Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm...
Izumo Daikichi Mikisai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 2

Chương 46: Yêu Cầu Từ Quân Đội

3 Bình luận - Độ dài: 1,465 từ - Cập nhật:

Rời khỏi chi nhánh, chúng tôi rẽ trái, đi một đoạn rồi chia tay Adele và Leonora ở tòa thị chính.

Sau đó, tôi và Erika tiếp tục đi về phía đồn quân đội.

"Trông em có vẻ vui nhỉ."

Erika lúc nào cũng tươi cười, nhưng hôm nay có vẻ đặc biệt hơn thì phải.

"Vì chị Adele đã đến làm việc đó. Chỗ ngồi chéo cũng có người rồi. Giờ không còn góc chết nào nữa."

Trước khi tôi đến, Leonora đang đi công tác nên em ấy chỉ có một mình, chắc bây giờ vui lắm đây.

"Tốt quá nhỉ."

"Vâng! Với lại chị Adele còn là người tốt nữa nên em mừng lắm. Hôm qua nói chuyện thử, em thấy chị ấy là người biết quan tâm và có vẻ dịu dàng. Sáng nay chị ấy còn đến sớm hơn em để thay nước cho bình hoa nữa đó."

Ồ... Giỏi thật.

Tôi thậm chí còn đang ngạc nhiên, tự hỏi: "Ở đây cũng có hoa nữa sao?".

Ờ thì, ngay cả tôi và Helen còn thấy Adele như thiên thần khi cô ấy đến tiễn chúng tôi.

"Nếu có thể hòa hợp được thì tốt rồi."

"Anh Zieg thì sao ạ? Anh đã giải tỏa được khúc mắc chưa?"

Quả nhiên câu hỏi hôm qua là vì tôi à.

“Hôm qua anh đã nói chuyện với Adele, mọi chuyện đã ổn rồi. Anh cứ thắc mắc mãi về việc cô ấy đến đây làm gì, nhưng sau khi nghe lý do thì thấy cũng hợp lý, may là không phải để trả thù.”

"Anh nghĩ vậy thật đấy à... Em xin lỗi, nhưng em không nghĩ mọi người rảnh như vậy đâu. Hơn nữa, theo cách anh Zieg thường phân tích lợi hại thì việc đó có hại nhiều hơn lợi.”

Cũng đúng.  

Nhưng Augusto chính là kẻ đã làm như vậy.

“Anh chỉ hơi thiếu tự tin về những gì mình đã làm thôi. À mà thôi, đổi chủ đề nhé. Erika đã bao giờ đến nhà hàng trên tầng thượng của khách sạn Side chưa?”

"A, rồi ạ. Gia đình em từng đến đó ăn trưa. Khung cảnh ở đó đẹp lắm."

Ăn trưa à...

"Còn buổi tối thì sao?"

"Buổi tối thì chưa ạ. Giá cả cũng đắt đỏ, với lại cảm giác hơi sang trọng quá, không dễ được vào đâu."

Sang trọng quá à...

"Có yêu cầu về trang phục không?"

"Không đâu anh, vẫn có khách lưu trú nên không đến mức đó đâu. Chỉ là cái kiểu nhà hàng này không phù hợp để cả gia đình cùng nhau đến dùng bữa thôi."

Ăn trưa thì tốt nhỉ...

Nhưng lại được mời ăn tối mới đau chứ.

“Vậy à…”  

Ừm, làm sao đây?

Tôi không quen đi quán mới, vả lại tìm chỗ khác cũng ngại.

Tôi đến khách sạn Side một lần rồi nên chắc ổn.

"Anh định đi ăn tối ạ?"

"Câu xã giao lại thành sự thật rồi... Anh phải dẫn Adele đi ăn tối."

“A, hình như anh có nói chuyện gì đó với bé Helen thì phải. Em sinh ra ở thị trấn này nên rất muốn giới thiệu cảnh đêm nổi tiếng trên đó cho hai người, dù em chưa từng đến.”

Tôi từng nghe nói dân địa phương lại ít khi đến những địa điểm du lịch nổi tiếng.

"Khi nào Erika thi đậu cấp 9, anh sẽ dẫn đi."

Mấy việc đó tôi xoay xở được.

Dù gì tôi cũng chẳng có việc gì khác để tiêu tiền cả.

"Thật không ạ? Em muốn đi."

Có nên dẫn cả Leonora đi không nhỉ?

Đối xử thiên vị cũng không tốt.

"Leonora cũng... Gì vậy?"

Helen dùng chân trước đấm nhẹ vào tôi.

"Tôi nghĩ ngài nên dẫn từng người một đi thì hơn."

"Tại sao? Gộp lại một lần không tốt hơn à?"

“Nếu ngài đi với hai người kia, chị Adele sẽ phải ở nhà một mình đấy.”

"Thì dẫn cả Adele đi là được rồi... À, không, khoan đã."

Lỡ như chỉ có Erika đậu, còn hai người kia trượt thì khó xử lắm.

Không được rồi... Tôi chưa bao giờ thi trượt, lại không nghĩ ra điều đó.

Thông minh quá cũng khổ thật.

"Xin lỗi. Từng người một nhé. Erika, chúng ta đi hai người."

"Tuyệt quá... Em sẽ cố gắng học hành!"

“Cố lên.”  

Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến đồn quân đội.

"Chắc thiếu tá không còn ở đây nữa đâu, nên giao cho Erika đấy."

"Em hiểu rồi ạ."

Erika đi trước dẫn đường vào đồn, vừa vào đã thấy Lutz ngay nên chúng tôi tiến về phía quầy tiếp tân.

