Chú phải thành thật và xin lỗi thôi.”
Nghe vậy, chú ngước lên:
“Chú biết chứ. Đó là cách tốt nhất để giải quyết rồi. Nhưng cậu nghĩ chú có nói được không?”
Chú ấy hỏi tôi, đôi mắt mở to. Tôi đặt mình vào tình huống ấy rồi ngẫm thử.
“...Chắc chắn là không.”
“Đúng chứ?!”
“Nhưng kiểu gì cũng phải khai nhận thôi?”
“...Ừm.”
Ôm đầu lần nữa, chú thở dài.
“Cơ mà, sao ngay từ đầu chú nói dối làm gì?”
“Bởi vì chú rời làng sau khi tuyên bố rằng mình sẽ thành một đầu bếp, rốt cuộc lại chỉ là một tên bảo vệ ở nhà hát. Giờ nói ra lại hổ thẹn biết bao.”
“Dẫu vậy, chú bốc phét hơi quá rồi.”
“...Nhưng chú kể qua thư thôi nên cứ đinh ninh rằng mình sẽ không bao giờ bị phát hiện.”
Gwahahahaha. Chú cười phá lên một cách cường điệu rồi buông thõng hai vai.
“Có mơ chú cũng chẳng tin mẹ chú sẽ lặn lội tới nơi xa xôi này.”
“Gặp lại bà ấy cũng tốt mà?”
“Phải. Chú rất vui vì cuối cùng cũng gặp lại bà sau ngần ấy năm…Ahhhh! Đáng lí mình không nên bảo rằng mình là bếp trưởng của cửa hàng do chính bản thân mở ra mới phải!”
Chú ấy gào lên, đập mạnh vào quầy.
“Còn gì nữa nào, để cháu đoán nhé? Chú có một cô vợ xinh đẹp và đứa con gái dễ thương. Các quan chức thành phố biết tới danh tiếng của chú và thường xuyên ghé thăm, đúng không?”
Chú Pleek bất động.
“...Chú đúng là đi quá xa rồi.”
“Còn cái nào khác không?”
Chú né ánh mắt của tôi.
“Chú kêu rằng cửa hàng của chú lúc nào cũng đông khách, và chú làm ăn rất phát đạt.”
Chú ấy lên thành phố để theo đuổi ước mơ của mình, tiếc là mọi chuyện lại không được suôn sẻ. Dẫu thế, chú vẫn nói mình vẫn ổn để gia đình ở quê nhà không phải lo lắng. Việc này, tôi đồng cảm với chú, và tôi sẽ làm y hệt nếu ở trong hoàn cảnh tương tự.
“Vậy là mẹ chú muốn ăn thử đồ ăn của cửa hàng à?”
“Ừ. Bà ấy muốn ở lại và xem Danh ca biểu diễn.”
“...Ở lại và xem Danh ca biểu diễn?”
Tôi bỗng có linh cảm xấu. Chú vẫn nằm trên quầy, người run lên.
“Chú phét bản thân đang sống trong căn biệt thự như quý tộc. Và vì một trong những vị khách của chú là quý tộc nên may mắn có trong tay vé buổi biểu diễn của Danh ca. Bà ấy nói bà cũng muốn xem.”
Tôi xoa xoa thái dương. Đúng là đi vạn dặm luôn rồi.
“Tìm cớ để ngăn bà ấy lại đi ạ.”
“...Tuổi mẹ chú đã cao rồi. Có lẽ đây sẽ là lần duy nhất bà ấy từ quê xa xôi lên đây. Ở đó, bà chỉ có cày cấy, chẳng bao giờ ra khỏi khuôn viên làng nên rất mong chờ chuyến đi này.”
Tôi không biết nói gì hơn. Bảo mẹ chú ấy đừng đến á? Bất khả thi. Do đó chú chỉ biết ôm đầu trong tuyệt vọng thôi.
Cả quán chìm vào im lặng. Chị gái elf vẫn nhẹ nhàng lật từng trang của quyển sách dày, còn vị khách ở cuối quầy cũng không cất tiếng.
Chú Pleek cuối cùng cũng ngẩng đầu dậy và xoa cằm.
“Mình đã ngoài ba mươi rồi nhưng vẫn làm gác cổng cho nhà hát, một công việc chẳng ai đoái hoài tới. Mình rời làng bất chấp sự can ngăn của mọi người. Hầy, mình đã làm cái gì thế này?”
“Chú muốn làm đầu bếp à?”
Nghe câu hỏi của tôi, chú ấy nở nụ cười toe toét như đám trẻ tới giờ ra về.
