Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm...
Izumo Daikichi Mikisai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 2

Chương 44: Không Phải Là OK Đâu

3 Bình luận - Độ dài: 2,021 từ - Cập nhật:

"Helen chỉ cho tôi lời khuyên thôi. Tôi nói sai suốt ấy mà."

"À, hiểu rồi... Giờ nghĩ lại, tôi cũng hiểu phần nào lá thư đó. Tại trong thư anh hỏi thăm mấy chuyện mà tôi nghĩ anh sẽ không bao giờ bận tâm đến."

Đúng.

Hoàn toàn đúng như thế.

"Adele, cô có bất mãn gì khi làm việc ở Tổng bộ à?"

“Ừ, có.”  

Adele gật đầu, trả lời quả quyết.

“Thì ra lý do cô nhận lời mời của tôi đến vùng biên giới này là vì điều đó?”

"Vâng. Zieg, ấn tượng của anh về tôi khi còn ở Tổng bộ là gì?"

Hả? Ấn tượng?  

Không có…  

"Xin lỗi. Chỉ là một cô gái ở quầy lễ tân thôi."

"Đúng như vậy. Tiếp đón ở quầy là công việc của tôi. Tốt nghiệp trường ma thuật Kinh đô, tuy chỉ có cấp 9, nhưng công việc của một nhà giả kim có bằng cấp quốc gia như tôi lại như thế đấy."

Ủa?

Nói mới nhớ, đó không phải là công việc có chuyên môn kỹ thuật gì...

"Cô không làm công việc liên quan đến giả kim thuật à?"

“Trong những trường hợp khẩn cấp và thiếu thời gian, tôi sẽ được điều động làm việc khác, nhưng công việc chính của tôi vẫn là ở quầy lễ tân.”

Chuyện đó thì...

"Xin lỗi, tôi hỏi thẳng một câu được không?"

"Mời anh."

"Cô... không làm được việc à?"

Đây là tôi đã lựa lời lắm rồi đấy.

“Tôi không biết nữa. Từ trước đến nay, tôi chưa từng có cơ hội thể hiện năng lực thực sự qua những công việc được giao. Dù không giỏi bằng anh, tôi vẫn tốt nghiệp trường ma thuật với kết quả khá và vượt qua kỳ thi cấp 10. Thế nhưng, tôi lại được phân công làm ở quầy lễ tân, ngoài ra chỉ làm việc vặt hoặc hỗ trợ khi thiếu người.”

Hừm…  

"Cấp 10 cũng căng à nha..."

Tổng bộ ở Kinh đô toàn là những người ưu tú.

“Tôi cũng nghĩ thế nên đã cố gắng thi lấy bằng cấp 9 ngay sau đó, nhưng mọi thứ vẫn không khác là bao. Có lẽ anh không nhớ, nhưng có vài người bạn học cùng khóa, tốt nghiệp cùng trường ma thuật với chúng ta, dù chỉ mới cấp 10 nhưng lại được giao những việc chuyên môn kỹ thuật ổn định đấy.”

Chuyện đó...

"Gì vậy? Adele bị người ta ghét à?"

"Sao anh lại tỏ vẻ vui mừng vậy..."

A, chết rồi.

"Xin lỗi... Tôi cứ tưởng là bạn đồng cảnh ngộ..."

“Tôi tự nhận thức được mình không phải là người dễ thương gì. Nhưng điều đó có liên quan gì ở đây?”

Chắc là không rồi...

Nếu là dân kinh doanh còn hiểu được, chứ dân kỹ thuật, nói thẳng ra là thợ thủ công.

Vẫn có những người tính cách bất thường.

Mà người đứng đầu trong số đó chính là tôi đây.

"Cô có nghĩ ra nguyên nhân nào không?"

“Tôi nghĩ, trong phòng nhân sự có một quý tộc nào đó mà gia đình người này và gia đình tôi có mâu thuẫn.”

Chính là nó rồi...

"Quý tộc cũng khổ thật đấy."

“Đúng vậy, có lẽ anh cũng bị ghét, nhưng lại có Trưởng ban chống lưng. Còn nhà tôi là quý tộc nhà binh nên không có quan hệ trong ngành này.”

Nhà binh… 

Thảo nào cô ấy trông có vẻ mạnh mẽ như vậy à?

"Ra là vậy... Thế nên cô mới đến đây?"

“Trước mặt anh giống như múa rìu qua mắt thợ, nhưng thực ra tôi có năng khiếu ma thuật. Tiếc là năng lực không đủ để trở thành nhà ma thuật.”

Thì con gái mà.

Chắc gia đình cũng ngăn cản.

"Trông cô cũng yếu mà."

"Anh nói thẳng thế."

"Thầy của tôi cũng là một nhà ma thuật, đám sư tỷ của tôi cũng có người là nhà ma thuật. Nên nhìn cô là tôi biết ngay."

