• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4

Chương 16: Nơi khúc hát này thuộc về

4 Bình luận - Độ dài: 3,049 từ - Cập nhật:

Nếu có lúc ta uống vì nỗi sầu thì sẽ có lúc ta uống lúc hân hoan. Khi thời gian đã muộn, những kẻ không đứng đắn nói muốn nhậu nên đã rời đi. Khi người lớn thấy vui, họ sẽ thèm uống đồ có cồn. Thế là từng người chào tạm biệt Tize trước khi ra khỏi quán.

 

Chỉ còn sót lại đống chén dĩa bẩn và đồ trang trí nhà hàng. Những nhân viên được Momon cử đến nhanh chóng dọn dẹp tất cả, thu gom lại khăn trải bàn với đế nến rồi thông báo sẽ tới lấy vào ngày mai.

 

Chị Celine đi thảo luận chuyện gia đình với các bên cơ quan, còn chú Pleek đưa mẹ mình về nhà. Quán trở nên yên tĩnh trái ngược dáng vẻ ồn ào ban nãy.

 

Claire ngồi một góc. Tize và bà Bonnie thì ở vị trí quầy. Cô bé đã đi loanh quanh, cùng nói chuyện và hát hò với Liên minh nên giờ đã thấm mệt. Em tựa đầu xuống và thiếp đi ngay tức khắc. Bà Bonnie nhìn em ấy với ánh mắt dịu dàng.

 

“Trẻ con thì phải vô tư.”

 

“Cháu đồng ý.”

 

Tôi quan sát Tize. Mắt em nhắm nghiền, nhịp thở đều đặn. Khuôn mặt em hết sức, đem lại cảm giác của một thiên thần đang say giấc nồng.

 

“Ta không biết cậu đã làm gì, nhưng hẳn là vất vả lắm.”

 

Tôi lắc đầu phủ nhận.

 

“Không hẳn ạ. Ngẫm lại thì, dường như bà Phyllis không quá cố ngăn cản cháu.”

 

“Hmm?”

 

Bà lão chống cằm, ngụ ý tôi nói tiếp.

 

“Chỉ là trực giác thôi chứ không có cơ sở nào hết ạ…Lúc cháu tới chỗ bà Phyllis với Tize, ánh mắt của bà ấy không hề gay gắt như cháu tưởng.”

 

“Ánh mắt á?”

 

“Chẳng phải rõ ràng sao? Một người bà chứng kiến một thằng con trai ất ơ nào đấy dắt đứa cháu gái yêu quý của mình ra ngoài đó? Bình thường thì bà phải la mắng phẫn nộ cơ. Đằng này nó mang lại sự ấm áp, và có chút hoài niệm nữa.”

 

Tôi vừa nhớ vừa kể. Nghe xong, bà Bonnie khịt mũi, biểu hiện của sự gần gũi nhất định.

 

Liếc sang Tize, bà lên tiếng:

 

“Chắc chắn là một người bà nào đấy với tính cách tệ hại đang hồi tưởng lại quá khứ đây mà. Bị cái mác Danh ca trói buộc, tất nhiên ai rồi đều sẽ mộng tưởng tới một chàng hoàng tử đập tan xiềng xích ấy và mang họ đi thôi.”

 

Bà nói như thể mình biết rất rõ về vị Thiên Hổ kia.

 

“...Đúng như cháu nghi ngờ, bà biết về hoàn cảnh của Tize và bà Phyllis đúng không?”

 

“Nhóc đã nghi ngờ á? Còn giờ thì đã nhận ra rồi?”

 

Bà thản nhiên đáp.

 

“Cháu rất tò mò vì bà quá am hiểu về Danh ca và Tize. Ban đầu cháu suy đoàn là nhờ mạng lưới thông tin của những kẻ không đứng đắn, nhưng lập tức bác bỏ vì bà không phải kiểu người hứng thú với mấy thứ này.”

 

Bà lão cười.

 

“Chính xác. Thực ra ta có quen biết tới bà già có nhân cách tệ hại kia, mặc dù đứa trẻ này thì là lần đầu gặp mặt.”

 

“Quen biết hả? Bà với bà Phyllis có quan hệ như thế nào?”