“Lutz ơi~!”  

"Chào Erika. Zieg, chào buổi sáng."

Lutz mỉm cười, chào một cách sảng khoái.

Nụ cười sảng khoái này là do dòng máu nhà Lindtner chăng?

"Chào buổi sáng."

“Chào.”  

"Hai người thôi à? Tôi nghe nói có người mới vào mà."

Hử? Adele à?  

"Đúng vậy, nhưng sao cậu biết?"

"Đồn ầm cả lên kia kìa. Một mỹ nhân tuyệt sắc đúng không?"

Ồ…  

"Ừ. Là một mỹ nhân tuyệt sắc từng ở Tổng bộ Kinh đô đó."

Này... Đừng có nâng tầm lên thế chứ.

"Sao một người như vậy lại đến đây nhỉ?"

"Là anh Zieg mời về đó. Nghe nói là bạn từ hồi học trường ma thuật."

Cái đó thì không đúng.

Mới thành bạn bè gần đây thôi.

"Ồ... Dù sao có thêm người cũng tốt rồi."

"Đúng vậy đó. À, vậy yêu cầu công việc là gì thế?"

"À... Trước tiên, Zieg, cảm ơn vụ hỏa hoạn lần trước nhé. Nhờ có anh mà thiệt hại đã giảm xuống mức tối thiểu."

À, vụ đó.  

Quên mất rồi.

"Danh tiếng của chi nhánh chúng tôi có tăng lên không?"

"Dĩ nhiên là tăng rồi. Là anh hùng của thị trấn đó."

Thật không vậy...

"Mà kệ đi. Đã tìm ra nguyên nhân chưa?"

"Vẫn đang điều tra. Bên này cũng bận rộn lắm."

"Vất vả nhỉ."

“Đó là công việc nên phải chịu thôi. Về yêu cầu, tôi muốn các anh giao 100 hộp thuốc mỡ hồi phục.”

Thuốc mỡ hồi phục à...

Làm được không đây?

"Thuốc mỡ hồi phục là gì vậy ạ?"

Erika hỏi.  

“Là thuốc mỡ trị mấy vết trầy xước ấy. Dù hiệu quả không bằng thuốc uống, nhưng đối với vết thương nhỏ, thuốc mỡ giúp hồi phục tốt hơn và tiết kiệm chi phí hơn. Thuốc mỡ cũng tiện lợi để mang theo. Em biết đấy, thuốc uống thường đựng trong chai lọ thủy tinh, lỡ ngã một cái là vỡ ngay.”

"Ra là vậy."

Erika gật gù.  

"Binh lính bắt buộc phải mang theo người đó. Ở bên ngoài mà để mấy vết thương nhỏ không chữa trị thì không ổn đâu."

Lutz giải thích thêm.  

"Ồ... Anh Zieg, có làm được không ạ?"

“Về mặt kỹ thuật thì không có gì phức tạp, tương tự như thuốc uống. Tuy nhiên, nguyên liệu chính là ma lực thảo, không biết có sẵn trên thị trường không.”

Lần yêu cầu khẩn cấp giao thuốc mana trước, ma lực thảo trên thị trường hết sạch nên chúng tôi đã phải ra ngoài thị trấn để thu thập.

"Không biết nữa ạ? Nếu không có thì lại vào rừng ạ."

"Đành vậy thôi..."

Ừm, phiền phức thật.

"Về ma lực thảo thì bên này sẽ chuẩn bị nên cứ yên tâm."

Hử?  

“Thật à?”  

“Lần trước ba người các anh vào rừng, lính gác cổng báo lại, đó là một cảnh tượng đáng lo ngại.”

A, Leonora đây mà.

Chắc cả tôi với Erika nữa...

"Nói gì với một nhà ma thuật cấp 5 thế hả."

"Chẳng phải các anh không có kinh nghiệm thực chiến sao?"

Cũng đúng…  

"Tóm lại, vì lý do đó nên bên này sẽ chuẩn bị. Sao? Làm được không?"

"Ừ, tôi có thể đáp ứng yêu cầu này. Tuy nhiên, xin đợi một lát được không? Hiện tại, chúng tôi cũng đang nhận được một yêu cầu từ tòa thị chính. Leonora và Adele cũng đang sang bên đó để nghe rõ chi tiết."

"À, thì ra là vậy. Vậy thì cứ nghe xong rồi quyết định. Bên này cũng không vội. Thời hạn giao hàng là khoảng một tháng, phí yêu cầu là 30 vạn El."

Thời hạn giao hàng thoải mái.

Phí yêu cầu cũng bình thường.

"Hiểu rồi. Tôi sẽ bàn bạc ở chi nhánh rồi gọi điện lại."

"Đã rõ."

Lutz gật đầu.  

"Vậy thì, Erika, về thôi."

"Vâng. Lutz, hẹn gặp lại nhé."

“Ừ.”  

Chúng tôi rời khỏi đồn trú, quyết định quay về chi nhánh.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Theo plot truyện cho thiếu nhi (hoặc mấy cái shounen) thì ông thiếu tá là ng phóng hoả :))
TFNC
Xem thêm
:)) thay vì nghĩ mời Erika với Leonora từng người một đi thì mới công bằng khi mà anh main đã mời Adele đi riêng thì main lại nghĩ biết đâu họ thi trượt thì đi chung lại không hay lắm nên mới mời riêng, cũng là một suy nghĩ khác đấy
Xem thêm
Ko bt sau này có thêm ai tham gia ko nhỉ
Xem thêm