Chúng tôi nhìn Adolph vừa vội vã rời đi, rồi đưa mắt nhìn nhau.
"Zieg, sự việc thành ra như vậy, phiền cậu làm đơn gửi lên Hiệp hội Nhà giả kim nhé."
Chú Rubert cười gượng.
"Hiểu rồi. Việc thu mua thì sao?"
"Cứ để ở tòa thị chính, rồi phiền cậu qua lấy sau."
"Ngay khi đơn từ xong xuôi, tôi sẽ qua lấy liền. Vậy yêu cầu này chỉ còn việc giao nộp gạch thôi phải không?"
"Giờ chỉ có vậy thôi. Nhưng nếu cậu ưu tiên bên Thủy Diệu Thạch trước thì tốt quá."
Cũng phải thôi.
"Hiểu rồi. Chúng tôi cũng có yêu cầu từ bên quân đội, nhưng việc đó có vẻ không gấp lắm, nên sẽ ưu tiên yêu cầu bên này."
"Cảm ơn cậu. À, với lại số gạch và thỏi kim loại lúc nãy không có vấn đề gì. Tôi sẽ cho chuyển phí yêu cầu qua sau."
"Nhờ chú nhé. Vậy chúng tôi cũng xin phép. Leonora, về thôi."
Tôi nói rồi đứng dậy, Leonora cũng đứng lên theo.
"Vâng. Chú Rubert, hẹn gặp lại chú sau!"
Chúng tôi rời tòa thị chính, đi bộ về chi nhánh.
"Không căng thẳng như tôi tưởng. Ban đầu ông ta còn la lối om sòm."
"Chắc là chiêu trò thương lượng thôi."
"Chắc vậy. Thấy không có tác dụng với tòa thị chính hay chỗ chúng ta nên ông ta bỏ cuộc ngay."
Chỗ chúng tôi hay tòa thị chính đều không phải tổ chức kinh doanh vì lợi nhuận, nên có thương lượng thế nào, cái gì không được vẫn là không được.
"Giờ cô hiểu lý do tôi không chọn làm cho tư nhân rồi chứ?"
"Đúng là không hợp với cậu. Gì chứ cúi đầu đi chào mời khách hàng, đời nào cậu chịu làm."
"Hiệp hội cũng có đủ thứ chuyện, nhưng vẫn còn đỡ chán."
"Theo tôi thấy, cậu cứ sống thong thả ở một thị trấn quê kiểu này, đời lại vui hơn là cố chen chân lên cao ở Kinh đô đó."
Tôi cũng bắt đầu thấy vậy rồi.
Ở đây không có Augusto, mà quý tộc thì cũng chỉ có Leonora, Adele, với Trưởng chi nhánh.
"Leonora, lúc nãy cô thấy tay Adolph đó thế nào?"
"Ngay từ đầu tôi đã nghĩ mục đích của ông ta là nhắm vào vụ thu mua của chúng ta rồi. Máy móc cũ rích như vậy, chắc ông ta tính chuyện bồi thường của tòa thị chính là vừa đẹp."
Chắc thế.
"Tốt nhất không nên dính dáng nhiều đến hạng người đó."
"Vậy mà cậu cũng kiếm chuyện với ông ta ra phết còn gì."
"Tôi có kiếm chuyện đâu, vẫn như mọi khi thôi."
"Cái đó mà như mọi khi à..."
Bên kia xử sự như vậy nên tôi cũng đáp lại tương xứng thôi.
"Ừ. Tóm lại, giải quyết sớm cho xong thì tốt hơn, nên yêu cầu gạch này tôi sẽ làm cho nhanh. Chắc phải tăng ca vài ngày, nhưng trong tuần này sẽ xong."
"Tăng ca thì được, nhưng cuối tuần thì không nha. Cậu còn phải đi ăn tối với Adele nữa đó."
Ừ nhỉ, còn vụ đó...
“Cũng phải.”
"Ngày nghỉ là để hẹn hò chứ."
Ý là đi câu cá cho Helen.
"Tôi có đời nào đi làm ngày nghỉ đâu. Mà, để qua tuần sau cũng được."
"Có cần phải tăng ca làm gấp vậy không? Đối phương có thể phiền phức thật, nhưng cũng chỉ là một yêu cầu thôi mà."
“Cũng đúng.”
Vừa nói chuyện, chúng tôi đã về đến trước cửa chi nhánh rồi dừng lại.
"Vậy bọn tôi làm thủy diệu thạch nhé."
"Ừ, ra sau nhà phụ với hai người kia làm trước đi. Tôi gọi điện lên Tổng bộ lo thủ tục thu mua đã."
"Hiểu rồi. Bọn tôi đợi ở sân sau nha."
Leonora nói rồi đi về phía khu ký túc xá, tôi vào chi nhánh, gọi điện lên Tổng bộ.
『A lô, Tổng bộ Hiệp hội Nhà giả kim xin nghe.』
Từ ống nghe vọng ra giọng một cô lễ tân, không phải Adele.