“Đầu bếp ngầu lắm đúng không? Họ có thể kết hợp bất cứ nguyên liệu nào lại với nhau, thêm chút gia vị vào, và bùm, một món ăn tuyệt hảo ra đời. Hệt như có ma thuật vậy.”
Rồi chú chồm người về phía tôi.
“Với chú, cậu cũng là một ma thuật sư đấy. Cậu làm ra những món tôi chưa từng thấy trước giờ, còn có hẳn một quán cho riêng mình nữa. Cậu hệt như viên kim cương chói lóa mà chú không dám nhìn.”
Nói xong, chú lấy tay che mắt mình lại. Tôi cười trước câu đùa của chú ấy.
“Chú cũng thế mà. Trước đây chú có làm đầu bếp rồi còn gì.”
“Không hề. Chú chỉ được cái mồm chứ không có quyết tâm. Chú từng làm phụ bếp tại một nhà hàng khá tốt nhưng lại nghỉ không lâu sau đó. Và kể từ đấy, chú chưa từng cầm dao thêm lần nào cả.” Chú cười tự giễu. “Đúng là đau đầu mà. Chú phải làm gì đây giờ?”
Xong, chú đứng dậy rồi đặt tiền lên bàn.
“Kệ đi. Hôm nay tới đây thôi. Xin lỗi chủ quán vì bắt cậu nghe lời lảm nhảm của một ông chú nhé. Tạm biệt.”
Tôi chỉ lắc đầu thay cho lời chào.
Trên quầy chỉ còn lại cái ly trống và số tiền chú ấy trả. Tôi dọn chúng đi thì giọng nói từ phía cuối quầy phát ra:
“Những lời nói dối đúng là rất khó để đối phó.”
Đó là một vóc người nhỏ bé với giọng nói trầm thấp dường như có thể làm rung chuyển cả không gian.
“Lời nói dối vô hại vốn để tránh làm tổn thương người khác lại một ngày nào đó gây thương tổn cho tất cả. Dù biết kết cục đang chờ đợi, ta vẫn không ngừng sử dụng nó.”
“...Những lời hôm nay của ông cũng thật triết lý quá, ông Corlone ạ.”
Một chú thỏ mềm mại đang tại vị. Mặc một bộ vest cao cấp điểm thêm những đường chỉ vàng lấp lánh, ông là ông trùm mafia, người chuyên cung cấp những nguyên vật liệu hảo hạng nhất.
“Ta luôn được nghe những câu chuyện thú vị mỗi khi ghé qua. Đây chính là niềm vui của ta đó.”
Ông Corlone khúc khích.
“Cười trên nỗi đau của người khác là không hay đâu ạ.”
“Cậu nói đúng. Tuy nhiên, ta lại thấy bóng dáng quá khứ của mình trong đó và thấy hoài niệm vì tuổi già thôi.”
Tôi không biết ông có thực sự già hay không nữa. Tôi không dám hỏi vì sợ ông sẽ nổi giận.
“Ông Corlone, ông đã gặp chuyện tương tự chưa?”
“Chỉ có những người không phải lo toan bốn bề hay là những kẻ kém cỏi không biết trước nghĩ sau mới không nói dối. Cậu từng rồi đúng không, thốt ra một lời nói dối đúng nghĩa ấy?”
“...Dạ rồi ạ.” Tôi đảo mắt.
“Những câu xạo sự đơn giản dễ quên thì không sao, nhưng một lời nói dối đúng nghĩa sẽ ám ảnh ta cả đời. Nó sẽ nặng nề hơn theo thời gian, đến lúc nào đó ta không gánh vác nổi nữa thì buộc phải thú nhận tất cả. Ai cũng thế thôi.”
“Nếu đã thành thật rồi thì sao?”
Ông Corlone chạm vào vành mũ của mình, trả lời:
“Về cơ bản, mọi lời nói dối trước sau gì đều sẽ bị phanh phui. Chẳng có mấy ai có khả năng che giấu mãi sự thật được đâu. Đó là lí do lừa đảo với chính trị gia tồn tại. Không ai biết sự dối trá ấy sẽ dẫn đến đâu, nhưng ta sẽ thấy thư thái hơn khi chúng biến mất. Rồi sau đó, ta mới có thể bước về phía trước.”
“Tóm lại là, thay vì chú tâm kết cục những lời nói dối ấy mang lại, việc ta vượt qua chúng quan trọng hơn đúng không?”