 

Một bà Bonnie luôn tự hào là một kẻ không đứng đắn lúc nào cũng dạo quanh khắp nơi cả đêm với một bà Phyllis luôn đắm mình trong ánh đèn hào nhoáng của sân khấu, nghĩ kiểu gì cũng chẳng có liên kết gì cả.

 

“Không có gì to tát đâu. Hồi xưa ta đây cũng hát hay lắm đấy nha.”

 

Bà không nói gì thêm. Tôi cũng không có quyền gì để nghe quá khứ của bà. Tất cả mọi người đều vậy, chỉ khi họ kể thì ta mới được phép biết.

 

Tôi sực nhớ hồi trước bà cũng có ngân nga một chút, một khoảnh khắc hiếm hoi thể hiện câu chuyện ngày xưa của bà.

 

Đột nhiên, tiếng xe ngựa lăn bánh trên con đường đá vang lên. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy có một chiếc đang đứng ngoài quán. Một lát sau, bà Phyllis vẫn trong bộ đầm dạ tiệc bước vào. 

 

Bà quan sát xung quanh rồi từ từ lại gần. Dù nói là người quen nhưng bà Phyllis lẫn bà Bonnie đều không thèm nhìn lấy nhau khiến tôi tự hỏi quan hệ của cả hai thật sự ra sao.

 

Bà Phyllis ngồi xuống cạnh bà Bonnie. môi cong lên khi thấy Tize đang ngủ ngon lành.

 

“...Có vẻ tiệc đã tàn rồi nhỉ.”

 

“Đúng vậy ạ, vui lắm. Mọi người cùng nhau hát hò quá chừng luôn.”

 

“Cùng nhau hát hò? Con bé ư?”

 

Bà không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. 

 

Tôi không biết ai là người khởi xướng, nhưng do lúc đó quán quá ồn cộng thêm mọi người đều đang vui vẻ chẳng ai để tâm. Khi người nào đó tự dưng ca lên thì những kẻ không đứng đắn đồng loạt tham gia. Dù chẳng có tí hơi men nào trong người nhưng họ đều quẩy sung như thể đang say thật ấy.

 

Chị Celine sau đó cũng kéo Tize hát chung, thế là em cất giọng ca tuyệt vời của mình cùng nụ cười tươi rói.

 

“Ta hiểu rồi…Miễn con bé thích là được.”

 

Trong giọng bà không có lấy chút bất ngờ.

 

“Bà biết cô bé vẫn hát được à?”

 

“Tất nhiên. Ta đã chăm sóc nó từ thuở lọt lòng mà, nó nói dối là ta biết ngay.”

 

Bà đáp, vụng về xoa đầu Tize. Ánh mắt bà không có chút gay gắt nào khi trước, chỉ có tình yêu vô bờ dành cho cháu mình.

 

“...Cô phải luôn đối xử nhẹ nhàng với đứa trẻ đi chứ. Bởi vì cứ nghiêm khắc không đúng nơi đúng lúc mà chuyện mới phức tạp như vậy đó.”

 

Bà Bonnie lặng lẽ lên tiếng. Đây là lời đầu tiên bà dành cho bà Phyllis sau khoảng thời gian dài không gặp nhau. Bà Phyllis liếc sang, càu nhàu:

 

“Không cần cô quan tâm thừa thãi. Dù tôi có ra sao thì đừng chõ mũi vào chuyện giáo dục của tôi.”

 

“Ôi xin lỗi ạ. Cứ cái đà này thì sớm muộn con bé sẽ bị áp lực đè nén đấy? Cô nên thấy may mắn vì thằng nhóc này đã can thiệp kịp thời và chuyển sự tình trở nên tốt hơn đi.”

 

Bà Phyllis không trả lời, chỉ nhắm mắt. Bầu không khí nhanh chóng căng thẳng.

 

“...Tôi thừa nhận cô nói đúng. Rất có khả năng tôi sẽ không thể tự mình cứu được đứa trẻ.”

 

“Vẫn cứng đầu như mọi khi.”

 

“Còn cô thì quá buông thả.”

 

Hai người trừng mắt nhìn nhau. Cả hai là người quen cũ mà sao nói chuyện cứ như đang cãi vã thế này. Thân thiết là tốt nhưng tôi mong họ sẽ để ý tới tôi dùm.

 

“Tôi đã quyết định bảo vệ con bé. Nó không có cha, còn mẹ thì đã mất. Tôi là máu mủ duy nhất của nó thôi. Tôi sẽ nuôi nấng nó bằng mọi giá!”