Bọn họ khác hẳn Adele.  

"Xin lỗi. Anh có thể cho tôi biết để tham khảo được không?"

“Không chỉ cô, mà cả Erika và Leonora đều có vẻ ngoài được chăm chút kỹ lưỡng như mái tóc, làn da, bàn tay, hoàn toàn không giống người sẵn sàng chiến đấu. Ngay cả khi còn ở trường ma thuật, cũng có thể dễ dàng nhận ra những nữ sinh muốn trở thành nhà ma thuật hay nhà giả kim.”

Đặc biệt dễ nhận ra nhất là ở dưới chân.

Leonora đi dép xăng đan, còn Adele đi giày cao gót.

Đám nhà ma thuật tuyệt đối không bao giờ đi những loại giày dép đó.

“Hóa ra là vậy... Có lẽ anh nói đúng. Vì ghét nhìn thấy máu, tôi đã không chọn trở thành nhà ma thuật mà rẽ sang con đường giả kim thuật. Chắc cũng có chút ảnh hưởng từ Leonora nữa.”

Leonora ngay từ đầu đã muốn làm nhà giả kim rồi.

Bị bạn bè lâu năm ảnh hưởng là phải.

"Cha mẹ cô thì sao? Tôi nghe nói Leonora bị từ mặt rồi."

“Nhà tôi không có chuyện đó. Leonora là con một, lại được sắp xếp hôn nhân với một gia đình tử tế. Chính vì thế mà cậu ấy mới tự ý bỏ nhà ra đi, chứ không hề có chuyện bị từ mặt. Toàn là Leonora tự nói vậy thôi.”

“Vậy à?”

"Vâng. Nhà tôi với nhà Retzelt khá thân thiết, tôi cũng quen biết cha mẹ Leonora. Họ cũng gọi điện mấy lần rồi."

Leonora hấp tấp quá à?

Có nên nói cho cô ấy biết không?

Không biết tôi có nên can thiệp vào không nữa...

"Hừm... Thôi, hiểu rồi. Tóm lại, lý do cô đến đây là vì muốn làm việc với tư cách một nhà giả kim, đúng không?"

"Đúng vậy. Tôi không bao giờ chấp nhận việc chỉ ngồi ở quầy lễ tân. Tôi không hiểu tại sao mình lại được học tại trường ma thuật tốt nhất nước, cố gắng tốt nghiệp để rồi làm công việc này."

Trường đó có gì to tát lắm đâu chứ?

Nếu là ở kiếp trước của tôi thì cũng chỉ cỡ cấp ba thôi.

Dĩ nhiên, tôi không nói ra những điều đó.

"Vậy à... Mà trông việc ở quầy lễ tân có vẻ nhàn hạ nhỉ."

"Không hề nhàn chút nào đâu. Còn phải xử lý cả khiếu nại nữa đấy."

A, không đời nào.

“Chuyện đó thì căng thật. Nếu là tôi, tôi đã nghỉ việc ngay ngày đầu tiên rồi. Tôi ghét phải nghe kẻ ngốc nói chuyện lắm.”

“Chắc chắn anh sẽ làm như vậy rồi... Công việc lễ tân còn nhiều yếu tố tác động đến tinh thần nữa. Đúng lúc đó, tôi nhận được lời mời của anh, như cá gặp nước. Tôi không phải người Kinh đô, chẳng có gì quyến luyến. Ở Reet lại có anh và Leonora là bạn bè. Hơn nữa, ai lại không muốn làm việc ở nơi mình được cần đến?”

Hừm…

Việc cô ấy muốn đến đây cũng dễ hiểu hơn rồi.

“Vậy Adele hầu như không có kinh nghiệm thực tế?”

"Không có. Chỉ có thực tập ở trường với mấy lần đi hỗ trợ thôi. Vì vậy, tôi mới trả lời là không chắc về việc thi cấp 8. Thi lý thuyết chắc không sao, nhưng thi thực hành thì khó lắm."

...Tôi thi đậu ngay lần đầu khi còn đi học mà.

Mà, giám khảo cũng kém xa tôi, sao mà trượt được.

Lúc đó tôi còn nghĩ ai đang đánh giá ai nữa chứ.

“Còn chưa đến một tháng nữa…”

Không biết có được không đây?

"Tôi nghĩ trước mắt cứ làm quen với công việc đã, rồi mới tính đến chuyện thi cử."

Cũng đúng.

Cuộc sống cá nhân còn chưa ổn định mà.

"Hiểu rồi. Nhưng cứ đăng ký dự thi đi. Dù có trượt thì cũng là bước đệm cho lần sau."

Chỉ cần nắm được kỳ thi nó như thế nào thôi cũng đã khác rồi.

"Tôi hiểu rồi. Cứ làm vậy đi."