“Cậu càng ngày càng giỏi nắm trọng tâm rồi đấy.”
“Nhưng lời của ông vẫn sâu sắc quá đi.”
“Ta cố tình để người ta có thể cảm nhận rõ hơn mà.”
Ông đùa. Phải công nhận cách nói chuyện này hết sức ngầu, và tôi cần phải học theo. Với tư cách là chủ quán cà phê đêm khuya, tôi cần phải tạo ra bầu không khí sâu lắng như vậy.
Tôi định thử cách nói chuyện của ông Corlone thì tiếng chuông cửa vang lên. Ra là Tize. Sau lời chào của tôi, cô bé cúi đầu bước vào, đôi cánh vỗ nhẹ.
“...Quán của cậu đúng là rất thú vị.”
Ông Corlone thở dài lẩm bẩm.
“Ý ông là gì ạ?”
“Không có gì đâu. Khi thời khắc ấy tới, cậu sẽ tự hiểu thôi.”
“Vâng.”
Ông lắc đầu rồi nhìn vào chiếc ly của mình, thế là tôi chuyển sang nói chuyện với Tize.
Cô bé ngồi vào chỗ cũ. Con người thật thú vị, có thể tự quyết định vị trí ngồi dựa vào thói quen. Tize giờ trở thành khách quen luôn rồi, mối e dè ban đầu đã biến mất.
“Chào buổi tối, Tize. Như thường lệ đúng không?”
“Vâng ạ.” Tize gật đầu.
“Nhắc mới nhớ, em nói dối bao giờ chưa?”
Tôi lắp đặt máy pha cà phê và hỏi như thể vừa sực nghĩ tới trong đầu, Em nhìn tôi một lúc rồi cúi đầu thì thào:
“...Rồi ạ.”
“Xin lỗi nhé, gợi lại cho em kí ức không vui rồi.”
Tize làm vẻ mặt nghiêm trọng khiến tôi hối hận khi hỏi em. Cô bé chỉ lắc đầu
“Em nên làm gì nếu mình nói dối ạ?”
“Chà, thêm một câu hỏi khó nữa.”
Nếu là tôi bình thường thì sẽ lúng túng tìm câu trả lời, nhưng giờ có văn mẫu rồi thì lấy ra dùng thôi.
“Lời nói dối của em tới một lúc nào đó sẽ bị vạch trần đúng không? Ta không biết nó sẽ dẫn ta tới điều gì, dẫu vậy ta vẫn phải đối mặt với chúng. Do đó, ta phải thu hết quyết tâm và tiến lên phía trước.”
Tôi có thể nghe thấy tiếng nhịn cười ở cuối quầy. Chỉ là lời của một chú thỏ thôi, Tize vẫn gật đầu.
“Anh nói dối bao giờ chưa ạ?”
“Rồi. Nhiều lắm.”
“Vì anh là kẻ không đứng đắn?”
Em ấy nhìn tôi bằng ánh mắt trong sáng. Lại thêm tràng cười nữa nên tôi nhìn sang bên đó.
“...Ông Corlone à, cháu nghe thấy đấy ạ.”
“Ai chà, thất lễ rồi.”
Dẫu vậy, vai ông vẫn run bần bật.
“Ông cười nhiều quá rồi.”
“Lâu lắm rồi ta mới thấy vui như vậy. Không đứng đắn hả, không tệ đâu.”
Tôi chẳng hiểu điều gì khiến ông hài lòng tới mức gật đầu lia lịa thế kia.
Tize nhìn tôi bằng ánh mắt bối rối, sự bất an của em quay trở lại.
“Tize à, đây là ông Corlone. Là người xấu nhưng không phải là người xấu.”
“...Vậy ông ấy có phải là người xấu không ạ?”
“Nói cho dễ hiểu thì ông là một kẻ không đứng đắn đó.”
Em trông giác ngộ điều gì đó, căng thẳng nhìn sang chú thỏ rồi cúi đầu.
“Ừm…Ch-cháu là Tize. Cháu vừa trở thành kẻ không đứng đắn. Hân hạnh được gặp ông ạ.”
“Cảm ơn vì màn chào hỏi nồng nhiệt này nhé. Ta là Corlone. Cháu là…kẻ không đứng đắn sao?”
“Vâng ạ!” Cô bé gật đầu chắc nịch.
“Đây đâu phải thứ có thể tuyên bố với điệu bộ nghiêm túc đâu chứ.” Ông đánh mắt sang tôi với nụ cười gượng. “Cái này đang là mốt à?”
