Chúng tôi câu thêm vài con nữa rồi nướng cá ăn trưa.
Sau khi đủ cá cho bữa tối, chúng tôi quyết định ra về.
"Câu được nhiều thật."
"Ừ. Biển cũng rất tuyệt. Cứ lẳng lặng nhìn ra đường chân trời, đầu óc tỉnh táo hẳn."
"Ừm, cái đó thì tôi không rõ lắm, nhưng biển đẹp thật."
Đúng là đẹp.
"Câu cá cũng khá vui, hôm nào lại đến đây nữa..."
Tôi đang đi bộ ở bến cảng, lời nói bỗng dừng lại giữa chừng.
"Zieg..."
Leonora ngước lên nhìn tôi.
"Ừ..."
Ở phía trước, trong tầm mắt chúng tôi, là tay thương nhân Adolph đang chỉ đạo dỡ hàng từ trên tàu xuống.
"Cái máy kia là?"
Những người đàn ông trông như thuộc hạ của Adolph đang dỡ máy móc từ trên tàu xuống.
"Kia là máy chiết xuất."
Hơn nữa, chắc chắn là hàng mới. Không còn nghi ngờ gì, đó là vật thay thế cho chiếc máy chiết xuất đã hỏng trong vụ cháy.
"Ra vậy. Giờ tôi hiểu ý cậu khi bảo Yuliana điều tra nhà kho bị cháy rồi."
Leonora có vẻ cũng đã đoán ra.
Leonora tuy hay nói đùa, nhưng cơ bản là một người thông minh nên chắc chắn sẽ hiểu.
"Không cần nhúng tay vào. Dại dột làm gì rồi lại rước thù chuốc oán."
Lũ ngốc thường làm những chuyện không ai ngờ tới. Giống như Augusto hay kẻ đã đâm chết tôi ở kiếp trước.
"Cũng phải. Về thôi."
Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi đó, quay về khu nhà trọ.
Sau đó, tôi cất số cá câu được vào tủ lạnh, đang định nghỉ ngơi trong phòng thì Leonora qua gõ cửa, nói muốn tôi dạy ma thuật lửa, thế là hai đứa lại ra sân trước khu ký túc xá để luyện tập.
Khoảng một tiếng sau, một khối lửa cỡ 10cm xuất hiện trên lòng bàn tay Leonora.
"Ồ... Trông ra dáng người dùng ma thuật ghê."
Đúng là cô nàng mặc đồ cosplay phù thủy, trông ra dáng thật.
"Nói trước cho cô biết, cô hợp làm nhà ma thuật hơn là nhà giả kim đó."
Ma lực của Leonora rất cao.
"Tôi không thích làm nhà ma thuật đâu. Tôi không biết đánh đấm, đáng sợ lắm."
Về điểm này thì tôi cũng đồng cảm. Nhà ma thuật là một nghề danh giá, kiếm tiền cũng được, nhưng chuyện bỏ mạng không phải hiếm. Huống hồ, ở phương bắc đang có chiến tranh, tuyệt đối là một nghề cần tránh xa.
"Thấy cũng tiếc, nhưng làm điều mình muốn vẫn tốt hơn."
"Đúng đúng. Zieg cũng nghĩ vậy mà, phải không?"
Phải. Nên tôi mới dừng lại ở cấp 5 nhà ma thuật.
"Ừ, cô mà nói muốn làm nhà ma thuật, tôi lại thấy khó xử."
Vừa mới có bốn người lại thành ba người mất.
"Chứ sao. Bốn chúng ta cứ hòa thuận với nhau đi."
Hòa thuận à... Đây là công việc mà... không, công việc lại càng phải giữ mối quan hệ suôn sẻ.
"Hi vọng cô đừng có gây sự với ai đó. Tôi không biết dàn xếp đâu."
"Không gây sự đâu mà lo... A, họ về rồi kìa."
Leonora nhìn về phía chi nhánh, tôi quay lại thì thấy Erika và Adele. Hai người nhận ra chúng tôi rồi đi lại.
"Hai chị em về rồi."
"Hai anh chị cũng về rồi. Hai người chỉ đi câu thôi à, có đi đâu nữa không?"
"Đi câu thôi. Nhờ mồi câu đặc chế của Zieg nên câu được nhiều lắm. Bé Helen ăn no quá đang nằm bẹp trong phòng kìa."
Helen nói sẽ để dành bụng cho món acqua pazza bữa tối rồi vào phòng ngủ.
"Ồ... Zieg đúng là làm được đủ thứ nhỉ."
"Còn cả đống máy móc bí ẩn nữa đó. Cậu ấy cho Erika mấy thứ dụng cụ nấu ăn gì đó."
"Anh có sở thích chế tạo à?"