Ừm... Vậy là phải hướng dẫn cho Adele nữa rồi.

Mà, hai hay ba người cũng như nhau cả.

"Ngài định nhận chị Adele làm đệ tử nữa ạ?"

Helen, chắc cũng nghĩ giống tôi, lên tiếng hỏi.

"Bạn học cùng tuổi đó."

“Thì chị Leonora cũng thế.”

"Con bé đó tính trẻ con mà."

Thật, lại còn nhỏ con nữa.

"Vóc dáng thì ra dáng người lớn lắm đấy."

"Đừng có nói mấy chuyện đó. Không liên quan."

“Thì…”

Ghen à?

Trên đời này làm gì có ai hơn được Helen chứ...

Xoa xoa.

"Adele chắc cũng không muốn làm đệ tử của tôi đâu nhỉ?"

"Đệ tử à... Quan hệ thầy trò trong giới ma thuật rắc rối lắm... Có thể nói là còn hơn cả cha mẹ với con cái nữa. Đệ tử không thể cãi lời sư phụ, còn sư phụ thì phải chăm lo cho đệ tử đến cùng."

Biết rồi.

Tôi với sư phụ, Trưởng ban, cũng vậy mà.

"Tôi ghét cái kiểu tác phong như câu lạc bộ thể thao đó. Nên sống thực dụng và nghĩ cho bản thân trước."

"Tôi không hiểu rõ lắm về 'kiểu câu lạc bộ thể thao', nhưng tôi hiểu ý anh muốn nói. Anh Zieg có vẻ không thích những thứ như vậy."

"Chính cái mối quan hệ thầy trò méo mó đó là nguyên nhân cản trở sự phát triển của giới ma thuật. Toàn một lũ ngốc."

Tôi sẽ là người ném đá vào cái ao tù đó.

Vậy nên tôi chẳng hề kính trọng đám sư huynh kém cỏi hơn mình hay cả Trưởng ban, người dùng con đại bàng để dọa nạt Helen.

"Anh đúng là nghĩ khác người. Mà thôi, chuyện đệ tử để sau đi, tôi muốn anh dạy việc cho tôi đã."

“Tôi sẽ dạy chuyện đó, với lại Adele cũng cần nhanh chóng thi đậu cấp 8. Có tôi dạy sẽ nhanh thôi.”

Gần đây, sau khi dạy cho hai người kia, tôi cũng tự tin hơn hẳn.

Quả nhiên người ưu tú cũng có thể trở thành người thầy ưu tú.

Dù trong đầu lúc nào cũng lặp đi lặp lại câu 'Tại sao đến cái này cũng không hiểu cơ chứ?'

Hôm trước còn mơ thấy nữa.

"Đúng là nhận làm đệ tử rồi còn gì..."

Helen tỏ vẻ ngao ngán.

"Zieg, tôi có nên gọi anh là thầy không?"

"Không, đừng gọi... À, mà nói mới nhớ, cô không cần nói chuyện khách sáo với tôi đâu. Bạn học cùng lớp cả mà."

"Không... Ừm, nói chuyện thoải mái thì tốt hơn sao?"

Chỉ là hơi để ý chút thôi, chứ sao cũng được...

"Ừm, cứ nói chuyện sao cho thoải mái là được."

"Tôi thường giữ ý tứ với nam giới... nhưng nếu Zieg đã bảo vậy, có lẽ chúng ta nên nói chuyện tự nhiên hơn."

Tôi chỉ quan tâm chút thôi…

"Tùy cô thôi. Adele, uống whisky không? Pha với soda làm highball sẽ dễ uống hơn đó."

Chai rượu Adele mang đến đã hết rồi.

"Hửm? Cái gì vậy?"

Thế giới này không có thứ gọi là nước giải khát có ga.

"Là đồ uống có sủi bọt đó. Mà, cứ uống thử đi. Có khi lại nghiện đấy."

"Tôi chưa hiểu lắm, nhưng nghe cũng thấy tò mò nên sẽ uống thử. À, với lại, không phải là OK đâu nhé."

Hửm?

"Cái gì?"

"Cái câu trong cuốn sách yêu thích của anh đó."

Sách dạy tán gái à...

Đúng là có viết uống rượu ở nhà là OK thật.

"Lần trước, trong buổi tiệc ăn mừng công việc, Leonora cho Erika uống rượu vang rồi hỏi 'OK chứ?' đấy."

Nhân tiện thì Erika đã nói không.

"Nhỏ đó đúng là chẳng thay đổi gì cả. Từ nhỏ đã vậy rồi."

Đúng là một người thú vị...

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Ko bt có yuri ko đây :))
TFNC
Xem thêm
Làm j có ai thay đc helen
Xem thêm
Cặp này trông thế mà cũng thú vị nhỉ;))
Xem thêm