 

“Đã nói là cô quá cứng nhắc rồi, cả chuyện phụ huynh lẫn chuyện nuôi nó lớn lên. Cách cô bảo bọc nó chẳng khác nào nhốt chim vào lồng cả.”

 

“Nhưng đôi cánh-”

 

Bà Phyllis chưa dứt lời, bà Bonnie cắn môi, đánh dấu sự căng thẳng lên đỉnh điểm.

 

“Nói cái gì thế, đồ mụ già ngu ngốc này! Cánh con bé không bình thường thì sao chứ?! Vớ vẩn thật! Nó nhìn nhận thế giới như vậy là do cô áp đặt định kiến của mình lên nó đó!”

 

Bà Bonnie nhìn thẳng vào mắt người đối diện.

 

“Cái thế giới quan chật hẹp gì kia?! Những người tề tựu ở đây, vui đùa với Tize mà chẳng hề bận tâm tới đôi cánh của nó, cô biết không?! Chỉ có cô là cứ đau đáu chuyện này thôi. Ám ảnh việc bù đắp đôi cánh bằng giọng hát chính là đang hủy hoại tương lai của con bé đấy!”

 

Đáp lại, ánh mắt bà Phyllis cũng sắc bén lên.

 

“Cô nghĩ mình hiểu nỗi đau của cháu tôi ư? Cứ đi tới đâu, nó lại bị chế nhạo tới đó. Kẻ yếu không thể sống sót trong thế giới này được. Vậy thì nó phải là kẻ mạnh! Người ta cười chê cánh của nó? Vậy thì nó phải khiến chúng quỳ xuống bằng giọng ca của mình! Đó là thứ duy nhất đứa trẻ này có thể dựa vào thôi. Đấy là lí do tôi đã dạy hết tất cả mọi thứ mình biết. Tôi sẽ bảo vệ nó tới khi tiếng hát sẽ thay đôi cánh giúp nó bay lên trời cao!”

 

“Chính cháu của cô mới là người quyết định! Con bé có yêu cầu cô không?! Rằng nó muốn người khác phục tùng bằng giọng của mình, chứng minh giá trị của bản thân?!”

 

“Chuyện đó tương lai sẽ quyết sau. Không có sức mạnh thì sống sót còn đừng nghĩ tới nữa là. Để đứa trẻ này có thể sống tự do, tôi muốn nó có sức mạnh. Tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ ai làm tổn hại cháu mình. Tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ nó!”

 

Cả hai đều đối nghịch nhau. Ai cũng có ý đúng, và đều có thứ không thể thỏa hiệp.

 

Tôi cảm thấy mình không nên xen vào nhưng vẫn cất lời giữa khoảng dừng hiếm hoi.

 

“Ờm, cháu hiểu cảm xúc của hai người, nhưng Tize nghĩ gì mới là chuyện quan trọng nhất, không phải sao?”

 

Hai người nhìn tôi, rồi nhìn cô bé. Vai em giật lên, có lẽ vì bị bốn cặp mắt gây áp lực.

 

“...Tize ơi, anh biết em đã tỉnh rồi.”

 

Em không cử động. Một lúc sau, em mới rụt rè ngóc đầu lên.

 

“...Gì chứ. Ra là con bé tỉnh từ nãy giờ.”

 

Ngẫm lại những gì mình vừa nói ra, bà Bonnie thốt lên xấu hổ, còn bà Phyllis chỉ quay mặt đi không lấy lời nào.

 

“Em nghe hết rồi phải không Tize?”

 

Em gật đầu.

 

“Cả bà Bonnie lẫn bà Phyllis đều lo cho em lắm đó. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất vẫn nằm ở việc em nghĩ gì, Tize ạ. Sao em không thử chia sẻ cảm nhận của mình xem nào? Bà của em cũng muốn biết nữa, phải không?”

 

Tize cẩn trọng quay qua, thấy bà mình gật đầu với đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

 

Em hít một hơi thật sâu, mắt nhìn xuống quầy, lắp bắp:

 

“Em…yêu bà mình lắm. Lúc mẹ còn khỏe mạnh, bà lúc nào cũng tươi cười và đối xử dịu dàng với em hết…Nhưng sau khi mẹ mất, bà không còn cười nữa, và lúc nào cũng nghiêm khắc…Em nghĩ, nếu mình hát hay như mẹ, có khi bà sẽ lại cười nữa thì sao?”

