Tôi về đến nhà nhưng tâm trạng không khá hơn tí nào.
À, những lúc như này, tôi nên chén cạn nỗi sầu này đi nhỉ. Tôi luôn thắc mắc vì sao người lớn lại thích uống rượu bia đến thế. Có đợt năm mới, ông cho tôi uống thử rượu Toso và tôi thấy vị nó lạ kinh khủng chứ chẳng ngon hay dở gì cả, và cũng mang đánh giá tương tự với những người thích loại đồ uống này.
Khi lớn lên thêm một chút, tôi nhận ra có người xem đây là sở thích. Họ thấy được một sự quyến rũ mà tôi không bao giờ hiểu nổi. Đồng thời, tôi được biết rằng có người uống không phải vì vị, họ muốn được say. Khoảnh khắc hơi men trôi xuống cổ họng, bao lo âu muộn phiền cuộc sống mang lại đều sẽ tan biến, và họ có thể thoải mái tận hưởng giấc ngủ của mình.
Nếu quán tôi có bán rượu, hẳn là giờ này tôi cũng đem ra uống luôn rồi. Ấy, hình như tôi có loại để nấu ăn, dùng nó chắc vẫn được.
Tôi ngồi tại quầy, nghĩ về ba cái thứ linh tinh như vậy đấy. Tự dưng tôi thấy bản thân ngốc thật, dù gì tôi cũng đâu có uống rượu bia đâu, ngẫm về nó làm gì.
Một cái túi chứa đầy đồng vàng ở trước mắt tôi. Ban nãy tôi có quên đem về, nhưng Claire đã mang theo. Tôi khi đó không còn đủ sức để từ chối cổ được nữa rồi.
Dẫu cho có âm thanh lạ phát ra từ trong kho, tôi vẫn chẳng mấy để tâm. Nếu là trộm thì cứ để hắn lấy thứ gì hắn muốn. Tôi vừa hay mới nhận được quá chừng đồng vàng luôn này, thích thì đưa hết luôn cũng được.
“Ra là nhóc ở đây.”
Tôi ngước lên khi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Bà Bonnie bước ra từ phía nhà kho.
“Cửa trước bị khóa nên ta vào bằng cửa sau.”
Bà vừa tiến về quầy vừa giải đáp thắc mắc trong lòng của tôi.
“...Cháu nhớ cửa sau cũng khóa mà.”
“Nó là cái đồ trang trí gì ấy chứ có phải khóa đâu. Năm giây là ta mở xong rồi.”
“Việc khóa cửa có mục đích cả đấy. Đó là “Không được vào”.”
“Vậy thì lần sau đặt cái thông báo đàng hoàng đi nhé.”
Bà Bonnie lấy cái tẩu ra rồi bỏ thuốc vào. Sau đó, tiếng quẹt diêm vang lên, rất nhanh một đốm sáng xuất hiện giữa không gian tối mịch.
“Hãy để ánh sáng chiếu rọi nơi đây.” [note76081]
Đốt điếu thuốc xong, bà Bonnie bắt đầu tận hưởng. Giống như rượu bia, tôi không hiểu nổi tại sao người ta lại thích hút thuốc. Tuy nhiên, nhìn biểu cảm của bà lão, tôi nghĩ có lẽ do mình chưa thử, và nó thực sự thú vị chăng?
“Chắc không?”
Nhìn tôi đưa tay ra, bà nhướn mày nhưng vẫn im lặng đưa tôi cái tẩu.
Tôi ngậm nó trong miệng, bắt chước bà lão. Giữa chừng, lưỡi tôi rát lên vì khói, cơ thể bắt đầu chống lại các chất lạ đi vào người, do đó tôi ho sặc sụa. Cổ họng, lưỡi lẫn phổi đều cảm thấy khủng khiếp.
Bà Bonnie cười lớn, cái tẩu đã về lại tay bà.
“Vẫn còn quá sớm đấy nhóc ạ.”
“...Quả là trải nghiệm kinh khủng mà.”
Sao người ta lại thích một thứ như thế chứ? Tôi không tài nào hiểu được. Các mạch máu trong não tôi bắt đầu giãn ra, đầu dần thấy choáng váng.
Bà Bonnie tiếp tục hút như thể đang trình diễn cho tôi xem. Điếu thuốc phát ra ánh sáng đỏ, nhuộm cả làn khói bốc lên.
“Có vẻ như cô bé bị bắt lại rồi nhỉ.”
Bà lão bỗng lên tiếng.
“...Sao bà biết?”
“Những kẻ không đứng đắn nhạy cảm với tin tức lắm. Rất nhiều người thấy cậu bị bắt đi nên tất nhiên tin tức sẽ lan đi nhanh như gió vậy. Sớm thôi những người khác sẽ tụ tập lại nơi này.”
