• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4

Chương 17: Miễn là người còn cạnh bên tôi...

4 Bình luận - Độ dài: 1,519 từ - Cập nhật:

Đây là lần đầu tiên tôi tới nhà hát. Phần sân khấu nằm ở trung tâm, đồng thời ba tầng ghế ngồi được xếp thành hình bán nguyệt. Cả không gian có chút tối nhưng vẫn đủ thấy dàn nhạc công.

 

Lúc này đây, cả thính phòng đều vô cùng ồn ào. Có người kì vọng về buổi diễn sắp tới, có người được tận hưởng những trải nghiệm khác lạ,...tất cả đều tạo ra cơn phấn khích khó lòng kiềm chế.

 

Đặt biệt hơn cả, đám người xung quanh tôi là nổi bật nhất.

 

“Tôi lo quá. Không biết Tize có ổn không.”

 

“Tôi sẽ nhảy xuống và cổ vũ cho em ấy!”

 

“Này, đây là tầng hai đó!”

 

“Không sao. Tôi là mạo hiểm giả mà.”

 

“Vấn đề nằm ở chỗ đấy đấy tên chậm tiêu.”

 

Tại một trong những khán đài ở tầng hai, tôi cùng những kẻ không đứng đắn đang tề tựu ở một góc. Bọn tôi được Tize và bà Phyllis mời tới dự đêm biểu diễn đầu tiên. Dù có hơi quá nhiều người thành ra không đủ chỗ ngồi, vị trí này vẫn cung cấp cho một tầm nhìn rất tuyệt vời.

 

“Tôi lo cho Tize quá.”

 

Đây là lời của chị Celine.

 

“Tôi đã nói sẽ ổn mà. Cứ kiên nhẫn chờ thôi.”

 

Đây là của chú Pleek, mặc cho việc chú đang bồn chồn trái ngược hoàn toàn với điều chú vừa thốt ra.

 

Người thực sự bình tĩnh duy nhất là bà Bonnie đang chống tay lên má.

 

“...Này, tớ ở đây được hả?”

 

Linaria nghiêng người thì thầm vào tai tôi.

 

“Sao lại không? Cậu giúp tớ vào học viện đó.”

 

“Đúng, nhưng tớ có gặp Tize bao giờ đâu.”

 

“Thì sắp tới nè. Xem xem, nó bắt đầu rồi.”

 

Dàn nhạc công bắt đầu tấu lên những giai điệu vui tươi, sôi động khiến người ta muốn lắc lư cơ thể theo. Từng thanh âm phát ra tựa như tiếng tim đập hồi hộp của mỗi người trong thính phòng.

 

Tấm màn đỏ được vén lên. Một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch thiệp bước ra phát biểu. Ông cảm ơn sự có mặt của mọi người và kết thúc bằng màn giới thiệu đến Tize và bà Phyllis. Tôi mừng vì đây không phải bài diễn văn dài lê thê của mấy lão hiệu trưởng. Bởi vì nó sẽ rất nhàm chán, dẫn đến sự mong đợi của đám đông bị tụt giảm, và người ta sẽ đánh giá thậm tệ chất lượng buổi diễn.

 

Người đàn ông lùi về sau tấm màn, tiếng nhạc dần chìm vào im lặng.

 

Không gian yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Sau khoảng thời gian gần như vô tận, rèm sân khấu được kéo lên lần nữa.

 

Ánh đèn chiếu sáng rực rỡ. Ở trung tâm của chúng, Tize đã đứng sẵn ở đó. Em mặc một chiếc váy vô cùng lộng lẫy, tay nắm trước người, mặt kiên định hướng về trước.

 

Khi rèm đã kéo lên hết cũng là lúc thời khắc được chờ đớn nhất bắt đầu.

 

Tiếng nhạc chậm rãi, êm dịu vang lên. Tize mở miệng. Chúng tôi nghiêng người về trước để không bỏ lỡ bất kì điều gì. Ấy nhưng…

 

…chỉ có sự im lặng.

 

Giai điệu vẫn tiếp tục, tuy nhiên lại chẳng có tiếng hát. Người chỉ huy trưởng cũng ra hiệu dừng lại, nhìn Tize rồi cho bắt đầu lại từ đầu.

 

Ai nấy đều bất an nhìn nhau.

 

Một lần nữa, bản nhạc dừng lại vì Tize vẫn không cất giọng. Đám đông dần xì xào.

 

Cô bé đứng im trên sân khấu, trong cái thế giới hoa lệ ấy. 

 

Cứ đà này, em sẽ không hát được mất.

 

Có lẽ em vẫn chưa tìm được bài ca của mình. 

 

Tiếng xì xào mất kiểm soát, trở thành tiếng nói chuyện rõ ràng.

 

Còn chúng tôi tiếp tục im lặng, tin tưởng vào em. Từng người một đều chăm chú vào em.

 

Bỗng tôi nhận ra một điều.

 

Chúng tôi có thể dễ dàng quan sát mọi thứ từ đây, nhưng ngược lại thì sao? Liệu một Tize đang lẻ bóng đứng giữa cái thế giới tráng lệ kia có biết chúng tôi đang ở trong một góc khuất trên tầng hai của thính phòng, lặng lẽ dõi theo em?

 

“Này Linaria.”

 

“...Sao?”

 

Giọng cô nàng chứa sự bất lực dù tôi chưa nói gì cả.

 

“Cậu biết rồi à?”

 

“Cá chắc cậu đang toan tính cái gì đó nữa đây.”

 

“Sao cậu rõ tớ thế? Mà, cậu chính xác rồi đó.”