"Tôi là Ziegwald ở Chi nhánh Reet. Có yêu cầu thu mua hai máy chiết xuất và một máy phân giải. Nhờ cô làm thủ tục giúp."
『Vâng, tôi hiểu rồi ạ. Vậy tôi sẽ cử người phụ trách qua đó. Ừm... có lẽ phải sang tuần sau mới đến, có được không ạ?』
"Không vấn đề. Cứ tự thẩm định rồi tự thương lượng với tòa thị chính luôn đi."
Việc này không còn của chi nhánh chúng tôi nữa.
『Vâng, chúng tôi sẽ làm như vậy... Anh Zieg, xin anh vui lòng chờ một chút được không ạ?』
"Hửm? Chuyện gì... Chuyển máy à."
Tiếng nhạc chờ vang lên bên tai.
Còn chưa nghe tôi trả lời đã tự ý chuyển máy.
Tính cúp máy luôn cho rồi, nhưng linh tính có chuyện không hay nên tôi vẫn kiên nhẫn đợi, rồi tiếng nhạc chờ tắt ngấm.
『Ồ! Zieg, cậu khỏe không đó?』
Giọng của Trưởng ban Tổng bộ. Mà lại còn vui vẻ lạ thường.
"Tôi vẫn khỏe. Nhưng tôi đâu có nói là muốn nói chuyện với Trưởng ban?"
『Tôi đã dặn lễ tân nếu có điện thoại từ cậu thì nối máy cho tôi ngay.』
“Ồ… Có chuyện gì?”
Mình có làm gì đâu.
『Nghe nói ở Reet có vụ cháy phải không?』
Sao bà ấy biết được nhỉ?
"Có. Cuộc điện thoại này cũng liên quan đến việc đó. Là đơn xin thu mua hai máy chiết xuất và một máy phân giải bị hỏng do vụ cháy."
『Vậy à. Ta nghe nói chính cậu đã dập tắt đám cháy, thật không?』
"Thật. Bên quân đội có yêu cầu."
『Vậy sao, vậy sao. Cậu mà cũng nhận yêu cầu đó cơ à. Ha ha ha!』
Vui vẻ quá…
"Chi nhánh Reet trước giờ chẳng hoàn thành được yêu cầu nào ra hồn nên danh tiếng không tốt, Helen bảo nên nhận thì tốt hơn."
『Hô... Con mèo mít ướt đó cũng biết nói điều hay lẽ phải nhỉ.』
Không phải mít ướt.
"Nghe lời Helen hay đồng nghiệp nhiều khi lại đúng hơn những gì tôi nghĩ."
『Ồ ồ... Đồng nghiệp là Adele hả?』
"Ừm, giờ thì có cả Adele nữa. Họ tốt quá nên thành ra tính xấu của tôi lại càng nổi bật."
Từ trước đến giờ, xung quanh tôi toàn những kẻ ham muốn thăng tiến, bẩn tính nên tôi không nhận ra. Nhưng từ khi nói chuyện với họ, cái xấu của tôi lộ rõ hẳn.
Ví như thế giới tôi thấy trước đây chỉ một màu xám xịt, nên cái màu đen của tôi không nổi bật. Còn bây giờ, thế giới trắng tinh nên nó lại đập ngay vào mắt.
『Ra vậy. Ta thấy đó là một điều rất tốt. Cứ thế mà cố gắng nhé.』
"Cố gắng rồi có được về Kinh đô không?"
『Cậu muốn về à?』
Hử?
Không biết nữa...?
Sửa đổi tính nết rồi về Kinh đô có khi lại thăng tiến được.
Nhưng để làm gì?
Ừm…
Theo tôi thấy, cậu cứ sống thong thả ở một thị trấn quê kiểu này, đời lại hay hơn là tranh đua ở Kinh đô đó.
Lời nói lúc nãy của Leonora cứ vang vọng trong đầu tôi.
"Không, lúc này tôi chưa nghĩ đến chuyện đó. Trước mắt, tôi sẽ cố gắng đến khi nào chi nhánh Reet ổn định đã."
『Ồ, cứ làm vậy đi. Máy chiết xuất với máy phân giải đó cậu cứ giữ lại mà dùng.』
"Được sao?"
『Bên đó làm gì có máy móc nào ra hồn phải không. Vậy thì cứ dùng đi. À, nhưng đợi người thẩm định đến rồi hãy sửa chữa nhé.』
Để việc thẩm định giá không bị ảnh hưởng.
"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn Trưởng ban."
『Không có gì. Vậy nhé, cố gắng lên!』
Trưởng ban cúp máy.
"Tự nhiên lại có đồ xài... Không hiểu sao bà ấy vui vẻ thế, cũng may thật."
Có chuyện gì tốt lành sao?
"Một người thầy kiêm người mẹ sẽ vui khi thấy học trò kiêm đứa con của mình trưởng thành và biết hành động vì người khác, tôi nghĩ vậy đó ạ."
"Ta?"
"Vâng. Ngoài ngài ra còn ai vào đây nữa."
Hừm... Chỉ dập có đám cháy thôi mà cũng vui đến vậy sao?


6 Bình luận
TFNC