 

Một cảm xúc vô cùng hồn nhiên, trong sáng của Tize khiến bà em mở to mắt.

 

“Đó là lí do, em đã cố luyện tập rất, rất nhiều, để mình hát thật hay như mẹ và trở thành Danh ca. Ấy vậy, bà vẫn không cười…Rồi em lại cố gắng hơn, cố gắng hơn nữa…Tuy nhiên, khoảnh khắc lần đầu đứng trên sân khấu, em nhận ra…”

 

Tize vừa kể vừa ngước lên bà Phyllis. Bà em cũng nhìn lại em.

 

“...mình thực sự không muốn đứng trên sân khấu tí nào. Những tiếng khen ngợi của mọi người, những ánh đèn lấp lánh hào nhoáng, em…không thấy hạnh phúc gì với chúng hết. Em…chỉ hát để mẹ với bà vui mà thôi. Em muốn mẹ và bà khen màn trình diễn của em, là lí do em cất giọng.”

 

Tize lấy hơi thật sâu để đè nén tiếng nức nở.

 

“Em không quan tâm người khác nói gì về cánh của em cả. Nhưng dù có hát bao nhiêu, em vẫn sẽ không thấy lại nụ cười của bà. Vậy nên, em nghĩ mình thật bất tài, và em không muốn hát nữa. Do đó, em đã nói dối, và bỏ chạy.”

 

Trước khi kịp nhận ra, giọt lệ đã rơi trên má em. Em không lau chúng đi, tiếp tục nghẹn ngào bộc bạch mọi suy nghĩ của mình.

 

Bà Phyllis cắn chặt môi, nhắm mắt lại để kìm nén cảm xúc đang trực trào. 

 

“Em không biết phải làm thế nào mới đem lại nụ cười về cho bà hết. Vậy nên, bà ơi, cháu xin lỗi bà nhiều lắm, vì cháu là một đứa cháu vô dụng.”

 

Tize thều thào. Bà Phyllis ngay lập tức ôm lấy cô bé, cũng mong muốn truyền tải cảm xúc của mình.

 

“Đủ rồi. Đủ rồi, Tize ơi. Cháu không có vô dụng gì hết.”

 

Bà nặn ra từng chữ bằng giọng khàn khàn.

 

“Nhưng, cháu…”

 

Bà lắc đầu ra hiệu em ấy đừng nói tiếp. Bà ôm Tize thật chặt để cháu mình không thấy người bà của nó đang khóc.

 

“...Chúng ta dừng buổi biểu diễn lại nhé. Nếu cháu không muốn hát thì cứ quên nó đi thôi. Chỉ cần cháu ở bên bà là bà vui rồi. À phải, ta đi du lịch với nhau thì sao? Cùng làm điều gì đó thật vui nhé, Tize.”

 

Bà ấy muốn hủy bỏ buổi diễn vào thời điểm này á? Tôi nhìn sang bà Bonnie, ánh mắt của bà đáp rằng “Nếu là bà lão này thì dám lắm.”

 

Tôi cảm nhận được quyết tâm không thể lay chuyển của bà Phyllis. Tính cách của bà có thể cực đoan, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một người bà ngốc nghếch yêu thương cháu mình thôi.

 

“Ưm, cái này…”

 

Tize nhẹ nhàng đẩy bà mình ra.

 

“Nó sẽ gây rắc rối cho nhiều người mất.”

 

“Không sao, không sao hết. Cứ để đó cho bà.”

 

“Có nhiều người mong chờ nó lắm ạ.”

 

“Đừng lo. Bà sẽ nghĩ ra cách gì thôi.”

 

Ôi trời, lời của cô bé chẳng chạm tới gì cả…

 

“Còn một điều nữa ạ.” Tize nhìn quanh với đôi mắt dịu dàng. “Cháu rất hạnh phúc khi được hát chung với mọi người. Cháu thích hát lắm.”

 

Bà Phyllis lộ rõ vẻ bàng hoàng.

 

“Đó là lí do, dù không được hay, cháu muốn hát được như mẹ. Cháu có thể thất bại một lần, nhưng giờ…”

 

“Không”

 

Bà lại lắc đầu, lấy tay xoa đầu Tize, môi nở nụ cười hiền hòa như thể sẵn sàng chấp nhận mọi thứ. 