Adele hỏi.
"Không, chỉ là nghĩ ra thứ gì trông tiện lợi thì làm thôi."
Thật ra chỉ làm lại những thứ có ở kiếp trước.
"Ồ... Thứ gì vậy?"
Hỏi mỗi ‘thứ gì’ cũng khó trả lời...
"Máy tạo độ ẩm, máy lọc không khí cho Helen... với lại cả máy sấy để sấy lông cho Helen sau khi tắm nữa."
Máy sấy làm cực kỳ đơn giản.
"Máy sấy lông là sao? Máy tạo độ ẩm với máy lọc không khí thì tôi còn hiểu được phần nào."
"Đợi chút. Tôi cho xem... A, Erika, tiện thể anh đưa cá luôn."
"Vâng ạ."
Tôi và Erika vào phòng, mở tủ lạnh.
"Ồ! Nhiều quá ạ."
Erika nhìn số cá, kêu lên một tiếng kinh ngạc.
"Chừng này đủ không?"
"Vâng. Kích cỡ cũng vừa đẹp, đây còn là loại cá cao cấp hiếm khi bắt được đó ạ."
Vậy sao?
"Câu được liên tục luôn đó."
"Dạ..."
Erika cười gượng, nhìn Helen đang nằm dang tay dang chân trên bàn với cái bụng căng phồng.
"Nó nhìn vậy chứ vẫn ăn được món acqua pazza đó."
"Đúng là một cô bé ham ăn."
"Ừ. Vậy, chỗ cá nhờ em nhé."
"Vâng ạ! Cứ giao cho em!"
Trong lúc Erika thu dọn cá, tôi lấy chiếc máy sấy tự chế rồi hai người cùng ra khỏi phòng.
Sau đó, Erika vào phòng mình, tôi đến chỗ Adele và Leonora đang đợi bên ngoài. Leonora vẫn đang ngửa lòng bàn tay, tạo ra một quả cầu lửa.
"Ổn định hơn nhiều rồi đó."
"Ừ. Từ giờ trở đi tôi có thể tự nhóm lửa được rồi. Hay là mình làm tiệc nướng BBQ không?"
Nhờ Erika làm sốt ướp thịt nướng nhỉ.
"Cũng được đó. Adele, tôi dạy cho cô luôn nhé?"
"Ma thuật lửa à... Nghe sợ quá."
Đúng là nhát gan thật.
"Không phải cô là tiểu thư nhà binh gia sao?"
"Không liên quan. Dao kéo tôi còn sợ nữa là."
Chắc chắn không biết nấu ăn rồi.
"Mà, tôi nghĩ có một nhà giả kim không làm được hỏa diệu thạch cũng không sao. Rốt cuộc chỉ cần một nút bấm là được... À, đây là máy sấy."
Tôi đưa máy sấy cho Adele.
"Cái này làm khô được lông của Helen sao?"
Adele chăm chú nhìn chiếc máy sấy.
"Bấm nút là có gió nóng thổi ra đó. Vốn dĩ nó dùng để sấy tóc, nhưng tôi làm ra mà không dùng tới nên toàn dùng cho Helen."
Cái vẻ lim dim mắt khoan khoái của nó đáng yêu lắm.
"Ồ... Nút bấm là cái này à?"
Adele nhìn vào phần tay cầm.
"Đúng đúng. Bấm là có gió nóng thổi ra."
"Hừm... A, thật nè. Có luồng gió ấm thổi ra."
Adele bấm nút rồi đưa tay ra trước luồng gió.
"Sao? Thấy có khô không?"
Adele chĩa máy sấy vào mặt Leonora.
"Không biết nữa. Mùa đông chắc ấm áp dễ chịu lắm."
"Khô nhanh lắm. Tóc các cô dài, chắc vất vả lắm. Muốn thử không?"
Đương nhiên rồi, phụ nữ thì tóc dài. Adele với Erika tóc cũng dài đến vai, còn Leonora thì đến tận thắt lưng.
"Hừm... Để thử xem sao. Vậy, tôi đi tắm đây."
Leonora vừa nói vừa nhận lấy máy sấy từ Adele.
"Mới có 3 giờ chiều."
"Tóc tôi bị gió biển làm cho bết dính, lại còn có cảm giác hơi tanh mùi cá nữa."
Leonora nói rồi một tay cầm máy sấy, quay về phòng mình.
"Tôi có tanh mùi cá không?"
Tôi hỏi Adele còn đứng lại, cô ấy chỉ mỉm cười không nói gì.
"Tôi cũng đi tắm đây."
"Sạch sẽ là điều quan trọng đó."
Rồi rồi. Đánh thức Helen dậy, vào tắm chung thôi.


6 Bình luận
Tks.