 

Tôi chỉ cười gượng rồi nhìn khuôn mặt Linaria.

 

“Tớ có lẽ sẽ thu hút một chút sự ý…À không, phải là rất nhiều luôn. Nó sẽ xấu hổ lắm nhưng có được không?”

 

Linaria nhìn lại tôi với ánh mắt cam chịu.

 

“Tùy cậu. Nếu cần, tớ sẽ phụ nữa.”

 

Câu trả lời của cô thực sự khiến tôi hạnh phúc.

 

“Vậy thì tớ sẽ không kiềm chế đâu nhé.”

 

Tôi ho một tiếng,đưa tay lên miệng tạo thành cái loa. Nhận ra điều tôi sắp làm, Linaria cười lớn. Cô không chỉ không ngăn mấy hành động dại dột của tôi mà thậm chí còn hùa theo tôi cơ. Tôi thực sự rất thích khía cạnh này của cô.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, căng hết cả cơ bụng, rồi hét lớn:

 

“TIZE!!! CỐ LÊN EM!!!”

 

Giọng tôi vang khắp cả thính phòng. Quả là nhà hát, âm thanh dội lại vô cùng tuyệt vời.

 

Tôi có thể cảm nhận toàn bộ ánh mắt hướng về mình. Từ chúng, một thứ áp lực đè nặng lên tôi. Cái giá của sự nổi bật. Nghĩ đến việc Tize phải chịu đựng chuyên này một mình, tim tôi đau nhói. 

 

Hội trường trở nên ồn ào, hẳn là đang phán xét tôi vừa làm cái quái gì. Mặt tôi chuyển sang màu cà chua vì quá ngượng. Đúng lúc ấy, một giọng nói hét lên bên cạnh tôi, to và rõ hơn tôi rất nhiều:

 

“TỚI ĐI!!!!! TIZE ƠI!!!!!”

 

Linaria la giống tôi. Sau đó cô quay sang với khuôn mặt đỏ như dâu tây cùng nụ cười tự mãn.

 

“Muốn chơi thì phải chơi cỡ này nè.”

 

Nụ cười của cô che chở tôi khỏi áp lực từ ngàn con mắt của đám đông. Khi ấy, tôi nhận ra, miễn là cô còn cạnh bên tôi, tôi có thể làm được bất cứ thứ gì.[note76923]

 

Tôi định hét lên thêm để ganh đua thì phía sau bỗng bùng nổ.

 

“Tize! Cố lên!”

 

“Chú ở đây nè Tize!”

 

“Cưới anh đi!” (Vãi :)))) )

 

“Bé Tize dễ thương nhất trần đời!”

 

“Công chúa của lòng tôi!”

 

Tôi quay ra sau. Những kẻ không đứng đắn hét hò đủ thứ họ muốn. Nhưng có một điểm chung, họ hướng về Tize, thông báo cho em sự hiện diện của mình.

 

Bà Bonnie nhìn tôi, đưa hai tay lên chịu thua và lắc đầu. Tôi cười với bà rồi nhập bọn.

 

Tiếng la ó của cả bọn vang vọng cả thính phòng. Chúng tôi không e ngại mấy con mắt của khách quan, vì chúng tôi một lòng cổ vũ cho Tize, truyền đạt tới em rằng: Em không đơn độc đâu. Bọn anh ở đây mà. 

 

Bóng người vội vã bước đi ở phía dưới. Ba, bốn, số lượng mỗi lúc một tăng. Hẳn là bảo vệ chạy tới ngăn bọn tôi lại đây.

 

Nói chứ ai nấy cũng mặc kệ. Chúng tôi không quan tâm tới bản thân, chúng tôi quan tâm tới đồng chí, đồng đội của mình.

 

Tize đứng dưới ánh đèn nhìn lên chúng tôi. Em có thể không thấy, nhưng thanh âm được truyền đến em chắc chắn nghe rõ.

 

Cuối cùng, Tize lau khóe mắt, thả lỏng vai rồi ngước lên. Miệng em hé mở.

 

Em không có cặp cánh giống người khác, và em đã từng từ bỏ hát ca, vũ khí duy nhất mình còn. Và giờ đây, em đang tiến về phía trước. Em không cần cánh đưa em lên, nhưng em vẫn sẽ vút bay trên trời cao xanh thẳm. Dẫu chúng không thể thấy bằng mắt thường, đôi cánh xuất chúng của em chắc chắn sẽ vươn ra.

 

Em không bay được cũng không sao hết. Em chỉ cần nghỉ ngơi thêm thôi. Nếu nhiêu đó vẫn chưa đủ, những kẻ không đứng đắn đây sẽ đưa cho em đôi cánh em cần. Có thể xấu xí, có thể đầy sẹo, có thể không chịu được ánh nắng mặt trời rực rỡ, hay có thể em không dùng được luôn, song chúng chính là đôi cánh tuyệt vời nhất của em.

 

Chúng tôi thôi cổ vũ, chăm chú chiêm ngưỡng khoảnh khắc em bay lên khỏi mặt đất. Nhìn kìa! Đôi cánh trắng muốt của em đang dang rộng.

 

Và với chúng, vị Danh ca làm rung chuyển cả nhà hát bằng bài ca của mình. 

Ghi chú

[Lên trên]
N-ngọt quớ. Hai đứa cưới liền bây h luôn dc ko?
N-ngọt quớ. Hai đứa cưới liền bây h luôn dc ko?
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

thế giới này có FBI k, chứ con sói trong t hết chịu đựng đc r, ahh Tize :)
Xem thêm