Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm...
Izumo Daikichi Mikisai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 2

Chương 57: Haizzz...

5 Bình luận - Độ dài: 1,446 từ - Cập nhật:

"Tôi làm hỏng, ý ông là sao?"

"Đạo cụ ma thuật không bị cháy nhưng lại không hoạt động. Chẳng phải người ta nói chính ngươi là kẻ phá hoại đó sao?!"

Do tôi đã dùng thuật Dispel.

Đạo cụ ma thuật sử dụng ma lực, đương nhiên sẽ hỏng.

"Tôi chỉ làm theo yêu cầu của quân đội. Nhưng tôi hiểu ông có điều không hài lòng. Tôi sẽ báo lại cho vị Đại úy đã ra chỉ thị."

"Ng-ngươi đừng có làm chuyện thừa thãi!"

Hả?

"Vậy thì ông cũng đừng nói những lời thừa thãi. Bên này không rảnh như ông đâu."

"Ng-ngươi nói gì!?"

"Thời gian có hạn. Ông có vẻ rảnh rỗi lắm mới nói được những chuyện vớ vẩn như vậy phải không? Không giống một thương nhân biết quý trọng thời gian chút nào."

Chắc ông ta muốn đổ một phần lỗi cho bên này đây mà.

"Ng-ngươi!"

“Sao?”

Gã này bị gì thế?

"Thôi nào, Zieg. Bình tĩnh một chút."

"Ông Adolph cũng bình tĩnh lại. Tôi đã nói trước hôm nay chúng ta không bàn chuyện đó rồi mà."

Leonora và chú Rubert lên tiếng can ngăn.

"Hừ! Cẩn thận lời nói đấy!"

Là ông mới đúng...

Chẳng phải ông vừa công khai chỉ trích quân đội đó sao.

"Vậy nội dung cụ thể là gì?"

Nói chuyện với tay thương nhân này chỉ tốn thời gian, tôi quay sang hỏi chú Rubert.

"Trước hết là phục hồi nhà kho. Chuyện này chắc không cần giải thích thêm, nhà kho xây bằng gạch nên phiền các vị giao nộp gạch. Vẫn còn một số vật liệu có thể dùng lại được, nên số lượng 300 viên là đủ."

300 viên…

Cũng bình thường.

"Hiểu rồi. Còn việc sửa chữa đạo cụ ma thuật?"

"Hai máy chiết xuất. Một máy phân giải."

Hử?

"Lại là máy móc đắt tiền... Tại sao thứ như vậy lại ở trong nhà kho?"

"Chuyện đó ngươi không cần biết."

Tôi hỏi chú Rubert nhưng Adolph lại trả lời.

Nhưng về chuyện này, Adolph nói đúng.

Không liên quan đến chúng tôi.

"Cũng phải... Yêu cầu chỉ có vậy thôi sao?"

"Ừm. Những việc còn lại sẽ được yêu cầu cho một bên khác."

Bên tư nhân à...

Chắc do chúng tôi chưa có đủ uy tín.

“Thời hạn?”

"Ngay lập tức. Nhà kho không dùng được, máy móc lại hỏng cũng không kinh doanh gì được."

Thật tình, tôi ghét lũ ngốc ghê.

"Ngay lập tức là thế nào? Trong vòng 10 giây? Trong hôm nay? Hay trong vòng một tuần? Đã hỏi thời hạn thì phải nói rõ số ngày cụ thể. Tốn thời gian quá."

"Ngươi...! Thái độ đó là sao!?"

Câu đó phải để bên này nói mới đúng.

"Ông im đi. Nói chuyện với ông chẳng đi đến đâu."

"Đúng là đồ hỗn láo! Quả nhiên Hiệp hội Nhà giả kim... Ta có quen biết với các ngài nghị viên, muốn dẹp bỏ các người cũng được đó."

Nghị viên…

Nghị viên ở một vùng quê hẻo lánh thế này làm gì có quyền lực đó.

Hắn ta coi thường Hiệp hội Nhà giả kim quá rồi.

"Nghe ông ta nói chưa? Đệ tử của ta, Leonora von Retzelt."

Tôi gọi đầy đủ họ tên rồi nhìn Leonora.

"Nhà tôi hay nhà Adele so với nhà Trưởng chi nhánh vẫn còn kém xa, nên cứ để ổng lo liệu là được rồi."

Quả nhiên Trưởng chi nhánh thuộc dòng dõi quý tộc cao cấp.

"Khốn kiếp! Quý tộc à...!"

Thương nhân ghét quý tộc.

Cũng phải, họ có quyền lực, lại toàn cản trở việc làm ăn nên ghét cũng dễ hiểu.

Chà, dẫn Leonora theo đúng là một quyết định sáng suốt.

"Chú Rubert, thời hạn thế nào?"

Adolph phiền phức đã im miệng, tôi tiếp tục câu chuyện.

"Về gạch, mong các vị giao đủ trong vòng một tháng. Tuy nhiên, việc phục hồi sẽ tiến hành song song, nên mỗi ngày chúng tôi sẽ qua lấy hàng."

Cũng không nhất thiết phải có đủ 300 viên gạch mới bắt đầu công việc được.

"Hiểu rồi. Yêu cầu bên chú đến chi nhánh lấy. Chúng tôi còn có việc khác thời hạn gấp hơn."

Dĩ nhiên, là thủy diệu thạch rồi.