Tôi gục đầu xuống. Tôi chẳng muốn gặp mặt người khác nữa, chẳng thể nặn ra nụ cười công nghiệp giống mọi lần được nữa.
“Ừ thì, cứ coi như giờ giải lao của một Danh ca đã hết đi.”
“Bà biết Tize là Danh ca à?”
Đáp lại, bà chỉ nhún vai. Nói mới để ý, ngay từ đầu bà Bonnie dường như đã nhận ra hoàn cảnh của Tize rồi.
“Tize nói em ấy vô dụng. Bà có biết nó có nghĩa là gì không?”
Bà thở ra một làn khói rồi liếc tôi.
“Còn nhớ cánh con bé chứ?”
“Vâng. Nhỏ và dễ thương.”
Nghe câu trả lời của tôi, bà mỉm cười.
“Nếu ai cũng như cậu thì thế giới này được hòa bình mãi mãi rồi.”
“Ý bà cháu là thằng ngốc có thể vô tư tận hưởng bình yên mà không phải lo âu ư?”
“Dù sao thì ý của con bé “nghĩa trên mặt chữ”. Đôi cánh đó là biểu tượng của sự vô dụng.”
Bà lại nhả thêm một làn khói che khuất mặt bà.
“Con bé là người của tộc Chim. Bình thường, ở độ tuổi mười ba, đôi cánh sẽ lớn hơn nhiều, thậm chí bay trên trời được luôn cơ. Với phụ nữ của tộc này, cánh và giọng là hai thứ quan trọng nhất. Đánh giá cuốn sách bằng bìa trước, nội dung tính sau. Nếu không thể bay, kẻ đó sẽ bị xem là rác rưởi trong xã hội loài người.”
Tôi không biết đôi cánh lại có ý nghĩa ấy, và càng không biết bộ tộc của em lại mang giá trị quan đó.
“Bình thường, một đứa trẻ như vậy đã bị bỏ rơi từ khi sinh ra rồi.”
“Cái gì?!”
Tôi bất giác hỏi ngược lại.
“Nếu đứa trẻ không thể bay đàng hoàng thì nó sẽ không sống được lâu, đó là phong tục thời xưa. Còn hiện tại, một người tộc Chim có đôi cánh yếu ớt sẽ bị người đồng tộc phân biệt đối xử thậm tệ. Do đó, có những cha mẹ sẽ giết chính đứa con của mình vì lợi ích của nó.”
“Vậy, Tize…”
“Đó là bình thường. Tuy nhiên, đứa trẻ ấy lại được sinh ra trong một gia tộc Danh ca lâu đời. Ngay cả với đôi cánh kém phát triển kia vẫn có thể cứu được bằng một giọng hát tuyệt sắc. Thế là con bé được sống. Cánh không được, nhưng ca hát thì biết đâu chừng.”
À, tôi hiểu rồi.
Tôi hiểu những lời của bà Phyllis nói là gì rồi. Đúng thật, những người ngoài cuộc không có quyền nhúng mũi vào.
Cô bé không có đôi cánh giống những đứa trẻ khác, chỉ có thể ngước lên nhìn người ta bay lượn trên bầu trời. Chỉ khi em hát, những kẻ ở trên cao mới để ý tới sự tồn tại của em, đáng tiếc, em cũng đã mất đi thứ ấy.
Nếu em không thể hát trên sân khấu một lần nữa, giá trị tồn tại của em sẽ biến mất. Chuyện đó có thể đáng sợ tới mức nào?
Những dòng suy nghĩ ấy sẽ đeo bám em mỗi khi em nằm trên giường. Sao em có thể ngủ được? Sao em có thể cô độc chịu đựng những áp lực ấy trong căn phòng lạnh lẽo của mình?
Hẳn đó là lí do em ấy tới quán tôi mỗi đêm.
Để thoát khỏi nỗi sợ hãi, để quên đi nỗi cô đơn. Để chịu đựng cái ngày mà lí do em được tồn tại sẽ biến mất đang đến gần.
“Với đứa trẻ đó, cái quán này là một nơi vô cùng dễ chịu. Tất cả những kẻ không đứng đắn đều có nỗi lo riêng, xuất thân từ nhiều chủng tộc, quê quán khác nhau, nhưng suy cho cùng, đều là đồng chí cả.”
Tôi sực nhớ tới nụ cười của Tize.
- Em muốn trở thành kẻ không đứng đắn.
Có lẽ cô bé đã tìm thấy nơi mình thuộc về.
Không phải là tộc Chim, không phải là Danh ca, mà với tư cách là một người tên Tize. Nơi ấy không đem lại cho em gánh nặng, là một nơi để em được nghỉ ngơi, được trở thành một cô gái mười ba tuổi bình thường.
Và quán cà phê của tôi đã trở thành nơi như thế.