“Có người nói rằng ai ghé quán cà phê vào thời điểm này là những kẻ không đứng đắn.”
“Ta hiểu rồi, cũng không sai.”
“Ý ông là sao ạ?”
Tôi áp sát lại ông với nụ cười chân thành nhất có thể, có điều ông bơ đẹp tôi để nói chuyện với Tize:
“Còn trẻ tuổi như vậy mà đã là kẻ không đứng đắn rồi. Tương lai cháu sẽ sáng lạn lắm đây.”
“Nhiều người cũng nói với cháu như thế ạ.”
Tôi chẳng chắc đây có phải điều tốt không nữa, nhưng nhìn cánh em vỗ hạnh phúc thế kia nên tôi kệ luôn.
“Tize ơi, đây thực ra là Đại ca của những kẻ không đứng đắn đó.”
“...!”
“Cậu phát ngôn quái gì vậy?”
Ông Corlone bực tức lên tiếng. Nhưng Tize mở to mắt, đôi đồng tử không ngừng run rẩy.
“Cháu không sai mà, phải chứ?”
Dẫu sao ông là ông trùm mafia. Tôi không biết mafia ở thế giới này ra sao, nhưng chắc chắn vẫn sẽ dính líu tới những việc mờ ám.
“...Ừ thì, công việc của ta không đàng hoàng gì cho cam.”
Nghe vậy, Tize thẳng lưng.
“Đ-đại ca.”
“Ch-cháu không cần phải ép mình nói ra đâu.”
“Tize à, ông ấy là một vị đại ca rất thân thiện và dễ gần đó.”
“Đại ca thân thiện.”
“Đó không phải ý ta nói.”
Ông Corlone cố chấn chỉnh, chỉ là cô bé lại nghiêng đầu khó hiểu.
“Đại ca thân thiện…của những kẻ không đứng đắn?”
“Ta không có bảo cháu sửa theo hướng đó. Gọi ta bình thường xem nào.”
“...Ngài thỏ.”
Tôi cười phá lên. Tôi cố nhịn lắm đó, nhưng biết sao giờ! Một bé gái gọi ông Corlone, một kẻ đứng đầu thế giới ngầm, là ngài thỏ kìa bà con ơi!
“...Càng ngày gan cậu càng lớn rồi nha.”
Ông chỉ biết chết lặng. Ông không nổi điên lên chứng tỏ ông rất hào sảng, nhưng cười mãi thì thô lỗ lắm nên tôi phải tém lại.
“Không không, cháu xin lỗi ạ. Đúng là không ngờ thật mà. Fufufufu.”
“Còn cười kìa.”
Tôi vỗ má mình. Bình tĩnh nào tôi ơi.
“Uhm, cháu xin lỗi ạ.”
Nhìn đối thoại của hai người, Tize thì thào.
“Không cần phải xin lỗi. Thực ra xưng hô kiểu đó cũng không sai. Có điều ta sẽ vui hơn nếu cháu gọi ta là Corlone.”
“Vâng ạ, ông Corlone.”
“Ngài thỏ dễ thương mà.”
“Ta mừng là cậu tận hưởng nó.”
Ông thở dài. Chẳng mấy khi có cơ hội trêu ngài thỏ đây một tí. Nếu không có một Tize ngây thơ ở đây thì tôi đời nào dám làm.
Ngài thỏ cơ đấy…Tôi chẳng thể nào thốt ra được đâu. Chỉ có cô bé thôi.
Nhớ tới lại làm tôi muốn cười thêm một trận nữa, đành phải cắn mạnh vào má để cố thủ. Trong lúc đó, tôi pha cà phê cho Tize.
Nói thêm đôi ba câu với Tize, ông Corlone rời đi. Sau khi chuyển ca đêm, ông ghé quán trở lại, chỉ là không ở lâu vì luôn bận rộn vào buổi sáng. Lấy đó làm tiêu chuẩn, những người thường lui tới quán ở thời điểm hiện tại là những người không có công việc vào buổi sáng, gọi họ không đứng đắn không hoàn toàn sai.
Lúc này đã quá nửa đêm, chỉ còn chị gái elf và Tize ở trong quán. Người trước thì đã ngủ gục trên cuốn sách từ lúc nào.
“Em không buồn ngủ hả Tize?”
“Không sao ạ. Sáng em sẽ ngủ đàng hoàng sau…”
“Anh cũng thế.”
Nghe xong, cô bé nắm chặt tay mình.
“Có nghĩ là chúng ta giống nhau.”
Cả hai cùng cười.


3 Bình luận
tfnc