"Tôi biết rồi. Tôi sẽ qua mỗi buổi chiều. Nếu hôm nào không có gạch để giao, phiền các vị gọi điện báo trước giúp."

Để không phải đi tới đi lui vô ích.

"Đã rõ. Việc sửa chữa máy chiết xuất và máy phân giải thì sao?"

"Về việc đó thì..."

Chú Rubert liếc nhìn Adolph.

"Hừ! Càng nhanh càng tốt. Chậm một ngày là lỗ một ngày."

"Tôi hiểu rồi. Zieg thấy thế nào?"

Chú Rubert hỏi tôi.

"Cái này phải xem qua mới biết được... Nếu không bị cháy, chắc cũng không tốn nhiều thời gian đâu."

"Vậy sao... Thế chúng ta qua xem luôn được không?"

"Được. Tiếp theo là giá cả..."

Nào, đến lúc tranh cãi thực sự rồi đây.

"Trước hết là gạch, 15 vạn El. Cộng thêm phụ phí yêu cầu khẩn cấp, tổng cộng là 20 vạn El."

Cũng cỡ đó.

Gạch làm dễ nên giá cũng rẻ.

"Được. Chú có biết việc sửa chữa máy chiết xuất và máy phân giải sẽ cần báo giá cụ thể không?"

"Vâng. Tôi biết. Khoảng bao nhiêu vậy?"

Để xem nào...

"Chưa xem qua nên không thể nói được, nhưng mỗi cái khoảng 50 vạn El, ba cái là 150 vạn El."

“Ra vậy…”

"Này, không giảm giá thêm chút được à?"

Adolph lên tiếng. Không còn gắt gỏng như lúc nãy.

Xem ra hắn đã bỏ cái kiểu diễn trò ra oai để ép giá rồi.

"Việc này khó lắm. Hiệp hội có quy định đơn giá cả rồi, có thể gia giảm một chút, nhưng không thể thay đổi nhiều được."

Nói chuyện tử tế thì tôi cũng sẽ đáp lại tử tế.

"Bên này là người bị hại đó."

Ai mà biết.

"Phần bồi thường đó xin ông hãy trao đổi với thị trấn. Chúng tôi là cơ quan nhà nước, có quy tắc rõ ràng."

Vấn đề xảy ra ở thị trấn thì thị trấn tự giải quyết đi.

"Chuyện đó thế nào?"

Adolph quay sang hỏi chú Rubert.

"Lần này không xác định được lỗi của ông Adolph, nên phía chúng tôi sẽ hỗ trợ một nửa chi phí."

Ồ, khẳng định không có lỗi gì luôn à.

Vụ cháy mới xảy ra chưa bao lâu mà đã biết rõ vậy sao.

Chắc lại nhờ vả vị nghị viên quen biết nào đó rồi.

"Hừm... Gạch thì không nói, nhưng chỗ máy chiết xuất với máy phân giải có cách nào khác không? Dù được hỗ trợ một nửa thì 75 vạn El vẫn quá cao."

Thế à?

Rẻ lắm rồi đó.

"Nếu là tư nhân thì giá phải gấp đôi trở lên, mà sửa chữa cũng phải mất hơn một tháng."

Bọn họ làm gì có năng lực.

"Nhưng mà... Máy móc cũng không phải mới, như vậy thà mua cái mới còn hơn."

À… Hiểu rồi.

Trò này quen lắm…

"Chúng tôi cũng có chính sách thu mua lại. Những trường hợp thế này, Hiệp hội Nhà giả kim sẽ mua lại."

“Ồ… Giá bao nhiêu?”

Đấy, thấy chưa.

"Thời gian sử dụng bao lâu rồi?"

"Máy chiết xuất thì một cái mua 8 năm, một cái 10 năm trước. Máy phân giải thì được 6 năm."

Cũ quá nhỉ.

Cũng phải thôi.

"Khoảng 2 triệu El, 2 triệu rưỡi El, và 3 triệu rưỡi El."

"Rẻ quá! Mấy thứ đó lúc mua giá phải gấp ba lần!"

Gã này dễ đoán thật.

Cứ hễ diễn kịch là lại nổi nóng.

"Quy định là vậy rồi. Phần chênh lệch xin ông hãy sử dụng chế độ bồi thường của tòa thị chính."

“Có được không?”

Biết tỏng rồi còn giả vờ.

"Được phải không?"

Tôi chuyền bóng cho chú Rubert.

"Vâng. Đúng là có chính sách bồi thường như vậy."

"Vậy thì cứ làm theo đó đi. Sửa chữa chắc cũng tốn thời gian, nhân dịp này tôi mua máy mới luôn."

Rồi rồi.

"Tôi hiểu rồi. Nhưng chúng tôi cần chuẩn bị giấy tờ và kiểm tra lại máy móc, nên xin ông cho vài ngày."

Chú Rubert cũng ra dáng công chức, nói chuyện một cách bình thản.

"Được. Chừng đó thì tôi đợi được. Chuyện chỉ có vậy thôi. Tôi có hẹn tiếp theo nên xin phép đi trước."

Adolph nói rồi đứng dậy, vội vã rời khỏi phòng.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Thời làm gạch bằng 1 nút bấm ko còn xa nữa 🐧
Xem thêm
Có máy mới mà giá rẻ gấp 3 lần, lời thật sự.
TFNC
Xem thêm
ngon, đem sửa lại là như mới :))
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
hàng 2nd luôn ngon =)))
Xem thêm