Tôi nghiến chặt răng như muốn nghiền nát chúng. Tôi gần như không ngăn được môi mình co giật, cố kìm nén cảm xúc đang trỗi dậy tới mức nín thở.
Tize đã cầu cứu tôi. Em không bộc lộ điều đó, thậm chí còn che giấu bằng nụ cười hồn nhiên của em. Em bỏ trốn tới đây vì tin rằng nơi này có thể chấp nhận em. Nhưng tôi đã không nhận ra điều đó. Tôi không thấu hiểu cảm xúc của Tize chút nào cả. Tôi chỉ nghĩ em là con của gia đình giàu có nào đó muốn tìm một làn gió mới, vậy thôi.
Tôi nhìn lên trần nhà, nhắm mắt suy ngẫm.
Tôi tự hỏi tại sao.
Tại sao tôi lại hiểu nhầm một điều quan trọng đến vậy? Có những lời đáng lí ra tôi phải nói với em ấy, những hành động đáng lí ra tôi phải làm cho em ấy.
Tại sao? Tại sao tôi lại không thực hiện được?!
Giờ đây, tất cả đã vuột khỏi tầm tay tôi mất rồi.
“Đúng là thảm họa.” Giọng tôi run rẩy. “Mình không xứng với danh hiệu “Chủ quán cà phê” tí nào.”
Tôi muốn mang lại một nơi để mọi người được ngơi nghỉ trước khi tiếp tục hành trình. Ấy nhưng, tôi đã để Tize rời đi quá sớm trước khi em ấy hoàn toàn bình phục để sẵn sàng cất cánh.
Mình đâu có biết hoàn cảnh của em ấy nên đâu thể trách được. - Một giọng nói vang lên trong đầu. Đáng tiếc, tôi không đủ trưởng thành để chấp nhận kết cục này. Những xúc cảm khó chịu này chẳng thể nguôi ngoai bằng rượu bia hay thuốc lá được.
Tôi chộp lấy cái túi tiền trước mặt, nắm chặt để cảm nhận độ cứng bên trong. Số tiền chia tách tôi và Tize. Và tôi lại đi nhận nó.
“Đời là thế đó, nhóc ạ.”
Bà Bonnie xoa đầu tôi.
“Vị đắng không thể sánh với cà phê đôi khi sẽ ập đến với nhóc. Nhóc buộc phải học cách ép bản thân nuốt trái đắng ấy để mình trưởng thành hơn.”
Lời của bà rất sâu sắc. Và nó đúng.
Một ngày nào đó tôi sẽ phải làm quen với vị đắng này. Chỉ vài tháng sau thôi, tất cả sẽ chỉ còn là những mảnh kí ức chôn vùi sâu trong tim tôi. Con người là vậy đấy. Giống như nỗi nhớ nhà của tôi vậy, ban đầu thì to lớn như bầu trời, nhưng giờ lại vỏn vẹn một que diêm bé tí.
Khoan đã, nỗi nhớ nhà?
Một giai điệu khi trước lướt qua tâm trí tôi. Một thứ gì đó liên kết tôi, Tize và bà Phyllis lại. Và tới giờ nó vẫn gắn chúng tôi lại với nhau.
“...Bà ấy nói cháu là người ngoài cuộc.”
Tôi bỗng nói mấy từ kì lạ trong khi nhìn thẳng vào bà Bonnie làm bà đôi chút ngạc nhiên, tay vẫn để trên đầu tôi.
“Tuy nhiên cháu không phải người ngoài. Có một thứ gì đó bé tí, có lẽ vậy, gắn kết chúng cháu lại với nhau. Một thứ gì đó chỉ cỡ một que diêm thôi.”
Đây có thể là ảo tưởng của tôi. Hẳn là tôi đang suy nghĩ quá nhiều để thoát khỏi nỗi đau và hối tiếc của mình. Và chắc chắn tôi không đủ trưởng thành để im lặng nuốt mớ cảm xúc ấy xuống.
“Cháu là Chủ quán cà phê, và là một phần của Liên minh Không đứng đắn, nên cháu…”
Tôi không thể nói gì thêm. Tôi còn chẳng nghĩ tới tôi muốn làm gì và phải làm sao. Đơn giản là tôi muốn hành động thôi. Vẫn có những thứ tôi cần truyền đạt tới Tize.
Bà Bonnie nhìn tôi, nheo mắt lại.
“Ta hiểu rồi.”
Sau lời ấy, bà lặng lẽ lấy hộp diêm ra. Bà cầm lên một que và đưa nó cho tôi.
“Một que diêm bé tí cũng có thể gây nên trận hỏa hoạn khủng khiếp đấy. Đó là nếu cậu có ý chí để thắp nó lên, nhóc ạ.”


3 Bình luận