 

“Cháu không cần phải hát giống ai hết. Không hay cũng được. Chỉ cần cháu thích giọng cả của mình và dùng nó theo cách cháu thích thôi. Đó sẽ là màn trình diễn tuyệt vời nhất của cháu.”

 

Đây hẳn là nụ cười mà Tize nhung nhớ nhất, là hơi ấm cô bé khao khát nhất.

 

Em gật đầu chắc nịch. Hẳn là không kìm nén được nữa, em ôm chầm lấy bà mình và khóc. Bà Phyllis ôm lại em, vỗ về em đầy âu yếm.

 

Hai người ngoài cuộc nãy giờ nhìn nhau và cười.

 

“Thật tình, đúng là cái gia đình vụng về gì đâu, gây cho người ta biết bao nhiêu rắc rối.”

 

“Nhưng tuyệt vời mà, phải không?”

 

“Chính xác.”

 

Cả tôi lẫn bà lão đều cười thêm nữa. Nhân cơ hội, tôi nhỏ giọng hỏi:

 

“...Vì bà là người quen của bà Phyllis, bà biết bài này chứ?”

 

Tôi ngân nga một giai điệu của quê hương. Bà Bonnie mở to mắt sửng sốt, sau đó cong môi lên như thể nhận ra điều gì đó.

 

“...Ta nghĩ cái sự thiếu thường thức của nhóc có gì đấy quen quen, ra không phải là nhầm lẫn.” Bà dừng một khoảng rồi lặng lẽ tiếp tục. “Có một người đã dạy bọn ta bài đấy khi cả hai còn trẻ. Anh ta nói rằng mình đến từ một nơi rất, rất xa.”

 

Tôi cảm nhận được cơn lạnh sống lưng chạy dọc xuống, miệng muốn hét lên, may sao kìm lại được.

 

Vậy là người đó thật sự tồn tại.

 

Một người bị kéo tới thế giới này ngoài tôi.

 

“Giờ người đó ở đâu?”

 

Tôi nặn từng chữ ra khỏi cổ họng đã khô khốc. Người tôi nhướn lên để không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

 

Liệu người đó còn sống không? Có lẽ. Vậy thì tôi muốn gặp. Tim tôi đập mạnh, máu chạy thẳng lên não.

 

Trái lại, bà Bonnie nhìn tôi bằng con mắt trống rỗng làm tôi giật mình.

 

“Ai biết? Ta còn chẳng rõ tên đó biến đi mất nữa là. Một ngày nọ, bất tình lình, anh ta biến mất mà chẳng nói với hai bọn ta lời nào, cứ như thể chỉ tính ra ngoài đi dạo thôi ấy. Và ta chưa bao gặp anh ta lần nào kể từ ấy.”

 

Lòng tôi hụt hẫng. Thứ gì đó trong tim tôi vừa bay mất, để lại một lỗ hổng không tài nào lấp đầy được. Sau khi đã đi được tới chừng ấy, rốt cuộc…

 

“...Người đó có quan trọng với bà không?”

 

Tôi bất giác hỏi. Vai bà Bonnie khẽ run.

 

“Sau tất cả ngần ấy thời gian ư?...Luôn luôn là vậy.” [note76890]

 

Tôi không nói gì thêm nữa.

 

Khi bà Bonnie quẹt que diêm, bà có nói “Hãy để ánh sáng chiếu rọi nơi đây”. Tôi cứ ngờ ngợ đã nghe cái này ở đâu rồi, giờ thì đã rõ.

 

Hãy để ánh sáng chiếu rọi nơi đây. Một câu nói trong Kinh Thánh.

 

Người đó có lẽ đã kể cho hai người nghe về Kinh Thánh và các bài ca của quê hương mình, và sau hàng thập kỉ, họ vẫn nhớ rõ. Ấy nhưng, anh ta đã biến mất không chút dấu vết.

 

Người đó đã đi đâu?

 

Không ai có câu trả lời cả.

Ghi chú

[Lên trên]
(Ban đầu tôi chế bằng ref, ngờ đâu nó hợp điên ạ)
(Ban đầu tôi chế bằng ref, ngờ đâu nó hợp điên ạ)
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận