[WN] Tập 2
Chương 41: "Tùy tiện" cũng mang ý nghĩa tốt mà, biết không?
4 Bình luận - Độ dài: 1,479 từ - Cập nhật:
Sau khi rời phòng trưởng chi nhánh, chúng tôi đi lên cầu thang, đến phòng làm việc trên tầng 2.
"Đây là xưởng làm việc. Hơi tệ chút vì không có phòng riêng."
"Không sao đâu."
Ể? Vậy sao? Cô không miễn cưỡng đó chứ?
"Vậy à... Để tôi giới thiệu hai người họ."
Chúng tôi tiến lại chỗ hai người đang ở phía trong.
"Erika, Leonora. Tôi đưa Adele đến rồi đây."
"Ồ, Adele! Bạn hiền của tớ!"
Leonora đứng bật dậy, làm một tràng điệu bộ hơi quá rồi ôm chầm lấy Adele.
Nhưng Adele chẳng có phản ứng gì.
"Trông như chị em ấy nhỉ. Erika, đây là Adele."
Tôi giới thiệu Adele với Erika, người lần đầu gặp mặt.
"Rất vui được gặp chị. Em là Erika Lindtner."
Erika chào hỏi một cách lịch sự với vẻ mặt tươi tắn thường thấy của mình.
"Rất vui được gặp em. Chị là Adele von Yodel. Mong được chiếu cố."
"Em cũng vậy, rất mong được chị chiếu cố."
Erika chắc ổn rồi.
"Adele, tôi nghĩ không cần giới thiệu đâu, nhưng đó là Leonora đấy."
Tôi chỉ vào Leonora vẫn đang bám dính Adele.
"Vâng. Tôi biết mà. Leonora, lâu rồi không gặp nhỉ."
"Bạn ơi... Gặp lại sau một năm mà cậu lạnh lùng thế?"
Leonora, người đang vùi mặt vào ngực Adele do chênh lệch chiều cao, ngẩng mặt lên.
"Đúng là vậy, nhưng chẳng phải chúng ta thỉnh thoảng vẫn liên lạc sao. Cậu làm quá lên rồi đấy."
"Đừng có nói mấy lời phũ phàng thế chứ~. Coi chừng tớ 'ngoại tình' với Erika đấy."
"Cậu vẫn hay nói chuyện vớ vẩn như vậy nhỉ."
Xem ra Leonora trước giờ vẫn hay đùa kiểu này.
"Adele. Chỗ của cô ở đằng kia. Bên cạnh Leonora."
Tôi chỉ vào chỗ ngồi đã định sẵn.
Dĩ nhiên là đối diện với tôi.
"Phòng ở ký túc xá cũng ở cạnh nhau nhỉ..."
"Sướng nhé~"
Leonora lấy ngón tay chọc vào người Adele.
"Người sướng là cô thì có, Leonora. Nào, việc đón tiếp và dẫn đường xong rồi... Adele, cô định làm gì cho đến tiệc chào mừng?"
“Làm gì là sao… Ngày mai, tôi mới chính thức nhận việc mà.”
Cũng đúng…
“Uống trà không?”
"Ừm... thôi, tôi sẽ đi dọn dẹp hành lý. Ít nhất cũng phải chuẩn bị chỗ ngủ đã."
"Cũng phải... Để tôi giúp. Giường nặng lắm đấy."
Lúc nãy cô ấy có nói vậy.
"A, đúng vậy. Nhưng Zieg, chẳng phải anh đang trong giờ làm việc sao?"
"Giờ cũng không có việc gì nhiều, cứ giao cho hai người này."
"Vậy có được không?"
Adele nhìn hai người họ.
"Không sao đâu ạ."
"Zieg là chồng kiêm sư phụ của bọn này đấy."
"Ồ... Zieg, anh nhận đệ tử thật đấy à."
Adele có vẻ đã quen với chuyện này nên bỏ qua luôn vụ "chồng".
"Chỉ là kèm học rồi dạy bảo công việc cho họ thôi mà."
"Đúng là thầy trò còn gì. Không thể tin Zieg lại làm những chuyện như vậy."
Chắc vậy.
"Mà, cũng không có việc gì làm. Tôi cũng sẽ kèm cho Adele nữa. Cô sẽ thi cấp 8 phải không?"
"Cấp 8... Ừm, không biết nữa?"
Ráng mà thi đi chứ.
"Thời gian có hơi gấp gáp nhỉ... Mà kệ đi. Cứ lắp đặt mấy món đồ đạc với dụng cụ lớn trước đã."
"Xin lỗi anh. Thật cảm kích."
Tôi và Helen rời chi nhánh, quay lại ký túc xá rồi vào phòng Adele.
Trong phòng ngổn ngang vô số thùng các tông và đồ đạc.
"Cô đã quyết định đặt cái gì ở đâu chưa?"
"Rồi. Tôi đã dùng không gian ma pháp để đặt chúng ở những vị trí tương đối, phiền anh chỉnh lại một chút thôi."
Không gian ma pháp là một loại ma thuật tiện lợi, nhưng rất khó để đặt đồ vật vào vị trí chính xác.
"Hiểu rồi. Tầm đó thì tôi làm được."
Chúng tôi chuyển đồ đạc đã được chuẩn bị sẵn vào các phòng rồi sắp xếp chúng.
Thứ khiến tôi ấn tượng nhất là chiếc giường, nó khá lớn.
Sau khi hoàn tất việc sắp xếp, tôi để Adele tự mình dọn dẹp những hành lý khác rồi quay về chi nhánh.
Khi về đến chi nhánh thì còn một tiếng nữa là hết giờ làm, cũng không có việc gì đặc biệt nên tôi lấy sách ra đọc để giết thời gian.
"Chị ấy đúng là một mỹ nhân tuyệt vời nhỉ~"
Erika vừa gật gù vừa nói với vẻ mặt vui sướng.
"Vậy à? À, không, nói vậy thì thất lễ quá... Đúng là mỹ nhân."
Biết gì đâu.
"Phải không ạ~. Em ngưỡng mộ quá đi mất."
"Em cũng là mỹ nhân mà~"
"Anh vừa đọc sách vừa nói giọng đều đều như vậy, nghe giả trân kinh khủng."
Dù sao, sách bảo cứ nên khen đi.
"Quan trọng hơn là vẫn chưa có việc mới à?"
Chẳng có gì làm.
"Lần trước em có gặp chú Rubert, chú ấy nói trong vài ngày nữa sẽ gửi yêu cầu. À, cả Lutz cũng nói sẽ gửi yêu cầu nữa."
Có vẻ công việc sắp ập tới cùng lúc rồi...
May mà có Adele ở đây.
"Hai người không cần làm thêm giờ đâu nhé. Nếu cần thì tôi sẽ làm. Cứ tập trung vào kỳ thi đi."
"Như vậy có được không ạ?"
"Tôi không đủ kinh nghiệm thực tế nên chưa thi kỳ thi cấp 2 được. Với lại, những chuyện thế này phải giúp đỡ lẫn nhau chứ."
Nhân tiện, đây là lần đầu tiên trong mấy chục năm của hai cuộc đời, tôi nói ra câu này.
"Em cảm giác như toàn được anh giúp đỡ thôi..."
"Không có chuyện đó đâu. Anh lúc nào cũng được Erika đãi ăn, đến mức cảm thấy áy náy nữa là."
Helen cũng có vẻ vui.
"Ủa? Chỉ có tôi là không làm được gì hết à?"
Leonora ngẩng mặt lên.
"Cô thì..."
Hử?
"Ngài Zieg, chị Leonora rất vui vẻ, làm cho bầu không khí thoải mái, phải không ạ?"
"Chính nó!"
Đúng thật, có Leonora ở đây, bầu không khí không bao giờ u ám.
"Cảm ơn nhé, mèo con... Nếu chủ của ngươi quá 25 tuổi mà vẫn độc thân thì ta sẽ nhận lấy cậu ấy cho."
"Tuyệt vời, Ngài Zieg! Ngài có vẻ sẽ tránh được cảnh cô độc cả đời rồi!"
Có ngươi ở đây rồi thì ta cô độc sao được.
"Leonora, không phải cô rời nhà vì không muốn kết hôn sao?"
"Không, không phải là tôi ghét kết hôn. Nhưng mà, làm một quý phu nhân là phải tham gia hội phụ nữ, rồi phải xuất hiện ở đủ mọi nơi nên gần như không thể đi làm được. Có khi phải từ bỏ cả giả kim thuật. Tôi không muốn như vậy."
Ra là cô ấy thích giả kim thuật đến mức đó.
"Leonora đã tìm thấy điều mình muốn làm và quyết định đi theo con đường đó nhỉ."
"Ừm~. Zieg cũng vậy còn gì?"
"Tôi thì muốn thăng tiến. Nhưng mà, đến cái thị trấn này, mục tiêu đó cũng tiêu tan rồi."
"Thăng tiến à~. Cũng không tệ đâu. Nhưng theo tôi thấy, Zieg nên trân trọng những điều cơ bản hơn kìa."
Hử?
"Ý cô là sao?"
"Cậu không phải là người khó tính đến vậy đâu. Chỉ là vì ưu tú nên cậu cố gắng đi xa nhất có thể. Đó là điều cậu có thể làm, chứ không phải điều cậu muốn làm. Cậu là một người đơn giản hơn cậu nghĩ nhiều."
"Tôi đơn giản lắm à?"
Thật sao?
"Thì tôi thấy vậy đó. Lúc ở Kinh đô bù đầu với công việc, so với lúc như thế này, vừa tán gẫu vừa làm việc, cậu thấy lúc nào vui hơn?"
"Chuyện đó thì... chắc là bây giờ."
Tuy nói là làm việc nhưng thực ra đang đọc sách dạy tán gái.
"Cứ sống tùy tiện hơn đi. Sống tùy tiện cũng vui lắm đấy."
Leonora nói năng tùy tiện nhưng trông lúc nào cũng vui vẻ.
“Hừm…”
"Rồi, để chị đây hẹn hò với cậu thật cho coi. Chị sẽ cho cậu biết thế nào là niềm vui. Kỳ nghỉ tới cậu rảnh chứ?"
"Không, tôi định đi biển, câu cá cho Helen."
Tuy không có xì dầu, nhưng sẽ làm sashimi cho nó ăn.
"Ồ ồ! Biển à! Hay đấy!"
"Leonora có đi không?"
"Cứ giao cho tôi! Nhà tôi ở một thị trấn cảng đấy!"
Ồ…
"Cô từng câu cá bao giờ chưa?"
Tôi thì chưa câu bao giờ nên muốn được chỉ giáo.
"Chưa!"
Cô nàng này, đúng là tùy tiện thật mà...


4 Bình luận
TFNC